Đường Về - Ngải Ngư

Chương 119



Edit: Mây

“Nói là chờ em tỉnh táo rồi sẽ cho.”

Sau khi anh nói xong thì dừng một chút, lại có hơi thấp thỏm thấp giọng hỏi: “Em có còn muốn không?”

Điền Trà chớp chớp đôi mắt to long lanh, cơ thể không tự chủ được mà nghiêng về phía trước một chút, lời nói vội vàng nói: “Muốn chứ! Muốn!”

Trái tim trong lồng ngực của Tưởng Phóng hơi an chút hơn một chút, anh ngước mắt nhìn về phía cô, đôi môi mỏng mím lại, ngón tay cuộn tròn, muốn duỗi tay ôm cô vào trong lòng.

Điền Trà ngồi quỳ ở trên giường, cô có chút chờ mong chờ anh ôm cô, lại có một chút xúc động nóng lòng muốn thử đưa tay ra, loại tâm lý rối rắm này làm cho tay chân cô cũng như là đang bị lôi kéo, thoạt nhìn kỳ quái không nói nên lời.

Cuối cùng, Điền Trà mềm mại hỏi: “Bây giờ…… Bây giờ có thể không?”

Tưởng Phóng âm thầm cắn cánh môi, gật đầu.

Anh thử giang hai tay ra, còn làm xong động tác, chỉ thấy Điền Trà bỗng nhiên nhào tới, cô gái vô cùng vui vẻ mà vòng tay ôm lấy cổ anh, nửa người nghiêng về phía trước, ôm chặt lấy anh.

Sườn mặt của cô còn có cả lỗ tai nhỏ cọ cọ vào trên làn da anh, mềm mại và ấm áp, làm cho cơ thể của anh nóng lên.

Điền Trà khẽ cười, trong miệng lẩm bẩm nói: “Vui quá đi! Ôm được thần tượng rồi!”

Tưởng Phóng cụp mắt, đôi môi gần như mím lại thành một đường thẳng tắp.

Cô không còn nhớ nữa.

Điền Trà ôm Tưởng Phóng lập tức cảm thấy vô cùng mỹ mãn nhảy nhót vào phòng vệ sinh, cô rửa mặt gọi Tưởng Phóng ở bên kia cánh cửa: “Chờ tôi một lát nha, tôi tắm xong sẽ làm bữa sáng cho anh ngay!”

Tưởng Phóng cúi đầu ngồi ở mép giường, tâm trạng không quá vui trả lời: “Ừm.”

Điền Trà vui vẻ đánh răng, nhớ lại cái ôm vừa rồi, nhịp tim vừa mới bình thường bỗng nhiên lại tăng vọt lên.

Nhớ lại, cô lập tức nhớ đến giấc mơ thật dài kia, đó là giấc mơ rất tuyệt vời.

Đêm qua cô mơ thấy Tưởng Phóng hôn cô a a a a a!!!

Điền Trà trốn ở trong phòng vệ sinh, vừa đánh răng vừa nhớ đến nụ hôn ở trong giấc mơ, cảm giác rất chân thật.

Cô không khống chế được cười ngớ ngẩn che nửa mặt nóng lên của mình, “Nếu là sự thật thì tốt rồi.” Điền Trà có chút tiếc nuối lẩm bẩm thành tiếng.

Bữa sáng Điền Trà làm cháo hải sản, bánh kếp nhỏ, còn dùng cả khuôn hình trái tim để chiên trứng.

Hình như khẩu vị của Tưởng Phóng không tốt lắm, cháo chỉ ăn được non nửa chén, bánh kếp nhỏ cũng ăn vài miếng, nhưng tốt xấu gì cũng ăn hết một quả trứng  chiên.

Điền Trà thấy sức ăn của anh còn ít hơn cả của mình, không nhịn được khuyên anh: “Ăn thêm chút nữa? Ăn ít như vậy sẽ đói.”

Tưởng Phóng ngước mắt nhìn cô, giống như là muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ trầm giọng trả lời: “Ừm.”

Nói cái gì đây?

Nói tối hôm qua chúng ta đã ôm cũng hôn rồi, nói em và anh tình đầu ý hợp, nói anh muốn ở bên cạnh em?

Thôi bỏ đi.

Không nhớ được có lẽ sẽ càng tốt hơn.

Tối hôm qua vốn là mất khống chế, anh cũng không có ý định để cho đống chuyện rách nát này của mình làm liên lụy đến cô.

Chờ sau khi giải quyết xong tranh chấp với công ty, sắp xếp ổn thỏa hết tất cả, rồi sẽ nói với cô, ít nhất là nói lúc đó sẽ tốt hơn so với hiện tại.

Tưởng Phóng trầm mặc ăn cháo, càng ăn càng thấy khó chịu.

Anh ăn chậm lại, từng chút từng chút cho vào trong miệng.

Vất vả lắm mới ăn hết một chén cháo, Tưởng Phóng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi vào phòng ngủ vội vàng đóng cửa lại.

Điền Trà chớp mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, lại nhìn cái chén không trước chỗ ngồi của anh, có yên tâm hơn một chút, ít nhất là cũng ăn hết cháo rồi.

Tưởng Phóng ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu, nôn khan rất nhiều lần, rồi mới lấy nước súc miệng.

Anh đứng lên, rửa tay, lại rửa mặt, ngước mắt nhìn bản thân mình trong gương, nhớ tới lời nói của tài xế taxi mình gặp được ngày hôm qua.

Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.



Mấy ngày nay ở nhà, đồ ăn của Tưởng Phóng vẫn do Điền Trà phối hợp, ngoại trừ ba bữa ăn chính một ngày, mỗi buổi chiều cô còn làm cho anh một ly nước trái cây hoặc nước rau củ.

Nếu bữa tối anh ăn ít, thì đêm đó cho Điền Trà cũng sẽ làm thêm bữa ăn khuya cho anh.

Bởi vì một ngày ba bữa cô đểu phải tới làm, Điền Trà gần như ở trong nhà anh.

Tưởng Phóng thật sự rất vui vẻ khi cô ở lại đây, mỗi ngày khi nhìn thấy cô gái nhỏ đều khoác lên dáng vẻ tràn đầy sức sống, năng lượng dồi dào.

Hơn nữa điểm cuốn hút lớn nhất trong tính cách của cô chính là có thể truyền nó đến cho những người xung quanh, tất cả cảm xúc của cô đều có thể truyền đến cho anh, làm cho anh theo đó cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Bất kể là ăn cơm, vận động, hay là làm một vài việc khác để giết thời gian, anh đều cảm thấy cuộc sống tiếp tục như vậy cũng không tồi.

Nhưng mà, những ngày tháng nhẹ nhàng luôn ngắn ngủi.

Kỳ nghỉ ba ngày trôi qua rất nhanh, như thể là chỉ trong một cái chớp mắt.

Ngày mai Tưởng Phóng lại phải tiến tổ, đến trạm cuối cùng lực lượng Không quân tập trung trong quân đội ghi hình cho bảy ngày cuối cùng.

Buổi tối Điền Trà chống mặt nhìn anh uống nước mật ong cô pha, hỏi: “Sau khi ghi hình chương trình này xong anh có muốn làm gì không?”

Tưởng Phóng cầm ly, bình tĩnh nói: “Không biết, sau đó không có công việc gì.”

Điền Trà cắn cắn môi, đôi mắt chớp chớp, rất quan tâm nói: “Vậy vừa vặn anh có thể nghỉ ngơi điều chỉnh lại một chút nha, tôi cũng có thể nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày, cùng anh lấy lại vóc dáng!”

Tưởng Phóng ngước mắt nhìn về phía cô, cô gái nhỏ dùng hai tay chống mặt, con người trong suốt sáng long lanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Nếu vậy……” Tưởng Phóng khựng lại một lúc, mới tiếp tục thấp giọng nói: “Mỗi ngày em đều nấu cơm cho tôi, hình như ở lại đây sẽ thuận tiện hơn một chút, giống như bây giờ vậy.”

Điền Trà hơi sửng sốt, đôi mắt của cô gái trợn to, ngoài mặt ngây dại, trong lòng thật ra là gần như muốn hoan hô nhảy cẫng bay thẳng lên trời.

Lời này của anh là có ý gì?

Anh đang nói muốn cô ở lại nhà anh lâu dài sao?

A a a a a a a cô sẽ sống chung với anh sao?

Vài giây sau khi Tưởng Phóng nói xong, Điền Trà mới mở miệng nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Giọng điệu của cô gái vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng và nghiêm trang, giọng nói lại rất mềm mại và ngọt ngào, nghe ra giống như là trẻ con đang giả vờ làm người lớn phát biểu ý kiến của mình vậy.

Vốn dĩ Tưởng Phóng đang rất thấp thỏm nghe thấy cô nói như vậy, có chút bất ngờ và kinh ngạc mà nhìn về phía Điền Trà, ngay sau đó lại nghe thấy cô gái trầm tư nói: “Vậy đến lúc đó tôi phải mang theo một vài bộ đồ của mình đến đây rồi……”

“Hay là trực tiếp mua đồ mới rồi bảo tài xế đưa đến đây nhỉ……”

Tưởng Phóng: “……”

Điểm rối rắm thật sự rất kỳ lạ.

Anh cho rằng là cô sẽ rối rắm do dự một chút về chuyện đến nhà ở lâu dài, kết quả cô lại đồng ý một cách rất thoải mái, sự sảng khoái làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.

Kết quả cô lại cảm thấy vướng mắc vì không biết nên mua quần áo hay là mang quần áo đến đây.

Những điều rối rắm của các cô gái đều kỳ quái như vậy sao?

Cuối cùng Tưởng Phóng cũng không biết rốt cuộc là cô muốn mua quần áo mới hay là muốn lấy từ trong nhà. Điền Trà chưa nói quyết định của cô, chỉ ngẩng mặt lên chớp chớp mắt hỏi anh: “Chỉ cần chờ bảy ngày nữa là tôi có thể ở lại đây rồi, đúng không?”

“Nếu như em muốn ở lại,” Tưởng Phóng ho nhẹ một tiếng, nói: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

Anh nói xong lập tức đứng dậy, trở về phòng ngủ, Điền Trà đang ngồi ngẩn người, chỉ nhìn thấy Tưởng Phóng lại đi ra ngoài.

Anh cầm một chùm chìa khóa đặt ở trước mặt Điền Trà, “Đây là chìa khóa nhà, cất đi.”

“Mật mã cửa ngoài là 920708.”

Ngay sau đó lại lấy điện thoại của mình ra, bảo Điền Trà lưu lại dấu vân tay vào, “Có dấu vân tay của em, đến lúc đó dùng vân tay để mở khóa cũng được.”

Điền trà hoàn toàn ngơ ngác.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn Tưởng Phóng đứng ở trước mặt cô, ngây ngốc hỏi: “Anh cứ như vậy không lo lắng gì sao? Không sợ tôi trộm đồ nhà anh, tìm kiếm bí mật của anh, sau đó tiết lộ ra ngoài sao?”

Tưởng Phóng mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Nhà tôi không có gì đáng giá cả, em muốn cái gì thì cứ việc lấy đi là được. Chỉ là,” anh dừng một chút, “Nếu em ở lại đây, thì sẽ có.”

“Còn về phần bí mật, đúng là có, nhưng giấu ở trong lòng tôi, những người khác cũng không thể nhìn trộm được.”

Đầu óc Điền Trà ong ong cả lên.

Cái gì gọi là “Nếu em ở lại đây, thì sẽ có”? Có cái gì thế?

Còn nữa…… Bí mật, vì sao phải nói cho biết trong lòng anh có bí mật chứ? Làm cho cô tò mò quá đi qwq

Tôi hôm nay cả người Điền Trà đều cứ mơ mơ hồ hồ, như là dẫm lên trên bông, rất không chân thật.

Cô đi tới đi lui ở trong nhà anh, giống như một linh hồn lang thang khắp nơi, còn không cẩn thận đụng phải Tưởng Phóng rất nhiều lần.

Tưởng Phóng nhắc nhở cô cẩn thận một chút, cô thất thần gật gật đầu, tiếp tục đụng phải.

Kết quả cuối cùng không cẩn thận, mắt cá chân vô tình va vào thành bàn, bị trầy da, người cũng ngồi bệt ở trên mặt đất.

Chỗ càng đau hơn cả mắt cá chân chính là mông.

Điền Trà ngây người ngồi dưới đất, nghe được tiếng động quay đầu sang bên này vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tưởng Phóng.

Cô lập tức cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng, bĩu môi suýt chút nữa bật khóc.

Tiểu Điền Trà kiên cường cũng không để hạt đậu vàng rơi, lúc Tưởng Phóng cau mày bước nhanh về phía này, cô cũng cố nén đau đớn đứng lên, muốn trốn về phòng ngủ trước khi anh đến bên cạnh mình, kết quả bởi vì mắt cá chân bị đụng vừa đau vừa tê, không dùng lực được, lại sắp té ngã.

Vào khoảnh khắc đó, eo cô bỗng nhiên bị một người ôm lấy, ngay sau đó cả người cũng bay lên không trung!

Điền Trà hét lên theo bản năng, sau đó là nắm lấy bất cứ thứ gì có thể dựa vào được, cánh tay ôm lấy cổ Tưởng Phóng rất tự nhiên.

Cô bị anh bế theo kiểu công chúa ôm vào trong lòng, Điền Trà ngẩn người, rồi sau đó nước mắt lách tách lách tách chảy ra.

Cô che mặt lại, như là rất ấm ức, khẽ khụt khịt vài tiếng.

Tưởng Phóng vội vàng bế cô đi đến sô pha bên kia, đặt người ngồi trên sô pha mềm mại, anh nửa quỳ ở bên chân cô, nhíu chặt mày thấp giọng hỏi: “Đau ở đâu?”

Điền Trà chế mặt không chịu bỏ tay xuống, giọng nói của cô rầu rĩ ồm ồm nói: “Mất mặt quá đi hu hu hu hu……”

Tưởng Phóng: “?”

Anh nhất thời dở khóc dở cười, mạch não này như thế nào mà lại kỳ quái như vậy chứ.

Anh nâng chân cô lên, đặt ở trên đầu gối mình, bắp chân cô gái mảnh khảnh và săn chắc, một chút thịt thừa cũng không có, bóng loáng trắng nõn gần như không nhìn thấy được lỗ chân lông nào, động tác của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ xinh của cô, bình xịt phun lên chỗ cô trầy xước, rồi lại rất nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa xịt thuốc lên cho cô.

Điền Trà đã choáng váng, mỗi lần anh chạm vào cô, chân cô lại không khống chế được mà hơi run lên một chút.

Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp khô ráo, rõ ràng là nhiệt độ không nóng, nhưng toàn thân cô đều nóng lên.

Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông cụp mắt nghiêm túc xử lý vết thương cho cô, đường nét sườn mặt rõ ràng, đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, cằm dưới bạnh ra, hơi sắc bén, lại có một loại hơi thở rất dịu dàng tỏa ra, gần như muốn bao vây lấy cô.

Điền Trà lại bất giác nhớ tới những loại tổn thương mà anh đã phải chịu đựng mấy năm nay, bàn tay cô gái khẽ nâng lên, chậm rãi duỗi về phía khuôn mặt anh.

Điền Trà nhìn anh đến say mê, có hơi thất thần mà nhẹ  nhàng lẩm bẩm, gọi một tiếng cách xưng hô mà cô đã lén gọi qua vô số lần: “Phóng Phóng……”

Động tác trên tay Tưởng Phóng khựng lại, cơ thể cứng đờ, sống lưng anh căng thẳng, người đàn ông ngẩng đầu lên, đáy mắt dâng lên sự kinh ngạc và bất ngờ, trong lời nói mang theo một tia mong chờ, thấp thỏm bất an thấp giọng hỏi: “Em nhớ ra rồi à?”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.