Đường Về - Ngải Ngư

Chương 122



Edit: Mây

Này xem như Tưởng phóng lần đầu tiên chính thức kêu nàng “Trà Trà”.

Đáy lòng Điền Trà có chút cảm giác được cưng chiều mà lo sợ, sau đó nghe thấy anh nói muốn ăn cơm, ngữ điệu trầm thấp, giống như có chút tủi thân, Điền Trà lập tức đồng ý.

Cô gái nhỏ còn bị anh ôm, cũng đã bắt đầu suy nghĩ phải làm bữa tối như thế nào cho anh.

“Muốn ăn sườn không? Hay là thịt kho tàu? Hoặc là cá hầm cải chua?” Anh hỏi một cách mềm mại.

“Đều được.” Tưởng Phóng trả lời.

“Ừm…… Vậy món chay thì sao? Anh muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được.”

Điền Trà lưỡng lự, nhưng lại cũng không giống như là tự mình quyết định.

“Vậy tối nay em sẽ nấu cho anh món cá hầm cải chua, cánh gà chiên coca, măng tây xào, thêm món canh hải sản ngao nữa.”

Điền Trà nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve dọc theo xương sống Tưởng Phóng, giọng nói ấm áp và ngọt ngào: “Một lát nữa em sẽ đi ngâm chút gạo nếp, ngày mai làm món xôi đường nâu cho anh.”

“Đúng rồi, anh có muốn ăn ăn trứng hấp tôm không? Sáng mai có thể làm cho anh.”

Tưởng Phóng nghe cô nói thao thao bất tuyệt, thấp giọng đáp: “Được.”

Sau một lúc lâu, Điền Trà hơi xấu hổ đẩy nhẹ anh ra, lẩm bẩm: “Anh không buông em ra, em không có cách nào nấu cơm cho anh ăn được cả.”

Lúc này Tưởng Phóng mới chậm rãi buông tay ra.

Khuôn mặt Điền Trà đỏ bừng, cô ngửa mặt nhìn anh rồi sau đó khẽ bật cười, nhón chân lên, duỗi tay sờ sờ đầu anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, “Vậy anh đợi em một chút, em làm xong sẽ gọi anh.”

Kết quả Điền Trà vừa di chuyển đến trước bàn nấu ăn trong phòng bếp, lúc bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cô mới ý thức được tay mình vẫn còn hơi run rẩy.

Bởi vì chuyện vừa rồi quá mất khống chế, cảnh tượng hoàn toàn không khống chế được, vừa ôm vừa hôn với anh còn nói những lời chân tình, làm cho cơ thể cô căng thẳng đến mức cứng đờ, lúc này đầu ngón tay hơi run rẩy.

Tưởng phóng cũng không rời đi, anh cũng chỉ cách Điền Trà một bàn bếp, đứng đối diện cúi đầu nhìn cô.

Điền Trà hoàn toàn không thể bỏ qua ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh, thế cho nên trái tim vẫn giống như bị lắp đặt máy gia tốc, đập nhanh đến đáng sợ.

Thậm chí ngay cả khi cô lấy dao cắt rau, bàn tay của cô hơi run rẩy.

Điền Trà có chút buồn rầu đặt con dao ở trên thớt, ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại hỏi Tưởng Phóng: “Phóng Phóng, anh đừng nhìn chằm chằm em như thế có được không, em rất căng thẳng, tay cũng run rẩy.”

Lúc này Tưởng Phóng bị cô nhắc nhở mới ý thức được mình…… Là người đàn ông si tình đến mức nào.

Anh gượng gạo ho nhẹ một tiếng, sau đó lùi lại một bước, trước khi xoay người trở về phòng khách lại không nhịn được dặn dò cô: “Thái rau cẩn thận một chút, đừng để bản thân mình bị thương.”

Điền Trà chớp mắt gật gật đầu, ngoan ngoãn dịu dàng đồng ý: “Được.”

Lúc này người đàn ông mới rời đi, sau khi anh rời đi thì Điền Trà thở ra một hơi thật dài, chậm rãi làm trái tim như một con nai nhỏ đâm loạn bình tĩnh lại, bắt đầu chuyên tâm nấu bữa tối.

Lại không biết Tưởng Phóng đang ngồi trên sofa trong phòng khách, dùng điện thoại nhắm thẳng vào Điền Trà, chụp hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác.

Vốn dĩ chỉ là tiện tay chụp một tấm ảnh, muốn chọn một vài tấm chụp đẹp để lưu lại, còn lại thì xóa đi.

Kết quả cuối cùng ngay cả một tấm Tưởng Phóng cũng không nỡ xóa.

Điền Trà bận rộn gần một tiếng đồng hồ, mới bưng mấy món ăn lên bàn.

Tưởng Phóng cầm món đồ đi đến, ngay sau khi Điền Trà vừa rửa tay sạch sẽ, nắm lấy tay cô, vắt một chút kem dưỡng da tay bôi đều cho cô.

Điền Trà sững sờ nhìn người đàn ông bôi kem dưỡng da tay cho cô, nhịp tim mới chậm lại lại một lần nữa mất khống chế.

Vốn dĩ đã cảm thấy tất cả những chuyện phát sinh vào tối hôm nay đã như là đang nằm mơ, lúc này còn có thể làm cho anh tự mình chủ động bôi kem dưỡng da tay cho mình, Điền Trà càng thêm khiếp sợ hơn nữa.

Đôi mắt của cô gái nhỏ trợn tròn, thật sự không thể tin được.

Nhưng sự thật lại thật sự đang diễn ra.

Tưởng Phóng dường như đã nhận ra sự kinh ngạc và rung động của cô, bèn thấp giọng nói: “Trước kia cũng đã muốn làm như vậy, nhưng cảm thấy không ổn.”

Điền Trà lúng ta lúng túng hỏi một cách ngốc nghếch: “Vì sao?”

Hỏi ra miệng đã cô mới kinh hiện chính mình ngu xuẩn đến mức nào, loại này lời này còn dùng phải hỏi vì sao sao?

Tưởng Phóng ngước mắt lên nhìn Điền Trà liếc mắt một cái, không để lộ ra quá nhiều sự kinh ngạc, giống như là đã quen với chuyện cô như vậy, còn vô cùng kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì quá thân mật, cho dù có là bạn bè cũng vượt qua giới hạn.”

“Chỉ có bạn trai làm mới thích hợp.”

Điền Trà không nhịn được hé môi cười rộ lên.

Sau khi bôi kem dưỡng tay cho cô, hai người mới ngồi xuống ăn cơm.

Điền Trà thêm một chút ớt cay vào cá hầm cải chua, chỉ có vị hơi cay cay, hương vị tươi ngon nguyên bản của món ăn cũng không bị phá hủy, thịt cá không nát nhưng vào miệng sẽ tan ra ngay lập tức, rất mềm.

Cánh gà chiên coca vào miệng có vị mặn ngọt vừa vặn, thịt mọng nước mà không ngấy, hương vị tinh tế, dư vị vô tận.

So sánh với hai món thịt, măng tây xào vừa thơm vừa giòn, hương vị thanh đạm, vừa vặn có thể trung hòa với món ăn mặn.

Canh hải sản ngao có vị thơm ngon, thanh dịu và ngon miệng.

Lúc này khẩu vị của Tưởng Phóng đã tốt hơn so với một tháng trước, ăn cũng nhiều hơn một chút.

Hơn nữa đối diện còn có một nhóc tham ăn rất thích ăn uống đang ngồi ở đó, bữa ăn này Tưởng Phóng còn ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Chủ yếu là Điền Trà ăn cơm quá có sức cuốn hút và hấp dẫn, làm cho người ta chỉ cần nhìn cô ăn thôi cũng đã cảm thấy đồ ăn rất thơm, cũng sẽ có cảm giác muốn ăn.

Cô thật sự rất thích hợp để trở thành một người dẫn chương trình về ẩm thực, livestream ăn uống mỗi ngày.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tưởng Phóng không để cho Điền Trà thu dọn đồ, anh đứng dậy bỏ hết bát đũa vào máy rửa chén.

Điền Trà cũng đi đến gần, ghé vào trên bàn nấu ăn đã được Tưởng Phóng lau sạch sẽ ngửa mặt hỏi anh: “Phóng Phóng, kế tiếp anh có tính toán gì không? Sau khi hủy hợp đồng phải làm gì?”

“Còn chưa suy nghĩ được nhiều như vậy, trước tiên là phải xem vụ kiện tụng hủy hợp đồng sao đã, những thứ khác chờ giải quyết xong chuyện này rồi nói sau.” Hắn rửa rửa tay, nhẹ quăng xuống nước tích.

“Khi nào thì mở phiên tòa thế?” Điền Trà rất quan tâm hỏi.

“Còn chưa xác định được, trước tiên phải để luật sư đi đàm phán với luật sư bên kia, xem bọn họ có muốn lựa chọn lùi lại một bước hay không, đồng ý với yêu cầu của anh, nếu như kết quả đàm phán không khả quan, thì sẽ chuẩn bị để ra tòa.”

Tưởng Phóng dựng lại, nói với Điền Trà: “Anh hẹn luật sư ngày mai đến đây.”

“Được,” Điền Trà nghiêm túc nói: “Em ở cùng anh.”

Tưởng Phóng bật cười, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô một lúc.

Buổi tối lúc phải về phòng ngủ Điền Trà lại thành một con trùng theo đuôi, cứ đi theo phía sau Tưởng Phóng.

Người đàn ông đi đến cửa phòng, cũng không đi tiếp, mà đột nhiên dừng lại, xoay người.

Điền Trà bị bất ngờ không kịp tránh nên đã đâm thẳng vào trong lòng ngực anh.

Tưởng Phóng thuận thế ôm lấy cô.

Cô gái ngửa đầu, hơi nhíu mày, lại chợt bật cười, nói: “Em còn chưa nói đâu! Cũng đã thực hiện được rồi!”

“Cái gì?”

Điền Trà cắn cắn môi, hơi ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Ôm chúc ngủ ngon đó.”

“Em còn chưa nói, anh đã xoay người lại rồi.”

Tưởng Phóng trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm: “Chúc ngủ ngon không đều là muốn hôn một lúc sao?”

Điền Trà kinh ngạc trợn to mắt, “Hả? Ai nói?”

Tưởng Phóng giải thích một cách rất vô tội: “Anh xem TV đều diễn như thế này.”

“À đúng.” Bỗng nhiên Điền Trà cũng cảm thấy rất đúng.

Ngay sau đó cô gái lập tức nhón chân lên, nắm lấy quần áo trên vai anh, nhanh chóng nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của anh một cái, lời nói mang theo ý cười, ngữ điệu cao lên nói: “Ngủ ngon nha, Phóng Phóng!”

Còn chưa dứt lời, trong lòng ngực Tưởng Phóng đã trống rỗng, cô gái nhỏ giống như một con thỏ con thoát ra khỏi lòng anh, chạy trối chết, nhanh chóng trốn vào trong phòng ngủ của cô.

Tưởng phóng sững sờ đứng yên tại chỗ, chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào chỗ cô vừa mới hôn lên, khóe miệng cong lên.

Anh quay đầu, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở trước mặt, dịu dàng lẩm bẩm nói với Điền Trà: “Ngủ ngon, Trà Trà.”

Sau khi anh vào phòng, Điền Trà lại lặng lẽ mở một khe hở, đảo mắt liên tục, nhìn cửa phòng đối diện, ngay sau đó đóng chặt cửa lại, chạy đến bên mép giường, nhào thẳng lên trên giường lớn, giống như một con mèo nhỏ ăn phải cỏ bạc hà mèo bị kích động lăn qua lăn lại.

Cô thế mà lại! Thế mà lại thật sự có thể ở cùng với Tưởng Phóng mà cô vẫn luôn mơ ước ở trong lòng!



Ngày hôm sau Tưởng Phóng hẹn gặp Phó Chi Hành ở nhà, anh nói rõ yêu cầu của mình, còn lại đều giao cho Phó Chi Hành.

Sau đó Phó Chi Hành đã đại diện cho Tưởng Phóng đến gặp mặt luật sư đối phương của bị cáo để nói chuyện, nhưng không đạt được thỏa thuận nào.

Sau đó trực tiếp đem vụ án hủy hợp đồng này giao cho tòa án thụ lý.

Chưa đầy một tháng sau, phiên tòa về vụ hủy hợp đồng giữa Tưởng Phóng và công ty đã được mở.

Cả buổi sáng, bầu không khí trên phiên tòa vẫn luôn là giương cung bạt kiếm, cuối cùng thẩm phán căn cứ vào đủ loại chứng cứ mạnh mẽ mà bên phía Tưởng Phóng cung cấp, phán định công ty và Tưởng Phóng hủy hợp đồng, hơn nữa còn bồi thường cho Tưởng Phóng các chi phí tương ứng theo quy định của pháp luật.

Ngoài ra, công ty phải công khai xin lỗi Tưởng Phóng.

Từ khi ra khỏi tòa án, vừa hơn giữa trưa, ánh mặt trời chói chang.

Tưởng Phóng đứng ở cửa, dưới chân là bậc thang cao.

Bởi vì ở nơi công cộng, Điền Trà không tiến đến gần, chỉ đứng nhìn anh từ xa, nhìn anh đứng một mình ở đó, thở ra một hơi thật sâu.

Điền Trà rất muốn rất muốn chạy đến ôm chặt lấy anh.

Nhưng cô lại không thể.

Bởi vì, các phóng viên đã tiến đến gần.

Các phóng viên báo chí đã sớm biết vụ kiện của Tưởng Phóng sẽ mở phiên tòa vào hôm nay đên đã chờ trước cửa tòa án từ lâu.

Lúc này một tổ ong xông đến, vây quanh Tưởng trả về có theo sau ra tới công ty người phụ trách, hỏi vấn đề một cái so một cái sắc bén.

Công ty bên kia có phó thủ che ở phía trước, vây quanh Tưởng Phóng còn có người phụ trách công ty đi ra sau đó, hỏi từng câu từng câu đều rất sắc bén.

Mà Tưởng Phóng lại lẻ loi bị một đám phóng viên ép hỏi.

Nhưng thoạt nhìn hình như là anh cũng không muốn nói cái gì, người đàn ông nhíu mày, mím chặt môi.

Bỗng nhiên Điền Trà không nhịn nổi nữa.

Cô gái nhanh chóng chạy về phía anh, cô dùng hết toàn bộ sức lực chen vào trong, đẩy phóng viên gần như muốn nhét micro vào trong miệng anh, trừng mắt, dùng một giọng nói vô cùng mềm mại tự cho là rất hung dữ hét lên: “Các người tránh đi! Tưởng Phóng từ chối trả lời tất cả các câu hỏi!”

“Cô là ai chứ?” Trong nhóm phóng viên có một giọng nói rất đáng ghét, tức giận cười nhạo hỏ.

Điền Trà vừa muốn mở miệng nói cô là trợ lý gì đó của anh, kết quả Tưởng Phóng lập tức nắm chặt tay cô đang nắm chặt thành nắm đấm, trả lời người nọ: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Lần này không chỉ có phóng viên mà ngay cả bản thân Điền Trà cũng ngây ngẩn cả người.

Cô mở to hai mắt nhìn Tưởng Phóng, cô hoàn toàn không còn khí thế khi đối diện với phóng viên, cả người mềm nhũn đi, trong giọng nói không giấu được sự khiếp sợ, nhẹ giọng gọi anh: “Phóng Phóng……”

Tưởng Phóng để tay cô buông lỏng ra một chút, ngón tay người đàn ông đan vào kẽ ngón tay cô, siết chặt mười ngón tay với cô.

Vẻ mặt của anh thản nhiên, bình tĩnh nói với một đám phóng viên truyền thông: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã chính thức hủy hợp đồng với công ty, những chuyện khác sau này sẽ nói rõ hơn.”

Có phóng viên không quá tin hắn đột nhiên liền có bạn gái, lời nói sắc bén hỏi: “Đột nhiên tiết lộ đây là bạn gái của cậu, thì ra là cũng giống như ban đầu muốn thừa dịp đang có sức nóng thu hút sự chú ý của công chúng sao?”

Điền trà thở phì phì mà trừng mắt vị kia nữ phóng viên, giương giọng thế hắn biện giải: “Phóng Phóng không phải là loại người như cô nói! Tất cả những chuyện đó đều do công ty cũ của anh ấy làm!”

Tưởng Phóng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, lặng lẽ trấn an Điền Trà, rồi sau đó bình tĩnh nói: “Cũng không muốn gây chú ý, nếu có thể, tôi thật sự  muốn không có ai nhìn chằm chằm vào cuộc sống riêng tư của tôi, nhưng điều này không thực tế. Thản nhiên thừa nhận chỉ là không có ý định trốn tránh giấu diếm chuyện yêu đương, sau này tôi sẽ đi dạo phố, cùng xem phim và cùng nhau hẹn hò với cô ấy, giống như vô số cặp tình nhân bình thường khác tay trong tay xuất hiện ở nơi công cộng.”

“Cho nên thay vì chờ bị các người móc ra, không bằng tôi tự mình nói trước.”

“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Vẻ mặt của anh nghiêm túc nói lại một lần nữa.

Rồi sau đó nắm chặt tay Điền Trà, kéo cô còn đang tức giận trừng mắt nhìn một đám phóng viên đi sang bên cạnh, lời nói vừa dịu dàng vừa trầm thấp: “Trà Trà, đi thôi, về nhà nào.”

Ngày hôm đó, hot search về Tưởng Phóng chiếm ba vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng hot search.

1.#Tưởng Phóng hủy hợp đồng#

2.#tình yêu của Tưởng Phóng#

3.#bạn gái Tưởng Phóng#

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.