Đường Về - Ngải Ngư

Chương 88



Edit: Mây

Sau khi vô duyên vô cớ nói đến chuyện không thú vị, Hoắc Nghị im lặng.

Hai người đều giống nhau, ai cũng không có biện pháp nói ai.

Cái đề tài này vừa kết thúc, bầu không khí có hơi xấu hổ, Nguyễn Lê cũng không ngâm nga hát theo nữa, sự dịu dàng trên mặt Hoắc Nghị cũng đã biến mất.

Nguyễn Lê quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bên tai còn vang vọng những lời anh vừa nói.

“Anh thích cái gì nhất?”

Kỳ thật Nguyễn Lê thật sự không biết.

Cũng đúng là bởi vì không biết, cho nên mới nhanh trí mà hỏi lại anh cùng một vấn đề.

Rõ ràng là anh cũng hoàn toàn không biết cô thích cái gì nhất.

Tuy rằng là vợ chồng, tuy rằng kết hôn đã được hai năm.

Nhưng sự hiểu biết của cô về anh cũng có hạn.

Cô biết anh không thích ăn cay, biết anh không thích uống nước có ga, biết anh lúc phiền lòng sẽ hút thuốc……

Nhưng anh thích cái gì nhất, cô không biết.

Lúc này Hoắc Nghị cũng đang suy nghĩ lại.

Anh suy nghĩ có phải bản thân mình không phải là người chồng đủ tiêu chuẩn hay không. 

Mấy năm nay anh và Nguyễn Lê tôn trọng nhau như khách, chưa từng cãi nhau, chưa từng đấu võ miệng, thời gian anh ở nhà cộng lại cũng không đến một tháng, kỳ thật cũng không quen thuộc với cô.

Anh chỉ biết tính tình cô mềm mại, dễ nói chuyện, chỉ cảm thấy cái tính cách này của cô nếu ở bên ngoài có thể sẽ tương đối dễ bị bắt nạt.

Còn về phần cô thích cái gì nhất, anh chưa từng hỏi đến, cũng chưa từng cố ý đi tìm hiểu, cô cũng chưa từng để lộ ra.

Thỉnh thoảng tặng cho cô một món quà nho nhỏ, biểu hiện của cô đều thích nó.

Hoắc Nghị bừng tỉnh phát hiện ra hiểu biết của mình về cô thật sự rất ít, không đủ quan tâm.

Là một người chồng, nhưng không phải là một người chồng đủ tư cách.

Từ lúc trước mới kết hôn, chính là vì anh muốn cho bố mẹ yên tâm, lại cảm thấy cô rất thích hợp, cho nên mới muốn xây dựng gia đình với cô.

Anh không thích ai, cũng không biết nên làm như thế nào để yêu một người.

Anh biết mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ với cô, cho nên vẫn luôn đều cố gắng làm cho mình gánh vác hết phần trách nhiệm nặng nề thuộc về một người đàn ông trong gia đình.

Nhưng, có vẻ như là không đủ.

Bởi vì không đủ thích và quan tâm, cho nên trả giá cũng không nhiều.

Cả đường đi không nói gì.

Lúc đến nhà bố mẹ Nguyễn Lê thì chỉ mới là mười giờ sáng.

Nguyễn Lê bước từ trên xe xuống ra phía sau lấy túi xách mua cho mẹ ra, đang muốn đi đến cốp xe xách rượu, Hoắc Nghị đã dễ dàng không tốn chút sức lực nào xách rượu ở trong tay.

Anh đóng cốp xe lại, một bàn tay trống rỗng khác buông xuống bên người, ho cuộn lại, cuối cùng không năm lấy tay cô.

Chỉ là cùng Nguyễn Lê bước lên cầu thang, bước vào trong nhà.

Nguyễn Lê đi vào đã hơi nâng cao giọng gọi ngay: “Bố mẹ! Con đã về rồi!”

Đường nữ sĩ đi từ trên lầu xuống, cười nói vui vẻ chào đón: “Ai nha! Bảo bối à!”

“Con đã về rồi! Nhớ con muốn chết!” Đường nữ sĩ ôm Nguyễn Lê.

Hoắc Nghị đi theo phía sau Nguyễn Lê, lễ phép gọi một tiếng: “Mẹ.”

Đường nữ sĩ cười cong mắt “Ôi” một tiếng, Nguyễn Lê đưa túi trong tay cho Đường nữ sĩ, “Mang theo quà cho mẹ nữa này.”

Đường nữ sĩ liếc mắt một cái đã nhìn ra được đây là cái túi xách mà bà muốn mua, vui vẻ ra mặt nói: “Lê Lê quá có tâm, mẹ đang muốn mua cái túi  này!”

Hoắc Nghị đặt rượu Mao Đài lên trên bàn, hỏi: “Bố đâu ạ?”

“Ở trong thư phòng đó!” Đường nữ sĩ bĩu môi nói: “Chơi cờ một mình còn rất say mê, cũng không biết có cái sức hút gì.”

Hoắc Nghị nhẹ giọng nói: “Con đi nhìn xem một chút.”

Đường nữ sĩ cười nói: “Đi đi đi, con thật vất vả mới trở về được một chuyến từ bộ đội, bố con chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho con, chắc chắn sẽ phải bắt được con chơi thêm mấy ván cờ.”

“Lúc con không đến thì mỗi ngày đều nhắc mãi nói ngoại con ra thì không có ai có thể chơi cờ được với ông ấy đâu.”

Hoắc Nghị cong cong môi, bước chân dài đi lên lầu.

Nguyễn Lê và Đường nữ sĩ ngồi ở phòng khách, người giúp việc bưng một cái dĩa đựng trái cây từ trong phòng bếp ra, Nguyễn Lê lập tức dùng một cái nĩa inox xiên trái cây ăn từng miếng một.

Đường nữ sĩ và Nguyễn Lê nói chuyện một lúc lâu, sau đó lại bắt đầu nói trong tiểu khu cái có một dì vừa được làm bà ngoại, đứa trẻ vô cùng đáng yêu.

Nguyễn Lê giả vờ bối rối, muốn qua loa cho qua đi, nhưng mà Đường nữ sĩ không thuận theo không buông tha, phát hiện uyển chuyển không được, lại bắt đầu đánh thẳng, hỏi Nguyễn Lê: “Lê Lê, con nói thật với mẹ đi, cảm tình của con và Tiểu Nghị thế nào?”

Nguyễn Lê cụp mắt lông mi run rẩy, trong giây lát, cô tìm từ ngữ thích hợp miêu tả: “Rất ổn định ạ.”

Ổn định.

Tốt cũng là ổn định, không tốt cũng là ổn định, bình thường cũng coi như là ổn định.

“Vậy thì mỗi lần về nhà hai đứa hẳn là sẽ củi khô bốc hỏa chứ?”

Nguyễn Lê bị nước dưa hấu trong miệng làm sặc, ho nhẹ, không biết là bởi vì bị sặc hay là bởi vì câu kia củi khô bốc hỏa kia của mẹ, Nguyễn Lê đột nhiên nhớ tới một màn đêm hôm qua, trên mặt thoáng đỏ lên, ngay cả vành tai và cổ cũng đều đỏ ửng.

Đường nữ sĩ vừa thấy con gái mình xấu hổ thành dáng vẻ này, đã hiểu được cuộc sống tình/ dục giữa vợ chồng trẻ người ta  rốt cuộc hài hòa đến mức nào.

Bà trộm cười vui vẻ nói: “Vậy tiến độ của các con nhanh hơn một chút đi! Mẹ thật sự muốn làm bà ngoại!”

Mặt Nguyễn Lê lại đỏ lên thêm một tầng nữa với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cô ấp a ấp úng trong chốc lát, mới nhẹ giọng ngượng ngùng nói: “Còn sớm mà…… Anh ấy rất bận, con cũng…… Bận, không có nhiều thời gian như vậy.”

“Thằng bé bận chuyện của thằng bé, trong giai đoạn con mang thai này, mẹ hoàn toàn có thể chăm sóc con, con bận cũng không có việc gì, chỉ cần đừng quá mệt mỏi, dự tính ngày sinh rồi xin nghỉ phép trước một tháng là được, sinh xong thì chăm sóc giúp con, con muốn đi làm thì cứ tiếp tục đi làm thôi! Không chậm trễ chuyện này!”

Nguyễn Lê nghĩ đến tối hôm qua cuối cùng……

Cô cắn cắn môi, lắc đầu, vẫn kiên trì: “Mẹ à, con còn muốn tập trung vào công việc, qua hai năm nữa rồi lại nói chuyện này đi, được không?”

Đường nữ sĩ có hơi mất mát mà thở dài, không tình nguyện nói: “Được rồi.”

Hoắc Nghị đứng ở đầu thang lầu, bô Nguyễn đi từ phía sau đến không nghe được chuyện Nguyễn Lê và Đường nữ sĩ nói với nhau, nói với Hoắc Nghị: “Tiểu Nghị, thất thần làm gì, đi thôi.”

Lúc này Hoắc Nghị mới tiếp tục đi lên phía trước, đi tới phòng khách.

Khoảnh khắc Nguyễn Lê ở nghe được giọng nói của bố kia bỗng nhiên cô lập tức trở nên luống cuống, cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Nghị, vẻ mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh, biểu cảm trông không giống như là nghe được những lời kia.

Chắc là…… Không nghe được đâu.

Nghe được cũng không sao cả, dù sao ý tứ của anh vốn dĩ cũng là cái này.

Cô chỉ là đang yểm trợ giúp anh mà thôi.

Hẳn là sẽ anh sẽ cảm ơn mình.

Nguyễn Lê như vậy nghĩ, cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc ăn cơm trưa bố Nguyễn cứ một hai phải bảo Hoắc Nghị uống rượu, Nguyễn Lê ở bên cạnh ngăn cả, hờn dỗi nói: “Bố, anh ấy còn phải lái xe!”

Bố Nguyễn cười ha hả mà nói: “Không quan trọng, không phải con lái là được rồi sao? Cũng không phải là chưa từng lái xe, chuyện này có gì to tát đâu.”

Hoắc Nghị ngoài ý muốn nhìn Nguyễn Lê liếc mắt một cái, anh thế mà cũng không biết vợ mình biết lái xe.

Với thân hình nhỏ xinh như vậy, lúc lái xe có thể sẽ có chút vụng về và đáng yêu không đây?

Hoắc Nghị nhận thấy không hiểu về Nguyễn Lê như vậy, trong lòng anh nhất thời càng có thêm một chút cảm giác hụt hẫng.

Chột dạ, áy náy, tự trách…… Ngũ vị tạp trần cảm xúc đồng loạt trào lên đầu.

Nguyễn Lê còn muốn nói cái gì đó, Hoắc Nghị cũng đã chủ động uống với bố Nguyễn.

Thuyết phục không có kết quả cô chỉ rầu rĩ mà ngồi lại chỗ, cúi đầu ăn cơm.

Giống như một con mèo nhỏ đang tức giận.

Hoắc Nghị nhìn thấy bộ dạng nghẹn đến buồn bực của cô, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực lại có chút cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.

“A, đúng rồi Lê Lê, khoảng thời gian trước thu dọn phòng, tổng vệ sinh, dì đã tìm được con búp bê thỏ con bị con ném đi, bị mắc kẹt ở trong một góc dưới gầm giường.” Đường nữ sĩ cười nói: “Đã giặt sạch sẽ rồi, nếu con muốn mang về nhà thì lên phòng con lấy.”

Nguyễn Lê gật gật đầu, đáp “Vâng” một tiếng.

Kết quả cuối cùng vẫn là quên mang theo con thú nhồi bông kia đi.

Hoắc Nghị uống không phải quá ít, nhưng anhh uống rượu không hiện lên mặt, cho nên chỉ cần không ghé sát vào không ngửi được mùi rượu trên người anh, sẽ không nhìn ra được là anh đã uống rượu.

Nguyễn Lê thật sự sẽ lái xe, chẳng qua xe việt dã đối cô mà nói…… Có hơi lớn.

Nguyễn Lê chỉ có thể lúng túng điều chỉnh vị trí ghế ngồi ở trước mặt anh, khóe môi anh ngậm cười sau vài phút nhìn chằm chằm cô không chớp, Nguyễn Lê rốt cuộc cũng miễn cưỡng tìm được khoảng cách và độ cao coi như là thoải mái, cố định xong.

Lúc này cô mới khởi động xe, đưa anh về nhà bố mẹ anh bên kia.

Bố Hoắc cũng là quân nhân, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên chính là lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng mà đối xử với mẹ Hoắc lại rất dịu dàng và kiên nhẫn.

Tính tình của mẹ Hoắc rất tốt, thuộc kiểu phụ nữ như công chúa nhỏ được nuông chiều mà kiêu ngạo điển hình.

Ở nhà không chỉ có bố Hoắc cưng chiều bà, mà khi Hoắc Nghị trở về nhà cũng phải nhường bà.

Nhưng mà hiện tại, trong nhà lại có thêm một người là Nguyễn Lê, mẹ Hoắc lập tức đặt địa vị của Nguyễn Lê lên trên cả Hoắc Nghị.

Nói tóm lại, Hoắc Nghị là là người không được sủng ái nhất.

Từ khi Nguyễn Lê bước vào nhà, mẹ Hoắc đã lập tức lôi kéo tay cô không buông, rồi lại lấy quần áo bà mới mua cho Nguyễn Lê ra cho cô thử, sau đó là lấy một vài món đồ trang sức nhỏ bà chuẩn bị cho Nguyễn Lê đưa cho cô.

Có những ngày không trở về, mẹ Hoắc đi dạo phố nhân tiện mua một vài món đồ cho Nguyễn Lê cho nên bây giờ dồn lại khá nhiều.

Lúc Nguyễn Lê bị mẹ Hoắc lôi kéo đi vào phòng thay quần áo ở trong phòng ngủ, mẹ Hoắc nói với Nguyễn Lê: “Lê Lê vất vả rồi, thằng nhóc kia thường xuyên ở trong bộ đội, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, rất mệt mỏi đúng không?”

Nguyễn Lê ngoan ngoãn mỉm cười, lời nói mềm ấm: “Cũng tạm ạ.”

“Tính cách của Tiểu Nghị từ nhỏ đã như vậy, không biết chăm sóc người khác, cũng không biết làm như thế nào để thương một người, có đôi khi, phương thức biểu đạt có thể cũng tương đối vụng về, nếu thằng bé làm cho con thấy không hài lòng, con cũng đừng cùng chấp nhặt với nó.”

“Không có, anh ấy khá tốt.”

Nguyễn Lê nói xong bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi mẹ Hoắc: “Mẹ, mẹ có biết Hoắc Nghị thích cái gì nhất không ạ?”

“Thích nhất?” Mẹ Hoắc nghi hoặc chớp mắt một cái, rồi sau đó lại nửa đùa nói thật nói: “Thằng bé thích nhất, không phải là con sao?”

Nguyễn Lê bị trêu chọc, trên má bất giác đỏ ửng cả lên, cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi mềm giọng gọi mẹ: “Mẹ! Không trêu con là không được sao.”

Mẹ Hoắc càng cười vui vẻ hơn, rồi sau đó khôi phục lại đứng đắn, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Lúc mười mấy tuổi Tiểu Nghị có một khoảng thời gian trầm nghiện chơi Lego, có bỏ ra toàn bộ tiền mừng tuổi để mua một mô hình Lego máy bay chi.ến đấu rất phức tạp, khoảng thời gian đó thằng bé thường xuyên nhốt mình ở trong phòng chơi Lego, mất ăn mất ngủ, nhưng sau đó cuối cùng cũng hoàn thành, nhưng bởi vì lần đó thành tích thi bị trượt dốc, bị bố nó dạy dỗ một trận, hai bố con nổi lên tranh chấp, ngay cả Lego cũng ảnh hưởng, tan tành thành từng khối.”

“Bắt đầu từ ngày đó Tiểu Nghị không bao giờ đụng vào nữa, những linh kiện kia còn đang để ở trong phòng chứa đồ.”

“Đều còn ở đó ạ?” Trong mắt của Nguyễn Lê hiện lên một tia chờ mong.

“Ừm,” Mẹ Hoắc nghiêng đầu cười, “Lê Lê muốn à?”

“Muốn ạ!” Nguyễn Lê trả lời xong lại vội vàng nói: “Nhưng không phải là bây giờ, mẹ, mấy ngày nữa con đến lấy được không? Chuyện này mẹ đừng nói cho anh ấy biết.”

Mẹ Hoắc làm sao lại không biết được tâm tư nhỏ bé của Nguyễn Lê được, đương nhiên cũng sẽ không đi làm rối tung sự lãng mạn của những người trẻ tuổi, gật đầu cười nói: “Được, mẹ giữ bí mật cho con.”

Giữa trưa cùng uống rượu với bố Nguyễn, buổi tối lại uống cùng bố Hoắc, khi Hoắc Nghị về đến nhà thì đã hơi say.

Nguyễn Lê lái xe rồi lại kéo anh về đến nhà, Hoắc Nghị cùng cô xách các mấy món đồ từ chỗ bố mẹ hai bên về vào trong nhà.

Nguyễn Lê ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, lập tức đẩy anh bảo anh đi tắm rửa, còn cô thì đi vào phòng bếp, pha cho anh một ly nước mật ong.

Kết quả chờ đến khi Nguyễn Lê bưng ly nước mật ong đi vào phòng ngủ, phát hiện Hoắc Nghị cũng chưa tắm rửa, mà là đang thay nước cho hai bình hoa hồng mà cô đặt ở tủ đầu giường.

Chẳng qua động tác của người đàn ông có hơi thô lỗ, dẫn đến những cánh hoa hồng vốn dĩ đã yếu ớt không ngừng rơi xuống.

Để cho người đàn ông cao lớn làm loại chuyện tinh tế này thật sự không được.

Nguyễn Lê thở dài, bưng ly nước mật ong nhét vào trong tay anh, anh đứng sang một bên, còn cô cẩn thận bắt đầu thay nước cho hoa hồng.

Hoắc nghị dựa vào bên cạnh, cụp mắt nhìn cô cẩn thận và nghiêm túc thay nước cho hai cái bình hoa hồng rồi đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Anh ở phía sau hỏi cô.

“Phòng khách còn có một bó, em đi đổi nước.” Nguyễn Lê mềm mại nói.

Nguyễn Lê cũng thay nước mới cho hoa hồng ở trong phòng khách, muốn về phòng ngủ nằm trên giường nghỉ một lát trước, chờ anh tắm xong thì mình lại đi tắm.

Nhưng mà mở cửa ra, Hoắc Nghị còn đang ngồi ở cuối giường, cái ly cầm trong tay đã trống không.

Nguyễn Lê có hơi khó hiểu mà đi về phía anh, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh còn chưa tắm rửa……”

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị Hoắc Nghị mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực.

Ly nước bị anh đặt ở trên mặt đất một bên chân, Nguyễn Lê đứng ở giữa h/ai chân anh, hai tay chống ở trên vai anh, cố gắng kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người.

“Ghét bỏ anh?” Anh nheo mắt lại, con ngươi lộ ra tín hiệu nguy hiểm.

“Chê trên người anh có mùi rượu có phải không?”

Nguyễn Lê bị anh những lời anh nói cảm thấy rất vô nghĩa, “Không phải……”

Cô hơi nhíu mày, muốn giải thích: “Em cảm thấy tắm rửa thì có thể là anh sẽ thoải mái hơn.”

“Hừ,” Hoắc Nghị phát ra một tiếng cười nhạt, trong lồng ngực rung lên, “Anh và em cùng làm sẽ càng thoải mái hơn.”

Anh nói xong, căn bản không cho Nguyễn Lê đường phản kháng, trực tiếp tựa như một con đại bàng lao đến săn mồi.

Một vết cắn vào cánh môi của cô.

Ngang ngược, hung mãnh, không được kháng cự.

Trong khoang miệng người đàn ông có mùi rượu thơm nồng, mang theo một chút vị ngọt ngào của mật ong.

Đầu óc của Nguyễn Lê choáng váng hoa mắt nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc dùng tay giữ chặt sau gáy mình.

Anh đèn trên đỉnh đầu chói mắt, giống một đám mây lớn sáng ngời.

Rõ ràng là không uống rượu, nhưng Nguyễn Lê lại cảm thấy mình đang say.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.