Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 42



Đường Mộ Thần không biết đã uống cùng mọi người bao nhiêu chai, chỉ thấy chai bia từ trong két từng chai từng chai được khui ra đặt lên bàn. Mấy ly bia trước mặt dường như bị phù phép nhân lên, đặt kín cả mặt bàn, tựa hồ như không bao giờ có thể uống hết được.

Cố sức nâng đôi mắt đã muốn díp lại lên, những gì mà y nhìn thấy được là mấy gương mặt trẻ tuổi đỏ bừng bừng do chất cồn, không khỏi bật cười, chắc chắn là mặt mình cũng chả khá hơn gì!

Ngày hôm nay là buổi tiệc chia tay của toàn thể nhân viên trong “Lucky Star” dành cho y, địa điểm do Kì An Chi chọn, hắn đã chọn lựa một địa điểm rất tốt, đó là một quán ăn nhỏ ngay sát công ty.

Cả bàn lẫn ghế đều làm bằng gỗ, những ngọn đèn trên tường tỏa ra ánh sáng màu hồng nhè nhẹ mang đến cảm giác ấm áp.

“Đường quản lý! Anh thực sự phải đi a? Không đi có được không?” Điền Tâm đã say đến bảy tám phần, thất tha thất thểu tiến đến gần, kéo kéo ống tay áo của Đường Mộ Thần, đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước nhìn y.

Đừng khóc! Làm ơn đừng có khóc! Đường Mộ Thần nghĩ y sắp sửa không thể nhịn được nữa. Cuộc đời của y không phải chưa từng có ly biệt, nhưng vì sao lúc này lại khó chịu đến như vậy?

“Tiểu Điền, cô đừng có như vậy! Đường quản lí cũng không phải đi chơi, anh ấy đi du học mà! Đây là chuyện tốt, chúng ta hẳn là nên chúc mừng chứđừng cản trở anh ấy!” Tiểu Triệu tính tình hoạt bát nhất công ty vội vàng giữ lấy Điền Tâm.

“Tôi biết! Tôi biết!” Điền Tâm liều mạng gật đầu, thế nhưng nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ lên mu bàn tay của Đường Mộ Thần, vừa ấm nóng, lại vừa lạnh lẽo.

“Đường quản lý! Tôi thực sự thích anh! Thực sự yêu anh!” Điền Tâm nói năng lộn xộn mà thổ lộ, “Từ sau khi tốt nghiệp ra ngoài tìm việc làm, tôi đã tìm rất nhiều công ty, đều tìm không được! Sau đó đi đến Lucky Star, là anh ngày đó phỏng vấn xong liền quyết định giữ tôi lại! Sau đó … sau đó tôi nói với mọi người, là bởi vì anh và Kì quản lý rất đẹp trai nên tôi mới lưu lại. Kỳ thực không phải! Bởi vì chỉ có các anh không chê tôi không phải tốt nghiệp từ trường danh tiếng, cũng chỉ có các anh không chê tôi thiếu kinh nghiệm công tác. Hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã phá hỏng hợp đồng làm ăn mà anh và Kì quản lý khó khăn lắm mới tìm được, vậy mà các anh không đuổi tôi đi! Tôi vẫn… vẫn luôn muốn nói với hai người một tiếng cảm ơ! Thực sự cảm ơn các anh!”

Nghe Điền Tâm nhắc tới chuyện cũ, Tiểu Triệu đột nhiên cũng ôm mặt khóc òa, “Tôi cũng vậy! Nhà của tôi không ở đây, cha mẹ tôi vất vả lắm mới nuôi tôi ăn học xong, tôi muốn kiếm tiền thật nhanh để báo đáp công ơn của họ, thế nhưng… thế nhưng không tìm được việc làm nào cả. Khi công ty không ký được hợp đồng nào, tôi thực sự rất sợ! Sợ công ty đóng cửa! Nếu như hai người đóng cửa công ty, tôi thật không biết phải đi đâu nữa!”

Hai người bọn họ vừa khóc, thế là mọi người trong công ty cũng đồng loạt khóc theo.

Tổng cộng sáu người, toàn bộ là những người đã cùng hai người họ xây dựng sự nghiệp từ những bước đầu tiên, tất cả đều là những người mới ra trường. Công ty đi những bước đầu gian nan bao nhiêu thì những người này cũng đồng dạng trải qua đau khổ bấy nhiêu.

Công ty “Lucky Star” thực sự rất nhỏ, thế nhưng nó đã mang đến cho mọi người công việc, mang đến sự khiêu chiến cho họ, mang đến cảm giác thành tựu khi chính hai bàn tay của mình đã tạo nên tất cả! Những người thanh niên này đã cùng nhau đi qua hoàn cảnh khó khăn nhất, vì vậy mà tình cảm giữa mọi người dành cho nhau vô cùng khắng khít,việc này những người “xuất sắc” sẽ không thể hiểu được.

“Đường quản lý! Hiện tại công ty chỉ vừa mới đứng vững, anh đừng đi! Đừng đi có được không?” Vốn là khuyên Điền Tâm, thế nhưng cuối cùng Tiểu Triệu cũng nói y như cô gái này, “Công ty hiện tại đã bắt đầu có tiếng tăm, công việc rất là nhiều, nếu như anh đi mất, chúng tôi biết làm sao bây giờ?”

“Đường quản lý, anh đừng đi mà! Năm nay thành tích của tôi tuy rằng kém nhất, nhưng tôi thề, tôi thề sang năm nhất định sẽ dẫn đầu, có được không?”



Cổ họng nghẹn ngào, tựa như bị thứ gì đó chặn lại, Đường Mộ Thần một chữ cũng nói không nên lời. Y không dám nhìn mặt mọi người, ngẩng đầu liều mạng nhìn rần nhà, sợ rằng chỉ cần cúi đầu, sẽ nhịn không được mà rơi lệ!

Kì An Chi thủy chung từ đầu đến cuối vẫn nhìn ra ngoài cửa, không nói năng gì cả. Chỉ lộ ra hơn phân nửa bóng lưng, đồng thời gắt gao bấu chặt lấy cánh tay của mình, bàn tay khẽ run nhè nhẹ.

“Mọi người… xin mọi người đừng như vậy!” Đây là điều duy nhất mà Đường Mộ Thần có khả năng làm được! Giọng nói run run,vội đứng lên, từ trên bàn cầm lấy chai bia, “Tôi mời mọi người có được không?”

Không nói lời nào, tự y cầm lấy chai bia uống một hơi! Nhưng những giọt bia vốn mát lạnh vừa trôi khỏi cuống họng thình lình nóng rực lên như nước sôi, khiến cho y đã say càng thêm say, làm cho thần kinh của y như tê liệt.

Say rồi sao? Vậy càng tốt! Đường Mộ Thần trong lòng cười khổ, ước gì có thể lập tức bất tỉnh nhân sự. Như vậy, không cần lo lắng sẽ bật khóc trước mặt Kì An Chi, lại càng không sợ bản thân sẽ mất đi lý trí mà ôm lấy hắn luyến tiếc buông tay!

Một tay đúng lúc đỡ lấy thân thể lảo đảo của Đường Mộ Thần, Kì An Chi dùng khả năng khống chế phi thường của mình mà giữ vững lý trí, “Được rồi! Ngày hôm nay như vậy thôi, mọi người… tất cả mọi người sớm về nhà đi! Cậu ấy…cậu ấy chỉ là đi du học mà thôi! Trong công ty vẫn còn phân nửa cổ phần thuộc về cậu ấy, sau này tùy thời cậu ấy đều có thể quay về mà!”

Có thể tùy thời trở về sao? Đường Mộ Thần nhắm mắt, tựa trên người Kì An Chi, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn cùng chua xót! Nếu như em đi, vẫn còn có thể quay về với anh sao?

Bất quá câu nói này của Kì An Chi đã tạm thời ổn định được tâm trạng của mọi người, … ít nhất … mọi người trong công ty đều đã lau nước mắt.

“Vậy Đường quản lý anh nhất định phải trở về a!”

Có thể đồng ý được sao? Đường Mộ Thần ngay cả gật đầu cũng không dám.

Mọi người ngã trái ngã phải rời khỏi quán ăn, quán Karaoke phía trên quán ăn truyền đến rất nhiều tiếng hát, chắc là do có nhóm khách nào đó đang đi giải trí.

Trên mặt Điền Tâm vẫn còn ngân ngấn nước mắt, bỗng nhiên lên tiếng, “Chúng ta cùng đi hát tiễn Đường quản lý đi!”

“Được!” Sáu người nhất tề hô lên. Chẳng bao lâu sau, trong quán đã vang lên tiếng hát thê lương.

“Ngày nào đó đưa anh đưa đến cuối cùng, tôi một câu nói cũng không hề lưu… Tôi biết anh có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không chịu nói ra, anh biết tôi rất lo lắng rất khổ sở nhưng không dám nói ra miệng… Chỉ có thể để nước mắt lưu dưới đáy lòng… Từ nay về sau đi một mình, tôi chỉ có thật sâu chúc phúc cho anh… Chúc anh thuận buồm xuôi gió…”

Khi Đường Mộ Thần nghe thấy ca từ, nước mắt không khống chế được nữa cuối cùng cũng trào ra!

“Mẹ nó! Đứa nào viết ra cái ca từ chó má này!” Kì An Chi bỗng hung hăng chửi bới một câu, xoay người đem Đường Mộ Thần ôm chặt vào trong lòng.

Cái ôm rất mạnh, một bàn tay nhẹ vỗ về trên lưng y, dùng thanh âm chỉ một mình y nghe được thì thầm, “Đồ ngốc này! Nếu như em thực sự muốn chạy, vậy thì cả đời này đừng có mà xuất hiện lại trước mặt anh nữa!”

Vậy vì sao anh không giữ em lại?Bất cứ lúc nào anh cũng có thể giữ lại, vì sao anh không giữ em lại? !

Đường Mộ Thần không tiếng động mà chất vấn, nhưng rồi y cảm thấy có những giọt nước ấm áp rơi trên lưng áo y, ngấm vào trong thân thể y.

Sáu nhân viên đang đứng trên đài buông microphone vọt xuống tới, bao quanh ôm lấy nhau, lên tiếng khóc lớn! Quần thể hoạt động luôn luôn che mất đi hiệu ứng của cá thể, không ai nghĩ hành động của Kì An Chi có bất kì điểm dị dạng nào.

Tình cảnh này, đối với người ngoài nhìn vào mà nói, cũng sẽ không quá kinh ngạc. Những người tuổi còn trẻ mà tình cảm dành cho nhau lại chân thành tha thiết đều khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng thấy cảm động.

Tình cảm chân thành tha thiết nhất, quả nhiên chỉ tồn tại vào tuổi thanh xuân.

“Yêu! Mấy người đang làm gì vậy? Sắp giải tán rồi à? Ngồi đây ôm đầu khóc rống có hơi bị quá muộn rồi đó! Tôi nói cái tên công ty Lucky Star không may mắn, quả nhiên là không thể trụ được lâu!” Bỗng dưng, có một giọng âm dương quái khí đầy mỉa mai truyền đến.

Là cái thằng chết tiệt nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.