Đường Về - Ngải Ngư

Chương 132



Edit: Mây

Khi Hình Niệm mở mắt ra thì người đã ở trong phòng y tế của quân doanh.

Rèm bên cạnh bị kéo ra, bên kia rất yên tĩnh, giống như ngoại trừ cô ra không có người nào ở trong phòng y tế.

Ánh mắt cô thẫn thờ nhìn trần nhà, trong đầu nhớ lại khoảnh khắc mình ngất xỉu kia, nghe được một tiếng “Hình Niệm”.

Là giọng nói sốt ruột của đội trưởng.

Hình Niệm chậm rãi ngồi dậy từ trên giường bệnh, hai chân bỏ xuống bên mép giường, vừa định kéo tấm rèm ra, kết quả lại chạm vào một bàn tay cũng duỗi đến.

Đầu óc vẫn chưa chưa tỉnh táo Hình Niệm cảnh giác, cổ tay linh hoạt xoay tròn một vòng, một tay nắm lấy tay kia.

Tiếu Nặc sửng sốt, cụp mắt nhìn về phía cô gái nắm chặt tay mình.

Hình Niệm cũng rất bất ngờ vì ngoài tấm rèm có người, vừa rồi khi cô tỉnh lại không cảm nhận được có người ở đây.

Lúc này nhìn thấy là Tiếu Nặc, cô lập tức buông lỏng tay ra.

Hình Niệm rất kinh ngạc: “Tiếu đại ca?”

Tiếu Nặc xoay cổ tay bị nắm hơi đau đớn của mình, trả lời: “Ừm.”

“Sao anh lại quay lại quân doanh của bọn em……” Phòng y tế.

Cô còn chưa nói xong, khẽ mím môi, im lặng.

“Rất muốn đi tham gia thi đấu, đúng không?” Anh kéo ghế ra, một lần nữa điều chỉnh góc độ ghế, ngồi xuống đối diện cô, trầm giọng nói.

Hình Niệm cười tự giễu, rất lý trí nói: “Nhưng em không có tư cách.”

Đừng nói là cô đã bị loại từ cuộc tuyển chọn trong quân doanh, mà cho dù hôm nay cô có giành chiến thắng, lấy được tư cách có thể tiếp tục tham gia vào cuộc tuyển chọn trên toàn quốc, thì cuối cùng cũng sẽ bị loại thôi.

Bởi vì trước mắt cô cũng không phải là một quân nhân đủ tư cách, chứ đừng nói là xuất sắc.

“Nhưng em có thể làm cho mình trở nên có tư cách.” Tiếu Nặc thong thả nói: “Tôi hy vọng bốn năm sau có thể nhìn thấy tên của em trên sân thi đấu của cuộc thi quốc tế đó, Hình Niệm.”

Hình iệm chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.

“Tin tôi một lần đi,” Anh nhẹ nhàng mỉm cười với cô, lời nói dịu dàng mà kiên định: “Tôi có thể giúp em, làm cho em khỏe lên.”

Hốc mắt Hình nóng lên, cô không dám chắc hơi nghẹn ngào hỏi: “Em…… Có thể chứ?”

“Em không thể quên được cảnh tượng kia, viên đạn kia được bắn ra từ khẩu súng của em, là em bóp cò súng, làm đội trưởng bị thương.” Cô càng nói cảm xúc càng kích động, “Là em, là em làm……”

“Vì sao mọi người lại không trách em? Vì sao cứ phải khoan dung em còn muốn trấn an em?” Nước mắt cô chảy xuống dọc theo khóe mắt, gần như sụp đổ.

Hình Niệm dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Tiếu Nặc, rồi lại nhanh chóng né tránh tầm mắt anh, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi anh: “Anh không trách em sao? Một chút cũng không có sao?”

“Sao anh có thể đổi xử với em bình tĩnh như vậy? Vì sao còn có thể giúp em khắc phục vấn đề tâm lý? Là em là chị gái của anh bị thương đó, anh cũng không ngại sao……”

“Hình Niệm,” Tiếu Nặc nhìn cơ thể co lại bắt đầu run rẩy, vội vàng nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, muốn làm cho cô bình tĩnh lại, nhẹ giọng trấn an nói: “Hình Niệm, em nhìn tôi đi, nhìn tôi.”

Dưới sự dẫn dắt không ngừng của anh, ánh mắt Hình Niệm mới có chút tiêu cự, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào con ngươi tối màu của anh, đôi mắt người đàn ông như là một vùng biển rộng lớn, sâu thẳm và bình yên, vừa tĩnh lặng vừa dịu dàng.

“Nghe tôi nói,” Giọng của anh rất trầm, giống như rượu ngon được ủ cẩn thận, rồi sau đó chậm rãi nói: “Lúc em bóp cò súng, có phải họng súng nhắm vào ngay người xấu không?”

Hình Niệm hít hít mũi, liên tục gật đầu.

“Viên đạn đã bắn về phía người xấu, không bắn lệch, đúng không?”

Cô lại gật đầu, “Nhưng mà……”

“Là vào khoảnh khắc ngay sau khi em bóp cò súng, người xấu vật lộn với Tiếu Hứa thay đổi vị trí nên mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.”

Anh dùng từ người xấu, như là đang dỗ dành trẻ con.

Nhưng lại nói vô cùng đứng đắn và nghiêm túc.

“Viên đạn đã bắn ra, mà ngay từ đầu em đã phong tỏa mục tiêu, chuyện sau đó không nằm trong tầm kiểm soát của em, không phải là lỗi của em.” Mỗi câu Tiếu Nặc nói đều nói không nhanh không chậm, lại như là có loại ma lực nào đó, làm cho cảm xúc của Hình Niệm dần dần bình tĩnh lại.

“Hình Niệm, vốn dĩ không phải là lỗi của em, thì vì sao em lại muốn người khác trách em chứ? Không cần ôm đồm trách nhiệm lên người mình.”

Anh buông tay đang nắm hai tay cô ra, nâng tay lên an ủi xoa xoa mái tóc ngắn của cô, nói với cô: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng tỉnh dậy, em phải làm chuyện đầu tiên chính là tự nói với bản thân mình ba lần “Tôi không làm gì sai, tôi rất tuyệt”.”

“Không được nói thầm, phải nói ra.”

Vẻ mặt Hình Niệm khó xử.

Trong lòng cô cảm thấy làm chuyện như vậy rất ngu ngốc.

“Có thể không nói được không?”

Tiếu Nặc dịu dàng mỉm cười từ chối: “Không được.”

Trên mặt Hình Niệm vẫn còn nước mắt, cô lau đi, còn không kìm được hít một hơi, vẻ mặt thoạt nhìn hơi ấm ức.

Người đàn ông thở dài, lùi một bước, nói: “Vậy mỗi ngày buổi sáng em gửi tin nhắn thoại nói những lời này cho tôi, tôi giám sát em.”

“Không được qua loa, từ đáy lòng em phải thừa nhận rằng em không làm gì sai, em rất tuyệt mới được, nếu không thì phải nói liên tục, cho đến khi em thật sự thừa nhận rằng em rất tuyệt mới thôi.”

Hình Niệm: “……”

“Tiếu đại ca,” Cô hơi nhíu mày bĩu môi nói: “Anh là thầy giáo giao bài tập về nhà cho học sinh tiểu học sao? Quá nhiều yêu cầu.”

Tiếu Nặc khẽ cười, giọng nói rất nhẹ nhàng và thanh nhuận, trả lời cô: “Vậy em là học sinh tiểu học sao?”

Hình Niệm không trả lời mà lẩm bẩm: “Em đã 23 rồi.”

Mắt mày Tiếu Nặc cong cong, bên môi hiện ra nụ cười nhạt, tính tình nhẫn nại thuận theo cô trả lời: “Tôi đã ba mươi rồi.”

Hình Niệm không biết sao, bỗng nhiên nhớ tới một cuộc đối thoại trong tiểu phẩm《Bạch Vân Hắc Thổ》kinh điển.

Cô sợ là nếu nói tiếp nữa thì sẽ phát triển theo hướng cô không thể khống chế được, nên vội vàng gượng gạo chuyển đề tài: “Những người khác thì sao? Sao anh lại ở đây?”

Tiếu Nặc lùi về chỗ, sau khi ngồi xuống trên ghế mới không nhanh không chậm trả lời cô: “Ăn cơm rồi, tôi ở lại trông chừng em.”

Hình Niệm bỗng hơi ngượng ngùng, cô đi giày vào, nhét ống quần vào bên trong, đứng dậy nói với Tiếu Năc: “Chúng ta cũng đi thôi, em dẫn anh đến nhà ăn của quân doanh ăn.”

Tiếu Nặc cong môi cười cười, cũng đứng lên, đi ra khỏi phòng y tế cùng Hình Niệm.

Khi trên đường đi đến nhà anh, Hình Niệm nghe được những chiến sĩ khác đi ngang qua đang thảo luận về kết quả tuyển chọn hôm nay.

Những người khác không biết Hình Niệm, nhưng tiểu đội trưởng Mạnh Tuệ và Cố Phán cùng tổ với cô, cùng với một gái là tiểu đội trưởng của tổ khác, nằm trong danh sách có thể đi tham gia đợt tuyển chọn thứ hai trên toàn quốc.

Rõ ràng lúc thi đấu vẫn là ngày mưa âm u, nhưng lúc này bầu trời lại rất quang đãng.

Mặt trời treo trên bầu trời xanh không mây, phát ra những ánh sáng cực kỳ chói mắt, sáng ngời.

“Không có gì Hình Niệm,” Tiếu Nặc chợt lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp an ủi cô nói: “Con đường sau này vẫn còn dài, có rất nhiều cơ hội.”

Hình Niệm xoay mặt, khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười với Tiếu Nặc.

Cô thở ra một hơi, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Ngay từ đầu em…… Đã không thể tham gia cuộc thi lần này.”

Cô biết tình trạng của mình không phù hợp, cho nên từ lúc bắt đầu đã không ý định tranh giành vị trí có thể tham gia cuộc thi với người khác.

Cố gắng bảo vệ đồng đội của mình để Cố Phán được lọt vào vòng tuyển chọn trên toàn quốc, đã là chuyện duy nhất cô có thể làm được.

Không phải là trái tim của thánh mẫu quấy phá, chỉ là vào khoảnh khắc đó, các cô là đồng đội cùng vào sinh ra tử.

Mặc dù bình thường ở trong quân doanh các cô nhìn nhau không thuận mắt thì sẽ có các loại mâu thuẫn và châm chọc mỉa mai, nhưng sau khi lên chiến trường, các cô chính là chiến hữu có thể làm điểm tựa cho đối phương.

Cho nên cô không thể nào nhìn đồng đội của mình bị quét sạch.

Mình không thể đi, thì ít nhất cũng phải dùng hết khả năng bảo vệ đồng đội tiến về phía trước.

Hơn nữa cảnh tượng kia kí/h thích đến thần kinh của cô, làm cho cô nhớ tới khoảnh khắc đội trưởng bị bắn trúng, cô hối hận vì sao mình không thể chịu thay cho đội trưởng.

Vì thế đã lập tức tiến lên, đỡ một phát súng của tiểu đội trưởng thay cho Cố Phán.

Sau khi Tiếu Nặc ăn cơm trưa trong nhà ăn của quân doanh xong thì rời đi, buổi chiều buổi tuyển chọn vẫn tiến hành, chẳng qua những đội viên đã có kết quả rồi thì có thể khôi phục huấn luyện bình thường.

Buổi chiều Hình Niệm không nghỉ ngơi, huấn luyện cùng đội hết cả buổi chiều.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hình Niệm bị Tiếu Hứa gọi vào phòng cô ấy.

Tiếu Hứa và Hình Niệm mở rộng cửa lòng trò chuyện một lần nữa, nói những điều nên nói, thậm chí còn nói cho cô biết những chuyện xấu hổ trước kia, tất cả đều để lộ cho Hình Niệm thấy.

Tiếu Hứa cũng không giỏi về biểu đạt tình cảm của mình, lần này cô ấy có thể bất chấp làm như vậy, vẫn là bởi vì không muốn trong lòng Hình Niệm cảm thấy khó chịu, hơn nữa Tiếu Nặc cũng đề nghị cô ấy nghiêm túc trò chuyện với Hình Niệm một lần.

Hình Niệm ngồi đối diện Tiếu Hứa, nghe được những lời của đội trưởng, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Tiếu Hứa bất đắc dĩ thở dài, nói: “Đừng từ làm khó mình nữa Hình Niệm, ai cũng không có lỗi, em không cần tự trách mình.”

“Nếu em thật cảm thấy thấy có lỗi với chị, vậy thì nhanh chóng khỏe lên, đoạt lại danh hiệu “Nữ hoàng bắn súng thứ hai” đi, làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.”

Hình Niệm nặng nề gật đầu, cô đứng lên, thẳng tắp giống như một cây bạch dương, vẻ mặt nghiêm túc cam đoan với Tiếu Hứa: “Đội trưởng, em nhất định sẽ làm được.”

“Lần này đã để lỡ tư cách tham gia cuộc thi, bốn năm sau em nhất định sẽ xuất hiện ở trên sân thi đấu.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Tiếu Hứa dịu đi, cô ấy cong môi, trả lời: “Được, chị chờ.”

“Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt, nhớ phải uống thuốc điều trị.”

Hình Niệm trả lời rồi lập tức trở về ký túc xá.

Kết quả không nhìn thấy những người khác, chỉ có một mình Cố Phán ở trong ký túc xá.

Hình như cô ta đang ngẩn người, nghe được tiếng mở cửa, mà đã bị giật mình hoàn hồn.

Trong nháy mắt Cố Phán nhìn thấy là Hình Niệm kia, cô ta lập tức né tránh.

Trong đầu cô ta không kìm được mà nhớ tới cảnh tượng Hình Niệm ngã xuống trước mặt cô ta vào buổi sáng.

Tuy rằng chỉ là một cuộc diễn tập tuyển chọn, nhưng mỗi người các cô đều xem diễn tập như là chiến trường thực sự.

Mà khoảnh khắc đó Mạnh Tuệ chính là quân địch, Hình Niệm chính là đồng đội.

Mà Hình Niệm…… Thế mà lại dùng cơ thể của mình chắn viên đạn cho cô ta.

Nếu như thật sự ở trên chiến trường, Hình Niệm đã chết rồi, thật sự chết rồi.

Còn có câu nói cô lẩm bẩm trong miệng vào lúc ấy……

Đầu óc Cố Phán hỗn loạn ngước mắt lên nhìn về phía Hình Niệm, nhìn thấy cô lấy lọ thuốc ra, đang đổ thuốc, hình như là sắp uống thuốc.

Cố Phán cũng không biết vì sao, không khống chế được hành vi tay chân, chờ đến khi cô ta phản ứng lại, thì mình đã bưng một ly nước đứng ở trước mặt Hình Niệm.

Vẻ mặt Hình Kiệm kỳ quái, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô ta, rồi sau đó nhận lấy ly nước từ trong tay cô ta, uống thuốc.

“Lời xin lỗi của cô tôi nhận, về đi, đừng ở đây chắn ánh sáng.” Vẻ mặt Hình Niệm thong dong thản nhiên nói.

Cố Phán nghẹn họng, mạnh miệng tức giận nói: “Ai muốn xin lỗi cô!”

“Không phải xin lỗi? Vậy thì là cảm ơn tôi đỡ một phát súng thay cô lúc sáng?” Hình Niệm hơi nhíu mày, “Mặc kệ là bởi vì cái gì, tôi cũng chấp nhận rồi, cô tránh ra đi.”

Cố Phán tức giận trừng mắt nhìn cô, “Cô mới đi sang một bên đi!”

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng Cố Phán vẫn nhấc chân đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ném lại cho Hình Niệm một câu: “Nằm một lát rồi dậy đi huấn luyện! Đừng tưởng rằng cô bị bệnh là có thể lười biếng!”

Hình Niệm nghiêng người đưa lưng về phía cửa, lẩm bẩm: “Biết rồi, cô có thấy phiền không hả!”

Đêm đó gần mười, Tiếu Nặc đã gửi một tin nhắn cho Hình Niệm.

【Tiếu đại ca: Sáng mai nhớ phải gửi tin nhắn thoại nói câu nói kia cho tôi.】

Hình Niệm khẽ cắn môi, luyện tập nhiều lần ở trong lòng trước.

Cô tự nói với bản thân mình hết lần này đến lần khác: “Tôi không làm gì sai, tôi rất tuyệt.”

Sau đó nhắm mắt lại ngủ thì mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ bóng dáng Tiếu Nặc cao lớn, người đàn ông tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, mỉm cười vô cùng dịu dàng, nói với cô: “Niệm Niệm, em thật sự rất tuyệt.”

Niệm Niệm……

Hình Niệm lập tức giật mình tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh.

Chết tiệt, Niệm Niệm.

Cô thở hổn hển, mắng trong lòng.

Nhất định là mình điên rồi.

Chắc chắn là vậy.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.