Tần Họa sững sờ trong chớp mắt, vai trái của cô còn bị tay anh nắm lấy, toàn bộ tay phải bị lòng bàn tay bàn tay của anh bao bọc.
Bàn tay người đàn ông lạnh lẽo, độ ấm truyền sang theo đầu ngón tay, đi theo mạch máu len lỏi vào trong cơ thể của cô, lại làm cho Tần Họa lập tức mặt đỏ tai hồng.
Cô hoảng loạn rụt tay lại, đôi mắt chớp chớp vài cái, cả khuôn mặt đều đang nóng lên.
Trong lúc tay chân Tần Họa luống cuống xoay người đi kia, người đàn ông cũng thu tay lại, chẳng qua trên tay có thêm một cái dĩa.
Anh cụp mắt nhìn cô gái gần trong gang tấc, khuôn mặt cô như một đóa hoa hồng đỏ, vành tai vốn trắng nõn giờ phút này cũng biến thành anh đào màu hồng.
Tần Họa cúi đầu xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, bởi vì căng thẳng nên nói chuyện hơi ấp úng: “Cảm…… cảm ơn anh.”
Giọng nói rất nhẹ và nhỏ, mềm mại.
Tống Kỳ Hạc không nói gì, chỉ đưa dĩa cho cô.
Tần Họa nhận lấy rồi vội vàng chui ra từ trong lòng ngực anh chạy đến bên kia mở van nước rửa dĩa.
Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống, xua tan hơi nóng trên tay cô, cũng dần dần làm cho cơ thể của của không còn nóng bỏng như bị lửa đốt nữa.
Thấy Tống Kỳ Hạc còn đứng ở đằng kia, khóe môi Tần Hòa cong lên kéo ra một nụ cười, nói với anh: “Anh đi ra ngoài chờ đi, trong phòng bếp mùi khói dầu nồng.”
Anh vẫn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô, rồi lập tức xoay người rời đi.
Tần Họa nhìn bóng lưng anh, lúc này mới chầm chậm thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi thật sự…… Rất xấu hổ.
Nhưng vì sao vừa nhớ tới cô sẽ mặt đỏ tim run?
Tần Họa khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu, cố gắng quên đi chuyện này, tiếp tục làm bữa sáng.
Tống Kỳ Hạc cũng không phải là vừa mới tỉnh ngủ, khi Tần Họa tới anh đang ở trong phòng vẽ tranh, vốn dĩ chỉ muốn đi ra rót ly nước uống, kết quả lại nhìn thấy cô vô cùng khó khăn nhón chân lấy dĩa.
Sau đó…… Là như vậy.
Lúc Tống Kỳ Hạc ngồi xuống trên sô pha, trong đầu còn đang liên tục hiện lên khoảnh khắc cô xoay người lại vừa rồi.
Cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng, vòng eo nhỏ nhắn, thon gọn đến mức dùng một tay cũng có thể ôm hết, mái tóc dài được cô tiện tay buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp, trên người có một mùi hương rất nhẹ, như mùi cam quýt, ngọt ngào, rất tươi mát.
Cô vừa xoay người lại, anh lập tức nhìn thấy được khuôn mặt mỉm cười tươi sáng thường ngày của cô, lúc này lại hiện lên sự hoảng loạn, giữa mày hơi nhíu lại, hàng mi dài rũ xuống không ngừng run rẩy chớp chớp, cô bất giác cắn môi, rất nhanh sau đó lại buông ra.
Có chút gợi cảm, lại có chút dụ hoặc.
Trang điểm nhặt giống như là dệt hoa trên gấm, điểm xuyết cho cô, làm cô thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn.
Với anh mà nói, cô giống như một cô bé.
Yếu đuối, mềm mại.
Nhưng cũng, cứng cỏi.
Cô luôn có thể làm cho anh cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực từ trên người cô.
Có thể hoàn toàn xua tan bóng tối và sương mù bao quanh người anh.
Khi Tần Họa bưng bữa sáng lên bàn, Tống Kỳ Hạc đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách cụp mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, há miệng hít thở, dừng lại một chút mới gọi anh: “Tống Kỳ Hạc!”
Người đàn ông nghe thấy cô gọi mình, quay đầu nhìn sang, trong mắt đôi mắt đen nhánh kia giống như hiện lên một tia cảm xúc mà cô không có thể nắm bắt được.
Tần Họa khẽ cười với anh, “Đến ăn sáng thôi!”
Không hiểu sao trái tim của người đàn ông lại thấy xúc động, anh buông ly nước trong tay ra, đứng dậy đi tới.
Trước mắt là một chén cháo hải sản nóng hôi hổi, bên cạnh đặt một dĩa khoai tây chiên màu vàng tươi, còn có hai cái bánh trứng.
Tần Họa cười trêu ghẹo nói: “Không hợp khẩu vị cũng phải giả vờ lừa tôi một chút, chỉ cần anh nói cái ăn ngon là tôi đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.”
Tống Kỳ Hạc gắp một miếng khoai tây chiên, bỏ vào trong miệng, xốp giòn, thơm ngon, có một chút hương vị mặn.
Tần Họa tựa như một người đang chờ phán xét, cô căn bản không biết biểu cảm hiện tại của cô gấp gáp biết bao nhiêu, nhưng Tống Kỳ Hạc thu hết tất cả vào trong mắt.
Người đàn ông nuốt miếng khoai tây chiên xuống, mới chậm rãi nói: “Ăn ngon.”
Chỉ là ngữ điệu vẫn không có một chút gợn sóng nào như cũ, vẻ mặt cũng lạnh lùng như ngày thường.
Tần Họa mới tạm thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ vỗ ngực, cười vui vẻ nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Quả thật là cũng không khó ăn, tuy rằng không thể nào so sánh với sơn hào hải vị, nhưng, anh thích.
Sau khi ăn bữa sáng xong Tần Họa đi vào phòng bếp rửa chén dĩa, Tống Kỳ Hạc thì vào phòng vẽ tranh.
Chờ đến khi Tần Họa đi từ trong phòng bếp ra, trong phòng khách trống rỗng.
Cô không biết tiếp theo mình nên làm cái gì.
Trên hợp đồng chỉ viết hằng ngày cô sẽ giúp Tống Kỳ Hạc rửa sạch bảng pha màu và đồ đạc, nhưng trong danh sách những việc cần chú ý ngày hôm qua có một cái là, lúc Tống Kỳ Hạc ở trong phòng vẽ tranh tốt nhất là không nên quấy rầy anh.
Cho nên bây giờ Tần Họa hơi khó xử.
Ngay khi cô đang phồng miệng do dự không biết nên làm cái gì bây giờ, Tống Kỳ Hạc đi từ trong phòng vẽ tranh ra, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói của anh luôn lạnh nhạt như vậy, dường như không có một chút tình cảm nào.
“A……” Tần Họa thành thật nói: “Vừa rồi đang rối rắm chuyện có nên đi vào làm phiền anh hay không,” sau đó lại cười rộ lên, “Nhưng mà bây giờ không cần, anh đi ra rồi.”
“Thật ra tôi chỉ muốn hỏi một chút, kế tiếp tôi nên làm gì.”
Tống Kỳ Hạc hiểu được ý tứ của cô, chỉ nói: “Có thể vào, bất cứ lúc nào.”
Tần Họa mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó chợt trợn tròn mắt.
Anh có ý gì đây?
Là nói cô có thể vào phòng vẽ tranh của anh bất cứ lúc nào sao?
“Nhưng chú Dương nói lúc anh ở trong phòng vẽ tranh tốt nhất là không nên……”
“Cô có thể.” Anh lời ít ý nhiều.
Huyệt Thái Dương của Tần Họa bỗng nhiên không nghe theo khống chế giật giật, bởi vì trái tim trong lồng ngực nhảy lên quá kịch liệt, chấn động đến màng tai.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được tiếng tim mình đập có thể lớn đến mức nào, ồn ào bao nhiêu.
Thần tượng sao lại có thể phạm quy như vậy.
Như thế này sẽ chỉ làm cho cô thích anh hơn mà thôi!
Thích……
Tần Họa bỗng nhiên bị từ này hiện ra trong đầu mình làm cho hoảng sợ.
Cô ngẩn ngơ nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt đỏ lên như một quả cà chua dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
“Cái kia……” Tần Họa rất mất tự nhiên né tránh nhìn thẳng vào mặt anh, cúi đầu xuống, giơ tay lên vén những sợi tóc rơi xuống, “Tôi phải làm cái gì?”
Tống Kỳ Hạc đi tới, lấy một đống đồ từ trong ngăn kéo ở tủ TV ra.
Chờ đưa những thứ kia đến trước mắt cô, Tần Họa mới phát hiện đây là tay cầm chơi game màu trắng đỏ mà khi còn nhỏ bọn họ mới có thể chơi.
“Chơi không?” Anh cụp mắt hỏi cô.
Tần Họa làm sao có thể nói “Không”, cô gật đầu, đồng ý: “Được.”
“Nhưng mà…… Chắc là tôi chơi rất cùi bắp.”
“Ừm.” Kết nối máy xong, Tống Kỳ Hạc mới lên tiếng: “Chơi cái nào?”
“Hồn Đấu La (*) đi.” Trong trí nhớ của cô và nhóm người Giang Chú thì bọn chơi cái này nhiều nhất.
(*) Hồn Đấu La nguyên gốc “魂斗罗”: là một game bắn quái và phá đảo.
Hai người cứ như vậy ngồi trước TV chơi trò chơi.
Mỗi lần đều chỉ có thể nghe được tiếng Tần Họa hoảng sợ hét lớn: “A a a a a tôi chết rồi!”
“Thật xin lỗi tôi lại chết rồi!”
“Tôi hết mạng rồi!”
Cô gái luôn không nhịn được hét lớn gọi nhỏ thở ngắn than dài.
Tràn đầy sức sống.
Mỗi lần đến lúc này Tống Kỳ Hạc sẽ trả lời cô bằng một chữ: “Mượn.”
Tần Họa lại mượn mạng của anh chơi tiếp.
Sau đó không lâu sau lại chết thẳng cẳng.
Cuối cùng Tần Họa chơi đế mức hoài nghi nhân sinh, cô thả tay cầm ra đứng dậy, “Tôi muốn uống ly nước bình tĩnh lại một chút, anh có muốn không?”
“Ừ.”
Yết hầu người đàn ông khẽ trượt lên xuống, chỉ đơn giản “Ừm” một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, ngón tay thon dài linh hoạt ấn trên tay cầm.
Cho đến khi Tần Họa ngửa đầu lên uống nước, Tống Kỳ Hạc mới liếc mắt nhìn sang.
Cô gái hơi ngửa đầu, cổ thiên nga thon dài xinh đẹp tạo ra một đường cong tao nhã.
Chờ khi cô đặt ly nước xuống, đôi môi trở nên lấp lánh, sáng bóng.
Lúc này anh mới đột nhiên quay đầu lại, kết quả phát hiện trò chơi đã sớm kết thúc.
Khi Tần Họa bưng ly nước đi tới kinh ngạc kêu “A”, khó hiểu kinh ngạc nói: “Sao anh cũng thua rồi?”
“Vừa rồi rõ ràng chơi rất giỏi mà.”
Tống Kỳ Hạc không nói gì, chỉ nhận lấy ly nước từ trong tay cô, một hơi uống hết, lúc này mới cảm thấy miệng lưỡi khô khốc giảm bớt một chút.
Suốt một ngày, ngoại trừ ăn cơm đi vệ sinh, hai người chỉ ngồi trước TV ôm tay cầm chơi game.
Hôm nay cũng là một ngày hiếm hoi Tống Kỳ Hạc cảm thấy mình có tinh thần.
Giống như tìm về được thứ mình đã từng đánh rơi.
Chẳng qua, tất cả những thứ này lại biến mất ngay sau khi Tần Họa rời đi.
Anh ngã xuống trên giường, vẫn nặng nề như thế.
Nhắm mắt lại vẫn sẽ nhớ tới những hình ảnh khủng bố đó.
Trong đầu luôn là có một ý nghĩ đáng sợ đang không ngừng sinh sôi nảy nở, đang dụ dỗ anh, giống như là tẩy não hết lần này đến lần khác bảo anh đi chết đi.
Tay Tống Kỳ Hạc nắm chặt lấy ga trải giường, ga trải giường vốn phẳng phiu bắt đầu xuất hiện những nếp gấp.
Anh dựa vào một tia ý chí cuối cùng từ tận đáy lòng mở mắt ra ngồi dậy, mờ mịt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.
Rồi lại cảm thấy nhảy xuống từ nơi này cũng có thể đủ để kết thúc hết mọi chuyện.
Không có nhiều người biết anh mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Nhìn thấy cửa sổ sẽ lập tức cảm thấy nhảy lầu là giải thoát.
Ngâm mình trong bồn tắm sẽ muốn đẻ cho mình trực tiếp chết đuối ở trong nước.
Thậm chí khi đi ra ngoài cũng sẽ không khống chế được mà lái chiếc xe đâm vào đâu đó rồi anh sẽ chết thì thật tốt.
Mọi cách thức chết kỳ lạ, anh đều nghĩ tới.
Cũng không phải là chưa từng thử qua.
Đã từng cắt cổ tay, nhưng cuối cùng bị chú Dương phát hiện cứu về.
Lần đó là lần duy nhất anh cách cái chết gần nhất.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng không khí càng ngày càng loãng, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, cái loại cảm giác luôn là nhấn chìm anh vào trong cảnh tượng đẫm máu trong giấc mơ càng ngày càng nồng đậm.
Anh lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng kia.
Những thi thể không hoàn chỉnh, nụ cười kinh khủng và rợn người của người kia, còn có bản thân xa lạ qua gương phản chiếu.
Sống là một cái tội.
Nhưng mà, anh vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa.
Chỉ cần, chống đỡ thêm một chút.
Vì ngày mai sẽ gặp lại cô.
Sáng hôm sau, Tần Họa đúng giờ xuất hiện ở trong nhà Tống Kỳ Hạc.
Cô gái nấu sắp xong bữa sáng cũng không thấy Tống Kỳ Hạc đi ra, cô liền đi đến trước cửa phòng ngủ của anh, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa, gọi: “Tống Kỳ Hạc? Anh dậy chưa?”
“Bữa sáng đã làm xong rồi, dậy ăn thôi!”
“Tống Kỳ Hạc?”
Gọi một lúc, cuối cùng Tần Họa cũng nghe được tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng đã bị người đàn ông mở từ bên trong ra.
Trên người anh mặc áo choàng tắm dài, một mảng lồng ngực lớn lộ ra, có thể nhìn thấy làn da trắng đến phát sáng của anh, bên hông buộc lại dây lưng, để lộ ra vòng eo săn chắc.
Vẻ mặt của người đàn ông thản nhiên cụp mắt nhìn cô, ánh mắt Tần Họa đều tập trung vào sợi tóc hơi dựng đứng trên đầu anh.
Vốn dĩ mãi tóc của người đàn ông rất mềm mại, chỉ có một sợi tóc kia, không nghe lời vểnh lên.
Kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng này của anh, có một chút đáng yêu không thể nói thành lời.
Tần Họa mím môi cười, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu anh, giọng nói dịu dàng: “Rửa mặt rồi ăn sáng nha.”
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, đồng tử tối màu co rút lại.