Sau khi anh gọi tên cô cũng không lập tức nói chuyện, Tiếu Nặc cũng không vội vàng, chỉ im lặng chờ cô, giống như có một sự kiên nhẫn vô hạn.
Sau một lúc lâu, Hình Niệm mới lên tiếng, bình tĩnh nói: “Là tôi, Tiếu đại ca.”
“Ừ,” Anh trả lời, không nhanh không chậm hỏi: “Đã trễ thế này rồi còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?”
Thật ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn vì Hình Niệm bị trượt tay mà thôi, nhưng quả thật là trong lòng cô cũng có bị đè nén không thể nói ra được.
Nhưng Hình Niệm lại không thể nói ra với Tiếu Nặc.
Có lẽ là từ tận đáy lòng vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng vị bác sĩ tâm lý điều trị cho cô, có lẽ là do tính cách, không nghĩ để lộ ra một mặt yếu ớt của mình cho người khác thấy.
Cô cúi đầu xuống, cắn môi, khi mở miệng thì trong giọng nói đã có một ý cười nhạt.
Hình Niệm thoải mái giải thích với Tiếu Nặc: “Không có gì không có gì, chỉ là vừa rồi muốn lưu lại số điện thoại của anh, không cẩn thận ấn gọi đi.”
Hình như Tiếu Nặc khẽ cười, dường như tiếng cười ngắn ngủi của người đàn ông phát ra từ lồng ngực, trầm thấp, rất gợi cảm, rất cuốn hút.
Nó có tiếng sàn sạt giống như của bút máy khi xẹt qua trang giấy.
Tiếng cười của anh xuyên thấu qua ống nghe, chui vào lỗ tai cô, làm cho Hình Niệm ngẩn người trong nháy mắt.
Mà trông khoảnh khắc cô ngẩn người đó, giọng của Tiếu Nặc tiếp tục truyền tới: “Có phải các cô sắp phải tắt đèn đi ngủ rồi không?”
Hình Niệm “Ừm” một tiếng, trả lời anh: “Sắp rồi.”
Sau đó không tự nhiên lắm nói với Tiếu Nặc: “Vậy tôi cúp máy trước……”
Cô đang nói chuyện, thì giọng nói từ tốn của Tiếu Nặc chợt vang lên tới: “Vậy tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện xưa.”
Hình Niệm hơi kinh ngạc muốn ép buộc chặn lại những gì mình muốn nói ra, cô rất thụ sủng nhược kinh vội vàng trả lời: “Được, anh kể đi.”
Cô nghe được hình như bên kia có tiếng uống nước, không lâu sau, giọng nói của Tiếu Nặc từ từ vang lên bên tai cô: “Có một con mèo lười biếng gặp được một đóa hoa hồng bị thương.”
Hình Niệm không lên tiếng, nhưng mãi mà không đợi được câu nói tiếp theo của anh, cô rất mờ mịt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à,” Tiếu Nặc như là thở dài, cười nói: “Em đoán xem.”
Hình Niệm ngơ ngác: “Hả?”
“Tôi đoán……” Cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ, nhưng lại không có manh mối, đầu óc như bị quét sạch trong thoáng chốc, lúc này trống rỗng.
“Tôi không đoán ra.” Hình Niệm buồn bực nói, rồi sau đó như là một người em gái nhỏ đang nói chuyện với anh trai, bất giác có thêm một chút ý tứ làm nũng: “Tiếu đại ca, anh nói cho tôi biết đi, tôi rất tò mò.”
Tiếu Nặc khẽ cười, chậm chạp nói: “Không thể nói.”
Dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Không thể nói bây giờ được. Em có thể suy nghĩ rồi thử tưởng tượng một chút, tự mình nghĩ ra cảnh kế tiếp.”
Hình Niệm nhận ra, hỏi: “Đây là một vấn đề về tâm lý sao?”
Tiếu Nặc cười mà không nói.
“Vậy…… Tôi sẽ nghiêm túc nghiền ngẫm, đến thứ bảy trị liệu sẽ nói cho anh biết về sự phát triển mà tôi đã tưởng tượng sao?” Hình Niệm rất nghiêm túc hỏi.
“Được.” Tiếu Nặc nhẹ nhàng cười trả lời, rồi sau đó nói bằng giọng nói trầm thấp: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Ừm,” Hình Niệm rất lễ phép nói: “Tạm biệt, Tiếu đại ca.”
Tiếu Nặc trả lời: “Thứ bảy gặp.”
Không hiểu vì sao trái tim Hình Niệm bỗng nhiên nhảy dựng lên, có một loại cảm giác vừa xa lạ vừa khác thường lướt qua.
Cô cất điện thoại đi, thở ra một hơi, xoay người trở về ký túc xá.
Con mèo gặp hoa hồng……
Buổi tối, sau khi tắt đèn Hình Niệm nằm trên giường trợn tròn mắt, vẫn không kìm được suy nghĩ vấn đề Tiếu Nặc để lại cho cô.
Điều gì sẽ xảy ra đây?
Một tuần tiếp theo, hằng ngày Hình Niệm huấn luyện, ngoại trừ thành tích diễn tập thực chiến vẫn đứng cuối, những hạng mục khác đều nổi bật.
Bắn bia huấn luyện mười phát trúng mười, bách phát bách trúng.
Cho dù là bia di động hình người, cô đều có thể bắn viên đạn vào hồng tâm một cách chuẩn xác.
Chỉ là không thể tiến hành huấn luyện bắn súng với người thật.
Hơn nữa mỗi lần một tuần đến diễn tập bắn súng với người thật, cô giống như người mất hồn, cả người giống như hoảng sợ phát tác lo âu, cố kìm nén theo sau toàn bộ quá trình diễn tập đã là nỗ lực lớn nhất mà cô có thể làm ra.
Tiếu Hứa vẫn không hài lòng đối với trạng thái của cô lắm.
Hôm nay sau khi nhóm nữ binh hoàn thành quãng đường đeo tấn chạy 3km ngồi ở trên sân huấn luyện nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn, Hình Niệm và Mạnh Tuệ ngồi gần nhau, cô cúi đầu, tay rất tùy ý vẽ vài nét đơn giản trên mặt đất, vừa vẽ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con mèo, gặp, hoa hồng……”
Mạnh Tuệ nghe thấy cô lặp đi lặp lại, nhíu mày hỏi Hình Niệm: “Cô lẩm bẩm cái gì vậy?”
Hình Niệm ngẩng đầu lên, hơi tò mò hỏi Mạnh Tuệ: “Tiểu đội trưởng, cô nói xem, sau khi con mèo gặp hoa hồng, sẽ như thế nào đây?”
Mạnh Tuệ rất là mờ mịt và khó hiểu: “Cô nói mê sảng cái gì thế?”
“Là có người cho cô một câu hỏi rồi cô sẽ trả lời tiếp theo, bắt đầu là con mèo lười biếng gặp được một đóa hoa hồng bị thương.”
“Cô cảm thấy sau đó sẽ phát triển như thế nào?”
Mạnh Tuệ rất nghiêm túc suy nghĩ vài giây, ngay sau đó trả lời Hình Niệm, nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ bổ sung —— con mèo chậm rãi cắn hoa hồng ra.”
Hình Niệm trợn tròn mắt, không thể tin nổi trừng Mạnh Tuệ, không ngờ là cô ấy sẽ nghĩ ra sự phát triển như vậy.
“Cắn xuống dưới làm gì?” Hình Niệm hỏi.
“Chơi đó.” Mạnh Tuệ thản nhiên và bình tĩnh nói: “Mèo là một loại sinh vật có lòng hiếu kỳ rất lớn, thứ gì đến chỗ chúng đều sẽ biến thành các loại đồ chơi.”
“Cho nên hái hoa hồng xuống dưới xé chơi, rất phù hợp với lẽ thường.”
Hình Niệm cảm thấy lời Mạnh Tuệ nói cũng không phải là không có lý.
Nhưng điều cô tưởng tượng ra kế tiếp, hoàn toàn khác biệt với điều Mạnh Tuệ nghĩ ra.
Chạng vạng ngày thứ sáu, sau khi ăn cơm tối xong Hình Niệm bị Tiếu Hứa gọi lại.
“Sáng mai tôi có việc, cô tự mình đi đi, biết đường không?” Tiếu Hứa lạnh giọng hỏi Hình niệm.
Hình Niệm gật đầu, khóe miệng hơi cong lên cười nhạt: “Nhớ được.”
Tiếu Hứa “Ừ” một tiếng, “Được, đến lúc đó nghe lời Tiếu Nặc, nó rất chuyên nghiệp trong phương diện này.”
“Được.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi nói chuyện chính xong Tiếu Hứa bỗng nhiên hỏi: “Đã nghĩ ra muốn gọi nó là gì chưa?”
Hình Niệm chợt không hiểu lời Tiếu Hứa nói là có ý gì, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, cô hơi xấu hổ giơ tay sờ sờ đầu, hơi xấu hổ nói: “Không có ạ.”
“Tạm thời vẫn gọi như vậy đi, cảm giác gọi là bác sĩ Tiếu…… Cứ như là cố tình xa cách, nhưng gọi bằng cách khác cũng không hợp lắm.”
Tiếu Hứa cười cười, nói: “Tôi chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, cô để ý nó nghĩ như thế nào làm gì, mình muốn gọi như thế nào thì cứ gọi như thế thôi, người trong nhà còn gọi nó là út đó, nó cũng không còn trẻ trung gì nữa.”
“Phụt……” Hình Niệm không nhịn được cười, rồi sau đó ho khan, làm như có thật hỏi Tiếu Hứa: “Tiếu đại ca nhiều bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Ba mươi.” Tiếu Hứa nói.
“Ồ…… Hả?” Hình Niệm bỗng nhiên khiếp sợ trợn tròn mắt, “Ba, ba mươi?!”
“Đội trưởng,” Hình Niệm sững sờ, nhưng lại không cảm thấy trí nhớ của mình bị rối loạn, không chắc chắn lắm hỏi Tiếu Hứa: “Tôi nhớ rõ…… Năm nay chị cũng ba mươi mà……”
Tiếu Hứa quay đầu, khẽ nhướng mày, “Không được sao?”
Hình Niệm cầm lòng không đậu mà phát ra một tiếng “Mẹ kiếp”, rất kinh ngạc nói: “Hai người là thai long phượng sao? Thế mà tôi lại không thể nhìn ra được một chút nào!”
Tiếu Hứa cong môi cười nhạt, không nói gì.
Suốt cả đường đi, Hình Niệm vẫn luôn đắm chìm trong chuyện “Đội trưởng và Tiếu đại ca thế mà là thai long phượng”, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Giống nhau chỗ nào chứ?
Bất luận là ngoại hình, tính cách, cách nói chuyện, làm việc, đều khác nhau như trời với đất.
Rõ ràng là bọn họ không giống nhau một chút nào!
Sáng sớm hôm sau.
Hình Niệm mặc áo hoodie màu trắng đơn giản cùng với quần bó màu đen, đi đôi giày thể thao màu trắng đi ra khỏi quân doanh.
Cô dựa theo đường Tiếu Hứa dẫn cô đi một tuần trước đi tàu điện ngầm đến, sau đó đi từ cửa D ra, đi dọc theo đường cái đến một tiểu khu gần đó.
Người tham gia quân ngũ đều rất mẫn cảm với những tuyến đường, tuy rằng Hình Niệm chỉ ghé qua một lần, nhưng cũng đã ghi tạc vị trí nhà Tiếu Nặc ở trong lòng, lúc này quen cửa quen nẻo tìm được tòa nhà nhà anh, đi thang máy lên.
Rồi sau đó, chuông cửa nhà Tiếu Nặc vang lên.
Rất nhanh, cửa đã được mở ra.
Tiếu Nặc mặc một bộ đồ vận động đơn giản, đứng ở trước cửa, anh nghiêng người để Hình Niệm đi vào.
Lần này Hình Niệm không làm phiền anh, cô chủ động mở cửa tủ ở huyền quan ra, phát hiện đôi dép cô mặc đã được đặt ở chính giữa vừa mở cửa đã rất thuận tay cầm lấy.
Hình như là được người ta cố ý đặt từ trước.
Cô khẽ cắn m.ôi dưới, không nói gì, sau khi thay giày xong thì đứng thẳng dậy, đi theo phía sau Tiếu Nặc vào phòng khách.
“Ăn chưa?” Tiếu Nặc nhẹ nhàng hỏi.
Hình Niệm cười nhạt trả lời: “Ăn trong quân doanh rồi.”
Tiếu Nặc liền đi vào phòng bếp ép cho cô một ly nước cam bưng ra, đưa đến trong tay Hình Niệm.
Lúc Tiếu Nặc ăn sáng, Hình Niệm ngồi ở bên cạnh uống nước cam.
Hình Niệm uống được nửa ly nước cam mới nghe thấy Tiếu Nặc mở miệng không nhanh không chậm hỏi: “Chị tôi nói gánh nặng tâm lý trong lòng em hơi nặng, có phải không?”
Cô hơi hoảng loạn chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiếu Nặc, nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm trầm tĩnh của anh, khẽ mím môi.
“E có thể tin tưởng tôi, Hình Niệm,” Tiếu Nặc giống như là chỉ tùy ý nói chuyện phiếm với cô, chậm rãi, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì cũng có thể nói cho tôi biết.”
“Em muốn phát tiết, giải tỏa, thậm chí là không muốn cho chị gái của tôi biết, tôi đều có thể giúp em giải quyết thỏa đáng.”
Hai tay Hình Niệm cầm cái ly, chậm rãi chuyển động ly thủy tinh, một lát sau mới trả lời anh: “Được.”
“Cảm ơn Tiếu đại ca.”
Tiếu Nặc cười cười, lại nói với cô: “Sáng hôm nay giống như lần trước, đầu tiên thực hiện điều trị tâm lý cho cô, sau đó cô sẽ nghỉ ngơi.”
Hình Niệm gật đầu: “Được.”
“Bữa trưa muốn ăn cái gì?” Giọng nói của anh ấm áp giống như một ly rượu gạo thơm ngọt.
Hình Niệm kinh ngạc ngước mắt lên, hơi giật mình vội vàng nói: “Buổi trưa tôi trở về quân doanh……”
Tiếu Nặc bưng ly sữa bò lên uống mấy ngụm, rồi sau đó mới không nhanh không chậm nói với Hình Niệm: “Buổi chiều rồi hẵng về, tôi đã nói với chị tôi rồi, để buổi chiều em trở về muộn một chút.”
“Ăn cơm trưa xong đi cùng tôi đến một nơi.”
Hình Niệm mờ mịt khó hiểu, lại có chút tò mò, không nhịn được hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
“Cũng là…… Có liên quan đến chuyện trị liệu của tôi sao?”
Tiếu Nặc trầm ngâm vài giây, mới thong thả giải thích: “Ở một mức độ nhất định nào đó, có liên quan.”
Hình Niệm cắn môi, nhớ tới lời Tiếu Hứa nói với cô.
Đội trưởng bảo cô nghe lời Tiếu đại ca.
“Được,” Hình Niệm khẽ cười với Tiếu Nặc, “Vậy tôi trở về muộn một chút.”
“A đúng rồi!” Cô chớp hạ mắt, hơi thấp thỏm, bất an hỏi Tiếu Nặc: “Có muốn tôi nói cho anh biết phần tiếp theo tôi đã nghĩ ra cho câu hỏi đó bây giờ không?”