Đường Vào Tim Anh - Lộc Thời An

Chương 4: Cô gái nhỏ của anh



Cô gái nhỏ của anh

Thanh Ca vừa về nước đã nhận nhiệm vụ làm phù dâu, anh họ của cô không nỡ để vợ chưa cưới đi một mình thế nên đã nhờ cô cùng Hứa Tẫn Hoan đi xem quần áo. Lúc ấy Thanh Ca đã mắng thầm một câu, người anh họ này của cô đã gia nhập hội sủng vợ rồi. Sau đó ánh mắt cô nhìn sang người phụ nữ đối diện, ừm, ánh mắt nhìn của anh ấy cũng không tệ lắm.

“Thanh Ca, em thấy bộ quần áo này thế nào?” Hứa Tẫn Hoan trang điểm tông màu hồng phấn, gương mặt xinh đẹp đang cười nhìn cô.

Tính ra đây là lần thứ ba Thanh Ca gặp mặt bà xã tương lai của anh họ, cô ấy rất đẹp, vẻ đẹp mỏng manh như đóa hoa cúc, không uổng công anh cô si mê nhiều năm.

Vì bên nhà gái không có ai làm phù dâu, cô nghe anh họ nói vì bạn tốt của cô ấy đã kết hôn hết rồi, không còn lựa chọn nào khác chỉ còn cách bất đắc dĩ là nhờ Thanh Ca giúp.
Vừa nãy cô nghĩ linh tinh đến ngẩn người, chính là chuyện tuần trước gặp mặt Cố Nam Sơn. Lúc đó cô nửa cố ý nửa vô tình chọc ghẹo anh, sau đó cô ngẫm lại thấy mọi việc xảy ra quá đường đột, có điều được gặp lại anh khiến lỗ tai cô nóng ran.

Được một lúc, Hứa Tẫn Hoan bảo cô đi thử đồ, là một chiếc váy cúp ngực màu xanh nhạt tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô gái.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xương quai xanh tinh xảo của người con gái được để lộ ra kết hợp với cần cổ thon dài, trông cô như một con công xinh đẹp. Từ trước tới giờ, cô không mặc loại váy này nhiều, hình bóng cô phản chiếu qua gương thực sự rất đẹp, đầu vai tròn trắng nõn và thanh tú thu hút biết bao ánh nhìn.

Hứa Tẫn Hoan cảm thấy mặc dù bản thân cô ấy cũng là phụ nữ nhưng khi ngắm nhìn Cố Thanh Ca, tự nhiên trái tim lại thình thịch loạn nhịp.
Người phụ nữ tiến lại gần, cười dịu dàng động lòng người, “Đẹp lắm, chọn cái này nhé?”

Cô gái nhỏ đồng ý. Sau khi chọn quần áo xong hai người lại tiếp tục đi mua sắm. Đi mệt rồi thì các cô chọn một cửa hàng bán trà bánh ngồi nghỉ ngơi, Cố Thanh Ca đã gọi tiramisu và capuchino.

“Chị dâu, nguyện vọng ấp ủ rất lâu của anh họ cuối cùng cũng được thực hiện rồi. Em chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.”

Hai má Hứa Tẫn Hoan ửng hồng, ánh mắt rực rỡ chan chứa ý cười nhìn cô, “Thanh Ca có thích chàng trai nào không em?”

“Có chứ ạ, chị dâu, chị nghĩ em có nên can đảm tiến lên không? Em đoán người kia cũng biết, chỉ là giả ngu thôi.”

“Chắc không phải vậy đâu, Thanh Ca nhà chúng ta xinh đẹp thế này, tính cách lại vô cùng đáng yêu, người đó ấy, không chừng cũng thích em đó.”
“Ừm, tình bất tri sở khởi.”

Tình bất tri sở khởi

(情不知所起): Tình yêu không biết bắt đầu từ lúc nào.

Mấy ngày gần đây, các nhân viên của Cố Thị xôn xao thảo luận suy đoán xem dạo này sếp Cố bị làm sao, bởi vì áp suất bao trùm thấp đến không thể thấp hơn. Kế hoạch nộp lên đều bị trả lại, các vụ mua bán sáp nhập công ty liên tục bị bác bỏ, không ai dám hỏi đã xảy ra chuyện gì.

“Anh Trịnh, anh có thể dò hỏi xem sếp đang hướng gió về phía nào không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, nếu còn tiếp diễn nữa, có khi tất cả chúng ta chết vì khí lạnh mất.”

“Nghe nói gần đây tâm trạng sếp Cố không tốt, nhưng chúng tôi tìm mãi vẫn không ra nguyên nhân. Anh Trương ở bộ phận nhân sự đi làm muộn mấy lần, lỡ ‘va phải’ ánh mắt lạnh như băng của sếp, sợ đến mức mấy ngày liên tiếp đều đến sớm nhất công ty. Liệu có phải sếp đang thất tình không?”

“Sao có thể! Sếp mình cũng chưa yêu đương, à không, sếp với Lãnh Bạch Lam là một đôi đúng không?”

Âm thanh ting ting trong tin nhắn Wechat vang lên liên hồi, mọi người ai cũng tò mò muốn biết sếp mình bị làm sao, vì thế liền giao trọng trách lớn lao đi hỏi thăm cho tâm phúc của sếp là Trịnh Chi Hành.


Trịnh Chi Hành là trợ lý của Cố Nam Sơn, đã gắn bó với anh được bảy hay tám năm rồi, anh ta cũng biết Cố Thanh Ca, nhưng bốn năm trước hai người đột ngột cắt đứt liên lạc mà không rõ lý do, còn vị kia một mình đi ra nước ngoài du học.

Khi đó, anh ta cảm thấy một mình cô gái nhỏ ở nước ngoài thật đáng thương, vì thế nhân dịp nọ Cố Nam Sơn có chuyến công tác bên Anh, anh ta cố tình hỏi sếp mình xem có muốn ghé qua gặp người kia không.

Lúc ấy, người đàn ông nhíu mày, đôi mắt sắc bén như chim ưng, “Không cần, cho cô ấy tự lực cánh sinh.”

Trở lại hiện tại người làm trợ lý như anh ta dù cố lắm nhưng vẫn không thể hiểu hết được suy nghĩ của người làm sếp, đành phải gõ cửa, “Sếp Cố, đàm phán buổi chiều anh vẫn đi chứ?”

Cố Nam Sơn ngẩng đầu nhìn đối phương, mấy ngày nay anh bị Cố Thanh Ca khuấy đảo đến tâm phiền ý loạn, từ khi Cố lão gia biết cô về nước, lúc nào cũng nhắc anh dẫn cô về nhà. Mà người nào đó không sợ trời không sợ đất, đối với cô, anh cũng bó tay rồi.

Cô gái nhỏ từ bé đã không sợ anh, thậm chí còn cậy sủng mà kiêu, mỗi lần làm chuyện xấu liền bắt đầu làm nũng, dù cho anh có trang bị quân tướng ngàn dặm cũng thua thất bại thảm hại.

“Làm sao? Tôi có nói hủy bỏ không?”

“Không… không, chỉ là tôi muốn xác nhận lại thôi.”

Bàn tay Trịnh Chi Hành run run đóng lại cửa phòng, vừa đi ra ngoài đã trông thấy rất nhiều người hóng chuyện đang tụ tập ở đấy.

“Tất cả về làm việc đi, tâm trạng của sếp vẫn tốt.”

Trịnh Chi Hành run chân, tâm trạng của sếp nhà anh ta chắc chắn không tốt, chắc hẳn nguyên nhân là vì tiểu ma mãnh tinh nghịch kia đã trở về, ít nhiều cũng làm nhộn nhạo trái tim sếp.

Trong phòng làm việc, Cố Nam Sơn xoa xoa thái dương, tựa cả người vào lưng ghế, trong đôi mắt chất chứa ý cười, anh khẽ nhếch mép.

Ngày hôm trước, hơi thở nóng bỏng của người con gái phả vào tai anh là mùi hoa hồng thoang thoảng, làm say đắm lòng người.

Vừa lúc nãy Cố Tòng Kim gọi điện tới nói Cố Thanh Ca sẽ làm phù dâu. Cô gái nhỏ của anh trưởng thành thật rồi, còn giúp người ta làm phù dâu.

Người đàn ông cười cười, tiểu yêu tinh này được phái tới đây để hành hạ anh đây mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.