Bởi vì nụ cười kia của Hứa Khiên trêu người quá mức, người quay phim vô cùng tinh ý quay cận cảnh anh vào ngay lúc đó.
Nhưng người đàn ông không quan tâm.
Anh chỉ là nhìn chằm chằm khuôn mặt Cung Tình đang ngửa lên nhìn thẳng mình, hai người ai cũng không né tránh ánh mắt của đối phương, giống như là đang giằng co.
Một lúc sai, người đàn ông bất ngờ nói ra mấy chữ: “Trở về nghỉ ngơi.”
Nói xong lại dùng giọng điệu lạnh lùng và mạnh mẽ bổ sung: “Đây là mệnh lệnh.”
Cung Tình hơi chút có hơi tiếc nuối, nhưng cô đã đạt được mục đích, ít nhất là vì mình muốn đuổi kịp tiến độ cho nên tranh thủ cố gắng hơn một chút, như vậy về sau chương trình được phát sóng, chỉ cần tổ tiết mục không cắt bớt một đoạn này, biểu hiện của cô vẫn rất khéo léo.
Nhưng mà Cung Tình cảm thấy tổ tiết mục tổ sẽ không cắt bỏ đoạn này, vì đoạn này có quay cận cảnh nụ cười của Hứa Khiên, cho nên bọn họ sẽ không cắt.
Cung Tình rất biết chấp hành mệnh lệnh trở về ký túc xá nghỉ ngơi, Hứa Khiên cũng trở về ký túc xá của mình.
Ký túc xá của anh cũng không ở cùng một tầng với tân binh và tổ tiết mục.
Trong tay Hứa Khiên cuốn album mini được bọc lại kia, nắm chặt không buông.
Lúc cô đưa đến trên đó dường như vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ giữa các ngón tay của cô, tựa như nhiệt độ mỗi lần khi cô duỗi ra chạm vào trên người anh vậy.
Một chút ấm áp, có thể trực tiếp thiêu đốt cả trái tim anh.
Hứa khiên trở về chính mình độc tẩm liền mở ra một cái màu lam tiểu album bao.
Vừa mở ra đã nhìn thấy được người phụ nữ trong ảnh chỉ mặc một bộ bikini mát mẻ, cô ngồi quỳ trên mặt đất, hai chân hơi tách ra, làn da trắng nõn bóng loáng lộ bên ngoài là không thể nghi ngờ.
Người phụ nữ ngửa mặt lên, cổ thiên nga thon dài tạo ra một đường cong vô cùng xinh đẹp, ngay xứng xương quai xanh gợi cảm còn có một đường đối xứng, trên người cô ướt sũng, trên mặt cũng còn dính một vài giọt nước, mái tóc ẩm ướt dán lên trên mặt.
Khóe môi hơi cong lên mỉm cười.
Đây chỉ mới là tấm ảnh đầu tiên, anh chỉ xem thôi cơ thể cũng đã cứng đờ, khắp người đều trở nên căng thẳng.
Máu trong mạch máu dường như lưu chuyển rất nhanh, lung tung rối loạn.
Ngay khi anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.
Vốn dĩ trong đầu đã hiện ra dáng vẻ yêu kiều và quyến rũ của Cung Tình thì Hứa Khiên đột nhiên hoàn hồn.
Anh nhét quyển album xuống dưới chăn, hít một hơi thật sâu thở ra một hơi, đứng dậy đi đến mở cửa.
Kết quả nhìn thấy bác sĩ Dương phòng y tế.
Hứa Khiên khẽ nhíu mày, hỏi: “Đã trễ thế này rồi cậu tìm tôi làm gì?”
Bác sĩ Dương thoạt nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng, Hứa Khiên để cho anh ta đi vào, đóng cửa lại rồi nói.
Bác sĩ Dương ấp a ấp úng một lúc mới hỏi Hứa Khiên: “Hứa đội cậu có một người bạn gái là thanh mai đúng không?”
Hứa Khiên nhướng mày, “Sao lại hỏi chuyện này?”
Bác sĩ Dương vô cùng ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Chính là…… Cái này…… Cái kia……”
“Chậc,” Hứa Khiên mất kiên nhẫn nói: “Tôi cho cậu ba giây, không nói thì cút cho ra ngoài ngay cho tôi.”
“Ba, hai……”
“Chính là chiều nay tôi thấy cậu đối xử với không giống người thường cho nên đã hỏi cô ấy có phải là bạn gái thanh mai đó của cậu hay không, kết quả cô ấy vừa rất tức giận vừa kinh ngạc hỏi tôi cậu thế mà còn giấu cô ấy có một người bạn gái thanh mai.”
Bác sĩ Dương lập tức cảm thấy khó thở, thành thật liên tục khai báo lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra lúc chiều cho anh nghe.
Hứa Khiên: “……”
Hứa Khiên chỉ nghe thôi cũng thấy nghẹn đến mức hoảng hốt thay anh ta, sợ anh không kịp hít thở ngất ngay tại đây.
Bác sĩ Dương vừa thấy Hứa Khiên im lặng, sợ tới mức thở ra cũng không dám ra, yếu ớt giải thích: “Tôi thật sự không biết anh có hai người bạn gái, nếu tôi biết thì tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện hỏi những câu hỏi ngu ngốc như thế này, suy nghĩ rối rắm rất lâu sau vẫn là cảm thấy không nói cho cậu biết thì tôi không thể ngủ yên ổn được, cho nên mới tự đưa đến cửa cho cậu mắng tôi một trận, cậu không mắng trong lòng ta không thể vượt qua được rào cảm này, cảm thấy không thoải mái.”
Hứa Khiên: “……”
“Lão Dương,” Hứa Khiên khẽ thở dài, “Không phải tôi nói cậu, nhưng cậu thật sự là người bị thiểu năng trí tuệ.”
Bác sĩ Dương: “???”
Mắng chửi người thì mắng chửi thôi, không thể công kích bản thân người ta!
Giây tiếp theo Hứa Khiên nắm say cổ cáo của bác sĩ Dương đánh lên đầu anh ta một cái, “Con mẹ nó, là ai nói với cậu ông đây có hai người bạn gái, hả?”
Mỗi lần anh nói ra những lời này có tạm dừng một chút, rồi lại đánh lên đầu bác sĩ Dương một cái.
Bác sĩ Dương bị bất ngờ không kịp đề phòng đánh đến ngẩn người một lúc, sau đó như là được mở mang, nhất thời hiểu ra được.
Anh ta thoát ra khỏi vòng vây của Hứa Khiên, vui mừng hỏi: “Cậu là nói, chỉ có một người, chính là Cung Tình?”
“Vậy người bạn gái thanh mai kia của cậu, thật ra chính là cô ấy?”
Hứa Khiên dùng vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn bác sĩ Dương, “Nếu không thì sao?”
Tảng đá trong lòng bác sĩ Dương cuối cùng cũng rơi xuống đất, anh ta vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, như trút được gánh nặng nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng rằng tôi không cẩn thận tiết lộ bí mật một chân đạp hai thuyền của cậu……”
Lời còn chưa dứt, bác sĩ Dương đã bị Hứa Khiên đá một phát.
Bác sĩ Dương vội vàng sửa miệng, thành thật nói: “Tôi đã nói rồi mà, Hứa đội của chúng ta không phải là loại đàn ông cặn bã lợi dụng ngoại hình đâu!”
“Mọi chuyện đã được giải quyết, tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa,” Bác sĩ Dương buồn ngủ ngáp một cái, “Tôi cũng phải đi ngủ.”
“Chuyện này,” Hứa Khiên dặn dò bác sĩ Dương: “Trước tiên đừng nói với người khác.”
Bác sĩ Dương quay đầu lại, chớp mắt, “Chuyện Cung Tình là bạn gái của cậu?”
“Ừ.”
“Yên tâm, tôi sẽ không nói. Nhưng chỉ sợ hai người quá rõ ràng, để cho người khác nhìn ra được manh mối, cậu xem không phải là chính tôi cũng nhìn được đó ra sao.”
Hứa Khiên: “……”
Rõ ràng lắm sao? Anh đã cố gắng kiềm chế rất nhiều rồi.
Đêm nay Hứa Khiên xem xong những tấm ảnh Cung Tình chụp, lại phải xoa dịu nhu cầu của mình một chút rồi mới ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, đúng năm giờ ba mươi phút, Hứa Khiên đã đứng ở địa điểm tập nghe tiếng chuông báo thức vang lên.
Rất nhanh, các chiến sĩ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy tới.
Năm phút trôi qua, nhóm tân binh trong chương trình đến trải nghiệm cuộc sống của bộ đội vẫn không có động tĩnh gì.
Hứa Khiên dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đi xem tình hình của sáu người mới đến kia như thế nào cho tôi!”
“Rõ!”
Lại thêm mười mấy phút trôi qua, mấy người mới mặc quần áo xộc xệch chậm chạp đến muộn.
Sáu tân binh ngôi sao đứng ở hàng đầu tiên, có người không mặc áo khoác, có người còn đi dép lê, có người đai lưng chỉ mới thắt được một nửa, đa dạng muôn hình muôn vẻ.
Phía sau bọn họ chính là hải quân lục chiến đội các chiến sĩ.
Một đám y quan tinh tế, vứt bỏ mặt cùng cái đầu, giống như là một cái khuôn mẫu khắc ra tới.
Anh đi lên phía trước, tới gần mỗi người, từ trái sang phải, bước từng bước từng bước nhìn chằm chằm bọn họ.
Hứa khiên không nói lời nào, anh chỉ trừng mắt nhìn, ánh mắt sắc bén giống như là súng máy bắn phá, anh đứng ở trước mặt bọn họ, khí thế mạnh mẽ làm cho người ta chỉ hận không thể lùi lại phía sau đứng cách xa anh vài bước.
Anh tạo cho người ta cảm giác áp bách quá lớn, dù sao cũng là đội trưởng Đội Thủy quân Lục, lực uy hiếp tuyệt đối không phải bàn cãi.
Cuối cùng là Cung Tình, khi Hứa Khiên đi đến trước mặt cô, hai người nhìn nhau vài giây, Hứa Khiên lập tức dời tầm mắt đi.
Anh đi trở về vị trí, đối mặt với tất cả mọi người, giọng nói to lớn vang dội, nhưng không có một chút cảm xúc nào, chỉ hỏi: “Quy tắc của đội Thủy quân lục chiến là gì!”
Ngoại trừ sáu người mới, các chiến sĩ khác đều đồng loạt trả lời: “Một người đến trễ, tất cả đều bị phạt! Đến trễ một phút, hít đất một cái!”
“Trương Duy!” Ánh mắt Hứa Khiên quét qua toàn bộ, hỏi đội phó: “Vừa rồi mấy tân binh này đến muộn bao nhiêu phút?”
“Báo cáo đội trưởng, 18 phút!” Trương Duy đáp.
“Được, nghe khẩu lệnh!” Hứa Khiên mở hai chận rộng bằng vai, hai tay của anh chắp ra sau lưng, đứng tại chỗ, giọng nói trầm thấp lại vang vọng: “Tất cả ——”
“Chuẩn bị hít đất!”
Mọi người dựa theo khẩu lệnh của anh bàn tay chống xuống đất, vào tư thế chuẩn bị.
“Bắt đầu!” Hứa Khiên nói xong câu đó, tất cả mọi người lập tức vừa làm vừa đồng thanh đếm.
Chờ đến khi làm xong gần 20 cái hít đất, Hứa Khiên bảo mọi người đứng lên, nói lại một lần nữa tất cả các quy tắc trong bộ đội với các tân binh, hung hăng huấn luyện những người đó một trận không thương tiếc, lúc này mới để cho tiểu đội trưởng dẫn đội trở về.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Hứa Khiên đúng ở sân huấn luyện súng trường chờ sáu tân binh được lớp trưởng Lý Quang Minh đưa đến đây.
Đội phó Trương Duy đứng ở bên cạnh Hứa Khiên, nói với anh: “Chiều hôm qua bọn họ đã huấn luyện xong huấn luyện bắn súng trường tự động Kiểu 95, nhưng Cung Tình thì vẫn chưa, sáng hôm nay những người khác đều phải luyện tập bắn bằng đạn thật, Cung Tình làm sao bây giờ, cô ấy không thể theo kịp tiến độ.”
Hứa Khiên “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Lát nữa tôi sẽ dạy.”
Trương Duy còn tưởng là lỗ tai của mình có vấn đề, không thể tin được nói: “Đội trưởng, tôi không nghe lầm đâu đúng không?”
“Anh muốn tự mình dạy?”
Từ trước đến nay người này đều lười lãng phí thời gian với chương trình giải trí như thế này.
Vốn dĩ phóng viên của chính phủ đã được cử đến để theo dõi và đưa tin về quy trình huấn luyện của quân đội, nhưng Hứa Khiên đều đầy cho một mình anh, còn mình thì né tránh.
Hứa Khiên cũng không tham gia vào những loại chuyện mà anh thấy chúng không có ý nghĩa gì với mình.
Lần này anh có thể đồng ý lộ mặt trong chương trình giải trí này cũng đã rất nể tình rồi, ai biết được thế mà còn muốn tự mình dạy tân binh ngôi sao, chuyện này cũng quá khác thường.
“Không không không,” Trương Duy vội vàng gượng cười, “Chỉ là cảm thấy, có hơi kỳ lạ mà thôi.”
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên Trương Duy chửi một tiếng “Mẹ kiếp”, trừng lớn mắt hỏi Hứa Khiên: “Cung Tình có phải là…… Chị dâu?”
“Chậc.” Hứa Khiên nghiêng nghiêng nhếch môi, không phủ nhận.
Khi hai người đang nói chuyện ở sân huấn luyện, Cung Tinh đã thay xong trang phục huấn luyện ngụy trang của Hải quân và giày tác chiến đang đi xuống lầu.
Nguyễn Lê đi cùng cô, Cung Tình nhân cơ hội nắm lấy cánh tay Nguyễn Lê, ghé vào bên tai cô ấy dùng âm lượng chỉ đủ để hai người có thể nghe thấy được nói với Nguyễn Lê: “Chị dâu, mấy ngày nay chị làm ơn chụp ảnh em và Khiên ca nhiều hơn một chút nha, chờ ghi hình xong rồi gửi cho em với.”
Nguyễn Lê vẫn luôn dễ nói chuyện, hơn nữa Cung Tình và Hứa Khiên còn là bạn bè của cô ấy, vì thế gật đầu, đồng ý, giọng nói mềm ấm: “Được.”
Chờ sau khi Lý Quang Minh dẫn sáu tân binh đến sân huấn luyện bắn súng trường, Hứa Khiên lập tức nói ra nhiệm vụ hôm nay với bọn họ.
“Buổi chiều hôm qua mọi người đều đã huấn luyện kỹ năng bắn của súng trường tự động Kiểu 95, sáng hôm nay chính là thời điểm kiểm tra thành quả, mốt lát nước tiểu đội trưởng và đội phó sẽ dẫn mọi người đi huấn luyện bắn đạn thật, các số điểm ghi được sẽ được hệ thống lưu lại, người xếp cuối cùng sẽ phải chịu phạt, cho nên, thể hiện cho tốt, hiểu chưa!”
Mấy tân binh: “Rõ!”
Hứa Khiên nói xong lập tức liếc mắt sang nhìn Cung Tình, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước, hô: “Cung Tình!”
Cung Tình đáp: “Có!”
“Cơ thể thế nào rồi?” Hứa Khiên hỏi.
“Báo cáo đội trưởng, đã khá hơn nhiều rồi.” Cung Tình thản nhiên trả lời.
Hứa Khiên gật đầu, “Bước ra khỏi hàng!”
Cung Tình nghe theo mệnh lệnh bước ra khỏi hàng ngũ.
Hứa Khiên không nói khác, chỉ là nói câu: “Đi theo tôi.”
Cung Tình lập tức đi theo phía sau Hứa Khiên đến chỗ bên cạnh cách đó không xa.
Nguyễn Lê lập tức gọi thêm hai người quay phim đi theo cô ấy sang bên kia quay lại Hứa Khiên và Cung Tình.
“Xét thấy ngày hôm qua mọi người đã luyện tập xong bắn súng, sáng hôm nay trước tiên tôi sẽ dạy cho cô biết cách bắn súng như thế nào, chờ cô học xong, lại tham gia huấn luyện bắn đạn thật cùng với bọn họ.”
Hứa Khiên đối mặt với Cung Tình, khoảng cách không xa, giọng nói của anh không có gì khác biệt với bình thường khi huấn luyện các đội viên trong đội.
Nhưng đây không phải là giọng điệu và thái độ anh thể hiện khi đứng trước mặt Cung Tình, điểm này ngược lại để cho Cung Tình cảm thấy mình nhìn thấy được thêm một mặt khác của Hứa Khiên.
“Nhiệm vụ nặng hơn những người khác, cô phải đẩy nhanh tiến độ.” Hứa Khiên ngồi xổm trên mặt đất vừa cầm lấy khẩu súng trường tự động Kiểu 95 vừa nói, ngước mắt lên nhìn về phía Cung Tình đang đứng ở trước mặt mình.
Mặt trời vào mùa hè khiến cho thời tiết oi bức, ngay cả vào buổi sáng cũng vô cùng nóng.
Dưới ánh mặt trời, cô cúi đầu, cụp mắt cùng ánh mắt giao nhau với anh.
Hào quang phủ kín quanh người bọn họ, cùng với đó là vầng sáng mỏng.
Giây phút này, trên người người đàn ông tỏa ra khí chất hiền hòa hơn một chút.
Bỗng nhiên anh nhếch môi, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt hỏi cô: “Có lòng tin không?”
Cung Tình hơi nhướng mày, đầu hơi nghiêng một chút, nhẹ nhàng mỉm cười, “Đội trưởng tự mình dạy tôi, đương nhiên là có lòng tin rồi!”