Đường Về - Ngải Ngư

Chương 27



Edit: Hy | Beta: Mây

Cuối cùng Giang Chu cũng chọn được một bộ âu phục màu xám, thoạt nhìn không quá nghiêm túc như khi làm việc, đàm phán, cũng thích hợp để đi hẹn hò.

Đêm hôm đó, Giang Chu lăn qua lộn lại mãi mà vẫn ngủ không được, tưởng tượng đến tối mai anh sẽ được cùng ăn cơm với nữ thần mà anh yêu thầm đã lâu, trái tim nhỏ lại kích động nhảy bùm bùm. 

Qua một lát, trong đầu Giang Chu lại vang lên những lời nói trước đó.

Cung Tình: “Để tớ nói cho cậu biết Giang Chu, cậu đi đặt một bó hoa hồng đi, đến lúc đó tặng cho cô gái đó. Thể hiện được mình là người vừa lịch thiệp vừa lãng mạn. Kiểu hành động này rất dễ làm con gái rung động.”

Tần Họa: “Lần đầu tiên gặp mặt vẫn chỉ là một buổi xem mắt mà thôi, tặng hoa hồng sẽ không phải rất đột ngột sao?”

Cung Tình nhắc nhở Tần Họa: “Đó là nữ thần của cậu ấy, không phải là đối tượng xem mắt bình thường đâu Họa Họa!”

“Giang Chu, nghe chị đây nói đi, chuẩn không cần chỉnh. Chị đây đã diễn nhiều vai trong phim thần tượng, am hiểu sâu nơi về cái vòng luẩn quẩn này.”

Người đàn ông bên cạnh khẽ cười, “Sao em không nói rõ ra là em đóng vai gì?”

Cung Tình trừng mắt lườm Hứa Khiên vừa “bóc phốt” cô, “Câm miệng!”

“Hiện tại chúng ta có nhiệm vụ là giúp đỡ Giang Chu hạ gục được nữ thần của cậu ấy.”

“Hoa hồng…” Giang Chu gối đầu lên cánh tay, tự mình lẩm bẩm: “Cũng không phải là không được nha.”

Anh suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên ngồi dậy, sờ qua điện thoại của mình, đặt trước một bó hoa hồng từ một cửa hàng qua mạng.

Làm xong chuyện này, Giang Chu mới thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống, lấy chăn đắp lên mình, tự nhủ: “Giang Chu, mày phải nhanh ngủ đi, ngày mai còn đi gặp nữ thần, không thể để mắt có hai quầng thâm được đâu!”

Không biết qua bao lâu, Giang Chu rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Anh đi vào trong giấc mơ, quay về tới ngày đầu tiên gặp cô.

Ngày đó là ngày kỷ niệm thành lập trường, Lục Mạnh Ngữ đứng trên sân khấu với tư cách là đại diện nghiên cứu sinh phát biểu.

Cô mặc một chiếc váy liền màu đen, trên mặt là nụ cười nhạt, mắt cong cong, trông rất đẹp mắt, làn da trắng sữa thanh tú và mịn màng, chiếc cổ thon dài xinh đẹp cùng xương quai xanh thật rõ ràng, vòng eo mảnh khảnh nổi bật trên nền váy, một tay cũng có thể ôm hết, dưới làn váy dài đến đầu gối là đôi chân thon gầy.

Cô thong dong đứng trên sân khấu, phía trước là chiếc micro đứng, khóe miệng nở một nụ cười, giọng nói vừa mềm mại vừa kiên định.

Ngày đó cô nói rất nhiều, Giang Chu ngồi ở dưới sân khấu chỉ nhớ kỹ một câu: “Bất kể khi nào, chỉ cần các em còn muốn làm, lúc đó vẫn chưa muộn.”

Cô nói không đơn giản là chỉ có việc học, mà còn nói đến tất cả mọi chuyện.

Lúc ấy Giang Chu đang có ý định từ bỏ, cũng không biết vì sao, nghe xong những lời cô nói, lòng tin ở trong anh lại lần nữa bùng cháy lên.

Lại một lần nữa phản kháng ba mình, dứt khoát bước lên con đường trải đầy bụi gai này.

Nếu không phải vì là cô, chắc là bây giờ anh đã quản lý sản nghiệp to lớn của gia đình, giá trị con người vài trăm triệu, nhưng cuộc sống của anh sẽ rất vô tư vô vị, thậm chí là mơ hồ.

Đó không phải là cuộc sống mà anh muốn.

“Chị tiến sĩ vừa phát biểu kia tên là gì?”

“Không biết, ai lại chú ý đến điểm này chứ!”

Vì muốn biết được cô tên gì, sau khi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, Giang Chu chạy tới hậu trường để tìm người dẫn chương trình.

Thấy tên cô ấy trên danh sách.

Lục Mạnh Ngữ.

Từ đây, đáy lòng anh giấu một cái tên.

Anh đã rất nhiều lần anh muốn đi tìm cô, nói với cô là anh thích cô.

Nhưng một người vừa rời khỏi gia đình như anh cái gì cũng không có.

Anh cảm thấy mình không có tư cách, không xứng với cô.

Anh sẽ trở về tìm em.

Nhất định sẽ.

Nếu đến lúc đó em vẫn chưa có bạn trai, anh sẽ theo đuổi em.

Sáng hôm sau, Giang Chu tỉnh dậy từ rất sớm, anh vẫn còn buồn ngủ quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức hình một chú chó Shiba, còn chưa đến sáu giờ.

Giang Chu duỗi người, nằm lại trên giường trong chốc lát, sau đó lập tức bò dậy.

Tắm rửa rửa mặt xong, anh thay bộ âu phục treo trên giá áo mà đã chuẩn bị thật cẩn thận từ hôm qua.

Cúc áo sơ mi được anh cẩn thận cài lại, cà vạt thắt chỉnh tề, còn cố ý đeo khuy măng sét và kẹp cà vạt thật tinh xảo, làm cho mình một đầu tóc thật đẹp, gọn gàng.

Làm xong hết tất cả, Giang Chu đứng trước gương lớn quay một vòng 360 độ không góc chết tự đánh giá mình, cảm thấy cực kỳ hoàn hảo.

Đúng lúc này, anh bỗng nhiên ngơ ngác nhìn mình trong gương, tự hỏi: “Buổi tối mới có thể gặp mặt mà, mày chuẩn bị sớm như vậy làm gì?”

Giang Chu: “…”

“Chứng minh tôi thực sự coi trọng lần xem mắt này!” Anh nói xong lập tức xoay người, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

Tất cả nhân viên trong công ty đều đã nhận ra hôm nay tâm trạng của ông chủ cực kỳ tốt, quả thật là khí phách hăng hái, đi đường cũng mang theo phong thái này.

Một người không ngừng hỏi trợ lý của Giang Chu, ông chủ hôm nay có chuyện vui gì sao? Sao lại vui vẻ như vậy?

Chẳng lẽ là trò chơi mới phát triển của công ty sắp được close beta (*) à?

(*) Close beta: một phiên bản thử nghiệm cho một nhóm người nhỏ sử dụng, để chơi thử test những tính năng của game để kiểm tra lỗi. (Wattpad)

Trợ lý bất đắc dĩ nói: “Làm gì có trò chơi nào nhanh như vậy đã được close beta.”

“Nhưng tôi cũng không biết vì sao ông chủ vui vẻ.”

Mọi người: “…”

Giang Chu ngồi trong phòng làm việc cứ cách một lúc lại liếc mắt xem thời gian.

Đây là lần đầu tiên anh phát hiện thời gian lại trôi qua chậm như vậy.

Khó khăn lắm mới chịu đựng một ngày trôi qua, cách thời gian tan tầm mỗi lúc một gần hơn, Giang Chu lại bắt đầu lo lắng, lúc này bỗng nhiên anh lại cảm thấy thời gian trôi quá quá nhanh, nhìn kim đồng hồ dịch chuyển từng chút từng chút một, Giang Chu càng ngày càng thấp thỏm.

Giang Chu lo lắng đi đến cửa hàng bán hoa kia lấy bó hoa hồng kiều diễm ướt át, sau đó thấp thỏm lái xe tới nhà hàng.

Tới rồi anh cũng không xuống xe ngay, mà lại cứ ngồi trên xe ôm bó hoa, tiếp tục hồi hộp luyện tập lại những lời giới thiệu chút nữa anh muốn nói.

“Xin chào, tôi là Giang Chu, năm nay hai mươi sáu tuổi, chiều cao là 186cm, cân nặng 75kg, nhóm máu O, là sinh viên tốt nghiệp khoa máy tính của Đại học Thanh Hoa…”

Giang Chu hơi ảo não cúi đầu xuống, rầu rĩ lẩm bẩm: “Ngại quá đi.”

“Xin chào, tôi là Giang Chu…”

Khi Giang Chu đang cố gắng luyện tập tự giới thiệu, thì Lục Mạnh Ngữ đã xách túi xách đi tới.

Bởi vì hôm nay mẹ cô muốn lái xe đến cửa hàng 4S bảo dưỡng, cho nên cô không lái xe đi làm, vừa rồi đi từ viện nghiên cứu đến đây cũng là bắt taxi. Khi đi ngang qua bãi đậu xe của nhà hàng, Lục Mạnh Ngữ dừng lại, đứng bên cạnh một chiếc xe ô tô màu đen, đối diện với cửa sổ sạch sẽ bắt đầu chỉnh lại lớp trang điểm.

Vừa rồi sợ đến trễ, vội vàng chạy từ viện nghiên cứu tới, cũng chưa kịp tô lại son môi.

Lúc này Lục Mạnh Ngữ lấy thỏi son từ trong túi xách ra, vặn thỏi son của mình lên một đoạn, dùng kính xe làm gương, hơi khom người lại gần, bắt đầu tô son lên môi.

Tuy rằng hôm nay cô chỉ muốn đến đây nói thẳng với đối phương rằng bọn họ không thích hợp, nhưng cô vẫn không thể quá tùy tiện, nếu không đối phương sẽ cảm thấy cô không tôn trọng anh ta.

Giang Chu đang ôm hoa hồng ngồi trong xe ngây ngẩn cả người.

Anh quay đầu, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ ngoài cửa sổ xe, khoảng cách giữa cô và anh gần như vậy, làm hô hấp của anh dồn dập, cảm giác bên trong xe không có không khí.

Hơi thiếu oxy.

Khuỷu tay anh không cẩn thận ấn nút, trong thoáng chốc, cửa sổ bên ghế lái chậm rãi hạ xuống.

Người đàn ông ngồi bên trong và người phụ nữ đang tô son môi bên ngoài nhìn nhau, tựa như hai bức tượng điêu khắc.

Lục Mạnh Ngữ đi từ phía sau xe anh tới, căn bản không biết bên trong đang có người ngồi.

Hơn nữa người này…

Vì sao thoạt nhìn lại hơi quen mắt?

Ngoại hình tinh xảo, xinh đẹp, mặt mày thâm thúy, mắt hai mí, mũi cao môi mỏng, còn có… Nốt ruồi lệ!

Lục Mạnh Ngữ chợt trợn tròn mắt, “Cậu là…”

Cô vừa mới nói hai chữ này, Giang Chu tựa như được giải phong ấn, vô cùng vui vẻ mà tự khai báo: “Xin chào, tôi là Giang Chu, năm nay hai mươi sáu tuổi, chiều cao là 186cm, cân nặng là 75kg, nhóm máu O, là sinh viên tốt nghiệp khoa máy tính của Đại học Thanh Hoa. Hiện tại đang gây dựng sự nghiệp mở một công ty khoa học công nghệ tự mình sáng tạo và phát triển trò chơi.”

Anh nói liền một hơi, không dừng lại.

Lục Mạnh Ngữ ngơ ngác cụp mắt nhìn anh, cô trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt nhỏ hơn cô 4 tuổi tự giới thiệu xong, màu đỏ ửng trên má anh dùng mắt thường cũng nhìn thấy được đang nhanh chóng lan ra, lan đến tận cổ.

Ban đầu tâm trạng của Lục Mạnh Ngữ đang không tốt lắm, lập tức cắn môi, cố nhịn không cho mình bật cười.

Tuy rằng trong lòng Giang Chu đang ảo não vì màn mở đầu tệ hại, nhưng vẫn vội vàng đẩy cửa ra, ôm hoa hồng bước xuống xe.

Lục Mạnh Ngữ lùi lại phía sau một chút, phòng khi anh mở cửa đụng trúng mình.

Sau đó, trước mặt lập tức xuất hiện một bó hoa hồng.

Cô cứng đờ, ngẩn ra.

Nhiều hơn là thụ sủng nhược kinh.

Bởi vì, cô chưa từng được người khác giới nào tặng hoa cả.

Một bông cũng không có, chứ đừng nói gì là một bó hoa lớn như vậy.

Hoa hồng rất tươi, còn có mùi hương thoang thoảng quanh quẩn.

Người cầm hoa hồng kia có đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.

“Cái kia…” Anh thấy cô không có động tĩnh gì, liền ấp a ấp úng nói: “Cái này… Tặng cho chị.”

Lục Mạnh Ngữ thật sự mờ mịt ngẩng đầu nhìn về người đàn ông cao hơn cô rất nhiều này, màu đỏ ửng trên mặt anh còn chưa tan đi, như là một chút cún con bị người khác đùa giỡn trêu chọc đỏ mặt.

Vì để anh không khó xử, cô duỗi tay nhận lấy, vừa hơi xấu hổ vừa ngập ngừng nói: “Cảm ơn.”

Giang Chu thấy cô nhận lấy, khóe miệng không kìm được cong lên.

Anh đưa tay xoa xoa sau cổ, nói với Lục Mạnh Ngữ: “Vậy chúng ta… Đi vào?”

Lục Mạnh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép cười nhạt: “Ừm, được.”

Giang Chu rất lịch thiệp thấy Lục Mạnh Ngữ đi giày cao gót sắp bước lên bậc thang thì lập tức đưa cánh tay mình ra, để cho cô nắm lấy.

Sau khi vào nhà hàng lại lịch sự giúp Lục Mạnh Ngữ kéo ghế ra, để cô ngồi vào rồi thì mình mới ngồi xuống.

Trong lúc ăn cơm, Giang Chu để Lục Mạnh Ngữ tự chọn món cô thích, Lục Mạnh Ngữ không thích thoái thác, cho nên xem thực đơn, sau đó ngẩng đầu lên hỏi anh: “Cậu có thể ăn cay được không?”

Giang Chu khựng lại, gật đầu: “Được.”

Sau khi chọn món xong, Lục Mạnh Ngữ mới đột nhiên phản ứng lại, vốn dĩ mình chỉ muốn đến đây nói với anh một câu là bọn họ không hợp nhau sau đó sẽ rời đi.

Vì sao lại thành ra như bây giờ?

Cô nhận hoa hồng của anh, còn cùng anh ngồi đây, chờ thức ăn sẽ được bưng lên trong chốc lát.

Lần xem mắt này phát triển hơi nằm ngoài sự khống chế.

Quên đi, đồ ăn cũng đã gọi rồi, lúc này mà bỏ lại một mình anh hình như không ổn lắm, vậy chờ ăn cơm xong rồi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.

“Cậu nhỏ hơn tôi 4 tuổi, phải không?” Lục Mạnh Ngữ hỏi.

Giang Chu gật đầu, hơi hồi hộp, bất an khi cô hỏi: “Chị để ý sao?”

Lục Mạnh Ngữ nhìn vào đôi mắt anh lóe lên những mảnh sáng của anh, thành thật gật đầu, “Ừ.”

Giang Chu khẽ mím môi, “Ngoại trừ điều kiện tuổi tác tôi không thể khống chế, những mặt khác có làm chị không hài lòng không?”

Lục Mạnh Ngữ ngẩn ra, cô cẩn thận nhớ lại khi mẹ cô giới thiệu về phương diện điều kiện của người này, là con trai một trong nhà, gia tộc có xí nghiệp, lại còn tự mình mở công ty xây dựng sự nghiệp.

Tất cả điều kiện đều không thể chê được điểm nào.

Qua những tiếp xúc gần vừa rồi, còn người cũng được.

Lục Mạnh Ngữ trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, khẽ cười: “Cậu rất ưu tú.”

“Cậu mới 26 tuổi, lại thành công như vậy, vì sao cũng bị người nhà thúc giục đi xem mắt?” Cô hơi tò mò hỏi.

Giang Chu chớp mắt, giọng nói trong sáng lại trầm tĩnh: “Tôi không bị thúc giục đi xem mắt.”

“Là tôi xin mẹ cho tôi đến xem mắt với chị.”

Lục Mạnh Ngữ cảm giác lỗ tai mình có vấn đề, cô không thể tin nổi mà hỏi lại: “Hả?”

“Cậu xin mẹ cậu để đến xem mắt với tôi… Là có ý gì?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Em trai Giang Chu: Chính là anh thích em đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.