Đường Về - Ngải Ngư

Chương 76



Edit: Mây

“Nếu như anh cũng ở chỗ đó thì em không chuyển đến?”

Anh hỏi ra những lời này xong, La Y hơi ngơ ngác.

Hình như…… Cũng không phải là như vậy.

Nhưng cô cũng chưa nói là muốn chuyển đến chỗ anh mà.

Bỗng nhiên La Y có chút không biết làm sao, cô rối rắm do dự một lát, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nói: “Phó đại ca, em không thể cứ làm phiền anh mãi được.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tấm lòng em  nhận, còn chuyển đi thì em không đi đâu ạ.”

La Y mỉm cười, “Em ở trường buổi sáng cũng dậy sớm hơi một chút mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”

Hình như Phó Chi Hành khẽ thở dài.

Anh không vội vàng nói ngay, sau khi đã nghe cô nói hết, người đàn ông mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Anh không ở bên kia, em chuyển đến đó coi như giúp ta trông coi nhà, cũng để cho trong nhà có chút hơi người, được không?”

La Y cắn m.ôi dưới.

Thật ra cô thật sự rất dao động.

Nếu như ở một nơi gần công ty luật hơn mà nói, thì đi làm sẽ rất thuận tiện, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, cô cũng có thể ngủ nhiều hơn một chút.

Nhưng mà, La Y nghĩ đến bây giờ anh đang xem mắt, bên cạnh anh có phụ nữ, người kia có thể sẽ trở thành bạn gái của anh, cô lại cảm thấy mình không nên chấp nhận ý tốt của anh.

Nó như là, chỉ cần nhận lấy ý tốt của anh rồi, giống như chen chân vào chuyện tình cảm của anh.

Nếu đối tượng xem mắt của anh biết anh cho một người phụ nữ khác sống ở một trong những nơi ở của anh, người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Cô cũng không thể vì để thuận tiện cho mình, mà đi gây thêm phiền phức cho Phó đại ca được.

Như vậy quá ích kỷ.

La Y bướng bỉnh lắc lắc đầu, lời nói kiên định mà nhẹ nhàng từ chối: “Không được.”

“Phó đại ca, nếu anh muốn trông coi nhà, có thể cho thuê nhà! Như vậy còn có thể kiếm được tiền!”

“Anh cho em thuê,” người đàn ông bình tĩnh nói: “Em có muốn thuê không?”

La Y ngơ ngẩn, cô có chút không hiểu vì sao tối hôm nay Phó Chi Hành lại kiên trì, tựa như đã hạ quyết tâm muốn cô chuyển đến đó ở.

“Tiền thuê nhà dùng một loại hình thức khác trả cho anh.” Phó Chi Hành thong thả nói: “Gần đây vụ án trong tay anh hơi nhiều, đang cần một người giúp anh, nếu như em đồng ý, thì anh sẽ giao cho em sửa sang lại, nhiệm vụ sẽ rất nặng.”

“Dùng thời gian của em đổi tiền thuê nhà, có làm không?” Anh hỏi.

La Y căn bản không có lý do gì để từ chối.

Nói là chiếm dụng thời gian của cô, nhưng La Y biết, tiếp xúc với vụ án chân thật như vậy, là sự trợ giúp rất lớn đối với cô.

Phó Chi Hành thế này rõ ràng là đang giúp cô.

Không chỉ có giúp cô giải quyết vấn đề thuê nhà, mà còn tính toán để cho cô tiếp xúc với những vụ án thực tế trước, lấy cái này để nâng cao năng lực của cô.

La Y hơi không nói nên lời.

Trong lòng cô đều hiểu rõ ràng hết tất cả.

La Y nhìn Phó Chi Hành, trong xe bật đèn, ánh sáng màu cam chiếu xuống cả người anh, chiếu vào trên khuôn mặt cương nghị kia, nửa sáng nửa tối.

“Phó đại ca……” Hốc mắt La Y hơi ẩm ướt, chóp mũi cũng bắt đầu chua xót.

Phó Chi Hành dường như đã nhận ra cảm xúc của cô dao động, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, bật cười bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Cô nhóc ngốc.”

Đầu quả tim La Y ngưng đọng, cô cảm nhận được bầu không khí hình như hơi thoát khỏi sự khống chế, đang phát triển theo chiều hướng rất lệch lạc.

Cô khôi phục lại tinh thần trong phút chốc, hốt hoảng mở cửa xe, nhảy xuống xe.

Trước khi đóng cửa xe, ánh mắt cô lấp lánh nói với Phó Chi Hành: “Cảm ơn Phó đại ca, để em tìm thời gian chuyển đến đó.”

Vừa dứt lời, cửa xe bị đóng lại, cô gái xoay người bước chân vội vàng đi vào trong trường.

Không biết là bởi vì đi quá nhanh hay là cô quá hoảng loạn, không cẩn thận còn bị trật chân nhẹ một cái.

Lúc Phó Chi Hành kéo cửa sổ xe xuống, liền thấy được cảnh tượng này.

Anh thở dài.

Nếu không phải sợ dọa cô, có thể là anh cứ việc nói thẳng ra.

Chỉ sợ cô nhóc này bị anh đột nhiên dọa sợ, lại từ chối anh cách xa ngàn dặm.

Anh vẫn nên từ từ đi tới.

Trước khi đi Phó Chi Hành lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho La Y, ngay sau đó lập tức khởi động xe rời khỏi cổng trường.

La Y còn chưa tới ký túc xá đã cảm nhận được điện thoại trong túi phát ra tiếng rung, nhưng mà cô không quan tâm.

Con gái đi một mình ở trên đường rất ít người, khẽ nhíu lại suy tư, suy nghĩ trên cả đường cũng không thể nghĩ ra được vì sao Phó Chi Hành lại muốn giúp cô như vậy.

Trân trọng tài năng? Cảm thấy cô đáng là một hạt giống tốt?

Đồng cảm? Cảm thấy hiện tại cô bơ vơ không nơi nương tựa rất đáng thương?

Nhớ tình cũ? Cũng không thể nói là tình cũ, năm đó chỉ ở chung một ngày mà thôi, chắc là đối với anh mà nói cũng không có bao nhiêu tình cảm.

Hay là đều có?

La Y cụp mắt xuống.

Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bực bội.

Sau khi trở lại ký túc xá lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Phó Chi Hành gửi tin nhắn cho cô, La Y bấm giao diện trò chuyện với anh.

Chỉ có một câu ngắn gọn.

【Phó đại ca: Nhớ uống thuốc cảm, đừng để lại nặng thêm.】

La Y trả lời anh bằng một gói biểu cảm “Vâng vâng”, sau đó lại gửi thêm một câu nữa.

【Y a Y: Cảm ơn Phó đại ca.】

Sau khi Phó Chi Hành về đến nhà nhìn thấy La Y trả lời, không cố ý tìm đề tài nói chuyện với cô nữa, anh còn có chuyện khác phải làm.

Phó Chi Hành đi tắm rửa, đi đến thư phòng mở máy tính lên, tiếp tục xử lý vụ án.

La Y dựa theo lời dặn dò của Phó Chi Hành, nghe lời uống thuốc, rửa mặt xong liền đi ngủ.

Đêm nay La Y có một giấc mơ rất dài rất dài.

Ở trong giấc mơ, cô trở lại mùa hè năm đó, buổi chiều ẩm ướt và oi bức kia, rồi cơn mưa lớn lúc chạng vạng, còn có cả buổi đêm mát mẻ và sảng khoái.

Ở trong mơ cô gặp được bà ngoại.

Bà ngoại cười rất vui vẻ, nói: “Nhờ có Tiểu Phó mà Y Y của chúng ta mới có thể tiếp tục đi học.”

Bà cụ mỉm cười vui vẻ, khi cười nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.

Hình ảnh vừa chuyển, La Y ngồi bên cạnh bà ngoại, nhìn những thứ mà những nhà hảo tâm quyên góp giúp đỡ cho nhà cô bày ra trên bàn, còn có cả văn phòng phẩm cho cô, xung quanh là một đoàn người thiện nguyện, bọn họ nói cái này là những nhà hảo tâm từ khắp nơi trên cả nước quyên giúp.

La Y liền nghĩ, nơi này có một món đồ nào là của Phó Hành Chi gửi cho cô không?

Cô biết gần như là không thể nào, nhưng, cô vẫn không nhịn được nghĩ.

Bởi vì đêm hôm đó, sau này mỗi lần trời mưa, cô liền ngồi ở dưới mái hiên dùng tay hứng nước mưa, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, có phải là anh trai giúp đỡ nhà cô bây giờ đã trở thành một luật sư vô cùng xuất sắc hay không?

Bỗng nhiên, hình ảnh bắt đầu thay đổi, cô như là bị cái gì gì đó kéo vào một khung cảnh khác.

Phó Chi Hành đứng trước mặt cô, người đàn ông mặc một bộ âu phục, còn đẹp trai hơn cả bình thường.

Cô đều không thể rời mắt được.

Sau đó cô trơ mắt nhìn anh bị người phụ nữ xinh đẹp ở nhà hàng ngày đó nắm tay, bước lên thảm đỏ.

Đó là hôn lễ của anh.

Cô há miệng thở d.ốc, cô nghe được chính mình  nói hết lần này đến lần khác: “Phó đại ca, đừng kết hôn, Phó đại ca, em thích anh.”

Nhưng xung quanh đều là tiếng người ồn ào, mọi người ầm ĩ lớn tiếng kêu to hoặc là huýt sáo, không có người nghe được lời nỉ non của cô.

Ngoại trừ cô ra.

Lúc La Y bừng tỉnh, khóe mắt có một giọt nước mắt trượt xuống, cô mờ mịt mở to mắt, nhìn trần nhà trắng xóa, lồng ng.ực phập phồng vô cùng kịch liệt.

La Y nuốt nước miếng, lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm cánh môi khô khốc, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.

Cái loại bi thương ở trong này giống như trực tiếp bị kéo theo ra ngoài, làm cho cả buổi sáng này cô đều cảm thấy lồng n.gực khó chịu.

Đau âm ỉ.

Lúc La Y đánh răng nhìn mình ở trong gương, có chút không biết mình bị làm sao.

Từ ngày thứ bảy cô bắt đầu chạy ra khỏi nhà hàng, cô lại cảm thấy mình không bình thường.

La Y, La Y.

Mày thích Phó Hành Chi sao?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, tay La Y buông lỏng ra, bàn chải đánh răng từ trong miệng rơi ra, rơi xuống trên mặt đất, bọt màu trắng bắn lên cả chân cô.

La Y ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, hơi mờ mịt mà không biết làm sao.

Hôm nay buổi sáng Phó Chi Hành đến sớm, kết quả lại phát hiện La Y còn đến sớm hơn cả anh. Ngoại trừ cô ra, xung quanh không có ai ngồi ở vị trí làm việc cả.

Một mình cô lẻ loi ngồi ở trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc lâu, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Phó Chi Hành nhíu mày, đi qua, phát hiện La Y đang thất thần.

Màn hình máy tính mở trang web về thông tin cho thuê nhà.

Phó Chi Hành vốn tưởng rằng, chỉ là cô còn chưa phát hiện ra được, cho nên muốn từ từ đi, làm cho cô dần dần cảm nhận được anh đối xử khác biệt với cô, sau đó có thể chấp nhận anh.

Nhưng hiện tại xem ra, có thể là cô luôn có suy nghĩ phân rõ giới hạn với anh.

Phó Chi Hành giơ lên ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn của cô.

La Y đột nhiên hoàn hồn, ngửa mặt lên liền nhìn thấy khuôn mặt Phó Chi Hành.

Hình như anh…… Rất không vui.

La Y đứng lên, gọi: “Luật sư Phó……”

“Bây giờ còn chưa vào giờ làm việc.”

La T: “Phó đại ca.”

“Không muốn đến nhà anh ở?” Anh hỏi.

La Y ngước mắt lên, chớp chớp mắt, mờ mịt: “Dạ?”

Ánh mắt Phó Chi Hành rơi xuống trên máy tính cô, lúc này La Y mới kịp phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Không phải, đây là em tìm giúp bạn cùng phòng của em, phòng cô ấy thuê đã sắp hết hạn, nói em có thời gian rảnh thì cũng giúp cô ấy xem thông tin thuê nhà.”

Sáng nay ở trên tàu điện ngầm, La Y nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nhờ La Y có thời gian rảnh giúp cô ấy nhìn xem có phòng nào thích hợp hay không, La Y biết bình thường bạn cùng phòng cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, cho nên đồng ý ngay.

Trái tim của Phó Chi Hành bị nhấc lên lại rơi xuống.

Cư như vậy bị cô trấn an được rồi.

Anh có chút bất đắc dĩ: “Xem phòng thì cứ xem phòng, sao mà còn ngây người.”

La Y ngượng ngùng thè lưỡi, lần này không giải thích.

Cô nên giải thích với anh như thế nào đây, nói vừa rồi em ngẩn người là suy nghĩ về anh?

Cô không nói ra được.

Phó Chi Hành trở về phòng làm việc, bỏ cặp làm việc xuống, đi ra, hỏi La Y: “Uống cà phê không?”

“Uống!” La Y nói xong lập tức tung ta tung tăng đi theo phía sau Phó Chi Hành, hai người một trước một sau đi vào phòng trà.

Phòng trà trong công ty có cả máy pha cà phê, Phó Chi Hành thích uống cà phê mới xay, mỗi khoảng thời gian thư giãn đều là tự mình đi vào pha ly cà phê.

Động tác của anh thuần thục tự nhiên, La Y ở bên cạnh nhìn anh, luôn cảm thấy trên người người người đàn ông này có một loại ma lực, chính là mặc kệ anh có làm cái gì, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều sẽ làm cho người ta cảm thấy anh vô cùng lịch thiệp, nhã nhặn và có giáo dưỡng.

Khi Phó Chi Hành đưa một ly cà phê cho La Y, ngước mắt lên nhìn thấy cô nhóc này đang nhìn mình chằm chằm, cũng không biết đã quan sát mình trong bao lâu.

Sau khi La Y vao vào ánh mắt dịu dàng của anh mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô nhận lấy ly cà phê từ trong tay anh, để sát vào ngửi ngửi, khẽ cười nói: “Thơm quá.”

Phó Chi Hành nhếch môi.

La Y khẽ nhấp một ngụm cà phê, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Trong giây lát.

“Phó đại ca,” La Y thử thăm dò cẩn thận hỏi anh: “Anh đi xem mắt vẫn thuận lợi chứ?”

Phó Chi Hành híp mắt, thành thật trả lời: “Chỉ có bữa ăn kia thôi, không có gì nữa.”

Không biết vì sao, bỗng nhiên La Y cảm thấy hơi vui vẻ.

“Uống ngon quá.” Cô cười nói với anh.

“Thích à?” Phó Chi Hành hỏi.

“Vâng!” La Y như là ám chỉ điều gì đó, bí mật mang theo chút tâm tư của mình, nhìn thẳng vào anh, trả lời anh: “Thích ạ.”

Thích, anh đó.

Tác giả có lời muốn nói: 

Cầu xin hai người ở bên nhau đi!

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.