Từ cái trán của cô cho đến trên chóp mũi, cuối cùng chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô, không hề buông lỏng nữa.
Nguyễn Lê nhắm chặt hai mắt, ngoan ngoãn hơi ngửa đầu lên hùa theo anh.
Vừa mới đánh răng xong, trong khoang miệng còn lưu lại hương bạc hà mát lạnh, cùng với nước bọt ấm áp trộn lẫn vào nhau. Nụ hôn sâu đến mức làm cho Nguyễn Lê nổ tung, lông mi không ngừng run rẩy.
“Trong nhà còn có t.t không?” Anh thấp giọng hỏi.
Nguyễn Lê lắc đầu, “Không có……”
Hô hấp không ổn định, cô bị Hoắc Nghị ấn vào trong ngực, sức lực của người đàn ông rất lớn, động tác tuy rằng không tính là thô bạo, nhưng với sức lực kia của anh cũng làm cho Nguyễn Lê hơi đau.
Quần áo bị cởi ra, ném về phía cuối giường.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có hai hơi thở đan chéo xen dưa ở bên nhau.
“Sao lại không nói lời nào?” Trong giọng nói của Hoắc Nghị toát ra sự say mê và dụ.c vọng, “Cũng không phát ra tiếng.”
Nguyễn Lê xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu, may mắn là đã tắt đèn, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
“Hửm?” Hoắc Nghị bế cả người lên, đổi thành ngồi ở trên giường.
Nguyễn Lê nhíu chặt mày, giơ tay lên cắn vào mu bàn tay của mình, cô vẫn cố gắng nuốt xuống tiếng rê.n rỉ.
Hoắc Nghị kéo tay cô xuống, trong giọng nói lộ ra gợn sóng gợi cảm: “Đừng cắn mình, anh cho em cắn.”
Nguyễn Lê gần như muốn khóc, nhưng là không chịu cắn anh, chỉ cắn chặt môi, lại bị anh duỗi tay mở miệng ra, ngón tay của người đàn ông đặt ở bên miệng, làm cho cô không thể ngậm miệng lại được.
“Cơm tối đã chuẩn bị trong bao lâu?” Anh dán vào vành tai cô hỏi.
Ý thức của Nguyễn Lê hỗn độn, phản ứng cũng rất chậm chạp, sau vài nhịp mới phát ra giọng nói vô cùng yêu kiều và mềm mại: “Cũng không có…… Không quá lâu.”
“Còn mua cả hoa hồng?” Anh khẽ nheo mắt lại, nhìn trạng thái của cô lúc này.
Mặc dù rất tối, nhưng bất kỳ biểu cảm nào của người phụ nữ trước mắt, anh vẫn là có thể nhìn thấy rõ.
Nguyễn Lê khẽ gật đầu, “Ừm.”
“Sao lại không gửi nhiều tin nhắn hơn? Nếu anh không trở về thì em cũng không gửi luôn sao?” Hoắc Nghị đảo mạnh hơn chút, giống như là trừng phạt, “Điện thoại cũng vây.”
Nguyễn Lê lã chã chực khóc, “Sợ……”
“…… Sợ làm phiền anh.” Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại giải thích.
“Anh còn sợ em làm phiền?” Hoắc Nghị lại khó chịu tiếp tuc giày vò cô, “Em xem đó là làm phiền? Vậy sau này em làm phiền anh thêm vài lần nữa có được không?”
Anh xấu xa làm loạn với cô, chọc cho nước mắt Nguyễn Lê lạch cạch rơi xuống, còn ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi: “Hửm? Có được hay không?”
Nguyễn Lê nắm chặt phía sau lưng anh, vô thức mà cào ra từng đường hơi sâu, rốt cuộc cũng cúi đầu, cắn một cái vào vai phải của anh.
Cô ngậm không nhả ra, từ trong cổ họng tràn ra một “Ừm” mềm mại.
Mỗi lần làm chuyện này, Nguyễn Lê đều phải chịu khổ một chút.
Bởi vì Hoắc Nghị tương đối mãnh liệt, lại thay đổi cách giày vò cô.
Nằm sấp, ngồi thậm chí đứng mà không cần chỗ dựa, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông vào ngay lúc này sẽ nói nhiều hơn một chút, có đôi khi tựa như đêm nay mãi trêu chọc cô như vậy, có đôi khi sẽ càng thiếu đạo đức hơn, buộc cô phải nói ra những lời không biết xấu hổ này.
Tóm lại, là một người đàn ông phóng khoáng.
Hơn nữa là còn là kiểu đàn ông vừa thô bạo vừa lưu manh điển hình.
Bởi vì thể lực của Hoắc Nghị quá tố, Nguyễn Kê bị anh bắt nạt hơn một tiếng đồng hồ, anh mới miễn cưỡng buông tha dưới sự cầu xin của cô.
Thứ đồ vật rơi xuống trên làn da trắng nõn của Nguyễn Lê, ấm áp.
Nguyễn Lê nhắm mắt lại nằm sấp trên giường, khẽ cắn môi.
Không có biện pháp, sẽ không chịu ở bên trong……
Đột nhiên có chút cảm giác buồn bã và khổ sở không thể nói ra được.
Mỗi lần lúc này đều sẽ làm cho cô cảm thấy bản thân mình không phải là vợ của anh, ngược lại giống như là p·y (*).
(*) p.y: đây là một từ có nghĩa hơi bẩn, gõ ra đập vào sẽ ảnh hưởng đến việc xem, nên mọi người thống nhất thay bằng viết tắt tiếng Anh. (Tui chỉ có thể giải thích như vậy)
Bình thường không được gặp mặt, cũng không liên lạc được, chỉ cần trở về nhà gặp mặt, là không thể tránh khỏi việc sẽ làm.
Không phải làm biện pháp thì chính là cuối cùng vẫn là ở bên ngoài.
Thật sự rất giống như p.y có nhu cầu thì hẹn một lần.
Từ phòng tắm rửa sạch xong trở lại trên giường, Nguyễn Lê dính gối là ngủ thiếp đi ngay, Hoắc Nghị ôm thân thể nhỏ xinh lại hết sức mềm mại của người phụ nữ vào trong lòng ngực, từ bên cạnh lấy ra một món đồ, cẩn thận sửa sang lại, cũng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Năm rưỡi sáng hôm sau Hoắc Nghị đúng giờ tỉnh dậy.
Nguyễn Lê còn đang ngủ, một con búp bê nho nhỏ nép vào trong lòng ngực anh, giống như một con mèo con.
Hoắc Nghị rón rén bước xuống giường, mặc quần đùi vào áo ba lỗ hôm qua ném xuống cuối giường đã rơi trên mặt đất, đi dép lê mềm lại ra khỏi phòng ngủ.
Để không làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nguyễn Lê, anh đi xuống phòng vệ sinh ở dưới lầu rửa mặt.
Sau đó lấy đồ ăn còn thừa lại từ tối hôm qua trong tủ lạnh ra, hâm nóng lại, ăn hết toàn bộ thức ăn thừa.
Lúc này mới bắt đầu làm bữa sáng cho Nguyễn Lê.
Khi Nguyễn Lê tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã chiếu sáng, chẳng qua tấm rèm trong phòng ngủ không bị kéo ra, cho nên ánh sáng lờ mờ.
Cơ thể cô nhức mỏi nằm ở trên giường, khẽ thở dài một tiếng.
Cuộc sống vợ chồng ở trên phương diện này vẫn luôn hài hòa, chính là cô chịu tội.
Nguyễn Lê hơi chậm lại một chút, dùng tay chống chậm rãi ngồi dậy.
Rồi sau đó, bỗng nhiên sửng sốt.
Cô cụp mắt, ngón tay nắm lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ……
Một viên kim cương hình quả lê màu hồng nhạt.
Tinh xảo và xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn, trông rất xa xỉ.
Nguyễn Lê nhớ lại đêm hôm qua, cô cũng không có ấn tượng gì về chuyện anh tặng quà cho cô.
Đó là…… Sau khi cô ngủ sao?
Lúc Hoắc Nghị đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào trong, đã nhìn thấy Nguyễn Lê đang cúi gằm mặt, cẩn thận vuốt ve sợi dây chuyền kia.
Khóe môi người phụ nữ không kiềm chế được cong lên, trông bộ dạng rất vui vẻ.
Cô nghe được tiếng mở cửa thì lập tức ngước mắt lên, nhìn về phía Hoắc Nghị.
Khuôn mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, như là không có việc gì xảy ra, chỉ nói: “Dậy rồi? Rửa mặt xong ra ăn sáng.”
Nguyễn Lê cầm sợi dây chuyền kia, cười mắt cong cong nói với anh: “Cảm ơn.”
Không biết tối hôm qua làm ầm ĩ hay là cô vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói mềm mại và ấm áp của Nguyễn Lê có hơi khàn khàn.
Lúc cô cười rộ lên vô cùng đẹp mắt, đôi mắt như một chú nai xinh đẹp tạo thành một đường cong, con ngươi ướt át giống như chưa đầy những ngôi sao kim cương, rực rỡ và lấp lánh.
Nụ cười tươi tắn và ngọt ngào giống như tên của cô.
Giống như là ăn được một quả lê ngọt.
“Nên như vậy.” Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói.
Đợi đến khi xoay người đi ra ngoài, ngoại trừ tiếng bước chân, lại thêm tiếng tim đập kịch liệt đến mức không thể bỏ qua.
Hoắc Nghị khẽ nhíu mày, loại cảm giác kỳ dị và xa lạ này, còn có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ.
Thật kỳ lạ.
Bởi vì nhận được quà kỷ niệm từ anh, Nguyễn Lê vô cùng vui vẻ.
Sau khi rửa mặt xon,, cô chọn một chiếc váy không tay màu hồng nhạt mặc vào, kéo đuôi tóc dài qua vai bị cuốn vào ra, ngoan ngoãn cài vào bên trong.
Nguyễn Lê đứng ở trước gương lớn, lại không tự chủ được mà chú ý tới sợi dây chuyền đeo trên cổ mình, đưa tay lên sờ sờ.
Lê hồng.
Lúc Nguyễn Lê đi từ trong phòng ngủ ra ngoài thì Hoắc Nghị đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, người đàn ông dựa vào lưng ghế ngồi ở ghế trên, chân dài gấp lại ở dưới bàn ăn.
Anh đang theo dõi những chuyện xảy ra trong đội, trao đổi đơn giản một vài chuyện công việc với Minh Lỗi, sau đó lại đặt điện thoại di động xuống.
Nguyễn Lê kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh.
Trước mắt cô là cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, trứng gà chiên, còn có hai cái bánh kếp nhỏ.
Mà anh bên kia chỉ có một chén cháo, còn không đầy, chỉ có hơn phân nửa chén.
Nguyễn Lê ngây ngốc, không thể hiểu được hỏi: “Anh chỉ ăn cháo à? Có thể no sao?”
Cô đẩy dĩa bánh kếp sang cho anh, “Bánh cho anh……”
Nguyễn Lê còn chưa nói xong, Hoắc Nghị đã đẩy dĩa bánh trở về, lời nói của anh như là mệnh lệnh cho các đội viên trong quân đội, lạnh lùng lại nghiêm túc: “Em ăn đi.”
Ngay sau đó giọng điệu dịu hơn một chút nói: “Anh đã ăn đồ ăn còn thừa của tối qua, không còn đói lắm, ăn một chút cháo là được.”
Nguyễn Lê nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
“À……” Cô có hơi ngơ ngác đáp một tiếng, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Nguyễn Lê lại ngẩng đầu lên, “Của anh nóng không? Không ăn lạnh đúng không?”
“Chậc,” Hoắc Nghị ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn cô, giống như anh đang dùng sự kiên nhẫn của cả đời mình để đáp lại cô, người đàn ông kéo dài âm nói: “Nóng ~”
Nguyễn Lê mím môi, cúi đầu ăn cháo.
“Hôm nay về nhà thăm bố mẹ đi.” Hoắc Nghị thản nhiên nói với Nguyễn Lê.
Nguyễn Lê không ngờ anh sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện về nhà này, phản ứng bị chậm một lúc sau mới gật đầu, “Được.”
“Một lát nữa em xin nghỉ.”
“Ừm,” Hoắc Nghị ăn một thìa cháo, sắp xếp nói: “Giữa trưa về chỗ bố mẹ em, buổi tối đến chỗ bố mẹ anh.”
“Anh chỉ có một ngày, ngày mai phải trở về bộ đội.”
Nguyễn Lê ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”
Rất lâu trước kia Nguyễn Lê đã từng hỏi Hoắc Nghị, có thời gian về nhà một chuyến hay không, bố mẹ hai nhà đều rất muốn bọn họ trở về, chẳng qua Hoắc Nghị vẫn luôn không có thời gian, sau đó Nguyễn Lê lại bận rộn với công việc trong tổ đạo diễn.
Chuyện này lại bị gác sang một bên.
Ăn sáng xong hai người thu dọn một chút rồi mới đi ra ngoài.
Trước khi về nhà còn đến trung tâm thương mại một chuyến.
Nguyễn Lê đeo một cái túi xách màu trắng, đi ở bên cạnh Hoắc Nghị.
Cô biết bố mẹ hai nhà đều cần những thứ gì, dẫn thao Hoắc Nghị đi thẳng đến từng mục tiêu.
“Xin chào, phiền cô gói cái túi xách da cá sấu màu đen kia lại giúp tôi.”
Nguyễn Lê phụ trách mua, Hoắc Nghị chỉ đi bên cạnh móc thẻ trả tiền, sau đó xách đồ.
“Xin chào, cái vòng ngọc này, gói lại cảm ơn.”
“Mẹ em thích túi xách, mẹ anh thích cái vòng tay này, lại mua thêm một chút trà và rượu là được.” Cái chân ngắn của Nguyễn Lê ngược lại bước nhanh đi về phía khu vực trà và rượu nổi tiếng.
Hoắc Nghị chỉ đi theo cô, đôi mắt long lanh của cô vừa nghiêm túc vừa cẩn thận chọn lựa, bất tri bất giác thế mà nhìn đến mê muội.
Nguyễn Lê quay đầu hỏi anh: “Có phải bố thích uống Đại Hồng Bào nhất không, em nhớ không lầm chứ?”
Hoắc Nghị bừng tỉnh hoàn hồn, vẻ mặt thản nhiên mà “Ừ” một tiếng.
Nguyễn Lê bảo nhân viên cửa hàng lấy Đại Hồng Bào đến, mua xong.
Cuối cùng lại mua cho bố Nguyễn hai bình rượu Mao Đài, lúc này hai người mới đi từ trong trung tâm thương mại ra.
Bỏ các đồ vật đã mua vào thật cẩn thận, Nguyễn Lê ngồi vào ghế phụ, vui vẻ nói: “Đi thôi! Về nhà!”
Hoắc Nghị nghiêng đầu nhìn khóe miệng nhếch lên và đôi mắt cong cong của người phụ nữ, bên môi cũng vô thức cong lên.
Làm như thế nào lại giống như một đứa trẻ được về nhà từ ký túc trường học vậy chứ.
Sau một lúc lâu, chiếc xe việt dã màu đen đã bắt đầu lên đường.
Giống một con báo đốm, chạy nhanh như bay.
Nguyễn Lê kết nối với điện thoại, mở âm trong xe.
Hoắc Nghị yên lặng nghe cô ngân nga theo, đuôi lông mày và khóe mắt nhiễm một tia mềm mại.
Ánh mắt trời bên ngoài chiếu xuyên qua trước kính chắn gió vào đây, Nguyễn Lê đưa tay lên che lại.
Anh vươn tay phải ra kéo tấm chắn gió xuống cho cô.
Nguyễn Lê vừa muốn theo thói quen định nói cảm ơn, lại bỗng nhiên nhớ tới anh là người thân cận nhất của mình, cố gắng nuốt xuống hai chữ chuẩn bị nói ra trở về.
Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Nguyễn Lê không thèm để ý những thứ này, mở WeChat ra xem tin tức trong tổ tiết mục.
Cô cúi đầu, mặt mày hơi cúi xuống, khuôn mặt nhu hòa và dịu ngoan, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Ngón tay Hoắc Nghị nhẹ nhàng gõ lên vô lăng.
Sau một lúc lâu, người đàn ông ho nhẹ một tiếng, làm cho mình thoạt nhìn rất tự nhiên tùy ý, như là thuận miệng vừa hỏi: “Em hiểu rõ sở thích của bố mẹ như vậy, vậy em có biết của anh không?”
Nguyễn Lê đang ngồi xem tin tức nhất thời không phản ứng lại kịp, mờ mịt mà ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ chớp, mềm giọng hỏi: “Hả? Cái gì của anh?”
“Anh thích nhất cái gì?” Anh dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi ra miệng.
Nguyễn Lê ngây ngốc, Hoắc Nghị thích cái gì nhất?
Ngây sau đó, Nguyễn Lê không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy em thích cái gì nhất, anh có biết không?”