Tối hôm đó Phó Chi Hành đưa cho La Y một quyển sổ trắng.
“Có bất kỳ mong muốn gì, ví dụ như muốn đi ăn cái gì, muốn đi đâu chơi, muốn đi du lịch ở nước nào, đều có thể viết vào trong này. Bất luận là lớn hay nhỏ, chỉ cần em viết xuống, anh sẽ giúp em thực hiện được.”
La Y kinh ngạc lại được cưng chiều mà lo sợ, cô nhận lấy “Quyển sổ điều ước” từ trong tay anh, chậm rãi nở một nụ cười tươi tắn.
Nói chuyện này xong, Phó Chi Hành bắt đầu thảo luận với La Y về vụ án của Tưởng Phóng.
Đến cuối cùng hai người tăng ca đến hơn nửa đêm, hai người mới mệt mỏi mà về nhà ngủ.
–
Phó Chi Hành và La Y vẫn duy trì khoảng cách ở công ty luật, không khác gì khoảng thời gian cô vừa mới tới công ty luật, cho nên những người khác đều không phát hiện quan hệ của hai người bọn họ.
Thỉnh thoảng Phó Chi Hành phải tăng ca vì công việc, La Y cũng liền tìm cớ ở lại thêm một chút, chờ anh rồi cùng nhau về.
Hôm nay, sau giờ tan tầm của công ty luật, dần dần chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thật ra La Y đã hoàn thành hết nhiệm vụ theo quy định, cô cũng không vội sắp xếp những ý kiến còn lại, nhưng bởi vì Phó Chi Hành còn đang bận rộn, cô cũng bắt đầu sửa sang lại tài liệu tiếp theo phải dùng, giết thời gian.
Qua nửa tiếng đồng hồ, La Y đứng dậy đi đế phòng trà.
Cô dùng ly giấy dùng một lần giúp Phó Chi Hành pha một tách cà phê xay trong phòng trà.
Cô biết miệng anh kén chọn, không uống hòa tan.
La Y bưng cà phê trở về vị trí của mình, thu dọn đồ đạc của mình tắt máy tính, sau đó tắt đèn ở bên ngoài đi, xách túi lên cầm lấy ly cà phê đẩy cửa phòng làm việc của anh ra.
Phó Chi Hành ngước mắt lên nhìn qua, La Y mỉm cười với anh, cô đặt túi sang bên cạnh, đặt ly cà phê ở trong tầm tay anh, đi qua nhìn màn hình máy tính của anh, hỏi: “Có cần em giúp gì không?”
Phó Chi Hành rất tự nhiên kéo cô sang, La Y lập tức ngồi xuống trên đùi anh.
Trong lòng cô gái cảm thấy căng thẳng, rồi sau đó nghĩ đến trong công ty luật cũng không còn người nào khác, lại dần dần thả lỏng.
Cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, tận mắt nhìn anh uống xong một ngụm cà phê.
Yết hầu người đàn ông khẽ trượt, vô cùng gợi cảm.
La Y theo đó cũng bất giác nuốt nước miếng.
Ánh mắt Phó Chi Hành tập trung nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay thon dài gõ lạch cạch trên bàn phím.
Anh nhìn máy tính, La Y nhìn anh.
Tầm mắt La Y dừng trên yết hầu của anh một lúc lâu mới chậm rãi dời đi.
Cô buồn chán ngồi trong lòng anh, nhìn máy tính của anh, không phải vụ kiện hủy hợp đồng của Tưởng Phóng, mà là một vụ án khác công nhân làm việc quá sức đến chết, người nhà khởi tố công ty.
La Y biết được đại khái về vụ án này, bởi vì tài liệu chính là cô chuẩn bị giúp Phó Chi Hành.
Cô đang suy nghĩ đến ngẩn người, sau khi Phó Chi Hành lưu hồ sơ xong, tắt phần mềm làm việc.
Ánh mắt La Y mờ mịt chớp mắt một cái, còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, đã bị người đàn ông cúi đầu hôn lên khóe môi.
Cô chớp chớp mắt, từ từ nâng tay lên, ôm lấy cổ anh, hơi ngẩng mặt lên, đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh.
Sau khi về đến nhà Lâm Kính Ngôn phát hiện quên chìa khóa ở công ty luật, cho nên chỉ có thể lại quay về đây một chuyến để lấy.
Trên đường còn mua một chút gà rán La Y thích ăn, muốn mang đến đây cho cô.
Anh ta biết La Y đang tăng ca.
Kết quả sau khi ra khỏi thang máy, phát hiện đèn trong đại sảnh đã tắt.
La Y về rồi?
Trong lòng Lâm Kính Ngôn xẹt qua một tia nghi vấn, vừa mới đi về phía trước được vài bước, lập tức nhìn đến phòng làm việc của Phó Chi Hành sáng đèn.
Bởi vì đều là kính, bên trong làm cái gì bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng, Lâm Kính Ngôn cứng đờ đứng yên tại chỗ trong phút chốc.
La Y, cô ấy…… Ngồi ở trên đùi Phó Chi Hành, hai người đang ở…… Hôn…… môi?!
Lâm Kính Ngôn cho rằng mình hoa mắt, anh ta cúi đầu ra sức dụi mắt, kết quả vẫn là cảnh tượng này.
Lâm Kính Ngôn sửng sốt đứng yên tại chỗ một lát, chìa khóa cũng không lấy, xoay người chật vật đi vào thang máy.
Một nụ hôn dài kết thúc, cơ thể La Y gần như sắp mềm nhũn ra thành một vũng nước.
Phó Chi Hành khẽ cười, một tay ôm lấy cô, giọng hơi khàn khàn: “Đợi một chút, về nhà đã.”
La Y xấu hổ, cả mặt đỏ bừng.
Sau khi hai người đi ra khỏi công ty luật thì đi theo con đường về nhà.
Đột nhiên Phó Chi Hành hỏi La Y: “Ngày nào được nghỉ lễ?”
La Y ngơ ngác, sau đó rất thẹn thùng, ngập ngừng: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Phó Chi Hành nhìn vẻ mặt suy nghĩ nhiều của cô, bật cười, không nhịn được trêu chọc cô: “Làm chuyện xấu.”
La Y: “……”
Cô kinh ngạc ngẩng mặt lên, vẻ mặt cũng ngẩn ra.
“Ngoan, mau nói.” Anh dụ dỗ.
“Ngày 20.” La Y ma xui quỷ khiến nghe lời anh, ngoan ngoãn nói ra.
Còn nửa tháng nữa.
Phó Chi Hành giơ tay sờ sờ đầu cô, cười nói: “Đứng ở đây chờ anh một lát.”
Nói xong người đàn ông lập tức đi đến siêu thị bên cạnh.
Đi siêu thị……
Sẽ không thật sự muốn mua cái kia đó chứ?
La Y sợ đến mức mất hồn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, trực tiếp xoay người lại, đưa lưng về phía hướng siêu thị, hít một hơi thật sâu.
Lúc Phó Chi Hành cầm đồ đi ra thì nhìn thấy La Y đưa lưng về phía hướng này, bả vai theo hơi cô hít vào chậm rãi nâng lên, ngay sau đó lại bởi vì cô thở ra mà hạ xuống.
Sao lại căng thẳng vậy chứ?
Phó Chi Hành buồn cười, sao lại ngốc nghếch vậy.
Anh đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.
La Y hơi sợ, sống lưng cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.
Sau đó lập tức nhìn thấy trong tay Phó Chi Hành cầm Haagen-Dazs.
La Y há hốc miệng.
Phó Chi Hành cắn môi dưới, cố nén xúc động muốn cười, nói: “Không phải viết ở trên sổ, muốn ăn Haagen-Dazs sao?”
La Y gật đầu.
Phó Chi Hành đưa đồ cho cô, nhếch môi nói: “Cầm lấy.”
Cô nhận lấy, vội vàng mở cái nắp ra bỏ vào trong miệng mình một miếng, nhiệt độ trên mặt tiêu tan không ít trong thoáng chốc.
La Y lại múc một muỗng, đi đến bên miệng Phó Chi Hành, hỏi: “Phó đại ca, ăn không?”
Vốn dĩ Phó Chi Hành muốn lắc đầu, bảo cô tự mình ăn, nhưng vừa cụp mắt là nhìn thấy một khuôn mặt đỏ ửng của cô, ánh mắt mong chờ lại thấp thỏm nhìn anh, lập tức cúi đầu xuống ăn.
Khuôn mặt La Y trở nên hớn hở trong thoáng chốc.
Phó Chi Hành giơ tay vuốt ve đỉnh đầu cô, thuận tay ôm cô gái vào trong lòng ngực, ôm cô chậm rãi đi về phía trước.
La Y cúi đầu ăn Haagen-Dazs ngon miệng, thỏa mãn đến mức đôi mắt cũng nheo lại.
Phó Chi Hành nhìn thấy bộ dạng phó thỏa mãn này của cô, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều.
Sao lại có thể thỏa mãn một cách dễ dàng như vậy.
–
Từ sau tối đó trong lúc vô tình đụng phải La Y và Phó Chi Hành, Lâm Kính Ngôn bắt đầu chủ động xa cách La Y.
Cũng không tính là xa cách, chỉ là không còn cố ý đối xử tốt với cô, xem cô như là đồng nghiệp.
Mấy tháng qua, điểm số kỳ khảo sát của La Y và Lâm Kính Ngôn vẫn luôn ở trong trạng thái giằng co, có lúc La Y hơi cao hơn một chút, có khi Lâm Kính Ngôn lại vượt qua La Y một chút.
Vụ án của Tưởng Phóng cũng phải mở phiên toà.
Mỗi ngày La Y đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, ban ngày đi làm ở công ty luật, buổi tối về nhà cùng tăng ca với Phó Chi Hành.
Tóc là thật sự từ từ rụng.
Làm La Y sợ tới mức mua thuốc mọc tóc, sợ một ngày nào đó mình vừa một giấc ngủ dậy đầu sẽ trọc.
Một đêm cuối tháng năm, La Y lại cùng tăng ca đến hơn nửa đêm cùng Phó Chi Hành mới người nào về nhà người đó.
Sau khi tắm rửa đi ra, La Y ngã xuống trên giường, mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Trong đầu cô cứ luôn cảm thấy có vài việc mình chưa làm, lại không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.
Tay La Y tùy ý sờ sờ dưới gối, dừng lại.
Bỗng nhiên cô mở mắt ra.
La Y lấy quyển sổ phía dưới ra.
Đây vốn dĩ là quyển vở cô dùng để ghi chép khi đi học vào mười năm trước.
Bên trong còn có chữ viết rất non nớt nhưng lại cũng đủ tinh tế của cô.
La Y mở một trang phía sau ra, trên trang giấy ố vàng nhìn thấy mấy dòng chữ Phó Chi Hành từng để lại cho cô. La Y, dù có khó khăn như thế nào, niềm tin sẽ không bao giờ chết.
Hy vọng sẽ có một ngày anh có thể nhìn thấy luật sư La hiên nang.
Phó Chi Hành 13.07.2009
Mấy câu nói phía dưới là câu trả lời của cô.
—— Phó đại ca, em nhất định sẽ đi tìm anh. 13.07.2009
Trong quyển vở vẫn còn kẹp mấy tờ tiền màu đỏ, những năm gần đây cho dù có khó khăn đến mức nào, La Y đều không hề nghĩ tới động đến số tiền này.
Đối với cô mà nói, cái này không chỉ là tiền, mà ngay cả quyển vở này, đều là nhân chứng chống đỡ cô đi trên đường gập ghềnh này.
Bởi vì, sau trang này, không phải là ghi chú của cô, mà là nhật ký của cô.
Mỗi lần bất lực, mơ màng không biết làm sao, bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải đã chọn sai đường hay không, cô đều sẽ mở quyển vở này ra xem một lúc.
Chỉ xem một lúc, chỉ cần nhìn thấy ba chữ “Phó Chi Hành” này, là có thể lấy lại động lực, không hề dao động.
Trong vở còn kẹp một tấm ảnh, là chụp ảnh chung của cô và bà ngoại.
Bà ngoại!
La Y lập tức bật dậy từ trên giường.
Ngày mai chính là ngày giỗ của bà ngoại, cô thế mà lại suýt chút nữa quên mất!
La Y vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, gõ cửa nhà đối diện.
Phó Chi Hành cũng vừa tắm rửa xong, người đàn ông mặc một chiếc quần dài màu xám, dây quần không buộc, cứ buông thõng như vậy, trên người là một chiếc áo thun trắng.
Anh đang dùng khăn lông lau tóc, sau khi mở cửa cười trêu cô: “Chạy tới tìm anh để ngủ chung?”
Gần đây Phó Chi Hành càng càn rỡ hơn, rất có xu hướng không muốn làm người ở trước mặt La Y.
Mặt La Y đỏ lên, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, làn da trắng sứ bóng loáng, lúc này đều đã nhiễm một màu hồng nhạt.
“Phó đại ca,” La Y cắn môi, “Ngày mai em có thể xin nghỉ không?”
Phó Chi Hành khẽ nhíu mày, nói với La Y: “Ngày mai vụ án của Tưởng Phóng án tử mở phiên tòa, em xác định không đi xem?”
La Y cũng rất khó xử, cô thật sự rất muốn đến hiện trường nghe, dù sao Phó Chi Hành cũng là luật sư bào chữa cho Tưởng Phóng, nhất định sẽ rất đặc sắc.
Cô không muốn bỏ lỡ nó.
Nhưng mà……
“Ngày mai là ngày giỗ bà ngoại em.” La Y mím môi, cúi mặt xuống, “Em cũng rất muốn đi xem anh…… Thật xin lỗi……”
Đuôi mắt cô ửng đỏ, nhẹ giọng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi Phó đại ca……”
Phó Chi Hành tiện tay vắt khăn lên trên vai, kéo La Y ôm vào lòng.
“Vì sao lại xin lỗi, em không có xin lỗi với ai cả.” Anh thấp giọng trấn an cô: “Lần này không thể đi cũng không sao hết, sẽ còn có lần sau.”
“Ngày mai đi thăm bà ngoại đi,” Phó Chi Hành nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu kết thúc sớm thì anh sẽ đi tìm cô.”
La Y ngửa mặt, trong con ngươi ướt dầm dề nổi lên một tầng nước long lanh.
Cô gái nhón chân, khẽ hôn lên khóe môi anh. Phó Chi Hành lập tức siết chặt cánh tay, dùng sức siết chặt vòng eo nhỏ của cô.
Trong khoảnh khắc chuyển thủ thành công.
La Y vẫn muốn chủ động đáp lại, lại bị anh áp chế.
Cuối cùng Phó Chi Hành quay đầu đi, hít thật sâu thở ra mấy hơi.
Giọng của người đàn ông khàn khàn, lẩm bẩm: “Y Y, đừng khiêu chiến với anh.”
“Nếu em không đi thì anh sẽ không cho rời khỏi căn nhà này đâu.”
Giây tiếp theo, La Y giống như một con thỏ chạy trối chết.