Đường Về - Ngải Ngư

Chương 123



Edit: Mây

Thế giới của Tưởng Phóng, bầu trời trong xanh.

Buổi chiều, tài khoản Weibo chính thức của công ty quản lý đã đăng một bài xin lỗi công khai Tưởng Phóng.

Tưởng Phóng chuyển tiếp, cũng không kèm theo bất cứ lời nào hay biểu cảm trên Weibo.

Sau đó, anh cũng đã tự mình đăng một bài đăng lên Weibo về chuyện hủy hợp đồng.

Tưởng Phóng V: Tôi đã chính thức hủy hợp đồng với Ưu Thiên, cảm ơn tất cả những người đã theo dõi sự việc này, cũng cảm ơn những người đã luôn ủng hộ tôi. Cảm ơn [Biểu tượng trái tim]

Anh không cố ý nói rằng mình đã có bạn gái.

Bởi vì truyền thông đều đã biết, hơn nữa lúc này video ở bên ngoài tòa án cũng đang được lan truyền ở trên mạng.

Ở trong đoạn video, Tưởng Phóng có thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh với phóng viên, còn có những lời bình tĩnh và lý trí mà anh nói, nhưng thật ra cũng đã thật sự khiến một bộ phận quần chúng ăn dưa có hảo cảm với anh.

Trong video, vóc dáng của Điền Trà nho nhỏ, lại xông tới bảo vệ người đàn ông cao lớn như Tưởng Phóng ở phía sau, giống như bảo vệ con vậy, ánh mắt cảnh giác, biểu cảm cố gắng tỏ ra hung dữ, giống như là một con mèo con hung hãn vậy.

Hầu như tất cả quần chúng ăn dưa xem video này đều trêu chọc Điền Trà, nói cô đáng yêu, nói làm sao cô có thể dễ thương như vậy, nói làm như thế nào mà cô có thể nói những lời kiêu ngạo với giọng nói mềm mại như thế.

Còn có một hot search liên quan đến Tưởng Phóng được đăng tải trên Weibo, Tưởng Phóng đang ở trong nhà Điền Trà thấp thỏm đợi ba mẹ cô đánh giá.

Bởi vì đoạn video thừa nhận yêu đương kia của Tưởng Phóng, Điền Trà bị ba mẹ bắt về nhà, người liên quan là Tưởng Phóng cũng bị mời đến Điền gia.

Ba Điền và mẹ Điền chỉ có một đứa con gái bảo bối là Điền Trà, từ nhỏ đến lớn nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhưng cũng không phải là quá cưng chiều, cho nên tính cách của Điền Trà rất tốt, cũng khiến cho người gặp người thích.

Điều kiện gia đình dư dả, ba Điền cũng không ép buộc Điền Trà đi học quản trị kinh doanh gì đó, cô thích nấu ăn, thích làm về đồ ăn, cứ việc đi làm là được.

Tất cả những gì cô muốn, ba Điền và mẹ Điền mẫu đều có thể thỏa mãn cô nhóc này.

Ngoại trừ bạn trai.

Là ba mẹ, vẫn hy vọng con cái của mình có thể tìm được một người có năng lực mạnh mẽ và có bản lĩnh đàn ông.

Thật ra ba Điền đã không có ấn tượng gì tốt đẹp đối với giới giải trí, cái vòng này nước quá sâu, người cũng phải có đầu óc có thể làm việc được.

Có thể lăn lộn hô mưa gọi gió được, tóm lại là có chút mong muốn, nhưng phần lớn cũng sẽ một vài thứ không thể nói.

Cái người tên Tưởng Phóng này, nghe nói là bị công ty lừa gạt, cho nên thanh danh trở nên rất kém.

Ba Điền lo lắng nhìn Tưởng Phóng, cảm thấy có phải là đứa nhỏ này không quá thông minh hay không?

Tuy rằng ông không muốn Trà Trà tìm người quá thông minh, nếu không con gái của ông sẽ dễ dàng bị lừa gạt, nhưng cũng không thể tìm người quá ngốc nghếch được.

Nếu như thật sự bên nhau, vậy thì về sau hai vợ chồng sẽ thay phiên nhau bị người khác lừa?

Điền Trà không hề biết biết được những suy nghĩ rối rắm ở trong lòng ba mình, cô cầm cái chén thủy tinh, bên trong đặt các loại trái cây, phía trên còn có một lớp nước sốt salad.

Cô gái nhỏ đi đến bên cạnh Tưởng Phóng ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh, ánh mắt trông mong cầm chén nghiêng người đến gần, giọng nói mềm mại đến lạ thường, nói: “Phóng Phóng, có muốn ăn không?”

Ba Điền rất mất cân bằng mà ho nhẹ một tiếng, Tưởng Phóng có hơi căng thẳng xoa bàn tay đặt ở trên đầu gối.

Lòng bàn tay cọ xát với lớp vải của quần, hơi nóng lên.

Anh quay đầu nhìn về phía Điền Trà, trong ánh mắt đều là sự dịu dàng, người đàn ông nhận lấy cái nĩa hoạt hình đáng yêu từ trong tay Điền Trà, xiên một miếng dâu tây đưa đến bên miệng cô.

Điền Trà vô cùng vui vẻ mở miệng ăn, cái miệng của cô gái nhỏ phồng lên nhai dâu tây, liên tục mỉm cười với Tưởng Phóng.

Tưởng Phóng sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng thì thầm với cô: “Em ăn đi, anh nói chuyện với chú một lát.”

Điền Trà chớp chớp mắt, gật đầu đứng dậy, bước được hai bước thì quay đầu lại, nhìn Tưởng Phóng, rồi lại nhìn ba Điền.

Ba Điền bị ánh mắt khẩn cầu của con gái làm cho hơi mềm lòng, khẽ nhíu mày ý bảo cô tránh đi.

Chờ đến khi Điền Trà ôm cái chén đi vào phòng bếp tìm mẹ Điền, ba Điền mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Ba mẹ cậu là làm gì?”

Tưởng Phóng bình tĩnh trả lời: “Ba mẹ cháu đã qua đời vì tai nạn giao thông lúc cháu còn rất nhỏ, cháu được bà nội nuôi lớn.”

Ba Điền không ngờ được sẽ là như thế này, hơi sửng sốt một chút, rồi sau đó lại hỏi: “Sức khỏe của bà cụ còn tốt không?”

Tưởng Phóng thành thật nói: “Không tốt lắm, đã hôn mê năm ở trong bệnh viện.”

Ba Điền nhíu nhíu mày.

Ba năm.

Ông mới tìm hiểu được, đứa nhỏ tên Tưởng Phóng này, khi sự nghiệp xuất hiện bước ngoặt thì đã là ba năm trước.

“Có gì cần thì có thể tìm tôi, tôi có chút quan hệ ở bệnh viện.”

Tưởng Phóng khẽ mỉm cười, nói cảm ơn: “Cảm ơn chú.”

“Sau này cháu đã có ý định làm gì chưa? Hay là vẫn muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí?” Ba Điền hỏi.

Tưởng Phóng gật đầu, “Vâng ạ.”

“Vậy thì tôi dựa vào cái gì để có thể giao con gái tôi cho cậu đây?” Lời nói của ba Điền càng thêm sắc bén, nói một cách thẳng thắn: “Cậu có thể bảo đảm không cho để cho con bé phải chịu một chút tổn thương nào sao?”

“Người hâm mộ của cậu có thể chấp nhận chuyện cậu yêu đương, kết hôn rồi thậm chí là cả sinh con nữa sao? Con gái tôi sẽ không vì thế mà bị chửi rủa?”

Tưởng Phóng trầm mặc.

Một lát sau anh mới nói: “Chú, cháu hiểu suy nghĩ của chú, không một ai muốn con cái của mình phải chịu ấm ức.”

“Nói thật, đủ loại chuyện ba năm qua đã sớm khiến cháu trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cũng không còn bao nhiêu fan còn ủng hộ cháu, số ít người ở lại mặc kệ cháu có như thế nào, bọn họ đều sẽ thật lòng tình nguyện làm fan tốt của cháu, sẽ không vì chuyện yêu đương và kết hôn của cháu mà công kích Trà Trà.”

“Còn về phần chuyện hủy hợp đồng lần này, có thể sẽ có một lượng fan mới tràn vào, nhưng đối với cháu mà nói, fan chung quy cũng là fan, là người có thể quay đầu bỏ đi bất cứ lúc nào, có người không hề thích cháu thậm chí còn có thể từ fan biến thành anti trực tiếp biến thành khách qua đường của cháu, cháu sẽ không vì để giữ lai fan, mà đi làm tổn thương Trà Trà, cháu sẽ nói cho mọi người biết, là cháu thích Trà Trà, là cháu theo đuổi Trà Trà, nếu có fan không chấp nhận, cứ mắng cháu là được.”

“Cháu biết bản thân cháu muốn cái gì, cháu ở lại giới giải trí không phải là vị hám lợi gì ở trong cái vòng này, mà là cháu thật sự thích đóng phim, chú coi như cháu tuổi trẻ ngông cuồng, cho dù có phải chịu đựng một đòn đả kích trí mạng, cháu vẫn còn muốn dùng kỹ thuật diễn đi chinh phục người xem, dùng thực lực đoạt được chiếc cúp mà cháu luôn mơ ước có được.”

“Hiện tại cháu không có cách nào bảo đảm bất luận cái gì, chỉ có thể chắc chắn, nếu có ác ý ập đến, cháu sẽ che chắn ở phía trước Trà Trà, chịu hết tất cả thay cho cô ấy.”

Tưởng Phóng thật sự rất căng thẳng, anh cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, chỉ là nghĩ đến đâu thì cũng nói ra hết.

Lòng bàn tay đã bất tri bất giác đã thấm ướt mồ hôi, hơi ẩm ướt.

Gân xanh trên trán dường như đang giật giật liên tục, từng chút rồi lại từng chút một.

Nhưng vẻ mặt của anh lại thản nhiên, lạnh nhạt và bình tĩnh, mỗi một câu đều vững vàng, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như thái độ ở trong video lan truyền trên mạng.

Là người mạnh mẽ.

Ba Điền không đáp lời, chỉ là không nhanh không chậm nâng ly trà lên uống một ngụm nước trà.

Trong lòng Tưởng Phóng thấp thỏm bất an, tưởng là đang chờ đợi một lời phán xét.

Chỉ trong giây lát sau, ba Điền mới mở miệng nói: “Nếu như tôi nói nếu cậu muốn ở bên cạnh con gái tôi, thì cậu nhất định phải rời khỏi giới giải trí thì sao?”

“Chọn một trong hai, cậu muốn cái nào?”

Tưởng Phóng ngước mắt, đôi mắt đen và sắc bén của ba Điền làm cho người ta không đoán ra đang suy nghĩ gì, anh không tránh né, mà đón nhận, nhìn thẳng vào ba Điền, gằn từng chữ nói: “Cháu đều muốn.”

Với anh mà nói, sự nghiệp và tình yêu, đều không mâu thuẫn với nhau.

Anh không đưa ra lựa chọn, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được, anh không thể nào không đóng phim, cũng không thể nào từ bỏ Điền Trà.

Ba Điền bỗng nhiên cười một cái, nhướng mày, thấp giọng thở dài: “Cũng không giống một đứa ngốc.”

Tưởng Phóng ngây ngốc: “Dạ?”

Ba Điền khẽ ho một tiếng, xua xua tay nói: “Không có gì.”

“Vậy kế tiếp cậu có tính toán gì không?”

“Cháu sẽ đi đến đoàn phim có nhân vật thích hợp ứng tuyển, bắt đầu đóng phim lại một lần nữa.”

Ba Điền gật đầu, “Nghe Trà Trà nói, chuyện ăn uống của cháu không tốt lắm?”

Tưởng Phóng trả lời: “Đã khá hơn nhiều rồi ạ.”

“Có thể uống rượu không?”

“Có thể uống một chút.”

Vì thế, trên bàn cơm  tôi, ba Điền lập tức lấy rượu trắng ra uống với Tưởng Phóng.

Tưởng Phóng mơ màng hồ đồ bị rót mấy ly, nhìn ba người Điền gia ngồi cùng mình, hậu tri hậu giác ý thức được, hẳn là ba mẹ cô đã đồng ý rồi.

Người đàn ông nổi hứng lên, lại chủ động kính ba Điền và mẹ Điền vài ly rượu.

Qua qua lại lại, kết thúc bữa tối Tưởng Phóng đã uống không ít rượu.

Buổi tối lúc trở về không thể lái xe, ba Điền cho tài xế trong nhà đưa hai người trẻ tuổi đi.

Tưởng Phóng ngồi ở ghế sau xe, Điền Trà duỗi tay ra nắm lấy tay anh, bàn tay nho nhỏ từng chút từng chút áp sát vào anh, sau đó ngón tay đan vào kẽ ngón tay anh, giống như anh nắm tay cô vào ban ngày, nắm chặt lấy anh.

Tưởng Phóng nâng bàn tay bọn họ đang nắm nhau lên, rồi sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trên mu bàn tay trắng nõn và bóng loáng của Điền Trà.

Mu bàn tay của cô gái gầy gò, mạch máu màu xanh hiện lên rất rõ ràng, sau khi bị anh hôn lên, chỗ đó giống như bị nóng lên, nhanh chóng ửng đỏ.

Ngay cả hai má, lỗ tai, còn có cổ của cô, đều bắt đầu ửng đỏ hết cả lên.

“Phóng Phóng,” Điền Trà nhẹ giọng gọi anh, hỏi: “Anh say rồi à?”

Tưởng Phóng quay mặt, con ngươi sâu thẳm mà bình tĩnh, như là  biển rộng thâm trầm, không sóng không gió.

“Không.” Anh trả lời bằng một giọng trầm thấp.

Điền Trà mím môi mỉm cười với anh, cô ôm lấy cánh tay anh dựa vào bả vai anh, nhỏ giọng chậm rãi nói: “Những lời anh và ba em nói em đều nghe được rồi.”

“Phóng Phóng, cậu cứ việc đi làm chuyện anh thích, em sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh, cũng sẽ không bao giờ rời xa anh.”

“Em không cần anh thay em gánh vác ác ý mà thế giới này mang đến, nếu có, bất kể là nhằm vào anh hay là nhằm vào em, em đều sẽ lựa chọn đón nhận cùng anh.”

“Em không muốn anh một mình.”

Tưởng Phóng cúi đầu, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.

“Đồ ngốc.”Yết hầu của anh trượt lên xuống, dịu dàng lẩm bẩm.

Bầu không khí trong xe rất quái dị, ghế sau quả thật rất mập mờ, hơn nữa nhiệt độ cũng đang dần dần tăng lên.

Nhưng tài xế ngồi trước lại chỉ có thể cố gắng hết sức không để ý, bất động như núi, mắt nhìn thẳng, chỉ chuyên tâm lái xe.

Chờ đến sau khi đưa bọn họ về nhà, tài xế thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng lái xe đi.

Vào trong nhà, Tưởng Phóng trực tiếp ấn Điền Trà lên trên cánh cửa.

Vừa rồi nếu không phải còn có tài xế ở đó, có thể là anh đã không nhịn được muốn làm gì đó với cô ở trên xe.

Điền Trà ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô giơ tay lên, nắm lấy quần áo bên hông anh, khẽ nhón chân, khi anh chậm rãi khom người đến gần cô, lập tức chủ động nghênh đón.

Cô gái hôn nhẹ một cái ở trên miệng anh, sau đó lại ấn vào trên cánh cửa.

Một giây sau, Điền Trà kêu một tiếng, cánh tay trực tiếp vòng quanh ôm lấy cổ anh.

Bởi vì cô đã bị anh bế lên, cả người bay lên không trong, bị anh đặt ở trên cánh cửa.

Cô không có bất kỳ chỗ dựa nào, chỉ có thể nắm chặt lấy anh.

Điền Trà gọi anh một cách nũng nịu: “Phóng…… A……”

Nụ hôn mãnh liệt che trời lấp đất kéo đến, càn quét và vây bao lấy cô trong từng tầng mây.

Điền Trà giống như rơi xuống biển sâu, xung quanh đều là nước biển màu lam, vô biên vô hạn ùa về phía cô.

Cô không có bất kỳ cái gì có thể dựa vào, chỉ bắt được một bàn tay.

Bàn tay này mở lòng bàn tay cô ra, nắm chặt tay cô.

Tưởng Phóng dùng một tay ôm lấy cô, tay kia siết chặt cô, ấn vào trên cánh cửa.

Hơi thở của người đàn ông nồng đậm, trong con ngươi tối màu phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.

Hai má cô gái nhuộm màu đỏ thẫm, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt ướt sũng kia ngập tràn ánh nước, vô cùng lấp lánh, giống như là một giây sau sẽ uất ức bất khóc ngay vậy.

Cái miệng nhỏ còn ngọt hơn và đỏ hơn cả quả anh đào, cô hé môi, nhẹ nhàng phát ra hai chữ.

“Phóng Phóng……”

Tưởng Phóng, hoàn toàn mất khống chế.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.