Tuần sau mới chính thức nhập đoàn làm việc, một tuần này Thư Vãn dự định giải quyết vấn đề chỗ ở của mình, sau đó lại đến Thượng Hải thăm mẹ, hy vọng bà có thể quay về sống cùng mình.
Ngày hôm sau sau khi gặp Điền Trà, Thư Vãn đã đi xem nhà.
Là một căn biệt thự hai tầng.
Tầng một là phòng khách lớn, phòng bếp và các không gian khác.
Tầng hai là phòng ngủ, thư phòng.
Ngoài ra còn có một phòng tập thể dục rất lớn.
Biệt thự này có hồ bơi riêng, tầng hai có một sân thượng, có thể trực tiếp ngắm nhìn phong cảnh, nhìn xuống là có thể nhìn thấy một hồ nước trong xanh.
Phong cách của biệt thự là kiểu Thư Vãn thích, đến lúc đó cô chỉ cần đổi phòng tập thể dục thành phòng luyện múa.
Bởi vì rất hài lòng, Thư Vãn đã đưa ra quyết định ngay ngày hôm đó, giao tiền đặt cọc.
Ngày hôm sau thuận lợi ký hợp đồng mua nhà với đối phương, rồi sau đó Thư Vãn lập tức bắt đầu tìm nhà thiết kế dựa theo ý tưởng của cô đổi phòng tập thể dục tầng hai thành phòng luyện múa.
Ở bên trong đặt thêm một mặt tường gương, một thanh múa, cùng với một vài phương tiện cần thiết khác.
Sau khi trang trí phòng luyện múa xong, Thư Vãn đã gọi dì giúp việc gia đình đến dọn dẹp, chờ đến khi về nhà thì đã sạch sẽ, cô lập tức trả phòng ở khách sạn, vào sống trong nhà mới của mình.
Thật ra biệt thự bây giờ Thư Vãn ở so với nhà trước kia của cô, rất nhỏ.
Nhưng cô thấy rất hài lòng.
Chủ yếu là cô không thích sống một mình trong căn nhà quá lớn, luôn cảm thấy trống rỗng, trong lòng cũng theo đó vắng vẻ.
Lúc này cách ngày cô phải đến Trung Ba báo cáo chỉ còn hai ngày cuối cùng.
Buổi tối Thư Vãn ngồi một mình trên sô pha, cứ cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.
Suy nghĩ một lúc lâu, mới ý thức được trong nhà chỉ có mình cô là sinh vật sống trong nhà.
Ngày mai đi mua một con mèo con về.
Chờ mẹ đến đây, khi mình có hoạt động không ở nhà, mèo con cũng có thể làm bạn với mẹ.
Thư Vãn cầm lấy tấm thẻ đặt bên cạnh lên, mở app đặt mua vé ra, đặt vé chiều mai đi Thượng Hải.
Du Cẩn Niên đang yên lặng ăn cơm.
Im lặng không nói gì.
Anh suy nghĩ, đã mấy ngày rồi không gặp Vãn Vãn.
Cũng không biết cô mấy ngày nay cô đang bận rộn cái gì.
Chu Sóc ở bên cạnh vừa ăn cơm vừa xem tin tức trên điện thoại, đối chiếu sắp xếp công việc với Du Cẩn Niên.
“À đúng rồi, anh Du, có một chương trình giải trí rất hot muốn mời anh đến làm khách khách mời một tập……”
Chu Sóc còn chưa nói xong, đã bị Du Cẩn Niên cắt ngang, không vui lắm thấp giọng nói: “Từ chối.”
“Tôi đã từng tham gia chương trình giải trí khi nào chưa?”
Trong giọng điệu có một kiểu đi theo anh lâu như vậy mà ngay cả loại chuyện này còn hỏi anh, người đại diện này rất không xứng với chức vị.
Chu Sóc vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, sốt ruột giải thích: “Ôi, em biết anh cũng không tham gia mấy chương trình giải trí hoa hòe lòe loẹt này chỉ tập trung vào đàn dương cầm, nhưng lần này là chương trình giải trí vàng của đài Dứa, rating vô cùng cao, nam nữ già trẻ đều thích!”
“Biết bao nhiêu ngôi sao tranh giành nhau muốn lên, cũng không có cơ hội đâu!”
“Em đoán tổ tiết mục mời anh, là vì mấy ngày trước anh biểu diễn bản nhạc dương cầm tự sáng tác trong buổi hòa nhạc đã lập tức bùng nổ, vừa vặn có sức nóng, chắc chắn bọn họ cũng nghĩ bây giờ anh hot đến mức chạm tay là bỏng, cho nên tổ tiết mục tính toán có thể mời anh tham gia chương trình giải trí cho tập đầu tiên.”
Du Cẩn Niên vẫn là không dao động, “Không đi.”
“Nếu anh đi, nói không chừng Thư Vãn xem chương trình này, có thể nhìn thấy anh ở trên TV thì sao?”
Lần này Du Cẩn Niên không từ chối ngay.
Chu Sóc cảm thấy hấp dẫn.
Quả nhiên, cuối cùng anh trả lời: “Để nói sau.”
“Được thôi!” Chu Sóc cười tủm tỉm nói: “Vậy trước tiên em sẽ không từ chối ngay! Anh suy nghĩ nhanh lên, em còn cho người ta câu trả lời chắc chắn.”
“Tối hôm sau có một bữa tiệc muốn mời anh tham gia……”
“Đẩy đi,” Du Cẩn Niên ổn định cảm xúc, “Tối hôm sau phải đến nhà giáo viên cũ thăm hỏi.”
“Vâng.” Chu Sóc lập tức thuận tay từ chối.
Dù sao cũng là một hoạt động nhỏ, có lộ mặt hay không cũng giống nhau.
Sau khi ăn tối xong, lúc Du Cẩn Niên muốn lên tầng, bỗng nhiên Chu Sóc mở miệng nói với anh: “Anh, em nghe nói Thư Vãn đã bị Trung Ba giành được.”
“Hình như nói…… Ban đầu đoàn múa ba lê Thượng Hải bên kia cũng muốn cô ấy, mấy đoàn múa ba lê trong nước đều rất hy vọng có cô ấy gia nhập, nhưng đến cuối cùng cô ấy lại chọn Trung Ba.”
Những lời còn lại Chu Sóc không nói ra, chắc chắn Du Cẩn Niên có thể tự mình nghĩ đến.
Ví dụ như mẹ cô đang ở Thượng Hải, vì sao cô lại không ở lại Thượng Hải, ngược lại muốn phát triển ở Bắc Kinh.
Du Cẩn Niên thở dài, không nói gì, tiếp tục đi lên cầu thang lên tầng.
Chu Sóc cũng rất bất đắc dĩ mà thở dài, hai người kia làm loạn cái gì vậy?
Gượng gạo như vậy làm gì, có gì mà không nói thẳng ra được chứ.
Anh ta cũng lo lắng thay cho bọn họ.
Nhưng anh ta lại không có cách nào cưỡng ép ấn hai người bọn họ vào cùng một chỗ với nhau.
Chạng vạng ngày hôm sau.
Ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đầy mây, sau khi Thư Vãn đi từ trong sân bay ra thì lập tức lên một chiếc taxi.
Chạy thẳng đến chỗ ở của mẹ, Thư Vãn xuống xe liền đi vào trong tòa nhà.
Nhưng mà lại ý thức được thang máy cần phải quét thẻ, cô không có thẻ, không thể đi lên.
Cho dù có lên rồi, cô cũng không chìa khóa, chỉ có thể ấn chuông cửa chờ mẹ mở cửa cho cô.
Năm đó mẹ không có một lời giải thích nào mà đuổi cô đi, vì để đánh tan suy nghĩ về nước của cô, ngay cả chìa khóa mẹ cũng không để lại cho cô.
Thư Vãn không có cách nào, chỉ có thể đi ra khỏi tòa nhà, đứng ở bãi đất trống trước tòa nhà, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Vạn Tĩnh.
Có tín hiệu, nhưng là không nghe máy.
Lúc này Vạn Tĩnh đang dạy múa cho mấy đứa trẻ ở trung tâm.
Chờ đến khi chương trình học kết thúc bà uống ngụm nước sau đó cầm điện thoại, lại nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Thư Vãn.
Vạn Tĩnh quay đầu nhìn, xác định mấy đứa trẻ đều đã đi rồi, mới gọi điện thoại lại cho Thư Vãn.
“Alo, mẹ.” Thư Vãn nhẹ nhàng dậm dậm đôi chân không còn cảm giác, hỏi Vạn Tĩnh: “Mẹ đang làm gì thế?”
“Đi dạy, còn có thể làm gì nữa.” Vạn Tĩnh còn đang tức giận vì chuyện Thư Vãn không nói cho bà biết đã từ bỏ công việc tốt bên Mỹ tự tiện về nước, ngay cả nói chuyện không có gì cũng tức giận.
Thư Vãn đáp một tiếng, hít hít mũi, dặn dò bà: “Vậy mẹ đừng làm việc quá muộn, chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Nếu con thật sự muốn mẹ khỏe, thì lập tức trở về Mỹ cho mẹ.” Vạn Tĩnh vẫn không chịu thuận theo mà buông tha.
“Mẹ, con đã không có đường lui nữa rồi, không thể quay về Mỹ, chỉ có thể ở lại trong nước.”
“Được lắm, cô thì giỏi rồi, trưởng thành cánh cứng rồi, không nghe lời ai nữa.”
“Về nước phát triển cũng không chọn thành phố có tôi, trong lòng cô có ai, chỉ còn lại một mình Du Cẩn Niên thôi, đúng không? Mẹ cô thì có là cái gì chứ.” Vạn Tĩnh cười chua xót, thở dài: “Cũng chẳng là gì cả.”
Thư Vãn cắn môi dưới, giọng hơi nghẹn ngào gọi bà: “Mẹ…… Con không có, con muốn mẹ đến Bắc Kinh sống cùng con……”
“Tôi không đi!” Cảm xúc của Vạn Tĩnh càng ngày càng kích động, “Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi cái nơi u ám đó, thật vất vả mới có được cuộc sống mới, dựa vào cái gì mà trở về!”
……
Cuộc điện thoại này cuối cùng không bệnh mà chết, tan rã trong không vui.
Thư Vãn đứng trong gió lạnh, yên tĩnh kiên nhẫn chờ Vạn Tĩnh về nhà.
Buổi tối mùa đông đêm đến rất sớm.
Năm giờ nhiều, màn đêm đã buông xuống.
Lúc Vạn Tĩnh về đến dưới tòa nhà tiểu khu thì đã gần bảy giờ, lúc này sắc trời sớm đã hoàn toàn tối đen.
Đèn đường rải rác trong bóng đêm, làm cho đêm đông này không còn lạnh lẽo như vậy nữa.
Vạn Tĩnh còn chưa đi đến trước tòa nhà, đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đứng dưới đèn đường.
Cô gái mặc áo khoác màu xám, trên cổ quấn một chiếc khăn màu trắng sữa.
Mái tóc dài của cô xõa tung mềm mại, tung bay trong gió lạnh.
Ngay khoảnh khắc Vạn Tĩnh nhìn thấy Thư Vãn thì đột ngột dừng bước, sững sờ tại chỗ.
Thư Vãn đã nhận ra có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, quay đầu lại, nhìn thấy cơ thể gầy gò và mỏng manh của Vạn Tĩnh. Cô vừa muốn đi về phía mẹ ở bên kia, Vạn Tĩnh lập tức dời tầm mắt đi, một khuôn mặt lạnh lùng như không quen biết cô, mắt nhìn thẳng về phía này đi tiếp.
Khi đi ngang qua trước mặt Thư Vãn, không hề phản ứng lại với tiếng gọi “mẹ” của cô.
Thư Vãn đi theo bà về phía trước, duỗi tay kéo Vạn Tĩnh lại.
Vừa vặn bên cạnh có một người người qua đường đi ngang qua, Vạn Tĩnh dùng sức hất tay cô ra, phủi sạch quan hệ nói: “Cô nhận nhầm người rồi.”
Thư Vãn nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy người qua đường đi ngang qua Vạn Tĩnh lập tức xoay người lại, hận sắt không thành thép hạ giọng nói: “Ai là mẹ cô, đừng gọi tôi! Tôi không phải là mẹ cô, tôi không có quan hệ gì với cô cả!”
Vừa dứt lời đã tiếp tục đi vào trong tòa nhà, Thư Vãn ôm chặt Vạn Tĩnh từ phía sau, cô gái khóc nức nở nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy mà.”
“Con không sợ bị người khác nói, bọn họ thích nói cái gì thì nói cái đó, không liên quan gì đến con, mẹ đừng không nhận con……”
Trong mắt Vạn Tĩnh rưng rưng nước mắt, bà cô gắng bình tĩnh hơn một chút, vẫn là đẩy Thư Vãn ra.
“Mẹ……” Thư Vãn nắm chặt tay bà run rẩy không buông, nhanh chóng lấy lòng bà nói: “Không phải như mẹ nói đâu, con tới đây là vì muốn mẹ trở về Bắc Kinh sống cùng con, sau này chúng ta sống cùng nhau……”
“Nhà con cũng đã mua rồi, phòng cũng đã sắp xếp xong cho mẹ, còn cố ý mua một con mèo Ragdoll mẹ thích nhất nuôi ở nhà, chỉ chờ mẹ đến sống thôi.”
“Trở về cùng con đi, được không?”
Thư Vãn khóc nức nở, thật cẩn thận một lần nữa ôm lấy Vạn Tĩnh, cô khụt khịt nói: “Con biết mẹ muốn tốt cho con, sợ con bị những lời nói đó làm tổn thương, sợ con phải chịu sự sỉ nhục bôi nhọ, sợ sự nghiệp múa ba lê của con chịu ảnh hưởng.”
“Nhưng mà, mẹ à, không có gì quan trọng hơn người nhà được ở bên nhau.” Cô khóc lóc nói: “Cho dù con có ở lại Mỹ thì sao chứ, người thân nhất của con không ở nơi đó, người con yêu nhất cũng không ở nơi đó, ngoại trừ ba lê ra, con chỉ có hai bàn tay trắng.”
“Con không muốn trải qua cuộc sống như vậy”
“Mấy năm nay để mẹ phải chịu khổ, thật sự xin lỗi.”
Trái tim Vạn Tĩnh đau đến mức khó lòng giải thích, nước mắt bà giàn giụa như cơn mưa lớn, có làm như thế nào cũng không dừng lại được.
Lời Thư Vãn nói làm cho bà vừa vui mừng vừa khổ sở.
Con gái của bà đã làm sai chuyện gì?
Dựa vào cái gì mà bởi vì lỗi lầm của Thư Ninh Viễn mà bị bắt con bé phải xa cách với người mình yêu, cắt đứt liên lạc với tất cả những người trước kia.
Dựa vào cái gì mà vì một mình Thư Ninh Viễn, mà mẹ con bà phải chịu đựng cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy đây?
Vạn Tĩnh bảo Thư Vãn đi theo bà vào nhà, rót nước ấm cho cô, bảo cô đi trên giường đắp chăn đàng hoàng, còn cố ý mở thảm điện cho cô, muốn làm cho cô nhanh chóng ấm lên.
Hai mẹ con giằng co năm năm rốt cuộc cũng có hồi kết.
Vạn Tĩnh đồng ý đề nghị của Thư Vãn, nhưng bà không thể trở về cùng Thư Vãn ngay lập tức được, dù sao bên này còn có công việc.
Bà phải xử lý xong tất cả công việc của mình, mới có thể quay về Bắc Kinh.
Nhưng ít ra bà cũng đã đồng ý rồi.
Điều này làm cho Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng gỡ xuống một tảng đá lớn.
Thư Vãn cũng không thể lại Thượng Hải thêm vài ngày, bởi vì ngày hôm sau cô phải vào đoàn, hơn nữa đoàn trưởng còn cố ý mời cô tối mai đến nhà ăn cơm.
Cho nên chiều ngày hôm sau Thư Vãn đã phải ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.
Lúc đến nơi còn một chút thời gian, cô bắt taxi về nhà trước, chuẩn bị trang điểm cho mình một chút.
Bảy giờ tối, Thư Vãn xách theo quà đã mua tới cửa nhà đoàn trưởng Dương Mai Thanh.
Thư Vãn đưa một bàn tay ra, ấn chuông cửa.
Du Cẩn Niên ở trong cánh cửa giúp đỡ bưng thức ăn ra bên ngoài khiêm tốn và nhẹ nhàng nói với thầy và sư mẫu: “Em đi mở cửa.”
Nói xong, người đàn ông đã nhấc chân bước đi về phía huyền quan.