Điền Trà đặt bánh sinh nhật do chính tay cô làm lên bàn ăn, Tưởng Phóng đi theo cô khẽ hỏi: “Làm sao cô biết được hôm nay là sinh nhật tôi?”
Nếu cô không xách theo bánh kem đến nói chúc mừng sinh nhật anh, chính anh cũng quên mất hôm nay mới là sinh nhật mình.
Điền Trà quay đầu ngửa mặt nhìn về phía anh, đôi mắt chớp chớp mỉm cười, ngọt ngào nói: “Tình Tình có nói với tôi, tôi nhớ kỹ mà!”
Thì ra là Cung Tình……
Bỗng nhiên Tưởng Phong nhớ tới bốn năm trước khi đóng phim cùng với Cung Tình, đúng vào “ngày sinh nhật” mà anh công bố chính thức kia, tất cả mọi người trong đoàn phim đã tổ chức sinh nhật cho anh.
Anh cũng lén nói chuyện phiếm với Cung Tình tùy ý nói ra một câu, nói sinh nhật của anh thật ra không phải là ngày đó, mà là hôm nay.
Có vẻ như người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Điền Trà vòng đến phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.
Tưởng Phóng bước chân đi đến, nghe Điền Trà nói: “Vốn là muốn tổ chức vào buổi tối cho anh, cũng có bầu không khí hơn!”
“Nhưng mà buổi tối tôi lại có việc bận, cho nên ăn bánh sinh nhật vào bữa trưa đi!”
Tưởng Phóng khẽ mím môi dưới, “Buổi tối không thể ở đây sao?”
Điền Trà cúi đầu, rửa rau, ngón tay của cô gái nhỏ mảnh khảnh, rất tinh tế.
Nghe thấy anh hỏi vậy, như là cô hiểu được ý tứ của anh, ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào với anh: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh chuẩn bị bữa ăn rồi mới đi.”
Vấn đề quan tâm của Tưởng Phóng không phải là chuyện chuẩn bị cơm hay không.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì khác nữa, chỉ là khách sáo nói cảm ơn: “Là phiền rồi.”
“Không đâu.” Cô cười lắc đầu, đầu giống như một cái trống.
Mỗi ngày trông cô đều tràn đầy năng lượng.
Tưởng cụp mắt nhìn cô rửa rau, thái rau, chuẩn bị các loại gia vị……
Nhưng anh không ý thức được, anh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô nấu ăn, Điền Trà không được tự nhiên.
Cuối cùng cô gái nhỏ cũng không nhịn được nữa, dùng giọng điệu trao đổi nói: “Cái kia…… Anh đi đến phòng khách ngồi được không? Ở đây lát nữa sẽ phải xào rau, khói dầu nhiều lắm.”
Tưởng Phóng thấp giọng “Ừ” một tiếng, xoay người đi đến phòng khách.
Điền Trà nhìn bóng dáng cao lớn gầy gò của anh, thở ra một hơi.
Cô lén vuốt ve trái tim nhỏ đang nhảy múa loạn xạ của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Điền Trà làm cho Tưởng Phóng một bàn đồ ăn, chính giữa đặt một cái bánh kem rất lớn, trên đó có viết một câu —— Chúc mừng sinh nhật 27 tuổi của Tưởng Phóng, chúc anh sẽ là một ngôi sao lộng lẫy trong tương lai.
Chúc anh sẽ là một ngôi sao lộng lẫy trong tương lai.
Tưởng Phóng cụp mắt, nhìn tám chữ này, không biết nên nói cái gì.
Anh cũng đã từng cho rằng, anh có thể càng ngày càng tỏa sáng trên con đường này, tương lai của anh có thể lộng lẫy vô hạn.
Nhưng mà cho đến bây giờ, anh ngay cả muốn làm một người bình thường cũng không làm được.
Anh có cam tâm không?
Anh đã từng tự hỏi bản thân mình vô số lần, Tưởng Phóng, mày cam tâm sao?
Câu trả lời của anh vĩnh viễn chỉ có ba chữ.
—— Không cam tâm.
Cho nên cho tới bây giờ, cho dù có kéo dài hơi tàn, anh không như bọn họ mong muốn, cút ra khỏi giới giải trí.
Anh đi khắp mọi nơi tìm cơ hội, cho dù chỉ có thể làm khách mời trong một bộ phim, đóng vai phụ, anh đều đồng ý.
Không chỉ là bởi vì không muốn ước mơ của mình hoàn toàn tan biến như vậy, mà còn bởi vì anh cần phải kiếm sống để kiếm tiền duy trì tiền thuốc men càng ngày càng cao của bà nội.
Chương trình giải trí giáo dục quốc phòng lần này cũng là anh dựa vào chính mình mới có được.
Anh biết ghi hình cho chương trình này không dễ dàng, huấn luyện trong quân đội đâu có dễ dàng như vậy, sức khỏe của minh tinh bình thường căn bản không chịu đựng nổi, anh biết tham gia chương trình này sẽ phải chịu khổ.
Nhưng mà chỉ cần có thể kiếm được tiền, cái gì anh cũng có thể chịu đựng được.
Anh đang thất thần suy nghĩ miên man, Điền Trà đã nhẹ nhàng hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ……” Giọng nói của cô gái mềm mại, ngữ điệu cao lên, vô cùng dễ nghe, hoàn toàn chính là một con chim hoàng oanh nhỏ.
Đôi mắt to long lanh nhìn anh, trong con ngươi ngập tràn ý cười, làn da trên mặt trắng như tuyết, cánh môi hồng hào lúc đóng lúc mở, giống một quả anh đào nhỏ.
Điền Trà, trà ngọt.
Quả nhiên là Tiểu Điền Trà.
Làm cái gì cũng ngọt ngào.
Ba năm, lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho anh.
Tiếng hát dần dần nhỏ đi, một bài hát sinh nhật kết thúc, Điền Trà thúc giục Tưởng Phóng ước rồi thổi nến.
Anh luôn luôn không thèm để ý đến những điều này, nhưng vẫn nghe theo cô, nhắm mắt lại.
Mong muốn đầu tiên, hy vọng bà nội sẽ sớm khỏe lên.
Mong muốn thứ hai, hy vọng mình và công ty chấm dứt hợp đồng càng sớm càng tốt để phân rõ giới hạn.
Mong muốn thứ ba……
Mong muốn thứ ba……
Anh nặng nề thở dài một hơi, mở mắt ra và khom lưng, thổi một hơi tắt ngọn nến trên bánh kem.
Chợt Điền Trà đưa quà sinh nhật mình tự chuẩn bị cho anh.
“Này! Quà tặng anh!” Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhét một cái hộp nhỏ vào trong lòng anh.
Tưởng Phóng có hơi kinh ngạc, không ngờ cô còn cố ý chuẩn bị quà cho anh.
Anh mở hộp ra, phát hiện bên trong là một ghim cài áo đính đá của đàn ông.
Đá quý màu xanh sâu thẳm như biển rộng, khiêm tốn nhưng không mất đi sự sang trọng.
Tưởng Phóng không phải chưa từng thấy thấy thế giới này, hơn nữa còn ở trong giới này, đã quen với các loại đồ vật cao cấp, cho nên hầu như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, viên đá quý đính trên cái ghim cài áo quý giá như thế nào.
Anh đóng hộp lại, đặt món đồ lên trên bàn, đẩy về phía tay Điền Trà, chậm rãi thấp giọng nói với cô: “Cảm ơn, cái này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Ánh sáng trong đôi mắt Điền Trà vụt tắt trong chớp mắt, cô nói dối: “Không có gì quý cả, anh đừng trả lại nha!”
“Sinh nhật đều phải nhận quà sinh nhật, anh nhận đi!” Cô dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ phồng lên, có chút đáng thương.
Tưởng Phóng bật cười, nói: “Bữa cơm và cái bánh sinh nhật này là đủ rồi.”
“Không thể đủ!” Điền Trà trợn to mắt.
Vì để cho anh nhận quà, cô bắt đầu nói bậy bạ: “Cái kia…… Thật ra là hàng nhái! Tôi không mua nổi hàng thật, cho nên mua hàng nhái loại A, không đắt lắm.”
“Có phải anh chê bai nó là hàng nhái đúng không?” Điền Trà cắn môi, vẻ mặt thành khẩn, rất nghiêm túc nói: “Vậy thì chờ sang năm sinh nhật anh, tôi sẽ tặng một cái thật, năm nay tôi sẽ chăm chỉ tích cóp tiền!”
Tưởng Phóng: “……”
“Không phải……” Anh vừa mới mở miệng, Điền Trà lại vội vàng nói: “Nếu không thì anh cứ nhận đi! Nếu không tôi sẽ cảm thấy mất mát.”
Thật sự không lay chuyển được cô, Tưởng Phóng đành phải nhận lấy cái ghim cài áo cô nhét vào trong lòng mình lần nữa.
Bởi vì hôm nay ngoại lệ là sinh nhật, cho nên Tưởng Phóng ăn bánh kem.
Đã lâu không ăn, anh cũng đã gần như quên đi hương vị của kem bơ.
Lúc này ăn vào, chỉ cảm thấy thơm ngọt, hơn nữa thế mà lại không ngấy.
Một bữa trưa thịnh soạn, dưới sự dẫn dắt của Điền Trà, Tưởng Phóng cũng ăn rất nhiều.
Ít nhất là cũng nhiều hơn so với mỗi bữa ăn trước đây của anh.
Thậm chí còn cảm giác được hơi no.
Sau khi ăn bữa trưa sinh nhật, đến khi Điền Trà và Tưởng Phóng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp thì đã đến buổi chiều.
Tưởng Phóng tự xây dựng kế hoạch tập thể dục hàng ngày cho bản thân mình.
Anh muốn đi phòng thể dục để rèn luyện, tăng cường cơ thể, ít nhất là không để cho mình trông yếu đuối.
Điền Trà đang tận hưởng thế giới riêng của mình ở trong phòng bếp.
Vừa ngâm nga bài hát vừa bắt đầu chậm rãi làm bữa tối.
Hơn bốn giờ chiều, cô chính thức bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối của anh.
Sau khi Tưởng Phóng tập thể dục xong thì đi tắm rửa, sau đó ở trong phòng xem tin tức về công việc.
Bởi vì có scandal với Cung Tình, công ty lại bắt đầu điên cuồng mua hot search và mua thuỷ quân cho anh, căn bản mặc kệ trên mạng mắng anh nhiều và tàn nhẫn như thế nào.
Hiện tại ở trong mắt công ty, anh càng bị bôi đen, thì bọn họ sẽ càng vui vẻ.
Bởi vì một khi Tưởng Phóng không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ có thể tự tiện hủy bỏ hợp đồng với anh bất cứ lúc nào, lý do thì chỉ có một là hình tượng công chúng của anh xấu, ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, là có thể vừa đá văng anh đi.
Thật ra Tưởng cũng hy vọng bọn họ buông tha cho anh, nhưng mà đàn quỷ hút máu này cho đến bây giờ cũng không có ý định để cho anh ta dễ chịu, chỉ cần anh còn có một chút nhiệt độ, thì bọn họ đều phải hút khô.
Những lời chửi rủa ở trên mạng nhiều đến mức có thể che trời lấp đất, nói anh là một người tuyến mười tám không biết tốt xấu, mua hot search xào CP thì thôi đi, còn không dừng lại, thế mà lại mua hot search, bình luận cũng không được mấy cái, có xấu hổ không? Mặt mũi để đâu rồi?
(*) Xào couple: tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau. (bloganchoi.com)
Tưởng Phóng nhẫn nhịn, không lên tiếng.
Thay vào đó là đi tham khảo ý kiến của luật sư về chuyện hủy hợp đồng.
Chờ đến khi anh và luật sư nói chuyện xong đi ra, Điền Trà gần như đã chuẩn bị xong cơm tối cho anh.
Cô gái cởi tạp dề xuống, rửa tay, đang định đi nói anh nhớ phải ăn bữa tối, thì anh đã đi từ trong phòng ngủ ra.
“Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu bây giờ anh không thấy đói, thì chờ một chút nữa, nguội thì tự mình hâm nóng lại một chút.” Điền Trà giống như một người mẹ quan tâm, dặn dò Tưởng Phóng xong thì xách túi xách lên, vẫy vẫy tay với anh, mỉm cười nói: “Tôi đi đây, tạm biệt!”
Tưởng Phóng nhẹ nhàng đầu một cái, “Hẹn gặp lại.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng.
Buổi tối Cung Tình gọi điện thoại cho Tưởng Phóng, sau đó lại hỏi chuyện scandal lần này sẽ làm thế nào, bởi vì công ty của anh đã tự tiện buộc chặt hai người bọn họ lại để kiếm tiền, bê phía Cung Tinh đã cho người đi trao đổi, nhưng đối phương không nghe, tự làm theo ý mình, lúc này mới Cung Tinh tự mình tìm Tưởng Phóng.
Tưởng Phóng trầm giọng, nói: “Còn có thể chờ tôi thêm một chút nữa không?”
“Tối mai tôi muốn đăng bài thanh minh, nói rõ ràng chúng ta chỉ là bạn tốt, sau đó chính thức đề xuất chuyện hủy hợp đồng với công ty.”
Cung Tình trầm ngâm một lúc, hỏi: “Quyết định rồi?”
“Ừm.” Tưởng Phóng cụp mắt xuống, lẩm bẩm: “Chịu đủ rồi. Như cậu nói, dù có hỏng cũng sẽ không tệ hơn bây giờ, tôi muốn đấu tranh lại.”
“Được, vậy đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đăng.” Quyết định chuyện này xong, Cung Tình lại quan tâm hỏi anh: “Hủy hợp đồng đã tìm được luật sư chưa? Tôi có thể giúp đỡ.”
“Tôi có một người anh họ chính là luật sư đứng đầu trong nghề, nếu tìm anh ấy thì phần thắng hẳn là lớn hơn một chút, nếu cậu cần thì tôi giới thiệu anh ấy với cậu.”
Tưởng Phóng khẽ thở dài, anh cũng không biết phải cảm ơn Cung Tình như thế nào, đồng ý: “Được, làm phiền cậu, cảm ơn.”
Sau đó Cung Tình lập tức gửi một tấm danh thiếp điện tử đến cho Tưởng Phóng.
Trên đó viết: Phó Chi Hành, đối tác của công ty luật Phó Trình.
Tưởng Phóng lưu lại số điện thoại của đối phương.
–
Kỳ nghỉ ba ngày sắp trôi qua, chín giờ tối, Tưởng Phóng và Cung Tình cùng nhau đăng bài Weibo làm sáng tỏ quan hệ của hai người.
Đồng thời Tưởng Phóng cũng tố cáo công ty không có được sự đồng ý của anh nhưng lại lấy danh nghĩa của anh làm đủ loại chiêu trò với anh, cuối cùng nói rõ mình sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, không tiếc bất cứ giá nào.
Khi đám người trong công ty phát hiện ra Tưởng Phóng làm chuyện này thì đã là nửa đêm, lúc này hot search đều nổ tung, paparazzi đến trước cửa nhà Tưởng Phóng chặn người nhưng không chặn được, bởi vì từ trước khi Tưởng Phóng đăng Weibo thì đã xách hành lý đến trạm thứ hai mà chương trình chuẩn bị ghi hình —— bộ đội Lục quân.
Bộ đội phong bế quản lý, người bên ngoài không vào được, đám người của công ty muốn tìm anh cũng không tìm được.
Cho dù có chuyện gì, cũng phải chờ một tuần sau, lúc anh ra khỏi bộ đội Lục quân mới có thể nói chuyện.
Mà lúc ấy, sức nóng của chuyện này đã sớm qua đi, cho dù công ty có đến tìm anh, thì cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Anh nhất định phải hủy hợp đồng, tuyệt không để bị động rồi lại bị bọn họ dắt mũi nữa.
–
Khi ở trong bộ đội ghi hình bắt buộc phải nộp lại điện thoại.
Ngày thứ tư đội trưởng Lục quân cho phép bọn họ liên lạc với bạn bè và người nhà, cho phép mỗi người bọn họ được gọi một cuộc điện thoại.
Tất cả mọi người xếp hàng chờ gọi điện thoại, chỉ có Tưởng Phóng dựa vào tường đứng bên cạnh, mờ mịt không biết muốn gọi cho ai.
Vừa rồi đến phiên anh đi gọi điện thoại, anh lại không có mục tiêu, cho nên nói với đội trưởng Lục quân không gọi, lùi sang một bên.
Anh rất muốn gọi cho bà nội, nhưng mà, bây giờ mỗi ngày bà nội đều nằm ở trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh.
Anh không có người thân nào khác.
Giới giải trí lại là nơi xe lợi ích là trên hết, người đã từng là “bạn bè”, sau khi anh bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen thì hầu như đều mất liên lạc với anh.
Cung Tình là một trong số ít bạn bè không ngại anh bị bôi đen, hơn nữa bây giờ người bạn này còn đang tham gia ghi hình cùng một chương trình với anh, căn bản không cần gọi điện thoại.
Anh còn có thể liên lạc với ai đây?
Tưởng Phóng chợt hơi sững sờ, anh chậm rãi đứng thẳng dậy, trong đầu hiện lên một người.
Cung Tinh gọi điện thoại xong đi ra thì thấy Tưởng Phóng lại lặng lẽ xếp hàng ở cuối hàng.
Cô cười cười, trêu chọc anh một câu, Tưởng Phóng có hơi mất tự nhiên.
Đợi một lúc, anh có chút thấp thỏm đi vào phòng.
Bên trong chỉ có một cái máy bàn, Tưởng Phóng đi đến, cầm lấy điện thoại lên, ấn một dãy số mà anh không hiểu vì sao mình lại thuộc lòng.
Tiếng chuông vang lên, trái tim của anh bất tri bất giác bị nhấc lên giữa không trung.
Người đàn ông căng thẳng nuốt nước miếng, thái dương cũng bắt đầu nhảy lên.
Vài giây sau, điện thoại được kết nối, giọng nói mềm mại chui vào lỗ tai anh: “A lô? Xin chào.”
Điền Trà sửng sốt, rồi sau đó lại khẽ cười, dường như là rất bất ngờ, vui vẻ nói: “Làm sao mà anh có thể liên lạc được với bên ngoài vậy?”
“Đội trưởng cho phép chúng tôi gọi một cuộc điện thoại.”
“Chỉ có thể gọi một người?” Điền Trà hỏi.
“Ưm.”
“Anh gọi cho tôi……” Cô lẩm bẩm, trái tim điên cuồng nhảy lên, kích động đến mức sắp nhảy ra từ cổ họng, giọng điệu không che giấu được ý cười.
“Tôi……” Tưởng Phóng đột nhiên bị mắc kẹt, bịa ra một lý do lung tung: “…… Đột nhiên nhớ ra, cô nấu ăn ở nhà tôi đã mấy ngày, tôi vẫn chưa trả tiền.”
Điền Trà nghi ngờ “A” một tiếng, không thèm để ý nói: “Không sau đâu mà.”
Tưởng Phóng vẫn rất nghiêm túc nói: “Không được, tiền thì vẫn phải trả.”
Điền Trà có hơi mất mát, anh gọi điện thoại đến chính là muốn nói chuyện trả tiền với cô sao?
Đường Hiên lén lút tiến lại gần muốn nghe thử, bị Điền Trà phát hiện, dùng cùi chỏ đẩy ra, cô gái nhỏ không vui trừng mắt với Đường Hiên lẩm bẩm: “Anh tránh ra đi!”
Đường Hiên khẽ cười.
Tưởng Phóng nghe được bên kia có tiếng cười của đàn ông, bỗng nhiên có hơi buồn bực.
“Có phải tôi quấy rầy cô rồi không? Vậy cô……” Bận……
Còn chưa dứt lời, Điền Trà đã vội vàng giải thích: “Không phải! Anh đừng cúp máy, Tưởng Phóng!”
Tay anh dừng lại, rồi sau đó lại nghe thấy Điền Trà lẩm bẩm: “Vừa rồi anh họ tôi tiến đến gần, thật phiền.”
Thì ra, là anh họ.
Tưởng Phóng không biết vì sao, phút chốc lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi có thể không cần tiền được không?” Điền Trà rất nghiêm túc hỏi: “Tôi muốn thù lao khác có được không?”
“Ân?” Tưởng phóng có điểm khó hiểu, nghi vấn: “Cái gì thù lao?”
“Tôi muốn……” Giọng nói của cô gái nhỏ có hơi thấp thỏm và nhút nhát, do dự một lúc, vẫn lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn ảnh có chữ ký của anh.”
Anh bị bất ngờ ngơ ngẩn.
“Có thể không?” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mang theo ngọt ngào mềm mại, âm cuối nghi vấn vang lên, giống như đang làm nũng.
Tưởng Phóng nghe được chính mình đồng ý: “Có thể.”
“Vậy…… Còn chụp ảnh với anh thì sao?”
“Có thể.”
“Tôi còn muốn…… Muốn……” Điền Trà hình như là hít một hơi thật sâu, ngay sau đó nhanh chóng nhỏ giọng nói: “…… Muốn ôm.”
Cô sợ anh để ý, vừa định giải thích “Tôi là fan của anh”, kết quả đã nghe thấy Tưởng Phóng thấp giọng trả lời: “Được.”
Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của người đàn ông, trong giây phút đó như đưa cô trở lại sân bay khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Lần đó giọng điệu của anh cũng như vậy.
“Chờ hết tuần này tôi trở về sẽ thực hiện ngay.”
Điền Trà thụ sủng nhược kinh không thể tin được hỏi: “Thật vậy sao? Anh không lừa tôi?”
Anh bật cười, “Thật, không lừa cô.”
–
—— “Tôi muốn ôm.”
—— “Được, chờ hết tuần này tôi trở về sẽ thực hiện ngay.”