Biên Duyệt nhìn người đàn ông nằm trên bàn phẫu thuật, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt.
Trong khoảnh khắc cô ngã xuống đó, có ý ta vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng hét lên: “Bác sĩ Biên!”
Biên Duyệt nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, cố gắng chống đỡ để mình miễn cưỡng đứng vững, chậm lại một lúc, đi tới trước bàn phẫu thuật.
Bác sĩ Dương thấy cảm xúc của cô vô cùng tồi tệ, quan tâm nói: “Bác sĩ Biên, nếu không thoải mái thì không cần cố gắng chống đỡ? Để tôi tự mình làm trước, sau đó bảo bệnh viện gọi bác sĩ khác đến đây thay thế cô.”
Biên Duyệt lắc đầu, thở ra một hơi, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Không sao.”
“Nếu phải đợi gọi bác sĩ khác thì sẽ không còn thời gian,” Cô ổn định lại tinh thần, cố gắng làm cho bản thân mình nhanh chóng bình tĩnh lại, “Cứu người quan trọng hơn.”
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung rũ mắt nhìn người đàn ông, trong lòng không ngừng tự nói với chính mình: “Mày có thể.”
“Lục Bá Khiêm, em nhất định sẽ cứu sống anh.”
Trên người Lục Bá Khiêm ngoại trừ hai vết thương do súng bắn, còn có vài chỗ dao đâm vào.
Trên cánh tay, trên bụng, trên đùi, tất cả đều có vết thương.
Nhưng là vết thương nguy hiểm nhất vẫn là viên đạn cách trái tim của anh chỉ có hai cm kia.
Bởi vì đây là cuộc phẫu thuật vô cùng khó khăn, cho nên cũng tiêu tốn thời gian rất dài, lên đến tám tiếng đồng hồ.
Mà trong lúc này, trợ mổ bên cạnh Biên Duyệt vẫn luôn giúp cô lau nước mắt lau mồ hôi.
Biên Duyệt và bác sĩ Dương cùng nhau hợp tác, rốt cuộc cũng có thể lấy viên đạn kia ra khỏi cơ thể của Lục Bá Khiêm.
Sau đó, một viên đạn được lấy ra khỏi cánh tay phải của anh.
Lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, đã hơn ba giờ sáng.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có rất nhiều người đứng đợi, Lục Quảng Lương, Lục Trọng Cẩn, Quý Du Nhiên, bố mẹ Biên Duyệt cũng đến, Lục Mạnh Ngữ và bố mẹ cô ấy cũng ngồi một bên chờ đợi.
Biên Duyệt vô cùng mệt mỏi đi từ trong phòng phẫu thuật ra, cô tháo khẩu trang xuống, khẽ mỉm cười với mọi người như vừa trút được một gánh nặng, giọng nói rất nhỏ: “Phẫu thuật thuận lợi.”
Vừa mới nói xong, mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Biên Duyệt đã bị ngất xỉu.
Mạnh Tĩnh Trân là người phản ứng đầu tiên chạy đến ôm lấy Biên Duyệt, hét lớn: “Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt!”
……
Biên Duyệt đã có một giấc mơ rất dài.
Ở trong giấc mơ của mình cô đã trở lại thời cấp ba của hai người, ở nơi đó cô xem Lục Bá Khiêm đang chơi bóng rổ.
Thân hình chàng trai thẳng tắp, dáng người mạnh mẽ rong ruổi chạy trên sân bóng rổ, vô cùng đẹp trai úp bóng vào rổ.
Cô chạy đến, ôm chặt lấy cả người đổ đầy mồ hôi của chàng trai, nghẹn ngào nói: “Em đã đợi anh rất lâu rồi.”
“Bọn họ đều nói anh đã hy sinh, nhưng em biết anh vẫn còn sống.”
Anh khẽ cười, ôm lấy cô nói: “Cô bé ngốc.”
Sau đó hình ảnh lại chuyển tiếp, Biên Duyệt đứng trong màn sương mù, xung quanh chỉ có từng lớp sương mù dày đặc không tan được, cô chỉ có một đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, lớn tiếng gọi Lục Bá Khiêm, nhưng anh không trả lời.
Biên Duyệt chỉ có thể cắn chặt răng tiến vào trong màn sương mù, bước đi từng bước một đi phía trước, xung quanh quá yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng tim đập của mình, vừa thấp thỏm vừa bất an.
Không biết đã đi được bao lâu, bỗng nhiên Biên Duyệt bắt gặp được một bóng dáng mặc trang phục ngụy trang đặc chiến.
Vào ngay khoảnh khắc đó cô đã chắc chắn được người này là Lục Bá khiêm.
Biên Duyệt ở phía sau gọi anh, nhưng người đàn ông lại chưa từng quay đầu lại, chỉ chăm chú đi về phía trước.
Sau đó Biên Duyệt bắt đầu chạy, muốn đuổi theo anh, giữ chặt anh, nhưng mà mặc kệ cô có chạy như thế nào, cũng không thể đuổi kịp được bóng dáng kia.
Cô xuyên qua màn sương mù, lại đụng vào tấm kính sạch sẽ và trong suốt.
Một tấm kính thủy tinh cứng rắn ngăn cách cô và anh, Biên Duyệt dùng hết đập vào tấm kính ngăn cản cô đi đến kia, giọng nói cũng rất lớn gọi tên anh, nhưng anh đều thờ ơ, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Biên Duyệt khó chịu ngồi dưới đất khóc lớn, bỗng nhiên, cô nghe thấy có âm thanh của thứ gì đó rơi xuống trên mặt đất.
Biên Duyệt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng phát hiện ra có một chiếc nhẫn nam rơi bên chân cô.
Đây là chiếc nhẫn đính hôn vốn dĩ nên đeo trên tay Lục Bá Khiêm.
Biên Duyệt sụp đổ khóc lớn, đứt quãng gọi tên của anh.
“Duyệt Duyệt? Duyệt Duyệt?” Hình như có người nào đó đang không ngừng gọi tên cô, Biên Duyệt bất an nhíu chặt mày, chậm rãi mở mắt ra.
Cô đang nằm trên giường bệnh, trong mạch máu trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim, đang nhỏ từng giọt một.
Mạnh Tĩnh Trân thấy cô tỉnh lại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt bà ửng đỏ hỏi Biên Duyệt: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Trong đầu Biên Duyệt vẫn luôn hiện lên cảnh tượng trước khi cô ngất đi.
Cô nhìn thấy anh, anh nằm trên bàn phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật là cô tự tay làm.
Lục Bá Khiêm.
Anh đã trở lại!
Biên Duyệt lập tức ngồi dậy, kích động nắm lấy tay Mạnh Tĩnh Trân luống cuống hỏi: “Bá Khiêm đâu? Mẹ, có phải Bá Khiêm đã trở về rồi không?”
“Đã trở về rồi,” Mạnh Tĩnh Trân sợ máu chảy ngược lên, vội vàng giữ chặt bàn tay lộn xộn của cô, trấn an Biên Duyệt nói: “Thằng bé đã trở lại, con nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”
Biên Duyệt hoàn toàn không nghe lời khuyên can, rút kim ra lập tức bước xuống giường bệnh, chạy ra bên ngoài.
Lục Bá Khiêm vì bị thương quá nghiêm trọng, mặc dù đã phẫu thuật thuận lợi, cũng cần phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt ICU để tiếp tục quan sát.
Nếu 48 tiếng sau không có vấn đề gì, thì có thể chuyển về phòng bệnh thường.
Lúc Biên Duyệt chạy đến, Lục Quảng Lương và Lục Trọng Cẩn vẫn còn trông coi bên ngoài.
Cô đứng ở bên ngoài, xuyên qua cửa kính nhìn người đàn ông nằm ở trên giường bệnh đeo máy thở, hốc mắt nóng lên.
Bàn tay Biên Duyệt dán lên tấm kính, muốn chạm vào mặt anh, muốn dùng ngón tay vuốt ve từng chút từng chút một trên mặt anh, muốn thật sự cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Nhưng cô lại chỉ có thể trơ mắt đừng ở bên ngoài nhìn anh.
Người đàn ông vẫn còn hôn mê, nhưng số liệu trên máy theo dõi xem như bình thường, trong lòng Biên Duyệt cũng thả lỏng hơn một chút.
Cô cứ như vậy đứng ở bên ngoài, ngơ ngác nhìn anh, giống như như vậy thì trong lòng mới có thể bình yên hơn một chút.
“Chị Biên Duyệt,” Lục Trọng Cẩn đi tới, nhẹ giọng nói: “Chị trở về nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng gượng nữa.”
Biên Duyệt lắc đầu, “Để cho chị nhìn anh ấy một chút.”
“Đã lâu rồi chị không được gặp anh ấy.” Cô mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm người nằm trong phòng bệnh, nghẹn ngào nói: “Thật sự quá nhớ anh ấy, để cho chị nhìn thêm vài lần nữa.”
Lục Trọng Cẩn thở dài, cũng không nói gì nữa.
“Tôi nghe nói bác sĩ Biên ngất xỉu, bởi vì người đàn ông nằm trên bàn phẫu thuật kia là bạn trai của cô ấy, đội trưởng đội đặc chiến quân khu Tây Tạng.”
“Bác sĩ Biên vẫn rất kiên cường, nếu bạn trai của tôi bị thương nặng trúng vài phát súng nằm trên bàn phẫu thuật như vậy, chắc chắn cảm xúc trong lòng tôi sẽ vô cùng hoảng loạn.” Y tá cảm thán nói: “Bác sĩ Biên thế mà còn có thể bình tĩnh tự mình làm cuộc phẫu thuật kéo dài hơn tám tiếng đồng hồ cho bạn.”
“Bác sĩ Biên xuất thân từ quân y chính quy, đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp rồi đúng không? Đừng quên bệnh viện của chúng ta bệnh viện là Bệnh viện Đa khoa Giải phóng quân Nhân dân, có bác sĩ nào trong bệnh viện không xuất sắc chứ!”
Hai cô ý tá ngồi ở bàn ý tá nhỏ giọng tán gẫu với nhau, không khéo bị một bệnh nhân rất không thành thật nghe được.
Đường Tranh hơi nhíu mày, bạn trai của Biên Duyệt? Đội trưởng đội đặc chiến?
Anh ta híp mắt lại, lộ ra một hơi thở nguy hiểm.
Có phải là anh ta không?
Ngay sau đó người đàn ông lại “chậc” một tiếng, không trách được khoảng thời gian trước anh ta muốn điều tra thân phận của cô một chút, nhưng lại không thể tra được bất kỳ tin tức có ích nào.
Thì ra là xuất thân quân nhân.
Cho nên lần đó anh ta vô tình nghe được cô đang lẩm bẩm một mình, cũng là cô muốn nói với người bạn trai này?
Đôi môi mỏng của Đường Tranh mím lại, cắn chặt răng, chậm rãi điều khiển xe lăn di chuyển về phía trước.
Biên Duyệt ngất xỉu, anh ta phải đến xem.
Ngay lúc Đường Tranh sắp đến phòng bệnh của Biên Duyệt, vừa vặn nhìn thấy Biên Duyệt đi tới từ phía đối diện, trên người cô mặc quần áo bệnh nhân giống như của anh ta, sắc mặt thoáng nhìn qua có hơi tái nhợt.
Anh ta vội vàng lăn xe lăn đi đến, dừng lại trước mặt cô.
Biên Duyệt chỉ trở về thay quần áo rồi định đi đến khoa, ai ngờ sẽ gặp phải cái người đàn ông đua xe bị thương phải nhập viện kia.
Cô thấy anh ta không ngoan ngoãn nằm yên trong phòng bệnh, làm bác sĩ tốt bụng nhắc nhở một câu: “Hoạt động lung tung bây giờ không tốt cho vết thương của anh.”
Đường Tranh lập tức ngửa đầu lên nhìn cô cười, lười nhác hỏi: “Cô đang lo lắng cho tôi sao?”
“Tôi chỉ nhắc nhở anh, đây là trách nhiệm của bác sĩ.” Biên Duyệt lạnh nhạt nói xong, lập tức vòng qua một bên anh ta đi về phòng bệnh của mình.
Đường Tranh vội vàng đuổi theo ở phía sau, còn nói: “Ôi, bác sĩ Biên! Chúng ta không giống như đang mặc quần áo tình nhân sao?”
Biên Duyệt căn bản là không phản ứng lại anh ta.
Cô đẩy cửa ra, lúc Đường Tranh ở phía sau cũng muốn đi vào, cửa lập tức đóng lại, còn từ khóa trái từ bên trong.
Mạnh Tĩnh Trân thấy cô khóa cửa, hỏi: “Con khóa cửa làm gì?”
“Thay quần áo.” Biên Duyệt cởi quần áo bệnh nhân trên người ra, thay quần áo của mình vào.
Mạnh Tĩnh Trân lo lắng hỏi: “Con không nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa sao? Chủ nhiệm nói hôm nay con không cần phải đi làm.”
“Con không sao,” Biên Duyệt cầm lấy áo blouse trắng được đặt bên cạnh, mở ra mặc vào, sau đó nhìn Mạnh Tĩnh Trân khẽ mỉm cười, nói: “Mẹ, mẹ trở về đi, con phải đến khoa.”
Hai ngày sau, Biên Duyệt vẫn đi làm như bình thường, điều này cũng khiến cho cô không có cơ hội có thời gian chính xác đành thay nhau cùng Lục Quảng Lương và Lục Trọng Cẩn ra vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU thăm Lục Bá Khiêm.
Cho đến khi Lục Bá Khiêm được chuyển đến phòng bệnh riêng bình thường, Biên Duyệt mới có thể thường xuyên ở bên cạnh anh.
Sau khi trong khoa đã thảo luận về kết quả xong Lục Bá Khiêm được chuyển đến phòng bệnh thường, tuy rằng anh vẫn còn hôn mê, nhưng tình mạng đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.
Kế tiếp là cần phải dưỡng thương thật tốt.
Chẳng qua bởi vì mấy ngày nay anh không tỉnh lại, nên chỉ có thể dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì.
Đêm đầu tiên Lục Bá Khiêm ở trong phòng bệnh thường, là Lục Trọng Cẩn trông coi.
Sau khi Biên Duyệt phẫu thuật xong thì đã hơn mười giờ tối, nếu như bình thường, cô sẽ lập tức về thẳng nhà, nhưng là hôm nay thì khác, cô muốn đi gặp Lục Bá Khiêm từ sau khi xuống bàn mổ cô còn chưa gần gũi với anh lần nào.
Ngay cả quần áo cô cũng không kịp thay, trực tiếp mặc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh của anh.
Lục Trọng Cẩn vốn đang ngồi trông coi ở bên cạnh giường thấy Biên Duyệt đến, chủ động đứng lên rời đi, để lại thời gian và không gian riêng cho cô.
Cửa phòng bệnh được Lục Trọng Cẩn đóng kín, Biên Duyệt bước từng bước đến gần anh, ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh.
Cô vươn tay ra, run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dày rộng ấm áp của anh, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
Đèn trong phòng bệnh cũng không bật, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ Lục Trọng Cẩn tự mình cầm đến đặt trên tủ đầu giường đang sáng.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ngắm nhìn anh.
Một tay Biên Duyệt nắm tay Lục Bá Khiêm, một tay khác chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào trán anh, sau đó từng chút từng chút một, nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên mặt anh.
Ngón tay cô vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của anh, chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, vang lên từng tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Biên Duyệt ghé vào bên cạnh anh, không khống chế được nghẹn lại, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên mu bàn tay anh, rất nhanh đã thấm ướt một mảng.
Không biết qua bao lâu, Biên Duyệt ngồi dậy, tháo chiếc nhẫn mà mình vẫn luôn đeo trên cổ xuống, nắm chặt trong tay.
Cô nghẹn ngào nhẹ giọng nói: “Đây là anh để lại, bây giờ trả lại cho anh.”
Nói xong, chậm rãi đeo nhẫn lên ngón giữa bàn tay trái của anh.
“Bá Khiêm, chờ anh dưỡng thương tốt, chúng ta lập tức kết hôn đi.” Cô nỉ non nói.
Chợt nghiêng người, cúi đầu, đặt trán lên trên mu bàn tay anh, ủ rũ đầu cắn môi khóc không thành tiếng, “Cảm ơn anh có thể trở về.”
Bỗng nhiên, Biên Duyệt sửng sốt, cô cảm nhận được rõ ràng bàn tay mà cô vừa tì trán lên đó mới động đậy một chút.
Biên Duyệt lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt ừng ựng nước mắt nhìn về phía anh.
Một lúc sau, người đàn ông chậm rãi mở mắt ra.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt mình, nhìn anh mở đôi môi khô khốc ra, ngay sau đó nghe thấy giọng nói của anh rất khàn khàn nói một câu: “Cô bé ngốc.”
Biên Duyệt nhất thời giống như một đứa trẻ yếu ớt, hu hu khóc lên.
“Đồ khốn!” Cô khóc lóc mắng anh.
Anh có biết em chờ câu “Cô bé ngốc” của anh bao lâu rồi không.
Mỗi lần ở trong mơ nghe thấy anh gọi em như vậy, em đều sẽ khóc đến tỉnh lại, sau đó mới ý thức được, anh không có ở đây.
Em thậm chí còn không biết được anh có bình an hay không.
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, nắm ngược lại tay cô, thấp giọng “Ừ” một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Đồ khốn vẫn còn sống để trở về gặp em.”