Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 27



Hôm sau khi Đường Mộ Thần tỉnh lại thì không thấy Kì An Chi ở bên cạnh.

Rèm cửa sổ được che kín, trong phòng tuy mát mẻ nhưng lại u ám khiến cho y nhất thời hoảng hốt, có chút mơ hồ, mê mê kinh ngạc mà nhắm mắt lại, mới nhớ ra một hồi điên cuồng hôm qua.

Song song khôi phục cùng ký ức chính là lửa giận ngập trời, từ trong phòng đến bồn tắm, từ bồn tắm đến trên bồn rửa tay, nếu không phải sợ đem giường chiếu biến thành một đống hỗn độn khiến cho nhân viên dọn phòng sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì dị thì Kì An Chi ắt hẳn sẽ không bỏ qua cái địa điểm thích hợp trở thành chiến trường nhất kia.

Làm đến mấy lần thì Đường Mộ Thần cũng không còn nhớ rõ nữa, y chỉ nhớ mang máng là đến cuối cùng y không còn cái gì để bắn được nữa, ngay cả những lời cầu xin mất mặt để hắn buông tha cho y cũng đều nói ra hết, thế nhưng tên yêu nghiệt kia tựa hồ như sắp tận thế đến nơi mà vẫn cứ làm đến muốn lấy mạng của y.

Hỗn đản! Đường Mộ Thần oán hận không còn lời nào để nói hết, tại sao gia khỏa kia lại sung mãn đến như thế…

A nha, sai rồi! Tối hôm qua đúng là không nên ăn hải sản, hình như chúng chẳng khác nào là thuốc tráng dương! Đường Mộ Thần hối hận đã quá muộn màng, có chút thất bại mà cố gắng bò xuống giường, thế nhưng chỉ vừa mới cử động nhẹ đã khiến cho toàn thân đau nhức không thôi, nhất là nửa người dưới lại càng khỏi phải nói…

Lúc này Đường Mộ Thần không phải lõa thể, trên người y có mặc một cái quần soóc và áo thun, toàn thân đều sạch sẽ, hẳn là hắn đã tẩy rửa rồi thay quần áo cho y. Chỉ là, như vậy hắn chẳng phải là cũng thanh lý luôn cả phía sau của y rồi đi? Khóe môi Đường Mộ Thần có chút co giật.

Ùng ục, bao tử đột nhiên kêu lên một tiếng, thời gian hẳn là không còn sớm đi? Xem ra trễ hẹn với mẹ là chắc rồi, Đường Mộ Thần bất đắc dĩ thở dài, hỗn đản kia rõ ràng là đã quên mất, nhưng cũng là do y dung túng hắn, đúng là điển hình của Chu Du đánh Hoàng Cái mà.

Cắn răng, từ trong cái chăn ấm áp vươn tay ra, mò mò ở phía đầu giường tìm cái điện thoại, nhưng không cẩn thận lại khiến cho điện thoại rơi xuống đất, vì thế Đường Mộ Thần nhịn thân thể khó chịu định ngồi dậy để đi nhặt lại, bỗng dưng bên tai vang lên tiếng nói.

“Em dậy rồi?”

Kì An Chi đứng ở ngoài cửa, trong nháy mắt có chút hốt hoảng, bất quá nhanh chóng trấn định trở lại, vội vàng chạy đến giúp y nhặt điện thoại lên, dịu dàng xoa đầu y. “Bây giờ là mười hai giờ rưỡi rồi. anh dùng điện thoại của em nhắn tin cho cha em bảo là tối hôm qua đi chơi về muộn nên muốn ngủ nướng thêm một chút, tối nay mới qua được.”

Anh đúng là đã sớm nghĩ rất chu đáo! Đường Mộ Thần lại chui trở lại trên cái giường mềm mại, khàn khàn hỏi, “Anh dậy lúc nào vậy?”

Tuy là đầu óc của y không hoàn toàn tỉnh táo cho lắm nhưng điều đó không có nghĩa là y không nhận ra Kì An Chi có chút gì đó kì lạ. Hai người ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, quen thuộc đến mức không cần dùng lời nói mà chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được đối phương.

Kì An Chi rót cho y một ly nước ấm, bình thản đưa thuốc ra, “Anh cũng vừa mới dậy thôi, thấy phía sau của em bị sưng lên nên mới đi ra ngoài mua thuốc.”

Nước ấm nếu không bị cổ họng khát cháy hấp thu quá nhanh thì đã sớm bị phun hết ra ngoài.Đường Mộ Thần bị sặc, ho khan mấy tiếng, hai bên lỗ tai nóng bừng, có chút không cam lòng lầm bầm một câu, “Anh tiết chế dùm một chút có được không hả?!”

Lời vừa ra khỏi miệng, lại lập tức hối hận, giọng nói khàn khàn của y không hiểu sao nghe cứ như là đang làm nũng vậy?

Kì An Chi nở nụ cười, giật rèm cửa ra, đem gối chèn đằng sau lưng Đường Mộ Thần, đỡ y ngồi dậy, “Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì không? Ăn chút cháo nhé!”

“Tùy anh!” Đường Mộ Thần rầu rĩ lên tiếng, mặc cho hắn an bài. Giống như y biết rõ khẩu vị của Kì An Chi bao nhiêu thì Kì An Chi cũng hiểu rõ từng sở thích của y vậy.

Đánh điện thoại gọi cơm xong, Kì An Chi trực tiếp đem Đường Mộ Thần đào ra khỏi ổ chăn.

“Anh muốn làm gì vậy?”

“Mang em vô toilet bôi thuốc!”

Đường Mộ Thần đỏ mặt, “Để em tự làm!”

Một bàn tay vỗ cái bốp lên mông y, “Em xác định là có thể tự làm sao?”

Cảm giác đau đến chết lặng khiến cho Đường Mộ Thần lập tứctrở nên thành thật, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, y cũng chẳng muốn giống như thương binh mà mất cả một ngày chỉ để giải quyết chút việc nhỏ như vậy.

Nhưng mà Đường Mộ Thần vẫn là rất ngượng, vào trong toilet, y khó xử dừng lại ngay bồn rửa mặt, “Tới đây được rồi, để em tự làm!”

Lúc này Kì An Chi lại nghe theo y, dù sao cũng nên để cho đối phương có một chút không gian tự do, chỉ lấy áo khoác phủ thêm cho y, “Không được thì gọi anh, đừng có cố gắng quá!”

Tẩy rửa sơ sơ thì không sao, thế nhưng nếu để cho hắn giúp mình bôi thuốc thì thực sự có hơi khó khăn lắm.

Đường Mộ Thần đem lọ thuốc đổ ra, đưa xuống hậu huyệt thì không thành vấn đề, thế nhưng muốn đem ngón tay của y tự cắm vào trong người y thì quả thật đúng là vẫn có chút rào cản tâm lý.

Lúng túng cả buổi trời, ngoài cửa truyền đến tiếng người mang đồ ăn vào, Đường Mộ Thần càng không dám động đậy, đến khi thanh âm tiêu thất, cửa toilet bị đẩy ra.

“Để anh làm cho!” Kì An Chi nhàn nhạt bảo, tựa hồ như muốn nói chuyện này là chuyện rất bình thương.

Thế nhưng nếu như vậy mà để cho hắn giúp đỡ, Đường Mộ Thần thực sự rất túng quẫn, “Ngô… tự em làm được mà.”

Kì An Chi hơi chế nhạo nhìn y một cái, “Có phải chưa từng nhìn thấy đâu, còn xấu hổ làm cái gì? Mau đưa đây!”

Đường Mộ Thần oanh một tiếng liền biến thành trái cà chua chín, hoàn toàn phát hỏa, nhấc chân đá qua, “Đều là do tên vương bát đản anh, nếu không phải tại anh thì tôi có như thế này đâu?”

Kì An Chi nhẹ nhàng tránh đi, xoay người ôm lấy Đường Mộ Thần ngồi trên bồn cầu, trực tiếp lột quần của y xuống, “Sớm một chút chuẩn bị cho tốt, em cũng có thể mang bánh cho mẹ em! Chắc em cũng không muốn cả ngày hôm nay đều phải ngồi ngốc ở trong này chứ?”

Một câu nói, lập tức uy hiếp thành công Đường Mộ Thần, dáng vẻ hung hăng lập tức xẹp xuống ba phần, đành phải dùng tư thế như trẻ con mà nằm sấp trên người Kì An Chi mặc cho hắn bôi thuốc.

Quên đi, mắt không thấy tâm không phiền! Đường Mộ Thần cố tỏ ra thoái mái, thế nhưng khi ngón tay mang theo chút thuốc mỡ lành lạnh chui vào trong thân thể thì y vẫn run rẩy một chút.

Kì An Chi tà tà dùng tay kia vỗ vỗ mông y, “Sao vậy? Lại muốn rồi à?”

“Anh nói bậy cái gì?Ngay cả cổ đều đỏ.

“Vậy sao lại ngậm chặt như thế?” Kì An Chi dùng hạ thân đã hơi ngẩng đầu cọ cọ cái bụng mềm mại của Đường Mộ Thần, cười xấu xa ghé vào lỗ tai y thổi một hơi, “Anh không ngại dùng nó giúp em bôi thuốc nga!”

“Nằm mơ!” Trở mình trợn mắt nhìn hắn, nhưng cũng nhờ lời trêu đùa này mà thân thể của y tạm thời thả lỏng xuống.

Kì An Chi thu lại nụ cười, nhẹ nhàng bôi thuốc cho y tựa như đang đối đãi với trẻ con, bỗng nhiên đưa tay xoa bóp cái mông rắn chắc của y “Lần sau gặp mặt, không biết là bao giờ!”

“Suốt ngày nghĩ bậy!” Đường Mộ Thần trong lòng run lên, một đêm cuồng loạn cũng không thể che giấu được hiện thực tàn khốc, lòng đầy chua xót xuống khỏi người Kì An Chi, “Đỡ em đi ra ngoài ăn! Sắp chết đói rồi!”

Kì An Chi bỗng nhiên kéo Đường Mộ Thần ôm vào trong lòng, cằm gác lên vai y, im lặng chẳng nói gì.

Tựa hồ cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương cùng hơi thở nhè nhẹ bên tai, Đường Mộ Thần không cách nào đẩy Kì An Chi ra được, chỉ có thể ôm ngược lại hắn, nỗ lực truyền hơi ấm sang..

Con đường tương lai rốt cuộc phải đi như thế nào, đối với hai con người trẻ tuổi mà nói, quả thật quá tối tăm.

———————-

*Chu Du đánh Hoàng Cái: Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Cái là viên tướng xuất hiện từ ngày đầu, theo giúp Tôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào.

Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.