Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 11



“Thần Thần, tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!” Kì An Chi không ngừng gặm cắn lên má, mặt, mũi, lỗ tai của quả táo, kéo y ra khỏi giấc mộng.

Cố sức nâng lên mí mắt nặng trĩu, Đường Mộ Thần mới nhận ra Kì An Chi không biết từ khi nào đã giúp y tẩy sạch thân thể, thay một bộ đồ mới. Lúc này, y đang nằm trong lòng hắn ngồi trên đỉnh núi nhìn về hướng đông.

“Nhìn kìa! Mặt trời mọc rồi!” Kì An Chi vui vẻ chỉ hướng có một quầng ánh sáng màu hồng ở xa xa. Trên gương mặt hắn lúc này có vẻ thơ ngây, không hề lưu lại chút gì là lạnh lùng tâm cơ, lộ ra phần tinh khiết nguyên thủy nhất.

Đường Mộ Thần bị nụ cười kia mê hoặc, nhịn không được vươn tay chạm vào, nhận thấy động tác của y, Kì An Chi dịu dàng bắt lấy tay y đặt lên mặt mình, cúi người cho y một nụ hôn lên trán, “Xem mặt trời mọc trước có được không?”

Đường Mộ Thần nhất thời đỏ lựng đến tận mang tai, nói như vậy chẳng khác nào y đang muốn làm chuyện gì đó, định rút tay về, lại bị Kì An Chi mười ngón giao nhau không buông ra, chỉ dùng tay kia chỉnh lại tư thế, để cho y ngồi cao lên một chút.

Bản năng ngồi ở trong lòng hắn tìm vị trí thoải mái nhất, để lỗ tai áp vào trái tim hắn, cùng nhìn về phía mặt trời mọc.

Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, dường như những sinh vật khác vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Đường Mộ Thần có thể nghe thấy tiếng trái tim Kì An Chi đập mạnh mẽ, bất giác hơi ngừng hô hấp, điều chỉnh nhịp tim đập cùng một nhịp với hắn.

Cơn gió núi vào sáng sớm mang theo hơi nước lạnh lẽo, Kì An Chi siết chặt vòng tay che gió cho Đường Mộ Thần..

Cứ như thế nằm yên trong lòng hắn, Đường Mộ Thần nghĩ, dường như trong thiên địa chỉ còn lại hai con thú nhỏ bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cô tịch, nhưng bởi vì có người kia sẽ không cảm thấy sợ nữa.

Nhìn thái dương đỏ rực từng chút từng chút nhô lên phía chân trời, ánh sáng phủ lên khắp bốn phía một lớp áo mới, ánh sáng chói lọi khiến đôi mắt cơ hồ không mở ra được, Kì An Chi mới thu hồi tầm mắt nhìn người trong lòng, “Còn muốn xem tiếp nữa không?”

Đường Mộ Thần nhìn gương mặt được bao phủ một tầng kim quang, bỗng nhiên có một loại cảm giác khó tả, nhìn hắn cúi đầu hôn mình, lại không chút do dự mở miệng ra cùng hắn giao triền.

Tim đập rất bình ổn, nướt bọt giao hòa, giống như thứ gì đó trong miệng chảy vào trong bụng, khiến cho toàn thân cảm thấy ấm áp. Trong không khí dần dần sinh ra một phần hương vị lưu luyến, hòa cùng ánh dương quang ấm áp quấn quanh hai người, khác hẳn với triền miên mang theo chút đau đớn đêm qua, khiến cho cơ thể như được lấp đầy.

Cuối cùng lưu luyến không rời tách ra, Đường Mộ Thần bỗng dưng có chút đau xót, có thể quang minh chính đại làm như thế này, e rằng chỉ có thể ở trên đỉnh núi không người này mà thôi.

Kì An Chi xoa đầu của Đường Mộ Thần, bỗng thu hết ôn nhu, trong nháy mắt lại trở thành yêu nghiệt tự tin cường đại như trước, “Đi thôi! Đến lúc xuống núi rồi!”

Vừa động thắt lưng, Đường Mộ Thần mới sâu sắc cảm nhận được hậu di chứng của việc phóng túng. Một màn tối hôm qua hiện lên trong đầu, tuy rằng chỉ làm hai lần, nhưng tên hỗn đản này đã đem y lăn qua lăn lại quá lâu, nhất là lần thứ hai, quả thực như muốn đem y nuốt vào trong bụng mà liều mạng tiến công.

Vừa nghĩ đến hành vi phóng đãng tối hôm qua, cứ thế cho đến lúc cuối cùng thậm chí còn ngã vào trong lòng hắnkhóc cầu xin tha, Đường Mộ Thần cảm thấy hai tai bắt đầu bốc khói, trong lòng không ngừng niệm, tên hỗn đản này!

Ăn xong chỗ thức ăn cuối cùng, Kì An Chi nổi một đống lửa lớn, đốt hết lều trại lẫn túi ngủ triền miên cả đêm qua.

“Cậu đang làm gì vậy?” Đường Mộ Thần biến sắc, phải biết rằng phóng hỏa trên núi là cực kỳ nguy hiểm, rất dễ dẫn đến cháy rừng.

Kì An Chi quay đầu cười, “Mình đâu có bản lĩnh lớn đến như vậy, vừa cõng cậu, vừa ôm hết chỗ đồ này xuống núi!”

Đường Mộ Thần lúc này mới chú ý tới, hắn đã đặt rất nhiều hòn đá xung quanh đống lửa, phía dưới cũng là khoảng đất trông không có một ngọn cỏ, nghiêm ngặt khống chế ngọn lửa, phù hợp tác phong của Kì An Chi, thật cẩn thận. Lặng lẽ đưa tay ấn ấn thắt lưng của mình, quả thực… có chút đau nhức.

Thế nhưng ── để hắn cõng xuống cũng quá mất mặt rồi! Y cắn răng lặng lẽ đè nén đau nhức trong cơ thể chuẩn bị hoạt động.

Một đám lửa, rất nhanh đã đem tất cả chứng cứ đêm qua hủy đi sạch sẽ. Đường Mộ Thần không thể không nghĩ đến, có phải hắn đã sớm dự tính hết tất cả không? Sao có thể nhanh chóng xử lý mọi chuyện gọn gàng như thế?

“Ngốc ra đấy làm gì? Đi thôi!” Đem nước tưới lên trên đám tro tàn, xác nhận không còn chút khả năng gây ra hỏa hoạn nào, Kì An Chi mới cầm lấy ba lô của mình, đem chỗ đồ còn lại của hai người bỏ hết vào trong, mang lên lưng cho Đường Mộ Thần, rồi mới ngồi xổm xuống trước mặt y, “Bắt đầu!”

“Mình tự đi!” Đường Mộ Thần thẹn đỏ mặt định đẩy hắn ra.

Kì An Chi quay đầu tàn bạo trừng y, “Cậu muốn để đến khi về nhà bị sốt cao, đưa vào bệnh viện, để cho ông nội cậu nhìn xem rốt cuộc cậu làm sao bị thương à?”

Ách, Đường Mộ Thần cúi đầu. Y không muốn, lại càng không dám nghĩ!

Kì An Chi lại ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói, “Chỉ lần này thôi, được không?”

Đường Mộ Thần khẽ thở dài một cái, thuận theo nằm úp sấp lên trên lưng Kì An Chi, cẩn cẩn dực dực ôm lấy cổ hắn, mặc hắn nâng hai chân mình lên quấn quanh thắt lưng hắn.

Khóe miệng Kì An Chi bỗng câu lên một nụ cười giảo hoạt tại góc độ mà Đường Mộ Thần không nhìn thấy, nhéo nhéo mông y, “Thả lỏng một chút, cứng ngắc như đá vậy!”

Tức giận lườm hắn một cái, thân thể thả lỏng một chút, đem toàn bộ thân thể hoàn toàn tựa vào lưng hắn, bám chặt như con gấu koala.

Kì An Chi lúc này mới hài lòng, cầm lấy sợi dây thừng bắt đầu cẩn thận cõng Đường Mộ Thần xuống núi.

Ôm chặt lưng hắn, cảm nhận được mồ hôi của hắn nhanh chóng ướt đẫm cả một mảng áo trước ngực mình, Đường Mộ Thần không chút chán ghét mùi mồ hôi, trái lại càng ôm chặt Kì An Chi hơn.

Nếu như có thể, Đường Mộ Thần rất hy vọng con đường này mãi mãi không bao giờ kết thúc, thế nhưng, giây phút biệt ly đã đến rồi.

Kì An Chi gọi taxi chở Đường Mộ Thần tới cửa nhà, mới từ trong túi áo rút ra một cái hộp nho nhỏ, bí mật nhét vào trong tay y, “Vào nhà nhớ chú ý đến tin nhắn trong điện thoại di động một chút.”

Đường Mộ Thần mơ hồ đoán được đây là cái gì, hắng giọng đem mặt quay sang chỗ khác. Mẹ nó! Tên hỗn đản nhà ngươi nếu như có lương tâm, sao không để cho bản thân mình dùng? Bây giờ còn giả làm người tốt!

Kì An Chi cường ngạnh nhét cái hộp vào túi quần của Đường Mộ Thần, cắn răng thấp giọng nói, “Cậu có cứng đầu với ai cũng được, nhưng mà đừng có hại đến chính bản thân mình! Mau xuống xe, ông cậu ra kìa!”

Đây là tử huyệt của Đường Mộ Thần, thấy ông nội đi ra, không dám đôi co với Kì An Chi nữa, cầm lấy đồ đạc xuống xe.

Ở trước mặt người lớn, Kì An Chi vĩnh viễn là một đứa bé ngoan, phi thường lễ phép chào ông Đường, sau đó mới rời khỏi.

Đường Mộ Thần đỏ mặt, gắt gao siết chặt cái hộp nhỏ trong túi quần trở về phòng, thầm nghĩ ném vào bồn cầu hủy thi diệt tích. Nhưng sau khi đi tắm xong, cảm giác khó chịu ở hạ thân khiến y nhịn không được mà dùng thuốc trong hộp. Trong tin nhắn có nói rõ, thuốc bôi ngoài da, ngắn gọn rõ ràng, không dư thừa một chữ.

Đường Mộ Thần trầm mặc, chẳng lẽ còn hy vọng tên hỗn đản nào đó gọi điện thoại hoặc nhắn mấy tin nhắn buồn nôn? Vậy mới là lạ! Kì An Chi không phải là người như vậy, mà y cũng không cần những điều như vậy.

Cứ như bây giờ là hay nhất, ngươi không nói ta không nói, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết là được. Còn những chuyện khác… đó là chuyện tương lai.

Thuốc rất có hiệu quả, bôi vài lần là tốt, không để lại chút dấu vết. Nghỉ ngơi hai ngày, Đường Mộ Thần theo như kế hoạch, đi đến trường mới.

Nhưng tất cả mọi chuyện, đều nằm trong sự khống chế của một tên yêu nghiệt, không phải sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.