Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 46



Hôn sự từng bước được tiến hành.

Đương nhiên trong đó không thể thiếu một số chuyện phát sinh. Bất quá không phải đến từ Kì An Chi như Đường Mộ Thần lo lắng mà là từ Chu Ân.

Trở lại căn nhà nhỏ ấm áp mà quen thuộc, Chu Ân thật không ngờ chính là, cha mẹ cô cư nhiên đối với vị hôn phu không một chút khuyết điểm của cô biểu thị rất không hài lòng.

“Ân Ân, con là đứa con mà cha mẹ kiêu ngạo nhất, hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của cha mẹ. Đường Mộ Thần đúng là một chàng trai rất tốt, nhưng chỉ là ── cậu ta quá ưu tú!”

Đây là ý gì? Chu Ân không hiểu chút nào, “Lẽ nào ưu tú không tốt sao ạ?”

Bà Chu lo lắng, “Không phải là không tốt! Chỉ là Ân Ân à, con có nghĩ tới chưa, một chàng trai hoàn mỹ như vậy tại sao lại coi trọng con? Đương nhiên cha mẹ cũng tin tưởng rằng con gái mình rất ưu tú, đáng để được một người con trai tốt yêu. Vào thời đại này rồi, cũng không cần phải quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối. Thế nhưng con không cảm thấy cậu ta đối với con tựa hồ quá lý tính sao?”

“Cậu ta rất tốt, rất có lễ phép, nói chuyện rất hợp lòng người. Nhưng cha mẹ đều là người từng trải, khi thực sự yêu nhau sẽ cư xử ra sao cha mẹ đương nhiên nhìn ra được. Nhớ năm đó, khi cha lần đầu tiên ra mắt ông bà ngoại con thì cái loại cảm giác vừa khẩn trương vừa mong đợi lại muốn liều mạng tìm cách lấy lòng đối phương đó đến bây giờ cha vẫn còn nhớ như in. Thế nhưng cậu ta…” Ông Chu lắc đầu.

Môi Chu Ân bắt đầu run run, bà Chu không đành lòng, ôm chầm lấy con gái trấn an, “Cha mẹ không phải bảo rằng cậu ta không thật tâm với con. Chỉ là cậu ta quá lãnh tĩnh! Lãnh tĩnh đến mức chúng ta nghĩ rằng, cậu ta muốn kết hôn với con chỉ là vì cần phải kết hôn. Đối tượng có thể là con, cũng có thể là bất luận kẻ nào. Con có hiểukhông?”

Không thể không nói, cha mẹ nhiều kinh nghiệm sống so với đứa con gái nhỏ đang chìm sâu vào bể tình thì sáng suốt hơn nhiều.

“Không phải!” Chu Ân kiên quyết phủ nhận, “Trong trường học có đông nữ sinh như vậy, nếu như chỉ vì muốn tìm người để kết hôn, anh ấy vì sao không tìm những cô gái có gia thế tương đương? Tính tình của Mộ Thần đúng là có chút lạnh lùng, thế nhưng con tin tưởng, sau khi kết hôn thì mọi chuyện sẽ từ từ tốt lên! Cha mẹ, chẳng phải cha mẹ thường nói với con, chỉ có một tình yêu đơn giản nhẹ nhàng mới có thể kéo dài được sao? Con không cần một mối tình oanh oanh liệt liệt, chỉ cần anh ấy vĩnh viễn đối tốt với con, cả đời chỉ cần như vậy là đủ rồi! Cha mẹ xin hãy tin tưởng bọn con, ủng hộ bọn con có được không?”

Ông bà Chu liếc nhau, bất đắc dĩ đành thỏa hiệp, “Cha mẹ đương nhiên vĩnh viễn đều ủng hộ con!”

Đương nhiên, những chuyện phát sinh tại Chu gia, Đường Mộ Thần tuyệt không hề biết.

Từ sau khi gặp mặt, toàn bộ lực hấp dẫn của y luôn luôn như có như không mà đặt lên một người khác. Cho dù người kia không đến cầu xin y, cho dù người kia ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho y, nhưng không có cách nào ngăn cản y càng ngày càng … ăn không ngon, ngủ không yên. Suốt ngày cứ quanh quẩn trong đầu mấy câu hỏi, gia khỏa kia đến tột cùng đang làm sao? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào phá hư hôn lễ của y?

“Mộ Thần, anh xem em mặt bộ đồ này có đẹp không? ” Chu Ân đầy cõi lòng chờ mong từ phòng thay quần áo đi ra, trên người là một bộ áo cưới cổ điển nhiều tầng khiến cho cô trông hệt như một nàng công chúa xinh đẹp.

Đường Mộ Thần gật đầu, “Đẹp lắm.”

Chỉ một câu tán dương nguội ngắt cũng khiến cho Chu Ân cảm thấy ấm áp, “Vậy còn bộ trước đó?”

Đường Mộ Thần ngẩn ra, “Bộ trước?”

“Chính là bộ đồ xẻ cổ chữ V!”

Suy nghĩ nửa ngày, Đường Mộ Thần không thể nhớ nổi bộ đồ vừa rồi là như thế nào, đành cười nhẹ, “Đều đẹp hết, em thích là tốt rồi.”

Rõ ràng là một câu nói cho có lệ khiến cho chút ấm áp vừa rồi biến thành băng. Chu Ân dù cho có tốt đến đâu cũng nhịn không được mà phát cáu, “Mộ Thần, sao anh không thèm để tâm một chút nào vậy? Vừa nãy đi chọn nhẫn cũng thế, chỉ cần em thích là tốt rồi! Vậy còn anh? Không phải anh muốn kết hôn với em sao? Hay là anh định để em kết hôn một mình?”

Đường Mộ Thần cả kinh, tỉnh ngủ lập tức, đã biết y gây ra chuyện. Chu Ân nói rất đúng, y rốt cuộc có đúng hay không muốn kết hôn với cô ấy? Đương nhiên là như vậy! Y vô thức tự tìm cớ cho bản thân mình, “Xin lỗi, vừa nãy anh đang suy nghĩ đến chuyện công ty. Em cũng biết, anh mới vừa về, cha anh giao cho không ít chuyện, mới đầu khó tránh khỏi bận rộn một chút. Nếu không, em thử lại một lần, anh nhất định sẽ ngắm kỹ, được không?”

Nhân viên phục vụ đứng bên cũng vội vã tươi cười hoà giải, “Chu tiểu thư, cô đừng nóng giận! Rất nhiều người đến đây đều là như vậy, đàn ông nha, mười người hết chín đều không có hứng thú với mấy thứ này. Thậm chí còn có mấy cô dâu còn phải tự đến đây chọn đồ một mình nga! Vị hôn phu của cô như vậy đã rất tốt rồi, cô nhịn anh ấy một chút đi!”

Lời nói ngầm rất rõ ràng, không phải bất kì cô gái nào cũng đều có vận khí tìm được một chú rể kim quy như vầy đâu! Nếu cô không biết quý trọng, coi chừng người ta chạy mất thì lại hối hận!

Cơn tức của Chu Ân lập tức tiêu thất, trái lại cô có chút băn khoăn. Đường Mộ Thần bận rộn như vậy, còn muốn cùng cô đi lựa áo cưới, đã rất không dễ dàng rồi, có phải cô như vậy là cố tình gây sự không?

Cô vừa định xin lỗi, thì thấy Đường Mộ Thần lại lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn như đi đến một nơi mà cô không thể nào đến được. Ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ, phủ lên trên gương mặt hoàn mỹ của Đường Mộ Thần khiến cho toàn thân y như đang phát ra ánh sáng, lời cô đang định nói nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào thốt nên lời.

Một cảm giác phiền muộn vô cớ dâng lên, cố gắng đem những thứ linh tinh vừa chợt thoáng qua đầu chôn chặt xuống đáy lòng, không dám trực tiếp đối mặt. Xoay người trở lại phòng thử đồ, nhìn bản thân mình trong gương, Chu Ân cảm thấy thật không cam lòng.

Một chàng trai tốt như thế, mình tuyệt đối không thể buông tay được! Chu Ân, đã đến nước này rồi, mày nhất định phải nắm chặt lấy hạnh phúc đang có trong tay! Mộ Thần chỉ là có chút chưa kịp thích ứng, có khả năng anh bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân mà thôi, đợi đến khi kết hôn xong, tất cả mọi chuyện sẽ ổn!

Chu Ân thở sâu một hơi, đem cảm giác khó chịu vứt ra sau đầu, tiếp tục thử áo cưới! Một đám cưới mỹ lệ như trong mơ đã hiện ra trước mắt, khiến cho cô trầm mê không chịu tỉnh lại.

Đường Mộ Thần thật sự không thể chịu nổi nữa rồi!

Đau dài không bằng đau ngắn! Có một số việc, nếu Kì An Chi không đến đối mặt, vậy thì để y chủ động chấm dứt đi!

Đem vị hôn thê đuổi về nhà, xin nghỉ ở công ty hai ngày, y đánh xe chạy thẳng đến thành phố nơi mà bọn họ đã từng cùng nhau phấn đấu. Kì An Chi vẫn chưa về nhà tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, vậy hắn hẳn là còn ở nơi này, Đường Mộ Thần cũng không dám khẳng định, chỉ là dùng trực giác mà phán đoán.

Thời gian ba năm, mang đến không ít đổi thay cho thành phố, nhưng y vẫn có thể tìm được đường đi. Tựa hồ như con đường đến đó đã được khắc sâu vào lòng bàn tay, muốn quên cũng không quên được.

Đi qua hết con đường lớn này, sau đó quẹo vào một con đường nhỏ, đi hết đường chính là “Lucky Star” của bọn họ.

Khi nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc, Đường Mộ Thần vô thức mà cong khóe miệng tạo thành một nụ cười nhẹ. Ba năm rồi, nguyên bản chỉ là một gian phòng nho nhỏ nay đã thu mua luôn hai căn hộ bên cạnh, mở rộng thành một công ty rất có quy mô.

Nhìn bảng điện tử ở phía trước cửa, những thông tin ủy thác không ngừng cuồn cuộn kéo qua thì Đường Mộ Thần biết việc làm ăn của công ty vô cùng hiệu quả. Mà dòng chữ quảng cáo ── “Không làm hợp đồng nhiều tiền nhất, chỉ làm hợp đồng phù hợp nhất. Lucky Star mang đến cho quý khách cơ hội an cư lạc nghiệp!” do chính tay Đường Mộ Thần đề ra, đó là cống hiến cuối cùng của y dành cho công ty.

Khi đó, chính là lúc họ thành công trong hợp đồng với ông Vương, còn nhớ rõ vào cái ngày hôm đó, Kì An Chi đầy mãn nguyện nói với y, “Công ty của chúng ta rất nhỏ, khẳng định sẽ không cạnh tranh lại với những công ty hàng đầu, không bằng sau này cứ chuyên tấn công những ngôi nhà… nhỏ, xa, cũ, …đồng thời có thể tạo nên bước phát triển đặc sắc cho chúng ta, em nghĩ thế nào?”

“Đương nhiên là tốt! Em cũng đang muốn nói với anh chuyện này a! Những … mục tiêu này tuy rằng thoạt nhìn thì nhỏ, nhưng đối với một thành phố đang phát triển như thế này lại chiếm đa số…”

Khóe miệng bất tri bất giác cong thành một độ cung, dứt bỏ cái khác, bình tĩnh mà xem xét, Đường Mộ Thần không thừa nhận cũng không được, y và Kì An Chi trong công việc hay trong cuộc sống, đều hoàn toàn vô cùng hợp nhau.

Tối nay, tinh quang xán lạn, đèn đuốc vẫn sáng trưng như xưa,chẳng biết bên trong “Lucky Star” có còn bóng dáng bận rộn của người kia hay không?

Đường Mộ Thần xuống xe, lững thững đi đến, không ngờ người ở bên trong vừa đúng lúc tan tầm, lục tục đi ra, một người con gái thon thả đi ở sau cùng, vừa đi vừa nói chuyện với hai người nam, “Kéo cửa sắt thì cẩn thận một chút, coi chừng đụng đầu đấy!” Một giọng nói không hiểu sao có phần quen thuộc.

“Biết rồi! Điền quản lý!”

Điền Tâm? Trong đầu Đường Mộ Thần bỗng dưng nhảy ra cô bé ba năm trước đây thường xuyên khóc sướt mướt, lại thích nhìn bọn họ đến đờ ra.

Ba năm không gặp, cô đã trở nên thành thục hơn, trên người đã bỏ đi nét trẻ con ngây ngô, giở tay nhấc chân đều hiện ra một mỹ nhân giỏi giang lẫn trầm ổn.

Điền Tâm sau khi kiểm tra cửa khóa kỹ càng, lúc này mới yên tâm xoay người ly khai. Nhưng vừa nhấc mắt, cô liền giật bắn người.

“Sao vậy? Không nhận ra sao?” Đường Mộ Thần tựa bên thân xe, cười đến xán lạn.

Sau khi phản ứng lại Điền Tâm lập tức kêu lên mừng rỡ, không để ý đôi giày cao gót dưới chân, lao thẳng đến bên người Đường Mộ Thần, dùng sức ôm cánh tay y mà lắc, “Đường quản lý! Cuối cùng anh cũng đã trở về!”

Những nhân viên đi sau nghẹn họng nhìn trân trối vị Điền quản lý nổi tiếng trầm ổn lộ ra vẻ trẻ con, nhìn đến mức Đường Mộ Thần cảm thấy ngượng, “Được rồi được rồi, gần đây ra sao rồi? Còn không có ăn cơm đi? Tôi mời!”

Một bữa cơm đơn giản, Đường Mộ Thần trên cơ bản đã nắm được tình hình hiện nay của công ty. Kì An Chi đã đem “Lucky Star” kinh doanh so với trong tưởng tượng của y còn tốt hơn, văn phòng này chỉ là một trong bốn chi nhánh của họ. Sáu nhân viên cũ trong công ty, ngoại trừ một người vì kết hôn mà phải rời đi. Còn lại mấy người đều trở thành thành phần nòng cốt trong công ty, phân tán tại các chi nhánh, đều tự kinh doanh độc lập.

Ngăn cản Điền Tâm muốn gọi mọi người đến ôn lại chuyện cũ, Đường Mộ Thần dùng ngữ khí mà y cho rằng là bình thản nhất hỏi đến người mà y quan tâm nhất, “Kì quản lý thì sao? Anh ta thế nào rồi?”

“Hẳn là đang ở ‘ Hồng Nam ’ đi, đó là một quán bar, chủ quán từng là khách hàng của chúng ta, cùng Kì quản lý có quan hệ rất tốt, còn giới thiệu cho chúng tôi không ít khách hàng! Bình thường sếp hết giờ làm đều đến chỗ anh ta ăn uống.”

Mỗi ngày đều đến chỗ anh ta ăn uống? Trong lòng Đường Mộ Thần chợt trở nên căng thẳng, quan hệ tốt đến trình độ nào mà có thể khiến hắn hành động như thế?

Điền Tâm nhiệt tình cầm lấy điện thoại, “Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi anh ấy dùm cho anh!”

“Không cần!” Đường Mộ Thần vội vàng ngăn lại, “Cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự đi là được.”

Không lẽ mọi chuyện từ khi y thay đổi thì đối phương cũng thay đổi? Y muốn đến đó xem, nhìn xem mọi chuyện đến tột cùng là như thế nào. Đường Mộ Thần nghĩ như vậy, nhưng tâm tình không hiểu sao vẫn rất khó chịu.

Điền Tâm chia tay Đường Mộ Thần xong, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là móc điện thoại ra, mật báo, “Kì quản lý! Anh đang ở ‘ Hồng Nam ’ à? Đường quản lý tới tìm anh đó!”

Cái này không thể trách cô mật báo nga, thật sự là trên mặt Đường Mộ Thần thực rất giống như đang đi bắt gian, cô nhân viênnhỏ rất lo lắng. Chuyện của hai người lúc đó được mấy người nhân viên tự hiểu là chuyện bí mật không thể nói ra, nếu chia lìa đã lâu như vậy, nếu như đã gặp lại thì hy vọng quan hệ của bọn họ sẽ tốt lên.

“Vậy sao?” Kì An Chi dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar nở nụ cười thỏa mãn, “Cảm ơn cô nhé,Điền Tâm!”

Đường Mộ Thần, rốt cuộc emcũng nhịn không được rồi sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.