Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 14



Bóng đêm dày đặc, khu rừng an tĩnh tựa như một hành tinh không người. Trong chiếc xe nho nhỏ lại nóng rực như đang ở giữa hè, hoàn toàn không giống như đêm đông giá rét bên ngoài.

Phân thân trong tay Đường Mộ Thần vì đau đớn mà nhuyễn xuống, Kì An Chi lại chỉ nhíu mày một chút, liền thay bằng một nụ cười yếu ớt mà câu hồn đoạt phách, đem thân thể hoàn toàn thả lỏng mà nằm xuống người đối phương, yên tâm đem mình giao vào tay của y, hai thân thể triền miên, gắn bó chặt chẽ.

Hô hấp của cả hai người trở nên nặng nề, Đường Mộ Thần khẩn cấp mà xé rách váy của hắn, giữ lấy phân thân yếu đuối của đối phương trên tay, động tác liên tục, mà tay kia không ngừng du ngoạn trên thân thể trơn mịn của đối phương. đầu v* mềm mại, thắt lưng mẫn cảm, mỗi một chỗ đều không đơn giản buông tha.

Kì An Chi tựa như hoàn toàn chẳng thấy nguy hiểm, còn lấy tay mình đặt lên bàn tay của Đường Mộ Thần không ngừng thúc giục, “Nhanh một chút đi! Để mình bắn ra!”

“Vậy không khách khí nữa!” Ánh mắt Đường Mộ Thần lại càng tối hơn, động tác trên tay càng thêm mạnh hơn nữa.

Đàn ông vĩnh viễn là người hiểu thân thể của đàn ông nhất, không ngừng tăng động tác trên tay, niết nhẹ trên đỉnh, hai túi nhỏ bên dưới cũng được cẩn thận chiếu cố, Kì An Chi nhịn không được nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được xoa bóp phân thân.

“Ách… A… Nhanh lên một chút! Thần Thần, nhanh… Aha!” Thoải mái mà rên rỉ, tiếng rên rỉ trong xe càng đặc biệt trêu chọc lòng người.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ *** mỹ hưởng thụ, mang theo một cảm giác mê hoặc khó tả, khiến cho màu đen trong mắt Đường Mộ Thần càng thêm đậm, nhiệt huyết toàn thân không nhịn được mà sôi sùng sục.

Kì An Chi muốn ăn táo, vậy y sao có thể không muốn đem yêu nghiệt này ăn vào trong bụng? Không thể không nói, lần đó bị Kì An Chi áp tuy rằng là gieo gió gặt bão, coi như là cam tâm tình nguyện. Nhưng đàn ông đồng tính vẫn là đàn ông, tự tôn đương nhiên sẽ bị hư tổn, luôn muốn cả hai ngang hàng nhau, để đạt được một cảm giác cân bằng nào đó.

Bị dục vọng che mất lý trí, Đường Mộ Thần mất không chế mà nói ra những lời mà bản thân có lẽ sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ đến, “Thoải mái không? Tiểu tao hóa?”

Kì An Chi đột nhiên mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn y, Đường Mộ Thần có chút căng thẳng, cảm thấy hơi hối hận vì đã lỡ lời, nhưng vẫn là khiêu khích nhìn hắn.

Chỉ thấy nụ cười câu hồn bên khóe miệng Kì An Chi càng thêm mị hoặc, ngón tay thon dài khẽ lướt qua cằm Đường Mộ Thần, giọng nói khàn khàn mà nhu tình đáp, “Thoải mái, còn muốn!”

Đường Mộ Thần quả thực muốn điên cuồng rồi! Ngọn lửa trong mắt không che giấu nổi mà bốc cháy hừng hực, dùng sức hôn lên khuôn ngực trắng nõn của đối phương, lời nói càng thêm thô tục, “Đúng là đồ đê tiện!”

Kì An Chi khẽ nhíu mày, nhưng đau đớn lẫn cảm giác tê dại khó nhịn khiến cho hắn không ngừng thúc giục, “Cố sức ── a! Lại dùng lực!”

Đúng là một kẻ không sợ chết! Vị rỉ sắt trong miệng Đường Mộ Thần tràn ngập ra, kích thích cảm giác bạo ngược của y càng tăng thêm.

Chiếc váy đen xa xỉ của Kì An Chi nhanh chóng trở thành một đống vải vụn dưới tay Đường Mộ Thần, rơi lả tả dưới sàn xe, thân thể trắng như tuyết quấn lấy người Đường Mộ Thần mặc cho y đùa giỡn.

Cuối cùng, trong nháy mắt như điện cao thế chạy qua toàn thân, cảm giác sảng khoái sau khi bắn tinh xong khiến cho thân thể vô lực, Kì An Chi xụi lơ nằm trong lòng của Đường Mộ Thần.

Đưa lưỡi liếm tiểu thù du trước ngực hắn, Đường Mộ Thần đem ngón tay dính một lượng lớn bạch trọc tiến xuống dưới, nhưng chưa kịp tiến vào mật cốc của Kì An Chi, đã bị một bàn tay ngăn lại.

“Ân?” Đường Mộ Thần thiêu mi hừ lạnh, không dùng nhiều lời dư thừa vẫn khiến cho Kì An Chi cảm nhận được sự tức giận của y.

Kì An Chi kéo tay Đường Mộ Thần ra khỏi mông mình, không dùng nhiều sức nhưng thái độ dị thường kiên quyết, ngữ khí lại chết tiệt mê người lẫn đáng thương, “Lát nữa mình còn phải ngồi máy bay mấy giờ lận, cậu nhẫn tâm sao?”

Hỗn đản! Ngươi thì sung sướng đã rồi, còn ta thì sao? Đường Mộ Thần vẫn không nói gì chỉ hung hăng trừng Kì An Chi, nhưng vẫn giấu không được vẻ do dự.

Kì An Chi yêu chết cái nhãn thần do dự mà phẫn nộ này, rõ ràng muốn hung hăng xuyên qua thân thể của mình muốn chết, nhưng vẫn là quan tâm hắn, vừa muốn đẩy hắn ngã xuống đất, rồi lại luyến tiếc khiến hắn bị thương.

Trên đời này, chỉ có duy nhất Đường Mộ Thần đối với hắn như vậy, cũng chỉ có bảo bối như vậy mới xứng đáng với tình cảm của hắn.

“Sẽ khiến cho em thoải mái mà!” Nụ cười yêu mị đầy mê hoặc, Kì An Chi tựa như hóa thân thành chồn bạc trong thiên địa là kẻ có khả năng đầu độc nhân tâm nhất. Thuận theo khóe miệng Đường Mộ Thần một đường hôn xuống hạ phúc, thuận tay điều chỉnh lưng ghế dựa giúp cho y nằm xuống thoải mái..

Nửa quỳ trên người Đường Mộ Thần, cởi thắt lưng của y ra, từ trong quần lót kéo ra phân thân đã sưng to, ôm trong tay cảm khái một câu, “Không nhỏ a!”

Nói nhảm!

Không thể không nói, câu tán thưởng này giúp cho Đường Mộ Thần thỏa mãn tâm lý được phần nào, do lần trước bị yêu nghiệt kia thượng ảnh hưởng tới tâm lý, phân thân nóng rực của y cũng rất thức thời mà lớn hơn một chút, khẽ nhảy lên, tỏa ra tình cảm mãnh liệt.

Kì An Chi giương mắt cười nửa nghịch ngợm nửa khiêu khích, “Kiên trì giữ vững nga!”

Ngay lập tức, một ngụm đem côn th*t nóng rực ngậm vào trong miệng.

“Ngô!” Phân thân được khoang miệng ấm áp bao vây thích đến nỗi khiến cho Đường Mộ Thàn thiết chút nữa đem những lời trong bụng hét lên, con mẹ nó sao lại sướng đến vậy?

Y rốt cục cũng hiểu Kì An Chi bảo y kiên trì giữ vững là ý gì, nếu như không phải cực lực khắc chế, có lẽ y đã ngay lập tức bắn vào trong miệng yêu nghiệt kia. Vô tức bấu vào tấm nệm dưới thân, miễn cưỡng áp chế rung động trong người, cố gắng thích ứng với trải nghiệm mới mà tuyệt vơi vô cùng này.

Phân thân ở trong miệng Kì An Chi không ngừng được chiếu cố, một ngụm lại một ngụm ngậm lấy, trái trái phải phải, một một vị trí đều được liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt cẩn thận không bỏ sót chỗ nào, tựa như đang đối xử với trân bảo, ôn nhu che chở.

Cảm giác ấm áp này truyền thẳng vào trong tim Đường Mộ Thần, tựa như cả người đang ngâm mình trong dòng suối nước nóng, cảm giác thư thích không gì sánh được.

Đợi thích ứng được, bản năng đã dần dần chiếm thế thượng phong, khát vọng đã áp đảo tất cả.

Đây là đang ở trong thân thể Kì An Chi! Được suy nghĩ này cổ vũ, Đường Mộ Thần cố sức túm lấy mái tóc rối bời của Kì An Chi, cố sức trừu tống ở trong miệng hắn.

Cảm giác bị hung khí cực đại đâm vào cuống họng rất khó chịu, không chỉ nghẹt thở, còn có cảm giác buồn nôn.

Nhưng đây là Đường Mộ Thần, là quả táo của hắn. Kì An Chi không gì sánh được dung túng phối hợp, khóe mắt vì khó chịu mà ứa lệ cũng bị hắn bỏ qua, thẳng đến Đường Mộ Thần ở trong miệng hắn triệt để phát tiết dục vọng, hắn thậm chí còn không để ý đến vị tanh nồng mà nỗ lực hút, khiến cho đối phương triệt để cảm thụ dư vị sau cao trào, từng chút từng chút đem trọc dich của Đường Mộ Thần nuốt sạch sẽ.

Đợi hắn làm xong tất cả thì lý trí của Đường Mộ Thần cũng quay trở về. Không tin được mà ngây ngốc nhìn Kì An Chi một hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay kéo mạnh đối phương lên.

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, mồ hôi chảy ra trở nên lạnh lẽo, khiến cho da thịt lõa lồ trong đêm đông có chút run rẩy.

“Thích không?” Kì An Chi nằm trong lòng Đường Mộ Thần, nhựa như mình mới là người được hầu hạ, đưa tay lên vuốt tóc y, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.” Đường Mộ Thần cúi đầu đáp, trong mắt cay cay, tựa như có thứ dịch thể nào đó sắp chảy ra, gấp gáp nói lung tung nhằm che giấu, “Mau mặc đồ vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”

“Đừng có làm ra vẻ như có lỗi với mình lắm vậy! ” Kì An Chi nhéo nhéo cằm Đường Mộ Thần, cường ngạnh nhìn vào mắt đối phương, “Có muốn chịu trách nhiệm với mình không?”

Trong cổ họng Đường Mộ Thần dâng lên cảm giác chua xót khổ sở, đối hắn phụ trách? Y biết chịu trách nhiệm với hắn như thế nào đây? Đau đớn trong lòng chỉ có thể đổi lại hai chữ ── “Hỗn đản!”

“Vậy có muốn tên hỗn đản này chịu trách nhiệm với cậu không?” Kì An Chi ra vẻ vô tình chỉ hỏi ra những lời này, nhưng từng lời tựa như búa tạ đánh vào lòng Đường Mộ Thần.

Hắn sẽ đối chịu trách nhiệm với mình? Vậy chẳng phải ám chỉ là muốn đem quan hệ của hai người chiêu cáo thiên hạ, điều này ông của họ làm sao tiếp thu được? Kì gia thì còn có thể, nhưng ông của y thì chỉ có triệt để đoạn tử tuyệt tôn.

Đường Mộ Thần tựa như có thể nhìn thấy gương mặt bi thương lẫn thất vọng của ông nội. Không! Tuyệt đối không!

Máu huyết toàn thân y cơ hồ trở nên lạnh lẽo, “Nói nhảm cái gì đó? Một thằng đàn ông như mình cần gì cậu chịu trách nhiệm? Nhanh mặc đồ vào đi! Đến sân bay ăn sáng, không còn sớm nữa đâu.”

Kì An Chi thâm sâu nhìn vào mắt Đường Mộ Thần, nhãn thần phức tạp mà sâu không thấy đáy, khiến cho Đường Mộ Thần căn bản không dám nhìn thẳng. Nhưng vô luận là thế nào, y cũng không có khả năng tìm hiểu lẫn chấp nhận.

Một lúc lâu, Kì An Chi mới thay y phục, bình tĩnh nói, “Lái xe.”

(PS: cảm tạ tin nhắn và quà của mọi người nga! Nhìn như là chocolate vậy, tâm tình thực sự là ngọt ngào a! Quả tao lo lắng nhiều quá, tiểu Bình An thâm tình như vậy, có muốn ta nghĩ biện pháp cho bọn hắn cũng tạo một baby đi ra không? Hoa quế đang suy nghĩ đến chuyện nam nam sinh tử. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.