Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 8



Fort Morgan là một thị trấn nhỏ khoảng mười ngàn người. Anna lái xe vòng quanh trong một lúc, sau đó dừng lại một trạm điện thoại công cộng để tìm kiếm địa chỉ của Bradleys. Cô sẽ làm gì nếu họ không có trong quyển danh bạ, cô không biết. Nó có thể có nghĩa là họ đã chuyển đi hay chết rồi, hoặc nó chỉ có thể có nghĩa là số điện thoại của họ không được liệt kê..

Cô có thể hỏi Saxon, nhưng cô không muốn hỏi anh thông tin để giúp cô làm một việc gì đó mà anh không chấp nhận. Ngoài ra, nó đã mười chín năm, và không có gì bảo đảm rằng Bradleys vẫn còn sống trong cùng ngôi nhà, thậm chí nếu họ ở lại Fort Morgan.

Quyển danh bạ điện thoại không lớn lắm. Cô lật nhanh nó đến vần B, sau đó rà ngón tay xuống cột. “Bailey.... Banks... Black... Boatwright... Bradley. Harold Bradley”. Cô ghi địa chỉ và số điện thoại, sau đó cân nhắc liệu cô nên gọi cho họ để có lời hướng dẫn. Cô quyết định không, vì cô muốn họ bất ngờ. Người ta có thể che giấu những phản ứng thật sự của họ nếu họ đã đề phòng.

Vì thế cô lái xe đến trạm khí đốt, đổ đầy và hỏi người phục vụ những lời hướng dẫn. Mười phút sau cô lái xe chậm chạp xuống một con đường có nhà ở, kiểm tra số nhà, và cuối cùng dừng lại bên lề đường trước một ngôi nhà tinh xảo nhưng khiêm tốn. Nó trông có vẻ như đã được xây cất khoảng bốn mươi hay năm mươi năm trước đây, với một kiểu mái nhà cổ kính ngang qua mặt trước. Màu sơn trắng biểu hiện những dấu hiệu của sự hư hỏng, màu sơn có thể nói một cách rõ ràng rằng ngôi nhà cần được sơn lại. Một sự phân loại của những cây trong chậu đang tắm nắng, nhưng không có bất kì sự trang trí nào trong khoảng sân nhỏ, tạo nên một cái nhìn trần trụi. Một nhà để xe rời rạc, một chiếc ô tô đặt phía sau và bên cạnh ngôi nhà.

Cô rời khỏi ô tô, bây giờ cô ở đây miễn cưỡng một cách kì quặc, nhưng cô đi lên vỉa hè nứt nẻ và bước ba bước lên hàng hiên. Một hàng hiên lượn sóng với những đốm rỉ sét được lộ ra nơi mà lớp sơn trắng dày bị bong ra và ở phía trước những cửa sổ. Cô sẽ ngạc nhiên nếu Bradleys ngồi cho đến hết buổi ở đó trong suốt mùa hè và quan sát những người hàng xóm đi khắp nơi cho công việc kinh doanh của họ.

Không có chuông cửa. Cô gõ trên khung cửa chắn và đợi. Một con mèo xám trắng nhảy lên hàng hiên và nhìn tò mò vào cô.

Sau một phút, cô gõ cửa lần nữa. Lần này cô nghe những bước chân vội vã, và nhịp đập của cô tăng lên trong sự chờ đợi. Nó đến với một cơn sóng của sự buồn nôn mà cô chịu đựng trong sự tuyệt vọng. Lúc nào cũng có một trong số những cuộc chiến đấu hiếm có của cô với sự buồn nôn buổi sáng. Cô chỉ hy vọng cô sẽ không làm hổ thẹn bản thân.

Cánh cửa mở ra, và cô thấy mình đối diện với một người đàn bà cao, ốm, khuôn mặt nghiêm nghị, chỉ có một màn chắn mỏng phân chia họ. Người đàn bà không mở cửa chắn. Thay vì vậy, bà ấy nói “Có điều chi?” với một giọng sâu, khàn khàn.

Anna bị mất hết can đảm vì sự thiếu thân mật và bắt đầu hỏi những sự hướng dẫn như xin lỗi cho việc hiện diện ở đó, lập kế hoạch bỏ đi nếu không có việc từng đề cập với Saxon. Nhưng người đàn bà cao lớn chỉ đứng ở đó với một tay trên chốt cửa, chờ đợi Anna một cách kiên nhẫn để cô tuyên bố vấn đề của cô trước khi mở cánh cửa và một điều gì đó, ý thức nó mạnh mẽ, có ấn tượng như một mối ràng buộc.

“Bà Bradley phải không?”

“Vâng tôi là bà Bradley”

“Tôi là Anna Sharp. Tôi đang tìm gia đình Bradleys, người đã từng là cha mẹ nuôi của Saxon Malone. Có đúng là gia đình này không?”

Sự chú ý của người đàn bà được tăng thêm “Đúng vậy”. Bà ấy vẫn không mở chốt cửa.

Sự hy vọng của Anna lắng xuống. Nếu thậm chí Saxon đã không bộc lộ bất kỳ loại tình yêu nào ở đây, nơi mà anh đã trưởng thành, anh có thể không bao giờ có khả năng cho hay nhận nó. Loại hôn nhân nào mà cô có thể có dưới những điều kiện đó? Nó sẽ làm gì với đứa con của cô để có một người cha, người mà luôn giữ một khoảng cách?

Nhưng cô đã đến nơi xa xôi này, vì vậy cô có thể tiếp tục cũng không hại gì. Cô cũng ý thức rằng, năng lực hấp dẫn của người phụ nữ là cái nhìn nghiêm khắc. “Tôi biết Saxon”, cô bắt đầu và với một sự chuyển động đột ngột, người phụ nữ đã kéo nhanh chốt cửa và đu đưa cửa chắn hướng ra ngoài.

“Cô biết cậu ấy?”. bà ấy hỏi một cách dữ dội “Phải cô biết cậu ấy ở đâu?”

Anna lùi ra sau một bước “Vâng, tôi biết.”

Bà Bradley ra dấu vào bên trong ngôi nhà với cái hất đầu “Vào trong đi.”

Anna làm theo, một cách thận trọng, tuân theo một lời mời mà nghe giống như một mệnh lệnh. Cánh cửa mở trực tiếp vào phòng khách, một cái nhìn nhanh xung quanh nói với cô rằng mọi đồ vật đều đã cũ và xác xơ với những vết đen, nhưng căn phòng nhỏ thì sạch sẽ.

“Ngồi đi”, bà Bardley nói.

Cô ngồi xuống. Bà Bradley gài cửa chắn lại một cách cẩn thận, sau đó lau bàn tay trên cái tạp dề mà bà đang mặc. Anna quan sát sự chuyển động của hai bàn tay khỏe mạnh đó, sau đó nhận ra rằng nó là một siết chặt bồn chồn hơn là một sự chuyển động có suy nghĩ.

Cô nhìn vào gương mặt của bà chủ nhà bất đắc dĩ và giật mình thấy những đừơng nét gầy gò, mạnh mẽ đã bị cuộn lại trong một sự co thắt của cảm xúc. Bà Bradley cố gắng để kiềm chế bản thân, nhưng bất ngờ một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống đôi má hốc hác của bà ấy. Bà ngồi xuống một cách nặng nhọc trên ghế xích đu và xếp nếp chiếc tạp dề vào trong hai bàn tay “Con trai tôi thế nào?”, bà ấy hỏi với giọng đứt quãng “Cậu ấy có tốt không?”

Họ ngồi tại chiếc bàn ở nhà bếp, bà Bradley đang uống cà phê trong khi Anna bằng lòng với một ly nước. Bây giờ bà Bradley đã bình tĩnh, mặc dù bà ấy thỉnh thoảng vẫn còn chấm chấm nhẹ đôi mắt với đường viền của chiếc tạp dề

“Hãy kể cho tôi nghe về cậu ta”, Emmeline Bradley nói. Đôi mắt xanh khô héo sáng lên với một sự pha trộn giữa niềm vui và sự háo hức, và cũng là một dấu vết của nỗi đau.

“Anh ấy là một kỹ sư”, Anna nói, và nhìn thấy lòng tự hào cùng với những cảm xúc khác “Anh ấy làm chủ một công ty và rất thành đạt.”

“Tôi luôn luôn biết rằng anh ta sẽ như thế. Thông minh! Chúa ơi, đứa con trai đó rất thông minh. Tôi và Harold, chúng tôi luôn nói với nhau, cậu ấy sẽ có một cái đầu tốt trên đôi vai. Cậu ta luôn có điểm A trong trường học. Cậy ấy hoàn toàn nghiêm túc trong sự giáo dục ở nhà trường.”

“Anh ấy đã đặt bản thân mình xuyên qua trường đại học và tốt nghiệp gần như đứng đầu lớp. Anh ấy có thể làm việc với bất kì công ty kỹ thuật nào, nhưng anh ấy muốn có công việc kinh doanh riêng. Tôi là thư ký cho anh ấy trong một thời gian”

“Nghĩ đến điều đó, thư ký của cậu ta. Nhưng khi cậu ta quyết định làm điều gì đó, cậu ta sẽ làm nó, thậm chí khi cậu ta chỉ là một cậu bé.”

“Anh ấy vẫn còn giống như thế”. Anna nói và cười “Anh ấy nói chính xác điều mà anh ấy muốn và muốn một cách chính xác điều mà anh ấy nói. Bà luôn biết nơi mà bà đứng với Saxon.”

“Cậu ấy không nói nhiều khi ở đây, nhưng chúng tôi hiểu. Đứa trẻ đã trải qua quá nhiều, thật ngạc nhiên nếu nó có thể nói tất cả. Chúng tôi cố gắng để kéo cậu ấy vào, hay thúc đẩy bản thân mình với cậu ta. Thỉnh thoảng nó làm tan nát trái tim chúng tôi với cái cách mà cậu ấy nhảy lên để làm một việc nhỏ mà chúng tôi đề cập, sau đó cậu ấy giữ bản thân mình cách xa và quan sát để nhìn thấy nếu chúng tôi nghĩ cậu ấy đã làm nó đúng. Tôi đoán rằng cậu ấy nghĩ chúng tôi sẽ ném cậu ấy đi nếu cậu ta không làm mọi việc hoàn hảo, hay thậm chí có thể đá cậu ấy xung quanh theo cái cách mà một số nhà khác đó đã làm.”

Những giọt nước mắt tuôn ra trong đôi mắt Anna, vì cô có thể nhìn thấy anh một cách quá rõ ràng, trẻ, mảnh khảnh và vẫn còn bơ vơ, đôi mắt xanh đầy thận trọng, trống rỗng với niềm hy vọng.

“Đừng khóc nữa”, Emmeline nhanh nhẹn nói, sau đó chậm nhẹ đôi mắt của mình “Cậu ấy đã mười hai khi chúng tôi có cậu ấy. Cậu ấy chưa bắt đầu có chiều cao, và vẫn còn đi khập khiểng nơi mà người đàn bà đã có cậu ấy trước khi chúng tôi đánh ngã cậu ấy trên hàng hiên với một cán chổi. Mắt cá chân của cậu ta bị trẹo khá tệ. Cậu ấy có một vài vết tím bầm dài, nhỏ ngang qua lưng, cũng giống như cán chổi đã đánh trúng cậu ta. Tôi đoán nó là một việc bình thường. Và có một vết bỏng trên cánh tay cậu ấy. Cô hãy nhớ là, cậu ấy không bao giờ nói bất cứ điều gì về nó, nhưng nhân viên xã hội nói với chúng tôi là một người đàn ông đã nghiền điếu thuốc trên tay cậu ấy.”

“Cậu ấy chưa bao giờ có hành động sợ hãi chúng tôi, nhưng trong một thời gian dài, cậu ấy thực sự cứng nhắc khi chúng tôi đến quá gần, giống như cậu ấy đã sẵn sàng chiến đấu hoặc bỏ chạy. Cậu ấy dường như thoải mái hơn nếu chúng tôi giữ một khoảng cách, vì vậy chúng tôi đã làm thế, thậm chí tôi muốn ôm chặt cậu ấy gần lại và nói không ai sẽ làm tổn thương cậu ấy lần nữa. Nhưng cậu ấy đã sợ hãi giống như một con chó đã bị đánh đập. Cậu ấy đã đánh mất sự tin tưởng đối với con người.”

Cổ họng Anna thắt chặt khi cô nói. “Anh ấy vẫn còn xa cách, với phạm vi nào đó. Anh ấy không thoải mái với cảm xúc, mặc dù anh ấy đã tốt hơn.”

“Cô biết cậu ấy thật sự tốt à? Cô nói cô đã từng là thư ký của cậu ấy. Cô không còn làm việc cho cậu ta nữa sao?”

“Không, Tôi không còn làm việc cho anh ấy đã hai năm”. Hai má cô đỏ bừng “Chúng tôi có một đứa bé và anh ấy đã yêu cầu tôi kết hôn.”

Màu sắc trong đôi mắt của Emmeline mờ dần, nhưng cái nhìn của bà ấy vẫn còn sắc bén. Bà ấy ném cho Anna một cái nhìn kiểm tra sơ bộ, xoi mói “Vào thời của tôi, chúng tôi làm mọi việc theo thứ tự trái ngược, nhưng thời này đã thay đổi. Không có sự xấu hổ trong việc yêu một người nào đó. Một đứa trẻ? Nó có khi nào? Tôi đoán điều này gần như là một đứa cháu mà tôi sẽ có?”

“Tháng chín. Chúng tôi ở Denver, vì vậy chúng tôi không phải đi xa. Nó sẽ dễ dàng để đến thăm”.

Một cái nhìn buồn bã lướt qua mặt của Emmeline “Chúng tôi luôn hìng dung Saxon không muốn có bất cứ điều gì để làm với chúng tôi lần nữa. Cậu ấy đã tạm biệt chúng tôi khi tốt nghiệp trường phổ thông, và chúng tôi có thể nói cậu ấy muốn điều đó. Thật sự không thể trách được. Bởi thời gian chúng tôi có cậu ấy, những năm trưởng thành của cậu ấy đã bị in dấu quá sâu, chúng tôi biết cậu ấy không muốn nghĩ về bất cứ nhà nuôi dưỡng nào. Nhân viên xã hội đã nói với chúng tôi về cậu ấy. Người phụ nữ, người đã sinh ra cậu ấy, có nhiều câu trả lời cho việc làm của bà ta. Tôi thề rằng, nếu bất cứ ai khám phá ra bà ta là ai, tôi sẽ lùng bắt và sẽ bạo lực với bà ta.”

“Tôi cũng có ý nghĩ như vậy”, Anna nói một cách dữ dội, và trong giây lát đôi mắt nâu nhung của cô không còn vẻ dịu dàng.

“Harold đã chết vài năm sau đó”, Emmeline nói và cúi đầu trong sự thừa nhận với tiếng thì thầm đồng cảm của Anna “Tôi ao ước bây giờ ông ấy có thể ở đây để nghe Saxon đã tốt như thế nào, nhưng tôi đoán là dù sao đi nữa thì ông ấy cũng biết.”

Lòng tin dữ dội, đơn giản của bà ấy làm cảm động hơn bất cứ lời quả quyết trau chuốt nào. Anna mỉm cười, vì có điều gì đó vui mừng trong sự chắc chắn của Emmeline.

“Saxon nói bà đã mất người con trai của mình”, cô nói, hy vọng bà ấy sẽ không đưa ra một sự đau buồn vẫn còn rõ rệt. Mất một đứa con là điều gì đó mà một cặp cha mẹ không nên trải qua.

Emmeline gật đầu, gương mặt bà ta biểu lộ sự mơ màng “Kenny”, bà ấy nói “Chúa ơi, bây giờ nó đã là ba mươi tuổi kể từ khi nó mắc bệnh lần cuối. Nó bệnh từ lúc mới sinh ra. Đó là tim của nó, lúc đó họ không thể làm những việc như bây giờ họ có thể làm. Các bác sĩ đã nói với chúng tôi từ lúc nó còn là cậu bé, rằng chúng tôi không thể giữ nó lâu dài, nhưng bằng cách nào đó, việc nhận biết không giúp bạn chuẩn bị cho nó. Nó đã chết khi nó mười tuổi, một đứa bé đáng thương, và dáng dấp nó trông có vẻ như một đứa bé sáu tuổi.”

Sau một phút, sự biểu hiện mơ màng rời khỏi gương mặt bà ấy, và bà ấy mỉm cười “Saxon, bây giờ cô có thể nói đúng, thậm chí khi cậu ấy gầy gò và bị thâm tím, cậu ấy cũng là một người khỏe mạnh. Cậu ấy bắt đầu trưởng thành ở năm tiếp theo sau khi chúng tôi có cậu ấy. Có thể đó là nhờ những bữa ăn đều đặn. Có chúa biết, tôi đã chọc mọi thức ăn xuống cho cậu ta khi tôi có thể. Nhưng cậu ấy đã khóa chặt giống như một cái cọc. Trưởng thành trên đôi chân trong khoảng sáu tháng. Dường như mỗi thời gian chúng tôi đều có một số quần jean cho cậu ấy, cậu ấy lớn hơn chúng trong tuần kế tiếp. Chẳng bao lâu cậu ấy cao hơn Harold, cả đôi chân và hai cánh tay. Sau đó cậu ấy bắt đầu to ra và đó là tầm nhìn để ngắm. Bất chợt chúng tôi có nhiều cô gái trẻ đi lại gần và đi xuống đường phố hơn tôi đã từng hình dung sống trong vòng một dặm vuông của ngôi nhà này, cười khúc khích với nhau và quan sát cánh cửa và những cửa sổ, cố gắng để có một cái nhìn thoáng qua của cậu ấy.”

Anna cười lớn “Làm thế nào mà anh ấy chiếm được trung tâm của sự chú ý như thế?”

“Cậu ấy chưa bao giờ làm ra vẻ giống như cậu ta chú ý. Như tôi đã nói, cậu ấy thật sự nghiêm túc với sự giáo dục của nhà trường. Và cậu ấy vẫn còn hoài nghi về việc để nhiều người đến gần, vì vậy tôi đoán rằng việc hẹn hò sẽ không thoải mái cho cậu ấy. Nhưng những cô gái đó chỉ đi lướt qua và không thể nói như là tôi trách họ. Cậu ấy đã làm cho hầu hết những thiếu niên trong độ tuổi của cậu ấy trông có vẻ như những người tầm thường. Cậu ấy đã cạo râu vào thời điểm mười lăm tuổi, và cậu ấy có một bộ râu thực sự, không phải là một vài cọng lông như đa số những thiếu niên. Ngực và vai của cậu ấy trở nên rộng lớn, và có những bắp thịt thật sự đẹp. Hình dáng đẹp của một thiếu niên.”

Anna do dự, rồi quyết định chạm đến đề tài về Kenny lần nữa. Emmeline có khuynh hướng để mang đi cuộc nói chuyện về Saxon, có lẽ vì bà ấy đã bị từ chối đặc quyền quá nhiều năm. Bây giờ thì cuối cùng cô đã gặp người nào đó, người mà biết về anh, tất cả những kí ức đang sôi sùng sục.

“Saxon nói với tôi là anh ấy luôn luôn cảm thấy bà bực bội vì anh ấy không phải là Kenny.”

Emmeline trao cho co cái nhìn kinh ngạc “Bực bội cậu ấy? Kenny chết đó không phải là tội lỗi của cậu ấy. Để tôi nói cho cô nghe, cô chưa bao giờ vượt qua điều đó khi đứa con của cô chết, nhưng Kenny đã chết vài năm trước khi chúng tôi có Saxon. Dù sao đi nữa, chúng tôi luôn luôn lập kế hoạch nhận làm cha mẹ nuôi hoặc tiếp nhận nuôi nấng những đứa trẻ sau khi Kenny rời bỏ chúng tôi. Kí ức về Kenny đã lắng xuống dễ dàng hơn một chút sau khi Saxon đến sống vói chúng tôi. Điều đó giống như cậu ấy hạnh phúc mà chúng tôi lại có một người khác để quan tâm, có Saxon giữ cho chúng tôi có một gia đình. Chúng tôi có thể giận cậu ấy biết bao khi cậu ấy đã xuyên qua những lời nói quỷ quái như thế? Kenny không có một sức khỏe tốt, nhưng nó luôn luôn biết chúng tôi yêu nó, và mặc dù nó chết quá trẻ, ở một số mặt, nó đã may mắn hơn Saxon.”

“Anh ấy cần được yêu nhiều hơn”, Anna nói, một lần nữa cổ họng cô thắt lại “Nhưng thật khó khăn để anh ấy chìa tay ra cho bất cứ ai, hay để bất cứ ai chìa tay ra với anh ấy.”

Emmeline gật đầu “Tôi nghĩ là chúng tôi nên cố gắng hơn, sau đó cậu ấy sẽ có thời gian để nhận ra chúng tôi sẽ không làm tổn thương cậu ấy, nhưng sau đó chúng tôi đã thường giữ khoảng cách với cậu ấy. Cậu ấy dường như thoải mái hơn với cách đó, và chúng tôi không thúc giục cậu ấy. Quay lại nhìn, tôi có thể thấy điều mà chúng tôi nên làm, nhưng lúc đó, chúng tôi đã làm điều mà dường như cậu ấy muốn”. Bà ấy ngồi yên lặng trong một phút, ngả về trước và sau trên chiếc ghế nhà bếp bằng gỗ. Sau đó bà ấy nói “Bực bội cậu ấy? Chưa bao giờ trong một phút. Chúng tôi đã yêu thương cậu ấy ngay từ lúc bắt đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.