Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 437: Băng bộ tộc ấn!



Mà một màn lời nói này của Băng Nhược Thủy, lại nhìn nàng đang anh dũng cân quắc không thua đấng mài râu mà chiến đấu kia,không khỏi làm hắn có chút ngẩn người, không hiểu chuyện này rốt cục là như thế nào, rõ ràng là nàng không muốn đứng sau lưng hắn kia mà!

Mà A - Long cái này trì độn không hiểu chuyện gì đang xảy ra,bình thường gian ngoan như hồ ly, nhưng mà cũng không hiểu trong lòng nữ nhân họ muốn cái gì, hắn không phải cái gì là thánh nhân, cũng là nguyên nhân do thanh niên nào đó cùng cái lịch sử chiến tích kiếp trước của hắn đây sao??

( Chiến Tích Bị Gái Lừa + Lợi Dụng)

Này Băng Nhược Thủy nói thế, cũng làm cho một đại nhận vật như Hắc Ma cũng là có chút ăn không tiêu, còn những nữ nhân khác ngoại trừ Long Nhu cùng Phong Thải Vận là do hắn theo đuổi ra, thì những nữ hài khác cũng đều câu dẫn hắn, cùng nhau linh hồn ngây ngốc mấy trăm năm sinh tử hoạn nạn,ngày ngày bên nhau mới sản sinh tình cảm, hắn mới thu vào hậu cung mà thôi!

Mà thấy bộ đáng ngây ngô của hắn,  Yêu Tinh vẫn ở bên cạnh thầm quan sát động tĩnh của hắn, khóe miệng cong lên có chút nụ cười câu dẫn truyền âm nói!

《 Hì Hì!!! Tiểu đệ đệ, ngươi làm tỷ tỷ ta đây bất ngờ nha!  Không ngờ tiểu đệ đệ ngươi lại có sức mê hoặc nữ nhân như vây!  Khiến con gái nhà người ta sẵn sàng phản bội gia tộc mà ở bên cạnh ngươi, vì ngươi chiến đấu nha!!! Tỷ tỷ thật ngưỡng mộ cũng thật sợ nha!!! 》

Thanh âm vô cùng êm tai cùng câu dẫn truyền đến tai hắn, quay qua thấy Yêu Tinh đang cười mà không phát cười nhìn hắn, hắn không khỏi nghi hoặc nói!

《 Ngươi sợ cái gì!! 》

《 Hì Hì!!! Không phải là sợ tiểu đệ đệ ngươi sao 》

《 Yêu Tinh ngươi lấy gì sợ ta!  Ta còn phải sợ Yêu Tinh ngươi đây !! 》

《 Khanh Khách!! Tỷ tỷ ta đây biết ngươi Hồng Nhan vô số! Tỷ cũng tên là Hồng Nhan hay là tiểu đệ đệ ngươi đi câu dẫn ta đi, biết đâu sau này tỷ tỷ ta sẽ siêu lòng tạc dạ, yêu ngươi say đắm giống như cái tiểu nha đầu thiếu chủ Băng Bộ thì sao 》

Nói xong nàng còn ném cho hắn một cái mị nhãn khiến hắn không khỏi nổi hết da gà lên, sau đó không khỏi xấu hổ mắng!

《Yêu Tinh!! Bớt câu dẫn ta!》

Nhưng đáp lại hắn là tiếng cười vô cùng vui vẻ của của Hồng Nhan, mà những gì hai người này giờ đối thoại đều là Linh Hồn giao tiếp, trực tiếp nói trong linh hồn thức hải của đối phương, nhưng người ngoài không cách nào phát hiện hay có bất kỳ động tĩnh giao động lực lượng gì cả, nên người ta chỉ cho rằng hai người đang đứng đó xem chuyện vui!

Mà trong lúc hắn truyền âm nói chuyện với Yêu Tinh, bạn tay xiết cổ Trần Kiêu cũng không tự chủ được bán tay xiết càng thêm mạnh làm cho khuôn mặt của Trần Kiêu càng thêm tái nhợt, thấy thế một bên Trần Hồ cùng Trần Bộ người đang khổ cực chống lại vô số công kích như mưa của Băng Nhược Thủy, Trần Hồ không kìm được hét lớn!

" Tiểu bối, chớ có làm càn. Nhanh chóng thả người! "

A - Long một bên để ý Băng Nhược Thủy một bên nghe thấy Trần Hồ nói vậy, hắn khoé miệng khẽ cười nói!

" Các ngươi cho rằng Hắc Ma ta là con chó của các ngươi sao?  Kêu muốn ta thả ta liền phải thả??? Muốn giết ta,giờ lại muốn không mất thứ gì muốn rời đi, chuyện đơn giản thế sao??"

Nói xong hắn liền truyền âm để Băng Nhược Thủy quay lai cũng như thu lại Phệ Hồn giới chấn nhiếp một số kẻ là đủ rồi,hắn lúc này chán không cùng người của hai bộ ta chết ngươi sống nữa, mà không bị Băng Nhược Thủy tấn công nữa, Trần Băng hai nhà ở trong lòng khẽ thở phào một tiếng, nhưng cũng không ít người thoáng kinh ngạc thực lực của Băng Nhược Thủy, một mình nàng mà có thể chiến với gần trăm người Trần Bộ mà không rơi xuống hạ phong, mà nàng tựa như còn có ưu thế đè đối thủ lên đánh!

Mà Trần Hồ nghe thấy A - Long nói thế, Trần Hồ nội tâm co rút lại " Trên đời không có gì ngoài lợi ích kia chứ, nói nãy giờ, đánh nãy giờ chết không ít người,kết quả không ngoài lợi ích " lúc này Trần Hồ cố nén tức giận nói!

" Hắc Ma!!! Ngươi muốn thế nào mới chịu thả con của ta ra!!! "

" Ừm!!! Xem như ngươi có chút khôn ngoan... Không nhiều!! Ta cần ba bốn món đồ của Trần Bộ thôi!

A - Long xoa xoa cằm sau đó mới gật đầu đầy thâm ý nói!

Trần Hồ cùng người Trần Bộ mất kiên nhẫn nói!

" Ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi không làm hại đến con ta, chỉ cần ngươi muốn nếu Trần Bộ ta có! ta sẽ cho ngươi "

" Tốt! ít ra câu này mới được xem là lời nói của con người chứ "

" Vào chuyện chính!!! " Trần Hồ mất kiên nhẫn!

" Ừm!!! Ta muốn Băng Bộ Tộc ấn " A - Long nói!

" Không được!  Thứ này là minh chứng cho sự tồn tại của chúng ta, chúng ta không đồng ý!!! "

Lúc này một trưởng lão của Băng Bộ che cánh tay không ngừng chảy máu của mình, cực kỳ bí phẫn nói ra nhưng hắn chưa kịp nói hết câu!

" Doành!!!! "

Một tiếng nổ kinh tai nhức óc vang lên bên tai mọi người, mọi người chỉ thấy đầu của tên trưởng lão Băng Bộ kia bị nổ tung thành sương máu, lúc này mọi người lại nhìn trên tay của A - Long xuất hiện Phệ Hồn Đao nay đã trở về trên tay của hắn, cùng với lưỡi hái đỏ tươi như máu,lúc này hắn không biết kiếm đâu ra cái ghế, ngồi xuống hai chân đi giày quân sự gác lên thân thể của Trần Kiêu, một chân gác lên lưng, một chân đạp lên mặt của Trần Kiêu vô cùng vũ nhục!

" Ngươi...Khinh người quá đáng "

Lần này là một tên khác của Trần Bộ!

Nhưng hắn vừa nói xong lời này, một đạo ánh sáng huyết hồng loé qua, từ mi tâm đến giữa hai chân của tên kia xuất hiện một đạo huyết tuyến!

"Ba!!!!! "

Thân thể tên kia bị chém làm hai mảnh, từ đỉnh đầu xuống giữa hai chân, máu văng khắp nơi, không ngừng chảy ra ngoài sàn đấu giá,ngay cả Hồn Anh của một cường giả địa cấp cũng thoát không được mà bị một nhát chém kia hủy diệt, mà một màn này khiến không ít người hít sâu một hơi trong lòng đầy chấn động,A - Long vô cùng ti mỷ mà lấy ra khăn bông lau chùi Phệ Hôn Đao hờ hững nói!

" Ai đó nhớ ghi lại sự dũng cảm của bọn chúng?? Quả thật rất dũng cảm a"

A - Long hờ hững liếc mắt đảo qua đám người xung quanh, mà thấy ánh mắt này Trần, Băng hai nhà sắc mặt càng thêm tái mét,thấy ra oai phủ đầu đã đủ,lúc này hắn ngồi đó bắt hai chân lên nhau, lấy Trần Kiêu làm đá kê chân mới lạnh lẽo ánh mắt xem thương sinh như rác bên đường muốn chém muốn giết, chỉ trong một ý niệm của hắn, lúc này từ người hắn xuất hiện một cỗ bễ nghễ thiên hạ không ai bằng, một cái liếc mắt đẩy lui bát phương chư hầu, thứ mà không phải kẻ tầm thường có thể có được, mà thấy khí thế từ người hắn nội tâm Trần Bộ càng thêm lạnh giá!

" Để ta nhắc các ngươi nhớ một điều, không phải Hắc Ma ta thương lượng với các ngươi! Mà là ta đang ra lệnh cho các ngươi!!! "

Lúc này Trần Kiêu bị đạp dưới chân của A - Long haha cười đầy trào phúng, mà châm chọc A - Long!

" Ha Ha!!! Hắc Ma ta còn tưởng ngươi là nhân vật như thế nào kiêu hùng!  Hoá ra chỉ là một thằng ngu! Ngươi tưởng đây là Hắc Phong Trấn của ngươi sao mà muốn làm gì thì làm,ngươi mạnh ngươi nhìn xung quanh xem, ngươi chỉ có một người cùng hai con tiện nhân ngươi cho rằng có thể chống lại hơn trăm người liên hợp của hai bộ chúng ta hợp lại ư, nếu không muốn chết khó coi thì nhanh chóng khoanh tay chịu trói sau đó dập đầu nhận tội với  vẫn còn kịp đó, nếu bản thiếu gia cao hứng sẽ để ngươi chết minh bạch!

A - Long liếc mắt một cái, sau đó một cước đá bay Trần Kiều về phía Băng Nhược Thủy như ném một bọc rác!

" Nhược Thủy tên này miệng quá thối!! Vả miệng giúp hắn tỉnh ra "

" Vâng!!! "

Băng Nhược Thủy mặt lạnh như hàn băng, không đợi Trần Kiêu nói thêm câu nói gì bất kính, bắt đầu dùng bàn tay như ngọc thu nghịch thủy hàn kiếm vào vỏ, một tay nắm lấy cổ áo Trần Kiêu như một con gà, một tay vung lên!

" Ba!!!! " Một cái tát đánh xuống, khuôn mặt Trần Kiêu in lên một dấu ấn hình bàn tay màu đỏ!

" Ngươi..."

" Ba!!!! "

" Dám đánh ta!

" Ba!!!! "

" Tiện Nhân!!! "

" Ba!!!! "

" Ta phải giết ngươi!  "

" Ba!!!! "

" Giết cả nhà ngươi!!! "

" Ba!!!! "

" Diệt tộc ngươi!!! "

" Ba!!!! "

" Ta Phải.....A "

" Ba!!!! "

" Ba!!!! "

Lúc này Trần Hồ thấy con trai của mình bị đánh cho mặt mũi lúc đầu anh tuấn trở nên bầm dập, miệng tràn ngập máu tươi, trong đó còn có vài cái răng bị đánh rơi ra ngoài, mà không ít người quan khán không khỏi thương hại cho Trần Kiêu, mà lúc này Hồng Nhan mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Phệ Hồn Đao trên tỷ của A - Long, hắn lúc này nói!

" Băng Bộ Tộc Ấn!! "

Trần Hồ bàn tay nổi gân xanh, cố gắng gằn ra từng chữ!

" Được...ta đáp ứng ngươi!! "

Lúc này Trần Hồ nhìn qua Băng Tư quát!

" Đưa ra!!! "

Băng Tư khuôn mặt khổ sáp, mặt như muốn khóc nhìn Trần Hồ nói!

" Trần Hồ đại nhân!  Thứ....Thứ...Thứ này "

" Câm miệng!!! "

Băng Tư bị Trần Hồ quát như thế, trong mắt nén khuất nhục, vô cùng khổ sở lấy ra một cái Ngọc Tỷ lạnh giá như băng, trên đó khắc hình một con huyền vũ quy,mà thấy tộc ấn này Băng Nhược Thủy đang hành Trần Kiêu cũng không khỏi chậm lại một chút, lúc này Trần Hồ trên tay Tộc Ấn của Băng Bộ, thứ này đại diện cho chục vụ gia chủ trong tộc,thứ mà Băng Tư hắn nhiều năm ao ước như muốn đưa ra, lại muốn lấy lại, thấy thế Trần Hồ trong mắt một tia tàn nhẫn, trực tiếp giật lấy Băng Bộ Tộc Ấn từ tay của Băng Tư, sau đó trực tiếp ném qua cho A - Long!

A - Long không nói gì chỉ thu vào không gian giới chỉ, lúc này Trần Hồ nhìn A - Long lạnh lùng nói!

"  Còn không mau thả con ta ra! Chẳng lẽ còn muốn chúng ta quỳ xuống cầu xin ngươi nữa sao"

A - Long lắc đầu nói!

" Ta có nói là ta sau khi nhận ấn sẽ thả người hay sao??? "

" Ngươi.....Muốn thế nào!!"

" Giao ra Nhược Thủy đính ước hôn khế"

Mà lời này vừa nói ra, trái tim của Băng Nhược Thủy khẽ treo cao, hai mắt không thể tin được mà nhìn qua  A - Long, trong lòng nổi lên ý nghĩ mơ hồ rằng người nào đó làm tất cả việc này vì nàng!

" Được!!!"

Lúc này Trần Hồ không hề do dự mà đưa ra một tờ giấy đã ngã màu vàng nhạt, trên đó có ghi lại ngày sinh tháng đẻ của Băng Nhược Thủy, dùng để trưởng bối trong gia tộc sắp đặt chuyện hôn ước cho tiểu bối nhà mình, nhưng trước khi đưa đến tay A - Long, Trần Hồ khẽ dừng lại thấy hắn nhíu mày, Trần Hồ lại hỏi!

" Ngươi làm tất cả việc này, vì một nữ nhân thôi sao??? "

A - Long nghe vậy, lại thấy Băng Nhược Thủy ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn, hắn mỉm cười đầy ấm áp ném cho nàng một cái ánh mắt yên tâm, sau đó nói cho Trần Hồ một cái khiến cho Trần Hồ xém nữa tức chết!

" Liên quan đéo gì tới ngươi! Ta cướp lão bà của ngươi à! "

Trần Hồ lúc này mang trong người một bụng lửa giận, nhưng ai bảo hắn đang nắm giữ con tin trong tay hắn kia chứ, đang lúc Trần Hồ muốn đưa ra tờ giấy hôn khế, thì lúc này Trần Kiêu bị Băng Nhược Thủy đánh cho thành đầu heo, cũng vì Băng Nhược Thủy phân tâm nên mới để hắn thư thả một cái, hắn đường đường là thiên thiên tài chỉ đứng sau Trần Thế Hào, nay bị người đánh cho thành đầu heo trước mắt bao nhiêu người, hôm nay mặt mũi hắn mất hết,Trần Kiêu lúc này hét lớn tràn  ngập điên cuồng!

" Phụ Thân!!! Ngươi không phải đưa thứ đó cho hắn!  Hắn không giám giết con đâu!  Trần Bộ chúng ta không cần phải sợ một tên tạp chủng như hắn, phụ thân xông lên giết chết hắn báo thù cho hài nhi"

Lúc này A - Long nghe thấy thế không khỏi kinh ngạc, quả nhiên thiên hạ bao la, hoa dạng gì cũng có a, không hiểu Trần Kiêu lấy đâu ra tự tin như thế a, hay là giống tên của hắn,nên hắn mới kiêu ngạo như thế a, lúc này Trần Hồ hơi do dự, thanh âm của A - Long lạnh lùng nói!

" Cắt tai hắn cho ta "

Băng Nhược Thủy mặt lạnh như băng, nàng từ lúc mà nàng hiệu trung với A - Long liền xem A - Long như sinh mệnh của mình, nay nghe một tên không ra gì không ngưng xỉ nhục thiếu gia của nàng, nàng làm sao sẽ có sắc mặt tốt được kia chứ, nàng lấy ra dao nhọn!

" Xoẹt!!! A hhhh!!!! "

Một đạo hào quang chợt loé, cùng với đó chính là tiếng thét thảm của Trần Kiêu, Bịch!! Một tiếng một bên tai của Trần Kiêu đã bị cắt đứt, một bên lăn long lốc trên mặt đất kêu gào thảm như heo bị đâm tiết nữa, lúc này Trần Hồ trong lòng nhỏ máu, nhưng vẫn mạnh miệng!

" Ngươi nên giết nó đi!  Ngươi giám giết nó, ta dù có phải dốc hết toàn bộ lực lượng gia tộc, cũng phải liều với ngươi, đem ngươi bồi tiếp chôn cùng với kiêu nhi"

Mà lúc này Trần Kiêu mặt mũi đã mất hết, bị một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên cắt đi một bên tai của, lại bị nữ nhân có thể là đại tẩu của mình đánh cho thành đầu heo thử hỏi Trần Kiêu nào có tâm trạng tốt cho được, huống hồ gì nữ nhân này còn là nữ nhân của kẻ thù, mà trên đời này không có cái gì khuất nhục bằng việc đối thủ không để mình vào mắt, lúc này Trần Kiêu ở dưới đất điên cuồng hét lớn!

" Tiểu súc sinh,  ngươi có bản lĩnh liền  giết ta, ngươi không dám giết ta, chính là tên hèn nhát chỉ biết đứng sau lưng nữ nhân mà thôi,ta là cái đầu tiên không phục ngươi, có ngon thả ta ra cùng ta sinh tử chiến một trận"

A - Long nghe thấy thế hờ hững nhìn qua Trần Kiêu đầy trêu tức nói!

" Ta sẽ không giết ngươi! Bởi vì ngươi còn không xứng để ta giết,sẽ làm bẩn tay ta"

" Hắc Ma ngươi có giỏi thì giết ta đi, đừng ở đó sỉ nhục danh dự của ta "

A - Long đang tuyệt vọng, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:

" Ngươi mà có dũng khí thì tự sát đi, còn cần đéo gì nói nhiều như thế, hèn nhát chính là hèn nhát, sợ chết cứ nói mình sợ chết,cần gì làm ra bộ dạng như thế, còn danh dự ngươi có sao? "

A - Long cười lạnh nói!

" Danh xưng là thiên tài chịu thua không nổi, mới nhận tí uy áp của ta ngươi liền kiếm đường chạy, trẻ đánh không lại để già ra mặt, hắc hắc giờ lại bị một nữ hài chân yếu tay mềm đánh cho thành đầu heo, nằm dưới đất ăn vạ như thể một con kỹ nữ sau khi phục thị nam nhân liền không nhận được tiền, nếu ta là ngươi ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn, sống trên đời này làm gì cho lãng phí linh khí trời đất"

Hắn  nói xong cũng không đi quan tâm trưởng lão tới trần kiêu, mỉm cười nhìn trần hồ khuôn mặt lúc trắng lúc xanh cực kì xấu xí, Trần Hồ muốn mở miệng ra thương lượng! 

" Tiểu tạp chủng, tiểu súc sanh, như thế nào, không dám giết gia gia của ngươi sao? Ta chính là gia gia của ngươi, có giỏi giết gia gia của ngươi đây này, để Trần Bộ sẽ đem ngươi chết không có chỗ chôn, đem toàn tộc ngươi tiêu diệt "

A - Long mỉm cười lắc đầu châm chọc nói giống như thể mua cân đường hộp sữa vậy hắn nói!

"  Nhược Thủy giúp hắn hoàn thành tâm nguyện đi, con sâu con ruồi vo ve miết bên tai,thật mệt a! "

" Rõ!!! "

Nói xong Băng Nhược Thủy tay cầm dao sắc nhọn " Phốc...Phốc..." một đạo máu tươi từ cổ họng cùng với đầu của Trần Kiêu phun bắn ra ngoài, máu tươi cùng thanh âm vỡ nát của Hồn Anh vang lên, đám người Trần Bộ há miệng, mọi người xung quanh cũng cả kinh, Hắc Ma quả nhiên là một tên điên, nóng giận vô thường nói giết liền giết, mọi người âm thanh trong lòng vang lên!

《 Lần sau có gặp phải tên điên này tuyệt đối nên tránh xa, gây sự với tên điên này chính là một kẻ điên muốn đi tìm chết》

Trần Kiêu khí tức vừa đoạn, đám người Trần Bộ như ong vỡ tổ, bàn tay Trần Hồ run run cầm khế hôn ước của Băng Nhược Thủy không thể tin được nhìn Trần Kiêu nằm trong vũng máu khí tức đoạn tuyệt kia, hắn không cách nào tin tưởng được rằng niềm kiêu ngạo của Trần Hồ hắn đã chết, nhìn thi thể con trai hắn điên cuồng rống giận hét lớn!

" Tiểu súc sinh...ta phải giết ngươi!!! "

Hắn vừa lao lên được vài thước liền thấy cổ họng mình mát lạnh, cảm thấy dưới cổ mình không biết đã xuất hiện một lưỡi hái tử thần đỏ như máu vô cùng sắc bén kề lên cổ gã, lúc này A - Long đứng sau lưng gã mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay, thở dài nặng nề đáp!

" Muốn đánh thì đánh mẹ đi!  Lây nhây đéo gì lắm thế,nói nhảm gần 15 phút như vây là đủ rồi, nói nhảm với mấy thằng đàn bà các ngươi ta thật mệt!  thôi để ta tiễn các ngươi một đoạn đường "

Nói xong A - Long tay dùng lực " Phốc" một Phệ Hồn Đao vô cùng sắc bén, như cắt đậu hũ mà cắt đứt yết hầu của một cái địa cấp cường giả như Trần Hồ hắn đầu lìa khỏi cổ, còn Hồn Anh vừa mới kinh hãi thoát ra ngoài, thì bị một luồng lôi điện từ tay hắn bắn ra, Trần Hồ hồn anh thét thảm một tiếng liền bị đạo lôi điện kia biến thành phấn vụn

" Bịch...!!! "

Trận Hồ thân thể không đầu ngã xuống đất, hắn chỉ cúi người xuống nhận lấy hôn khế vẫn còn cầm trên tay của Trần Hồ, hắn vừa xem vừa lắc đầu nói!

"Đưa ra sớm không phải là không mất cái mạng nhỏ hay sao? muốn cùng ta cò kè mặc cả, Nữ nhân của Hắc Ma ta! Là thứ con kiến hôi Trần Bộ các ngươi được phép nhúng chàm sao??? "

A - Long nói xong một mồi lửa trên tay bốc ra, đem hôn khế của Băng Nhược Thủy do đám người băng tư tự ý quyết định biến thành tro tàn, không thèm nhìn Trần Bộ, Băng Bộ lấy một cái, lập tức dẫn theo Băng Nhược Thủy cùng cái kia Yêu Tinh quay người rời đi bước ra ngoài đấu giá trường!

Thấy bóng lưng A - Long rời đi, lúc này mới người trông đấu giá hội mới lấy lại bình tĩnh được,lúc này hai nhà Trần Băng,sắc mặt âm trầm đến cực điểm bọn họ bị một cái tát đánh thật kêu,trong mắt bọn họ nổi lên hừng hực lửa giận cùng ý muốn báo thù vô cùng mãnh liệt, lúc này có người không kìm được!

" Hắc Ma quả thật khinh người quá đáng, chúng ta phải nói chuyện này với Long Thiên Minh công tử, phải nhờ người giúp chúng ta xả hết ngụm ác khí này! Hắc Ma hắn phải chết!!  "

Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.