Tưởng phóng buông đũa chưa được hai phút, trên cửa sổ đã phát ra tiếng vang lộp bộp, trận mưa lớn hung hăng rơi xuống, xen lẫn với đó là cơn cuồng phong hỗn loạn rống giận, làm cho đêm tối biến thành một con mãnh thú đáng sợ.
Điền Trà mở to hai mắt, quay đầu nhìn những cột nước không ngừng hình thành trên cửa sổ thủy tinh, chậm rãi chảy xuống, màn mưa dày đặc như là thác nước, xả thẳng xuống.
Trên đũa cô còn kẹp một miếng gà que, biểu cảm của cô gái kinh ngạc sửng sốt, có hơi máy móc quay đầu lại, ngơ ngác hỏi Tưởng Phóng: “Cái kia……”
Người đàn ông nghe thấy cô nói chuyện, ngước mắt nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, Điền Trà có hơi quẫn bách nhẹ nhàng hỏi: “Nhà anh có ô che mưa không?”
Tưởng Phóng gật đầu, “Có.”
Điền Trà đang muốn hỏi có thể cho cô mượn hay không, anh lại nói: “Đợi một lát nữa mưa nhỏ lại rồi hẵng đi, lúc này có cầm ô cũng vô dụng, cũng không gọi được xe.”
Nhưng mà còn chưa dứt lời, tiếp theo đó chính là tiếng thét chói tai của cô gái.
Tưởng Phóng cũng chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy một tia chớp bỗng nhiên cắt qua phá vỡ màn đêm tối, làm màn đêm thoáng chốc biến thành như ban ngày, mà trong sấm rền đó, lẫn vào tiếng hét chói tai kinh hãi.
Anh chỉ nhìn thấy cô gái ngồi đối diện mình đang vui vẻ mở miệng định ăn miếng gà que lập tức vứt bỏ đôi đũa, gà que rơi ở trên bàn.
Còn về phần cô, vừa chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu.
Mà đèn trong nhà, cũng vào giây tiếp theo, “bụp” tắt đi.
Tưởng Phóng: “……”
Anh không bị tiếng sấm sét dọa sợ, nhưng thật sự bị cô làm cho giật mình.
Vốn dĩ chân dưới gầm bàn duỗi ra thì đụng vào cái gì đó, Tưởng Phóng mới khôi phục lại tinh thần.
Người đàn ông thu chân lại, kéo ghế ra đứng lên, anh sờ qua điện thoại đặt ở bên cạnh, mở đèn pin ra, lại chậm rãi ngồi xổm xuống trước bàn.
Trong từng tia chớp từng tiếng sấm sét, anh nhìn thấy cô gái trốn ở dưới bàn ăn cuộn hai chân lại, sợ hãi vùi mặt vào trên đầu gối, hai tay bịt kín lỗ tai.
Bị…… Sấm sét ầm ầm…… Sợ đến mức trốn ở dưới bàn ăn ……
Một tay Tưởng Phóng còn nắm lấy mép bàn, một chân anh nhẹ nhàng nên lên khỏi mặt đất, đầu gối chống xuống, một chân khác giẫm lên trên đất, trong tay cầm điện thoại tạm thời làm dụng cụ chiếu sáng.
Tia chớp và sấm sét bên ngoài còn lục tục tập kích bầu trời đêm từng đợt, anh thử gọi cô.
Lần đầu tiên gọi tên cô.
“Điền Trà?” Giọng nói của người đàn ông rất lạnh nhạt, âm điệu bị anh đè thấp hơn một chút, không hiểu sao lại có thêm một chút nhẹ nhàng.
Cơ thể Điền Trà đang run rẩy nghe được anh nhỏ giọng gọi, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Tưởng Phóng cũng không chiếu thẳng ánh sáng vào trên người Điền Trà, anh điều chỉnh góc độ hơi nghiêng, bảo đảm có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Ngay một giây trước khi anh muốn hỏi cô có chuyện gì không, một tia chớp gần như chiếu sáng toàn bộ mặt đất trong chốc chốc sáng lên, kéo theo đó như là ánh đèn flash trên sân khấu, phút chốc tắt đi.
Lúc sáng lúc tối, Tưởng Phóng nhìn thấy nước mắt trên mặt cô.
Anh còn chưa kịp hỏi, trong tiếng nổ mạnh, Tưởng Phóng không ổn định thân thể, ngồi ở trên mặt đất.
Mà trong lòng ngực anh, lại có thêm một người liên tục run rẩy.
Bởi vì Điền Trà bị mất khống chế trốn vào trong lòng nanh, Tưởng Phóng bị bất ngờ không kịp đề phòng bị ngã xuống, điện thoại trong tay ném trên mặt đất.
Quả bóng nhỏ trong lòng vô cùng mềm mại, như là không có xương.
Còn có một chút mùi sữa, giống như một con thú cưng nhỏ lông xù xù.
Cả người anh căng cứng, thất thần một lúc.
Mãi cho đến khi nghe thấy cô không kiềm chế được mà khẽ nấc lên, Tưởng Phóng mới đột nhiên khôi phục lại tinh thần.
“Điền……” Tưởng Phóng phát ra âm thanh mới kinh ngạc phát hiện miệng lưỡi khô khốc, sắp đông lại, anh không nhịn được nuốt một chút nước miếng, mới tiếp tục gọi cô: “Điền Trà?”
Cô bịt lỗ tai lại hình như không nghe thấy, vẫn luôn run bần bật.
Một lúc sau, cô mới run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Còn…… Còn sấm sét không?”
“Không……” Tưởng Phóng vừa mới nói ra được một chữ, tia chớp như là không biết mệt mỏi, ngóc đầu trở lại.
Điền Trà theo bản năng chui vào trong lòng anh, giống như chỉ hận không thể trốn vào trong thân thể anh.
Trong nháy mắt sấm sét vang lên, trên tay cô đột nhiên có thêm một đôi bàn tay to lớn ấm áp.
Lòng bàn tay to dán sát vào trên mu bàn tay cô, nhiệt độ theo đó lan tràn ra, tiếng ong ong bên tai tựa như lớn hơn, giống như là ở nghe được tiếng sóng vỗ về bên bờ biển.
Không biết là trong lòng cô có một giọng nói đang an ủi, hay là từ trong hiện thực truyền đến.
Điền Trà nghe được một câu nói rất dịu dàng: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Tưởng Phóng ngồi trên mặt đất, hai chân tách ra, chân cong lại, ở chỗ gập cong lên một chút.
Mà trong lòng ngực anh, có một con chim hoàng oanh nhỏ bị kinh hãi.
Anh nghe được không nhịn được khụt khịt, cả người cũng không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thật yếu đuối và đáng thương.
Cũng không biết vì sao lại có phản ứng lớn đối với tiếng sấm như vậy.
Thật lâu sau, cuối cùng sấm sét cũng đi xa, chỉ còn lại chân trời ở phía còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng của tia chớp.
Trong nhà sáng lên trong phút chốc.
Điền Trà bị ánh đèn chiếu thẳng vào mắt mới đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức trở nên rất ngượng ngùng lùi về phía sau.
Cô hít hít mũi với xin lỗi với Tưởng Phóng: “Thật…… Thật sự xin lỗi, tôi cái kia……”
Cô gái nhỏ ngồi xổm trước mặt anh, trên lông mi còn dính nước mắt, chóp mũi đỏ bừng, bởi vì khóc thút thít nên lúc này còn không ngừng hít thở, khi nói chuyện đều mang theo giọng mũi vô cùng rõ ràng.
“Không phải là tôi cố ý…… Khi tôi còn nhỏ, lúc đi rút nguồn điện từng bị sét đánh nên bị giật điện, cho nên rất sợ cái này.”
“Không phải,” cô nhíu mày tự mình tìm từ sửa lại, “Là lúc tôi đi rút nguồn điện đột nhiên tia chớp sét đánh!”
“Cánh tay bị giật tê dại, cảm giác tay mình cũng không…… Để lại bóng ma khá lớn.”
Cô nói chuyện thật sự rất êm tai, mềm mại, nghe ra còn rất ngọt ngào, bình thường vô cùng có sức sống, tựa như là một con chim hoàng oanh nhỏ.
Tưởng Phóng nghe cô giải thích xong, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao vừa rồi cô lại có phản ứng lớn đến như vậy.
Tính tình của người đàn ông rất tốt nói: “Không sao đâu, tôi hiểu mà.”
Rồi sau đó dùng tay chống người đứng dậy, rốt cuộc cũng không cần lại ngồi dưới đất anh lại đổi thành ngồi xổm, đang muốn đứng lên, kết quả Điền Trà đối diện anh lại đứng lên trước anh một bước.
“Này……” Tưởng Phóng vừa mới phát ra một âm tiết, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, sau đó là giọng nói kêu đau của Điền Trà.
Đỉnh đầu Điền Trà đụng phải bàn ăn lại ngồi xổm trên mặt đất, cô che đỉnh đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cái bánh bao, đau đến mức rầm rì, ấm ức nhỏ giọng nói: “Đau quá…… Đầu không còn ……”
Tưởng Phóng cũng không phải là vui vẻ khi thấy người gặp họa, chỉ là thấy cô như vậy…… Ừm…… Ngốc nghếch, có chút không nhịn được, khẽ cười một tiếng.
Là gì đây, cái gì mà đầu không còn.
Tiếng cười của người đàn ông phát ra từ trong lồng ngực, ngắn ngủi lại trêu người.
Điền Trà lại như là nghe được âm thanh ngạc nhiên gì đó, kinh ngạc lại vui mừng ngước mắt lên, vui vẻ nói: “Anh cười à?”
Tưởng Phóng hoàn toàn không ý thức được bản thân mình cười thoáng chốc cảm thấy mình bất lịch sự, anh ho khan một tiếng, lễ phép xin lỗi: “Xin lỗi, không phải phải là tôi cười nhạo cô, chỉ là cảm thấy có chút…… Đáng yêu.”
Điền Trà lại được thụ sủng nhược kinh một lần nữa, cô chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh kia, trong lòng gần như muốn hoan hô nhảy nhót hát bài《Mật ngọt》.
Tưởng Phóng thế mà lại khen cô…… Đáng yêu!!!
Đầu cũng không đau nữa!!!
Tưởng Phóng đứng lên, thấy cô vẫn còn ngồi xổm phía dưới bàn, bật cười, cụp mắt bất đắc dĩ nói: “Còn muốn ngồi ở dưới bàn bao lâu nữa?”
Lúc này Điền Trà mới vừa quẫn bách vừa thẹn đỏ mặt chui ra.
Cô gái xoa xoa đầu, lại nhíu này, khẽ hừ hừ mấy tiếng rất nhỏ.
Tưởng Phóng kéo tay cô xuống, “Đừng xoa, sẽ sưng lên.”
Điền Trà lẩm bẩm: “Nhưng mà đau quá……”
Cô không nhịn được lại muốn sờ vào chỗ bị đụng phải, dùng ngón tay ấn ấn, hét “Aaaa” một tiếng, hít hà một hơi, rồi sau đó bĩu môi nói: “Hình như thật sự sưng lên rồi.”
Tưởng Phóng đi lên phía trước một bước, nghiêng người, đẩy tay cô ra, “Để tôi nhìn xem.”
Người đàn ông bỗng nhiên tiến đến gần, làm cho Điền Trà lập tức trợn to mắt.
Vừa rồi bởi vì sợ sấm sét, trốn ở trong lòng anh cũng không quá để ý, trên người cô có một mùi hương rất nhạt, không phải loại hương thơm ngọt ngào của cam quýt, mà là một loại hương thơm của gỗ, rất trầm ổn rất dễ chịu.
Ngửi thôi cũng đã rất thoải mái.
Cô giật mình đứng yên tại chỗ, hốt hoảng mà không biết bản thân mình suy nghĩ cái gì, mà xúc cảm trên đầu càng rõ ràng, có ngón tay vén từng sợi tóc của cô ra, chợt…… Hơi thở ấm áp phả vào trên da đầu cô.
Sống lưng của Điền Trà chợt căng thẳng, trái tim trong lồng ngực gần như muốn mất khống chế mà xuyên qua ngực nhảy thẳng ra ngoài.
Tưởng Phóng thế mà……
Thế mà lại đang thổi thổi giúp cô!!!
A a a a a a a a a a!!!
Điền Trà sắp phát điên rồi.
Vì sao có thể có người đàn ông dịu dàng như vậy chứ!
Thật là làm cho lòng người rung động hu hu hu hu rất muốn anh2!
Ngay khi hoạt động trong đầu của Điền Trà đang tiến hành vô cùng phong phú, ưởng Phóng thổi giúp cô giảm bớt cơn đau một chút lại tiện tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô, an ủi nói: “Được rồi, đừng đụng vào nữa.”
Điền Trà không có phản ứng gì.
Tưởng Phóng lùi lại một chút, cúi đầu nhìn về phía cô, phát hiện khuôn mặt của cô gái này đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Anh quơ quơ tay ở trước mặt cô, lúc này Điền Trà mới thoáng chốc hoàn hồn.
Trên khuôn mặt đỏ bừng của cô là biểu cảm mờ mịt ngửa mặt nhìn về phía anh, Tưởng Phóng hỏi: “Còn ăn nữa không? Nếu không ăn thì sẽ bị nguội.”
Điền Trà ngoan ngoãn ngồi lại vào vị trí, cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn, ăn ăn, lại cảm thấy không đúng lắm, cũng không để ý Tưởng Phóng vẫn còn ở bên cạnh, còn lẩm bẩm: “Sao lại cảm thấy như đang cho heo con ăn……”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng miệng vẫn không dừng lại.
Làm cho Tưởng Phóng dở khóc dở cười.
Tự mình mắng bản thân mình không lưu tình như vậy cũng không có ai.
Tuy rằng không có tiếng sấm sét ầm ầm, nhưng mà mưa thế mà lại không có một chút dấu hiệu nào là muốn nhỏ đi.
Điền Trà vịn vào cửa sổ, cả người cũng gần như dán ở trên cửa sổ như một cái ống hút, đối với trận mưa này như là sắp “trông mòn con mắt”.
Như thế này thì làm sao về đây……
Mưa lớn như vậy, còn trễ thế này…… Điền Trà xem tình hình tìm xe taxi lần thứ N, không có một tài xế nào nhận đơn.
Cô gái nhỏ đáng thương thở dài nhìn màn mưa tạo thành một tấm rèm ở ngoài cửa sổ thở ngắn than dài.
Tưởng Phóng sau khi ăn cơm xong thì lập tức đi tắm rửa, khi đi ra ngoài thì Điền Trà không đã dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, mà còn đã rửa sạch toàn bộ đồ dùng nấu ăn.
Rõ ràng là đã nói cô cứ để đó là được rồi.
Anh có hơi bất đắc dĩ bật cười, quay đầu lại, đã nhìn thấy Tiểu Khổ Trà vịn vào cửa sổ nhìn chằm chằm trận mưa to tầm tã mặt mày ủ ê.
Anh đi đến gần, nhìn thấy giao diện gọi xe trên điện thoại của cô đã chờ hơn nửa tiếng rồi cũng không có xe nào nhận đơn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Mưa quá lớn, không dễ gọi xe đâu.”
Điền Trà nghe vậy quay đầu lại, có hơi tủi thân mím môi.
“Nếu như cô không chê, vậy thì tạm chấp nhận ở đây một đêm.”
Điền Trà đột nhiên trợn to mắt, khiếp sợ ngay cả miệng cũng hơi mở ra một chút.
Rồi sau đó Tưởng Phóng lại nói: “Nếu không muốn, thật sự không được, tôi có thể đưa cô về, nhưng sợ bị paparazzi chụp được, làm phiền đến cuộc sống của cô, bởi vì hôm nay vừa mới vướng phải tin đồn……”
Anh còn chưa nói xong, Điền Trà đã vội vàng nói: “Không chê!”
Tưởng Phóng ngơ ngẩn.
Điền Trà lại cong môi khẽ cười nói, “Vậy đêm nay tôi có thể làm bữa khuya cho anh ăn nha!”
Không chỉ có thể làm bữa khuya! Còn có thể ở chung một nhà với Tưởng Phóng!!!
Vận may của cô, có phải đã đặt hết vào tối nay rồi không a a a a! Như thế nào lại một kinh hỉ hợp với một kinh hỉ như vậy được!!!
“Vậy tôi đi chuẩn bị ngay!” Cô nói xong gần như muốn nhảy qua phòng khách, đi đến phòng bếp mở.
Tưởng Phóng xoay người nhìn bóng dáng nhỏ xinh hoạt bát của cô, cũng không biết miệng mình đã vô ý thức cong lên.
Trước kia nghe thấy phải ăn cơm thì đã không có hứng thú gì, thế mà lại có chút kỳ lạ là mong chờ bữa khuya mà cô định làm, sẽ có mùi vị gì.