Đường Về - Ngải Ngư

Chương 144



Edit: Mây

Thư Vãn ở nước ngoài một mình cũng ăn lẩu.

Nhưng chỉ có một mình cô mà thôi.

Không có người nào ăn cùng cô, không có người nói chuyện phiếm với cô, không có người sẽ dặn dò cô ăn ít cay, không có người giúp cô bóc tôm gắp thịt.

Cũng không có người lau khóe miệng cho cô  như bây giờ.

Rõ ràng hẳn là rất vui vẻ.

Nhưng cô lại ngơ ngẩn nhìn động tác nhẹ nhàng lau khóe miệng của người đàn ông trước mắt, đôi mắt dần dần mơ hồ lên.

Du Cẩn Niên cũng không ngồi đối diện cô, ngồi ngay chỗ bên cạnh cô.

Cho nên mỗi một biểu cảm rất nhỏ của cô anh đều có thể nắm bắt được.

Huống hồ lúc này anh còn đang giúp cô lau khóe miệng, hai người đối mặt với nhau.

Làn hơi dâng lên trong mắt cô tuyệt đối không phải là bị hơi nóng của lẩu hun.

Thư Vãn hoảng loạn, luống cuống muốn quay đầu sang một bên tránh né, nhưng anh không những không có buông tha cho cô, ngược lại một tay nắm lấy ghế cô đang ngồi, kéo cô vào trong lòng anh.

Thư Vãn ngồi trên ghế không khống chế được lảo đảo ngã về phía anh, Du Cẩn Niên quay mặt cô qua, cụp mắt nhìn cô gái một giây sau là có thể rơi nước mắt, cố tình hạ giọng thấp hơn một chút, lời nói dịu dàng: “Làm sao vậy?”

Thư Vãn vội vàng lắc đầu, kết quả nước mắt lại chảy dọc theo khóe mắt.

Cô muốn đưa tay lên lau nước mắt, tay lại bị anh nắm lấy.

Du Cẩn Niên cúi người, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào khóe mắt và khuôn mặt cô.

Anh đem tất cả nước mắt trên mặt cô vào trong miệng, nếm hết hương vị.

Đắng, chát.

Sống lưng Thư Vãn căng chặt, tay chống trước vai anh, sau khi thở phào nhẹ nhõm miễn cưỡng ổn định cảm xúc, dùng giọng mũi nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Em không sao, chỉ là…… Vui vẻ vì có người ăn lẩu cùng em.”

Cô nói như vậy, còn cong môi mỉm cười với anh, làm cho anh tin tưởng yên tâm.

Du Cẩn Niên không nói gì, chỉ khẽ cắn lên môi cô, làm cho Thư Vãn bị đau hừ một tiếng.

“Lại nói dối?” Ngữ khí của anh trầm thấp, cùng với một chút trách cứ.

Thư Vãn chột dạ chớp chớp đôi mắt trong trẻo bị nước mắt rửa sạch, lông mi cụp xuống không dám nhìn thẳng vào anh, cũng không dám lặp lại lời cô vừa nói một lần nữa.

Du Cẩn Nine nắm cằm cô, làm cho cô không thể không đối diện với mình.

Ánh mắt của cô gái mơ hồ, hơi ngượng ngùng, cô không chịu nổi ánh mắt thẳng thắn, thành khẩn và trầ/n trụi như vậy của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, tâm hoảng ý loạn mở miệng nhẹ gọi anh: “Chú út……”

Mới vừa gọi ra miệng, cánh môi cô đã bị anh lấp kín, những lời kế tiếp đều trộn lẫn với nụ hôn này một lần nữa nuốt ngược vào lại.

Du Cẩn Niên bế Thư Vãn lên, khóa cô lại ngồi trên đùi mình.

Cô gái chưa từng rụt rè như vậy, mặt nhất thời đỏ lên, ngón tay nắm chặt áo len mềm mại trên người anh, cúi đầu, không phát một tiếng nào.

Du Cẩn Niên nghiêng đầu hôn cô, từ sườn mặt chuyển qua tai và cổ, cuối cùng giọng nói khàn khàn gợi cảm đã ý lo/ạn tình mê gọi Thư Vãn: “Vãn Vãn.”

Anh ngẩng đầu lên, trán nhẹ chống lên trán cô, muốn làm cho cô tỉnh táo, “Vãn Vãn.”

Đôi mắt Thư Vãn mê mang nhìn xương quai hàng đang căng chặt như cố gắng nhẫn nhịn của người đàn ông trước mắt, nghe được giọng nói nhuốm đầy đam mê và d/ục vọng của anh, khàn giọng nói với cô: “Muốn anh dừng lại không? Em nói dừng thì anh sẽ không……”

Thư Vãn không nói gì, ở ngay thời khắc anh còn chưa nói hết đã hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Đôi môi ngày thường luôn lạnh lẽo lúc này lại vô cùng nóng bỏng.

Ý tứ của cô rất rõ ràng.

Cô không muốn dừng lại.

Có đôi khi Thư Vãn nghĩ, hiện tại cô và Du Cẩn Niên như một phiến băng mỏng, nói không chừng ngay sau đó có điều gì sẽ xảy ra.

Cho nên cô muốn dùng thời gian ở cùng anh, đều trở thành mỗi một phút mỗi một giây cuối cùng quý trọng.

Nếu giây tiếp theo bọn họ sẽ không có kết quả, cô chắc chắn sẽ bắt lấy giờ này phút này, muốn giao mình cho anh, cũng muốn anh hoàn toàn thuộc về mình.

Nhận được sự đáp lại và đáp án của cô, Du Cẩn Niên lập tức bị mất khống chế.

Cánh tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô gái trong lòn, làm cho cơ thể của hai người dán chặt vào nhau, không để một kẽ hở nào.

Cô mềm mại không xương dựa vào trong lòng anh, để mặc anh mà gì cũng được.

Nồi lẩu vẫn còn đang sủi bọt, nước trong nồi sôi ùng ục.

Cơ thể cô và anh cũng như bùng cháy, hơi thở nóng rực phả xuống, khiến cho da gà cả người cô nổi lên.

Khoảnh khắc Du Cẩn Niên bế Thư Vãn đứng dậy ấn tắt công tắc lò vi sóng, rồi sau đó sải bước nhanh chóng đi về phía phòng khách.

Hai người ngã xuống trên sô pha, hai má Thư Vãn đỏ đến mức có thể tích nhỏ ra máu, cô cắn chặt môi, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hơi thở giống như một tấm lưới vô hình, không ngừng đan xen vào nhau, bao bọc bọn họ vào trong tấm lưới lớn kia, dây dưa ho/an ái.

Từ phòng ngủ đến cầu thang, rồi lại đến phòng ngủ.

Cuối cùng kết thúc, Du Cẩn Niên ôm Thư Vãn đã ngất xỉu một lúc đi tắm rửa rồi ôm người lên nằm trên giường.

Hai người đắp chăn mềm mại, anh ôm lấy cả người cô từ phía sau bao bọc ở trong ngực.

Thư Vãn gối lên cánh tay của anh, hai tay bắt lấy ngón tay xinh đẹp và thon dài của anh chơi, từng chút từng chút một nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay anh.

Qua một lúc lâu, Du Cẩn Niên tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt cô, hỏi: “Còn chưa ngủ?”

“Không buồn ngủ lắm,” Thư Vãn trả lời, rồi sau đó khẽ mím môi, hơi lo lắng lật người lại, ôm chặt eo anh, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Chúng ta có còn xa nhau nữa không?”

Mi tâm Du Cẩn Niên nhíu chặt lại, chợt cúi đầu thở dài, ôm chặt cô gái trong lòng, trả lời cô một cách chắc chắn: “Sẽ không.”

“Chỉ cần em không rời đi.”

Du Cẩn Niên cảm nhận được sự sợ hãi và không có cảm giác an toàn của Thư Vãn, anh cũng biết rõ mình không có cách nào bù đắp lại ngay được, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình an ủi cô, những ngày sau này ở bên cô nhiều hơn, làm cho cô từ từ cảm thấy yên tâm hơn.

Thư Vãn nghe thấy vậy, rầu rĩ mỉm cười, ngữ điệu thoải mái trêu ghẹo nói: “Em phải đi cũng phải dẫn theo anh đi cùng.”

“Được.” Du Cẩn Niên xoa xoa gáy cô, cưng chiều đồng ý.

Ngày hôm sau Thư Vãn vẫn đến đoàn múa như thường lệ, đồng thời cũng đang chuẩn bị tham gia chương trình giải trí.

Ngày hôm sau Du Cẩn Niên về nhà một chuyến.

Sau khi anh đưa Thư Vãn về, lúc về đến Thường Trăn Ly đang ăn sáng một mình, tối hôm qua Du Thừa Nghiên xã giao, kết thúc muộn cho nên không về ngủ.

Du Cẩn Niên đi đến trước mặt Thường Trăn Ly, ngữ điệu vẫn như bình thường gọi một tiếng: “Mẹ.”

Thường Trăn Ly thản nhiên đáp, hỏi: “Ăn chưa?”

“Rồi ạ.” Du Cẩn Niên trả lời, kéo ghế ra ngồi ở xuống đối diện Thường Trăn Ly, đi thẳng vào vấn đề nói: “Con và Vãn Vãn đã ở bên nhau.”

Tay cầm đũa của Thường Trăn Ly dừng lại, không nói chuyện, tiếp tục ăn.

“Con không tư cách cũng không có lập trường đi yêu cầu mẹ làm cái gì, chỉ mong sau này mẹ sẽ không đánh cô ấy nữa.”

“Nếu như mẹ không muốn nhìn thấy cô ấy, từ nay về sau con sẽ không bao giờ dẫn cô ấy về gặp mẹ.”

“Nhưng nếu mẹ không đồng ý cho chúng con ở bên nhau, con chỉ sợ mình không làm được.”

Thường Trăn Ly cười khẩy, buông chén đũa, không nhanh không chậm dùng khăn ăn lau khóe miệng, mới mở miệng nói: “Con trở về chỉ để cố ý cảnh cáo ta?”

“Mẹ,” Du Cẩn Niên nhíu mày, “Mẹ biết rõ đây không phải là cảnh cáo.”

“Đó là cái gì?” Thường Trăn Ly lạnh mặt nhìn Du Cẩn Niên, thay đổi từ ngữ: “Thị uy?”

“Không phải, con chỉ muốn nói cho mẹ biết một chút về tình hình hiện tại của con.”

“Sau đó thì sao?”

“Con muốn cưới cô ấy.”

Thường Trăn Ly bình tĩnh hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao? Con vẫn khăng khăng muốn cưới?”

“Vâng.” Du Cẩn Niên trả lời không chút do dự, “Muốn cưới.”

“Mặc kệ ai phản đối, mặc kệ bao nhiêu người không coi trọng, bất luận có khó khăn đến mức nào, chỉ cần con còn sống, thì sẽ không buông bỏ tình cảm với cô ấy.”

“Nếu con cũng đã có lựa chọn thì cần gì trở về cố ý thông báo với ta.” Thường Trăn Ly nói một cách hờ hững.

Du Cẩn Niên thở ra một hơi, “Mặc kệ như thế nào, người là mẹ con, về tình về lý cũng nên nói cho mẹ biết.”

“Huống chi, con còn có lòng tham mu/ốn nhận được sự chúc phúc của mẹ, tuy rằng điều này không quá thực tế.”

Thường Trăn Ly hừ lạnh, “Biết là tốt.”

Nói xong bà lập tức đứng dậy, đi lên lầu, đầu cũng không quay lại chỉ thản nhiên nói: “Con yêu đương như thế nào, ta không có sức lực quản lý con, cũng không có tâm tư.”

Du Cẩn Niên bị bất ngờ mà sửng sốt, rồi sau đó bỗng nhiên đứng lên, muốn đuổi theo Thường Trăn Ly, “Mẹ……”

“Đau đầu, muốn nghỉ ngơi, con đi đi.” Thường Trăn Ly chống tay vịn cầu thang chậm rãi bước lên trên tầng.

Du Cẩn Niên đứng ở dưới tầng, nhìn bóng lưng gầy gò của bà, cuối cùng cũng không nói gì nữa, xoay người rời khỏi nhà.

Trước khi lái xe ra khỏi nhà, anh đã gửi tin nhắn cho Thư Vãn.

Thư Vãn đang tập luyện, điện thoại đặt ở trong tủ khóa, cho đến giữa trưa lúc ăn cơm cầm điện thoại mới nhìn thấy.

【Cẩn Niên: Vãn Vãn, mẹ anh không phản đối chúng ta ở bên nhau, em yên tâm.】

Trái tim Thư Vãn đập mãnh liệt, đứng trước tủ để đồ trong phòng thay quần áo ngơ ngẩn một lúc lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Không biết phải trả lời anh như thế nào, cuối cùng đã ngẩn ngơ gửi cho anh một chữ:【Tốt.】

Thư Vãn đi ra ngoài tìm một quán ăn cơm trưa, cả bữa cơm cũng không nếm ra được mùi vị gì, nhưng lại cảm thấy ăn ngon.

Trái tim của cô đang ở từ từ thả lỏng, giống như là vốn dĩ đang lang thang không có mục tiêu trên đường, lại đột nhiên có một con đường sáng sủa và bằng phẳng xuất hiện, có thể để cho cô bước xuống từng bước một thật vững vàng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thư Vãn đang đi về phía đoàn múa, bỗng nhiên nghe được một tiếng còi xe truyền từ phía sau đến.

Cô bị giật mình hoàn hồn, quay đầu lại thì nhìn thấy Du Thừa Nghiên ngồi trong xe.

Bước chân Thư Vãn dừng lại, trơ mắt nhìn anh ta đỗ xe ở ven đường, mở cửa xe bước xuống, cách cô càng ngày càng gần.

Nhưng cô lại không di chuyển được một chút nào.

Giống như có một thứ nặng ngàn cân trọng trói cô lại, làm cho cô không nhấc chân nổi.

“Thư Vãn.” Du Thừa NNghiên bình tĩnh gọi cô, nói: “Đã lâu không gặp.”

“Đáng lẽ ngày hôm qua đã chào hỏi nói chuyện với em, nhưng tình huống đặc biệt, anh lại có việc……”

Thư Vãn nghe thấy anh nói chuyện như là người bạn cũ gặp lại nhau, rồi sau đó bình tĩnh nói với cô, nước mắt sắp trào ra bên ngoài.

Chẳng qua đổi “Tiểu Vãn” thành “Thư Vãn”.

Đang vào ngày đông giá rét, gió lạnh quét qua bừa bãi.

Chóp mũi cô bị đông lạnh đỏ lên, đuôi mắt cũng nhuộm một tầng màu đỏ.

Du Thừa Nghiên thấy cô chỉ là im lặng đứng đó, cũng không nói lời nào, bật cười: “Sao lại không để ý tới anh?”

“Anh Thừa Nghiên……” Thư Vãn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía xa một lát, miễn cưỡng nuốt nước mắt ngược xuống, mới tiếp tục ổn định giọng nói hơi run rẩy, khóe miệng hơi cong lên trả lời anh ta: “Đã lâu không gặp.”

Du Thừa Nghiên thở dài, “Nhìn dáng vẻ này của em, không biết còn tưởng rằng anh bắt nạt em.”

“Tiểu Vãn,” Anh vẫn gọi cô giống như trước kia, bình tĩnh đúng trọng tâm nói cho cô biết thái độ của anh ta: “Em không có lỗi, người sai chính là ba em.”

“Nếu đã trở lại, vậy thì ở bên cạnh chú út thật hạnh phúc đi.”

Cô gục đầu xuống, nghẹn ngào nỉ non: “Cảm ơn……”

Du Thừa Nghiên lý trí nói: “Anh không tha thứ cho Thư Ninh Viễn, nhưng anh cũng không trách em, hai người cũng không mâu thuẫn gì cả.”

“Bởi vì em là một cá thể hoàn chỉnh, Tiểu Vãn, êm cũng chỉ là em mà thôi.”

“Chuyện này không liên quan đến họ của em là gì, mà em cũng không phải tồn tại với tư cách con gái của Thư Ninh Viễn, đã hiểu chưa?”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.