Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 347: Giao Tranh (2)



- Gió quấn mây tan, một trời hoả diễm biến mất, hoá thành nơi sâu nhất trong giữa một mảnh đất trở trọi xuất hiện hai bóng người, một bên là Ngô Tôn Giả, đang cầm đại đao, ghiến răng ghiến lợi mà chém xuống, lúc này còn một bên A - Long mặc một bộ màu xanh áo lính, hai ống tay áo xắn lên, một tay như kìm kẹp chặt lấy thanh đao kia của ngô tôn giả,một tay vác Côn Ngô Kiếm màu đen, chưa rút ra khỏi vỏ, miệng ngậm phì phào điếu thuốc, lúc này hắn chiến đấu với tâm trạng cực kì tệ, hắn cực kì lười biếng nói!

“ Lão Già...ngươi là Thiên Mệnh Cảnh đó sao..?? Ngươi già quá để quên hết mọi chuyện, hay là ngươi muốn nói là mình không muốn bắt nạt hậu bối, nên lão ra tay chưa hết sức sao..nếu có thì ra tay đi, ta không có nhiều thời gian giỡn với lão già ngươi đâu.... Hút xong điếu thuốc này, khoảng chừng 3 phút, hy vọng lão khống làm ta thất vọng ”

- Nghe thấy lời khiêu khích của A - Long, Ngô Tôn Giả giận tím mặt, hét lớn, một cước đá vào bên hông của A - Long, một cước này được gia cường linh lực của Thiên Mệnh Cảnh, với uy lực vạn cân, đá trúng không phải nói thân của A - Long mà là một ngọn núi nhỏ, hay một con ma thú cũng bị đánh chết không thể nghi ngờ!

“ Phanh ”

- Một tiếng thật kêu, nhưng Ngô Tôn Giả cứ tưởng một kích được gia cường thêm Thiên Mệnh Cảnh Linh Lực, có thể đá chết được A - Long, hoặc có thể khiến A - Long bị thương, hoặc có thể bức lui hắn, nhưng mà trái với dự định của Ngô Tôn Giả, A - Long lại không tránh không né, đưa Côn Ngô Kiếm trên vai xuống, chính diện đỡ một cước cực mạnh của Thiên Mệnh Cảnh này đánh xuống!

“ A ” Ngô Tôn Giả a lên một tiếng thật đau đớn, mu bàn chân của hắn bị Côn Ngô Kiếm phản chấn ngược lại, Côn Ngô Kiếm không phải bị đá gãy mà là phản chấn lại một cước kia của Ngô Tôn Giả,khiến chân của Ngô Tôn Giả phun ra máu tươi, hắn khuôn mặt giữ tợn, hai tay dùng sức muốn giật thanh Thiên Mệnh Cảnh Pháp Khí ra khỏi tay A - Long!

“ Răng Rắc ” Một tiếng kim loại giòn vỡ vang lên, một mảnh lớn Thiên Mệnh Cảnh, Pháp Khí bị bàn tay trần,tràn ngập vết thương kia của A - Long làm tổn thương nghiêm trọng, thân lưỡi đao bị A - Long bóp vỡ một góc, A - Long lười biếng ném mảnh Pháp Khí kia vào miệng, bắt đầu nhai rấu rấu, giống như thứ trong miệng hắn là một miếng bánh đa vậy, thấy vậy mọi người đặc biệt là Ngô Tôn Giả, hoảng sợ lùi ra sau vài bước kinh hãi nhìn A - Long như quái vật nói!

“ Ngươi ăn pháp khí.... Ngươi cắn nuốt kim loại... Ngươi là quái vật ”

A - Long cực kì lười biếng không trả lời, một tay cầm Côn Ngô Kiếm cắm xuống đất, sau lưng Long Hình gầm thét, xung quanh A - Long ánh nên những kim quang màu vàng vô cùng chói mắt, lúc này các đầu tiểu Long Hình bắt đầu xuay quanh người A - Long, như chúng tinh phủng nguyệt mà vây quanh A - Long,hắn lười biếng nâng cao cổ tay trái của mình ra,tay nhìn đồng hồ trên tay, miệng ngậm điếu thuốc phì phào liếc xéo Ngô Tôn Giả nói!

“ Hết 24 Giây, ngươi còn 156 giây nữa để tiếp tục công kích ta ”

- Nghe thấy vậy, Ngô Tôn Giả biết A - Long đang xem thường mình, hắn gầm lên một tiếng, lão tức giận, lão cả đời chưa bao giờ chịu nhiều sỉ nhục như ngày hôm nay, hôm nay lão quyết giết A - Long cho bằng được!

“ Nham Chi Lĩnh Vực ”

- Lúc này không gian bắt đầu xoay chuyển, mọi thứ như dần nóng lên, tất cả mọi thứ trong bán kính 100m2 đều bị nung chảy hoá thành một vùng dung nham nóng bỏng,nhiệt độ tăng cao làm A - Long không khỏi nhíu mày, nhìn xung quanh sau đó hắn lười biếng nói!

“ Thiên Mệnh hoả dung hòa với thổ sao ”

A - Long nói ra câu này, bởi vì hắn có ký ức của Cổ Thần, hắn hiểu rõ hơn ai hết cách tu luyện, đường lối tu luyện đứng đắn nhất, Trúc Linh nghĩa là tạo ra 3 Hồn 7 phách trong Chân Hồ, khi Trúc Linh Viên Mãn,3 Hồn 7 Phách sẽ dung hợp lại, lấy Linh Căn làm gốc, bắt đầu trở thành Thiên Mệnh, có người hỏi Linh Căn là cái gì, nhiều người sẽ phân giải khác nhau, nhưng trong mắt hắn, Linh Căn chỉ là điểm giao tiếp kết nối giữa Đan Điền cùng Thức Hải, cũng có nghĩa là Linh Hồn, khi hai thứ cân bằng,sau đó sẽ tạo ra Linh Căn,mà nếu một trong hai thứ kia không ổn định sẽ không thể nào tạo ra được Linh Căn, mà Thiên Mệnh Cảnh cũng từ Linh Căn Ôn dưỡng mà ra!

- Mà Thiên Mệnh Cảnh đầu tiên đều có chung một nguyên tố, đó chính là nguyên tố Linh Căn, như Ngô Tôn Giả, Linh Căn cùng Võ Hồn của mình là Hoả Thuộc Tính, muốn tạo ra Linh Căn Thứ Hai, thì phải Lĩnh Ngộ dung hoà đại đạo,Hoả Dung Hợp với Phong Lôi đủ mọi kiểu, khi Dung Hoà thành công sẽ biến đổi về chất, cũng sẽ chân chính là Thiên Mệnh Thuộc Tính, còn kẻ nào không biết chỉ ngừng kết Thiên Mệnh, mà không có Lĩnh Ngộ Thiên Mệnh với đại đạo tự nhiên, liền chị có là Vô Thuộc Tính Thiên Mệnh cảnh, cả đời không thể đi xa, đột phá Sinh Tử Cảnh chắc chắn sẽ bị hai Khí, Sinh/ Tử cắn trả mà chết không thể nào nghi ngờ!

- Thời đại bây giờ có Thiên Mệnh Cảnh dung hòa Đại Đạo Tự Nhiên như Ngô Tôn Giả liền rất hiếm có a, nếu từ trước đến giờ, Thiên Mệnh Cảnh giao chiến với hắn, có Thuộc tính Thiên Mệnh liền chưa va chạm bao giờ, lúc này A - Long thấy thế giới xung quanh mình hoá thành nham thạch, hắn lúc đầu kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là hững hờ nghe Ngô Tôn Giả nói!

“ Tiểu Tử...tầm mắt không tệ...ngươi nói không sai...đây chính là Thiên Mệnh của ta, Nham Thạch Thiên Mệnh.... Được ta dung hợp từ Hoả Và Thổ hệ mà hình thành, ta thật tán thưởng ngươi, nếu ngươi mà không đắc tội Tộc Quy Gia Tộc Ta, bằng không ta thật muốn nhận người làm cái đệ tử ”

A - Long lắc đầu nói!

“ Ngươi đang lãng phí thời gian của ta đó... Ngươi cho rằng ta và ngươi đang đi dạo chợ sao?? Ngươi còn 130 Giây để giết chết ta thôi đó, hết thời gian ta liền giết đến cửa Tây Bắc Gia các ngươi ”

- Ngô Tôn Giả lạnh lùng nói!

“ Tiểu Tử trước khi ta ra chiêu này.... Ngươi vẫn còn cơ hội lựa chọn sửa sai.... Ngươi lúc này nếu như ngươi chịu đi theo ta,hướng Tộc Trưởng, Mộc Tây Gia Tộc quỳ xuống nhận tội, có lẽ Tộc Trưởng thấy ngươi có thiên phú tốt, tài năng luyện khí phi phàm, sẽ nổi lòng yêu tài,mà tha thứ ngươi một mạng vì đã xúc phạm tộc ta danh dự, chỉ xử lý nhẹ tay, đánh gãy hai chân, cả đời làm kiếm nô, nếu không.....

Nói đến đây, Ngô Tôn Giạ hắn cười lạnh một tiếng,nụ cười này ai nghe thấy cũng đoán ra câu tiếp theo sẽ không hề hay ho, nhưng A - Long giả ngu hỏi Ngô Tôn Giả,hắn lạnh nhạt nói ra!

“ Nếu ta nói không thì như thế nào đây? Giết ta sao? Ta chỉ có một cái mạng... Muốn lấy tới mà lấy, cần cẩu thí chó má ơn huệ gì với ta sao ”

- Nghe thấy A - Long nói thế, NgôTôn Giả hai mắt âm u,giọng lạnh lùng nói!

“ Nếu ngươi nói không,ngươi đã không biết thức thời, dù ngươi có trốn sâu xuống dưới lòng đất, Mộc Tây Gia Tộc sẽ khiến ngươi, thế gian cũng không có nơi ngươi sống yên ổn,không những ngươi, mà còn tộc nhân của ngươi, nhưng người ngươi quen biết đều cùng ngươi một kết cục ”

A - Long trào phúng nói!

“ Ôi ta sợ quá đi.... Thật giống khi ta đi vườn trẻ, cũng có nhiều đứa muốn cướp kẹo của ta...cũng nói với ta lời tương tự, ngươi có điều gì hay hơn sao, uy hiếp như thế xưa lắm rồi?? ”

- Ngô Tôn Giả trong mắt mất dần kiên nhẫn,hắn ra tay một chiêu, liền biết A - Long sâu cạn,hắn biết A - Long có thể đánh ngang sức đề kháng hắn, nếu hội đồng may ra có thể giết chết được hắn, còn bắt sống nói dễ hơn làm hắn nói!

“ Bây giờ ngươi dập đầu, nhận tội sau đó phế đi hai tay hai chân còn kịp, trước khi ta động thủ phế đi ngươi, hoặc là ngươi không muốn, hiện tại bản tôn tự mình động thủ, dùng thanh đao này chặt đứt hai tay hai chân của ngươi, sau đó buộc dây vào cổ, kéo ngươi theo xe ngựa, đi gặp Tộc Ta nhận hình phạt ”

A - Long lắc đầu nói!

“ Ngươi nói như vậy, ngươi hản là rất có lòng tin đánh gãy hai chân của ta,Mộc Tây Á muốn bắt ta làm con cẩu buộc bên dường để, ta canh nhà cho hắn chơi nữ nhân của ta....Ừm.... Ta đã giúp hắn thỏa mãn thú tính của mình bằng cách buộc cổ hắn vào chuồng lợn, nơi những con lợn giao phối rồi.... Ngươi muốn chặt tứ chi của ta...sau đ buộc vào xe ngựa sao... không tệ....không ngờ Mộc Tây Gia Tộc của ngươi, có vẻ có sở thích S/ M thật nhiều nhỉ, ngươi tinh kế như thế với ta...ngươi thật làm ta khó xử a ”

- Ngô Tôn Giả lúc này đang âm thầm thúc dục Linh Lực, để chuẩn bị đại chiêu mới, hắn lao tới bắt đầu quyền đâm cước đá với A - Long,A- Long như thoăn thoắt vô cùng nhanh nhẹn, né tráng công kích của lão giả,cùng vô số đoạn đao chém tới, Ngô Tôn Giả miệng mắng chửi!

“ Tiểu Súc Sinh...ngươi giám đối xử như thế với Mộc Tây Á là truyền nhân của gia tộc ta....hôm nay ngươi đừng để lão phu bắt được ngươi... Lão phu bắt được ngươi... Ta liền đem ngươi sống không bằng chết ”

A - Long lắc đầu, né tránh công kích với lực da cường Thiên Mệnh Cảnh, lâu lâu dùng Côn Ngô Kiếm đánh đỡ đòn một phen, vừa đỡ vừa nói!

“ Ta làm đó thì sao? Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đó là điều đương nhiên, theo kiểu ngươi nói, ta cho người buộc hắn vào chuồng heo là may mắn của hắn rồi....tuy ta có cầm thú,nhưng cũng không có được khẩu vị nặng như tên kia,là đi lại dày rách của người đi qua...đáng tiếc a...ta lại không có hứng thú với việc lên dường với đàn bà của kẻ khác, nếu có hẳn khuôn mặt Mộc Tây Á sẽ đặc sắc lắm nhỉ ”

A - Long nói những lời này, chủ yếu là khích tướng Ngô Tôn Giả mà thôi, hắn cũng không có làm như lời hắn nói là đem Mộc Tây Á nhốt ở chuồng heo, và cũng không có cái sở thích đặc thù như A - Long nói với Ngô Tôn Giả,hắn chủ yếu là Khích Tướng mà thôi,hắn không có hứng thú hành hạ kẻ khác, nếu hắn nhốt tên nhị thế tổ Mộc Tây Á kia vào chuồng heo, liền làm bẩn mấy con heo đó, mà Mộc Tây Á không bị hắn giết, cũng bị mấy con heo đó ăn thịt a, đó lại là Yêu Trư a, hắn cũng chẳng muốn ăn thịt heo đã ăn qua thịt người đâu a!

“ Tiểu Tử người muốn chết”

- Ngô Tôn Giả hắn hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ như vậy một cái chim không thèm ị địa phương nhỏ như Hắc Phong Trấn này, vậy mà biết có người dám can đảm, cãi lại ý chí của mình, lập tức lửa giận sinh lòng, toát ra nồng đậm sát ý với A - Long, bởi vì đối với A - Long như thế, đã xem là nhân từ rồi!

“ Thiên Mệnh Cường Hoá ”

- Ngô Tôn Giả gào lên một tiếng, toàn thân của hắn bắt đầu bùng cháy, bắt đầu thiêu đốt cháy sạch quần áo trên người, sau đó là thân thể cả thân thể hắn hoá thành nham thạch, không ngưng thanh âm sôi trào vang lên, hắn lúc này hoá thành Cự Nhân bằng nham thạch khổng lồ, cao tầm hơn 100 trượng, hắn khuôn mặt giữ tợn gầm thét về phía A - Long!

“ Tiểu súc sinh, miệng lưỡi lợi hại lắm, hôm nay ta muốn xem coi, khi ta chặt tứ chi của ngươi, ngươi còn có thể mạnh miệng được đến bao lâu,ta sẽ từ từ mà hành hạ ngươi, để cho ngươi biết cảm giác trêu chọc ta sẽ có hậu quả gì ”

A - Long mặt lười biếng đến cực điểm, rít một hơi thuốc lá, nhả ra một làn khói, hắn nhìn tên nham thạch hình ngươi kia, nhìn đồng hồ đeo trên tay nói!

“ Ngươi còn 80 giây ”

- Nghe thấy A - Long nói thế, Ngô Tôn Giả dưới bộ dạng nham thạch nóng bỏng hình người, cười một nụ cười tàn nhẫn, một tay trực tiếp đánh ra, thoáng chốc ở giữa thiên địa nay,gió nổi mây phun, cuồng phong thét gào, như có một cơn bão ập tới, bên trong là một bàn tay nham thạch khổng lồ chụp xuống đầu A - Long, một đập này đập xuống, mang theo uy áp cùng trọng lực đè ép ập xuống,khiến người ta cảm thấy mình thật vô năng, giống như ruồi muỗi bị đập chết đồng dạng, không cách nào chống chọi số mệnh phải chết của mình!

A - Long có ký ức của bao nhiêu cường giả, biết bao nhiêu kỹ năng chiến đấu, bao nhiêu kinh nghiệm kia chứ, hắn cần gì chẳng có cái đó, thấy bàn tay chụp xuống, hắn ánh mắt lười biếng, hắn vô cùng mệt mỏi, hắn muốn về nhà ôm lão bà ngủ lấy một giấc thật ngon, quên hết mọi chuyện đi, lúc này tay hắn cầm Côn Ngô Kiếm trên tay, vỏ kiếm đen láy, hắn rót Linh Lực từ trong Long Châu vào trong Côn Ngô Kiếm, thanh kiếm Oong hưởng lên một tiếng, hắn nhìn ban tay từ trời đánh xuống đầu mình, thong dong nói!

“ Ngươi muốn một tay che trời... Muốn xem ta như sâu kiến đập xuống.... Vậy thì ta liền trảm tay của ngươi ”

“ Phá Thiên Kiếm... Chém cho ta”

- Linh Lực của Long Châu, được A - Long hắn rót vào trong Côn Ngô Kiếm được 4%, hắn căn rất chuẩn, hắn không muốn lãng phí Linh Lực vào những chuyện không đâu, một kiếm rút ra, vừa nhanh vừa độc, lại vừa sắc bén, một kiếm ra ắt thấy máu, một kiếm chém ra thiên địa biến sắc!

“ Phốc...phốc....phốc”

- Một kiếm này của A - Long mạnh không mạnh, nhưng sắc bén vô cùng, hắn đầu tiên chém đứt cổ tay của khuôn hình nham thạch kia,một kiếm đứt lìa không còn là của Ngô Tôn Giả kiểm soát nữa, mấy kiếm tiếp theo liền chém bàn tay nham thạch kia thành trăm khúc, cuối cùng Bịch.....Bịch rơi rụng dưới đất, lúc này khuôn mặt nham thạch nhân kia, hắn mở miệng hét lên một thanh âm vô cùng đau đớn, miệng co giật gầm thét!

“ Tiểu Súc Sinh...ngươi giám trảm tay ta...hôm nay ta nhất định phải diệt ngươi ”

“ Nham Thạch Chi Hà, nhấn chìm hắn cho ta ”

- Lúc này dòng sông nham thạch, dưới chân A - Long tuong như vô hại, bắt đầu sôi trào,nó gầm thét mang tới khí tức vô cùng dáng sợ, nóng hổi mà đánh đến A - Long, như muốn nhấn chìm toàn bộ A - Long trong đó! Thấy một hay hàng chục cơn sóng nham thạch ập tới, còn hắn như một mẩu gỗ nhỏ,lênh đênh giữa đại dương mênh mông, lúc này Lạc Ảnh từ trên không thấy thế, muốn liều mình lao xuống cứu A - Long,nhưng mà ngay lúc này đã bị Bạch Tôn Giả ngăn lại, hắn cười lạnh nói!

“ Cô gái à,trận chiến của chúng ta ở nơi này... Ta thấy ngươi cũng rất vừa mắt, chi bằng ngươi bỏ tối theo sáng, theo ta về Mộc Tây Gia Tộc làm một cái ta lão bà ngươi thấy thế nào, công pháp võ kỹ,tài nguyên tu luyện, tuỳ ngươi lựa chọn, ngươi thấy sao ”

- Lạc Ảnh khuôn mặt tức giận quát!

“ Ngươi đừng có mơ.... ”

- Nói xong nàng trên tay Hồn Binh Kiếm, gia cường bên trong là Linh Lực vô cùng tinh thuần của Phong Hệ, vô cùng sắc bén, nàng một lần chém ra hơn trăm đạo phong nhận muốn trốn thoát khỏi sự khống chế của Bạch Tôn Giả, hắn cười lạnh quát to!

“ Thổ tường thuật ”

- Lúc này xung quanh hắn bao bọc vô số bức tường bằng đất vô cùng chắc chắn, Lạc Ảnh muốn quay đầu đi, mà chạy đến giúp A - Long, thì trước mặt nàng bao vây lấy nàng là vô số thổ tường, nàng không kích, nhưng trên bức tường chỉ để lại những vết hằn kiếm mang mờ nhạt,lúc này thanh âm châm chọc của Bạch Tôn Giả truyền đến!

“ Nàng muốn đi đâu, không phải ở đây rất vui hay sao ”

- Lạc Ảnh không muốn cùng tên này dây dưa nhiều,nàng muốn bay lên cao,một độn tốc thân thể nàng chỉ còn lại những tàn ảnh,không ngừng tiến về trên cao mà đi, nhưng mà nàng lúc chuẩn bị thoát ra khỏi cái lồng này, thì vô số đất đá như có sinh mệnh, đan lại với nhau, như kết thành một chiếc lồng, ngăn cản nàng lại, một thanh âm dâm tà vang lên!

“ Cô gái à, ngươi cần gì phải khổ như thế, chấp mê bất ngộ, hắn sớm hay muộn đều sẽ là người chết, nàng cần gì phải lo lắng cho hắn làm cái gì, hay ở lại đây cùng ta vui chơi đi ”

- Lạc Ảnh lúc này giận tím mặt, nàng ánh mắt như muốn giết ngươi nhìn Bạch Tôn Giả, hắn thấy ánh mắt này vờ như không thấy, bắt đầu mở miệng lưỡi đê tiện tiếp tục nói!

“ Hôm nay cũng là ngay tốt, nàng có công kích nữa cũng vô ích thôi, nơi này là do Thổ Linh Lực của ta ngừng kết mà thành, thứ này có thể sánh ngang với Trúc Linh Cảnh pháp khí,trừ khi nàng có thể đánh nát được Trúc Linh Cảnh pháp khí,bằng không không cách nào thoát ra đầu...ta châm nàng có điểm tư sắc, hay là nơi này cũng không có ai...chúng ta nên động phòng hoa trúc thôi nhỉ, chỉ cần vài ngày, ta tin với trường thương của ta ta sẽ khiến nàng mê mẩn, không bao giờ muốn rời xa khỏi ta ”

- Lạc Ảnh khuôn mặt âm trầm đến cực điểm, nàng đường đường là một cái Thần Tộc, làm gì có cái vụ bị nhân loại khi dễ như thế này,bị buông lời châm chọc, nàng cất đi đôi cánh để vui lòng chủ tộc, nhưng cũng làm bao nhiêu kẻ thèm muốn, nàng thật từ khi nào dễ bị khi dễ như thế vậy kìa,nàng lạnh lùng nhìn Bạch Tôn Giả đang không ngừng buông lời châm chọc mình, nàng mở miệng ra nói, thanh âm dễ nghe mà thanh thuý!

“ Ngươi đã muốn chết.... Vậy thì để ta tiễn ngươi một đoạn đường ”

- Nói xong,nàng lạnh lùng mở rộng đôi cánh màu trắng ngà của mình ra, đôi cánh tràn ngập phong thuộc tính, nàng lạnh lùng hét!

“ Vũ Chi công kích ”

- Tữ đôi cánh xinh đẹp của nàng, bay ra trăm cái,ngàn cái lông vũ, lơ lửng trên không, như hàng trăm, hàng ngàn mũi tên chỉ chực bắn tới Bạch Tôn Giả, lúc này Bạch Tôn Giả thấy một màn này, lão không khỏi khiếp sợ trong lòng!

“ Ngươi là người của bộ tộc kia người ”

- Lạc Ảnh lúc này trở thành bộ dạng cao ngạo của một tộc trưởng của một chi tộc, không còn là tiểu mỹ nhân xinh đẹp đi bên người A - Long như trước nữa, nàng lạnh lùng khuôn mặt, xung quanh nàng Phong Hệ Chi Khí vô cùng mạnh mẽ, gió thét rít gào, dần dần trở nên âm u, nhưng cơn gió xung quanh nàng, bắt đầu trở thành một màu đen, thấy cơn gió này, Bạch Tôn Giả kinh hãi kêu lên!

“ Phong Sát Khí ”

- Cái này không phải là Phong Hệ bình thường, mà là dung hợp với Ám Hệ Hủ Thực, tạo nên một loại Phong Thuộc Tính khác là, Phong Sát Khí, cơn gió này mang theo thuộc tính hủ thực ăn mòn vô cùng mạnh mẽ, ăn mòn không những là sự vật, nó còn ăn mòn cả Linh Lực thậm chí là Linh Hồn của kẻ khác, đó mới chính điểm đáng sợ của Phong Sát Khí này,Bạch Tôn Giả lúc này cả kinh rồi, lão biết Phong Sát Khí có cỡ nào đáng sợ, lão lúc này bắt đầu tế ra những pháp bảo hộ mệnh của mình, một bên ầm ầm mở ra lồng giam bằng đất hắn tạo ra, hắn biết chiến đấu trong không gian hẹp như thế này,mà đối phương sử dụng phong sát khí, lão không có lợi gì, lão ở phải thoát ra, bằng không ngưu chết vào tay ai thật lạ khó nói!

“ Muốn chạy... Ngươi lúc nãy còn muốn ta ở lại cùng ngươi vui đùa bây giờ còn muốn chạy như thế, ngươi đã quên những lời người nói rồi sao!”

- Lạc Ảnh vừa nói, vừa hàng trăm, hàng ngàn mũi Phong Sát Khí mới gia cường, từng cái vũ dực trước mặt Lạc Ảnh bắt đầu xé gió bay đi, thấy những mũi vũ dực này bay đến, Bạch Tôn Giả kinh hãi bắt đầu bay vòng vòng né tránh từng mũi vũ dực kia bắn đến, bất cứ nơi nào Bạch Tôn Giả bay đến, tất cả đều hoá thành những tổ ong sâu hoám do vũ dực bắn lủng rút ra mà hình thành!

“ Phập.... Phập.... Phập ”

- Vô số vũ dực mang theo hủ thực thuật, bắn lủng tất cả nơi nào lão độn tốc qua, cứ thử hỏi xem,hắn chạy trốn mà có trăm cái, ngàn cái mũi tên đuôi theo sau,làm gì có cái vụ mà vui được kia chứ, lúc này Bạch Tôn Giả ý thoái lui cũng có, nhưng mà lão sống cả ngàn năm này, kêu lão cúi đầu nhận sai,mà người đó lại là nữ nhân nữa chứ, lão không bỏ xuống cái thể diện này được, lão chuyển chạy trốn thành công, tay chân khắp người lão hoá thành thổ nhân, lão song quyền khảm đầy Linh Lực, hoá thành song quyền bằng đất, mà đánh đến Lạc Ảnh!

“ Hừ”

- Một tiếng hừ lạnh của Lạc Ảnh vang lên, một quyền mang cực mạnh kia, chỉ đánh trúng tàn ảnh của Lạc Ảnh, hình ảnh lạc ảnh vỡ nát, nơi Lạc Ảnh biến mất không khí, nổ vỡ,một quyền này của Bạch Tôn Giả cũng đánh nát một góc cái lồng mà hắn tạo ra, để ra một cái lỗ lớn, từng tia ánh sáng của bên ngoài chiếu vào, hắn mừng rỡ biết đây là cơ hội, hắn vô cùng lượn léo mà bay đến cái lỗ mình mới tạo ra, hõng thoát ra ngoài cái lỗ mà mình mới tạo ra!

“ Muốn chạy.... Ngươi chạy được sao ”

- Bạch Tôn Giả lão Độn Tốc cực nhanh, đang lúc lão nở nụ cười cho rằng mình đã thoát, thì một thanh âm thanh thuý dễ nghe của Lạc Ảnh vang lên, bên tai lão, khiến nội tâm lão co rút lại!

“ Làm sao ngươi tốc độ nhanh như thế được ”

- Lạc Ảnh ngạo nghễ nói!

“ Nơi nào có gió, ở đó có ta, ngươi đã muốn chết để ta tiễn ngươi một đoạn đường ”

“ Phong Sát Chi Thuật / Âm Sát ”

- Nàng thét lên một thanh âm chói tai, nàng sử dụng Âm Ba công kích, tấn công thẳng vào đại não của Bạch Y Tôn Giả,âm ba công kích cùng với Phong Sát Khí chi thuật, hai thứ vô cùng đáng sợ này, cũng là lúc Lạc Ảnh gặp A - Long lần đầu tiên bị một hống, từ trời mấy ngàn Phong Thần Tộc bị đánh rơi xuống đất, mà bây giờ hắn truyền lại chiêu này cho Lạc Ảnh, nàng sử dụng vô cùng thành thục,khiến Bạch Tôn Giả miệng phun máu tươi, đang bay trên không, liền ngã xuống đất, không ngừng thổ huyết, lão đang muốn lăn mình,Tiếp tục bỏ trốn ý định!

“ Phập.... Phập.... Phập.....A a a a ”

- Lão lúc này chỉ nghe thấy tiếng sau lưng mình bị vô số vật sắc nhọn đâm lủng,từng vết thương cứ như axit đậm đặc mà ăn mòn sau lưng của Bạch Tôn Giả, từng chục cái trăm cái, ngàn cái vũ tiễn như mưa bắn đến Bạch Y Tôn Giả,thân hình lão bị đóng đinh trên đất, lão lúc này như là một con cá, bất cứ khi nào cũng có thể bị Lạc Ảnh làm thịt,lúc này lão đau đớn kêu rên!

“ Tha cho ta....chỉ cần ngươi tha cho ta...ta có thể thề từ nay về sau ta không giám tìm ngươi sinh sự nữa.... Nếu người muốn ta có thể giao toan bộ tài sản trên người ta cho ngươi... Tất cả đều là của ngươi ”

- Lúc này người của Bạch Y Tôn Giả bị hơn trăm cái vũ dực đâm xuyên qua, đóng dinh hắn dưới đất, vô cùng đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là những Phong Sát Khí kia, không ngừng ăn mòn,thân thể của Thiên Mệnh Cảnh cường giả vô cùng mạnh mẽ, có thể sánh ngang với Trúc Linh Cảnh cường giả, pháp khí,vô cùng cứng chắc đó mỗi lần đột phá, được thiên địa Linh Khí rèn đúc, vô cùng đáng sợ, nhưng mà bây giờ điều đáng sợ hơn là, toàn thân Bạch Y Tôn Giả, trừ phần đầu ra, liền chỉ còn xương trắng, bạch cốt như ngọc vẫn đang tiếp tục bị Phong Sát Khí ăn mòn,đang lúc Bạch Y Tôn giả, tưởng lạc ảnh do dự, sẽ tha cho mình, hắn đang muốn nói thêm gì đó, hắn thề chỉ cần thoát ra khỏi đây,nhất định phải kêu người đến, chém giết Lạc Ảnh cho bằng được!

- Chuyện hắn cầu xin một nữ nhân tha mình tính mạng, nếu để lộ ra ngoài, thì Bạch Y Tôn Giả hắn còn gì là thanh danh thể diện nữa, hắn nên cả đời trốn ở trong nhà thì tốt hơn, Lạc Ảnh phải chết, nghĩ tới đây trong mắt hắn ánh lên quang mang tàn nhẫn, còn Lạc Ảnh lạnh lùng đi đến, nàng cũng nhìn ra, nhưng lời cầu xin của hắn chỉ là giả bộ mà thôi, nàng đã sống mấy ngàn năm, trải qua biết bao sóng gió,mới sống được đến ngày hôm nay, nàng biết nhân từ với kẻ thù,là tàn nhẫn với chính mình, câu này chủ tộc luôn nói với nàng, nàng luôn nhớ rõ!

- Trên tay nàng Hồn Binh Khải chợt hoá thành một thanh đao vô cùng sắc bén, nàng một bổ chém xuống, đầu của Bạch Y Tôn Giả rời khỏi cổ, bên trong đầu Bạch Y Tôn Giả đang như muốn có vật gì muốn thoát ra,nàng lạnh biết đây là cái gì, đây là Thiên Mệnh Hoàn được mỗi khi Thiên Mệnh hình thành sẽ ẩn giấu trong thức hải còn khi nào thân thể cường giả bị hủy diệt, hoặc bị trọng thương hoặc giết chết, có thể sử dụng Thiên Mệnh Hoàn để phục sinh, Thiêm Mệnh hoàn chưa chết,thì hắn là bất tử chi nhân,nàng lạnh lùng tay đẹp vung ra một đạo hấp lực, cực mạnh hấp cái đầu của Bạch Y Tôn Giả vào trong tay, không cho vật trong đầu hắn thoát ra ngoài, có cơ hội phục sinh, nàng một đạo cấm chế đánh ra, khoá chặt phong ấn đầu của Bạch Y Tôn Giả lại, từ trong đầu Bạch Y Tôn Giả vang lên một tiếng thét không cam lòng cuối cùng trở nên im bặt!

“ Rầm....Rầm.....Rầm....!!”

- Cái lồng bằng đất đá tạo thành, từ Linh Lực của Bạch Y Tôn Giả đánh ra, liền từ khi Bạch Y Tôn Giả chết đi, phần đầu bị phong ấn lại, đất đá xung quanh bắt đầu sụp đổ, trong lúc sụp đổ thấy ánh nắng mặt trời, nàng thu lại đôi cánh sau lưng tránh làm rắc rối cho A - Long, thân hình nàng thướt tha yêu kiểu, một tay xác theo cái đầu đẫm máu cùng với ánh mắt của Bạch Y Tôn Giả mà độn tộc đến chỗ của A - Long, nhưng mà thứ mà nàng thấy tất cả chỉ là một mớ hỗn độn, máu thịt bầy nhầy, tay A- Long cầm Côn Ngô Kiếm, với màu xanh áo lính, một tay cầm điếu thuốc rít một hơi, lười biếng nhìn Lạc Ảnh treo trên môi nụ cười đắng chát không tên!

“ Lạc Ảnh.... Ngươi lâu quá đó... 4 phút 13 giây, ta đã hút sang điếu thuốc thứ hai rồi nè ”

Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.