Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 48



Khó chịu!

Thực sự rất khó chịu!

Đường Mộ Thần nhìn cái gã đàn ông mặc quấn áo hoa không biết tốt xấu kia, ánh mắt háo sắc không kiêng nể gì mà nhìn khắp người Kì An Chi, trong lòng y khó chịu tựa như bị ai đó bóp nghẹt lại, cực kỳ khó chịu!

Gã đàn ông đó, cả người cao lớn thô kệch, vừa đen vừa to con, nhưng trên người lại mặc nguyên một bộ đồ hoa hòe hoa sói, trông giống hệt như con tinh tinh mặc đồ Hawaii vậy, trông buồn cười không thể tả, đã vậy lại còn mang một cái vòng trang sức bạch kim tinh xảo, càng khiến cho cái cổ của gã trông rất thô kệch. Toàn bộ cảm giác là một chữ, tục! Hai chữ, hèn mọn!

Kì An Chi của y sao có thể để cho loại như vậy thèm muốn? Không chút nghĩ ngợi, Đường Mộ Thần liền chen vào giữa áo hoa và Kì An Chi, chỉ nhìn Kì An Chi, “Đi thôi!”

KìAn Chi thiêu mi, từ chối cho ý kiến.

Hiện tại đến áo hoa khó chịu, “Anh là ai vậy? Rảnh quá đi phá chuyện tốt của người khác à? ” Tinh tinh nam nữ đều ăn thật vất vả mới phát hiện một mỹ nam còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa, đương nhiên không chịu buông tha.

Đường Mộ Thần không để ý tới gã, vẫn nhìn Kì An Chi.

Kì An Chi vẫn ngồi nguyên một chỗ, trong đôi mắt trong trẻo không nhìn ra được đang nghĩ cái gì.

Ông chủ nho nhã âm thầm chuyển một ánh mắt, ý bảo A Khoa nhà anh ta lui đến địa điểm an toàn, còn anh ta vẫn ung dung đứng sau quầy bar xem kịch.

Áo hoa bị người ta làm lơ, rất mất hứng, lợi dụng hình thể cao lớn, đưa tay kéo Đường Mộ Thần ra.

“Tránh ra! Thằng chó…” Gã chưa kịp nói xong, thình lình Đường Mộ Thần trước mắt đã xoay người, áo hoa chưa kịp phản ứng thì gã đã thấy mình ngã chổng vó trên mặt đất.

Trong đám người phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, bởi vì động tác của Đường Mộ Thần thật sự rất nhanh và mạnh, còn không kịp phản ứng, liền đã chấm dứt chiến cuộc.

Áo hoa nằm bẹp dưới đất hoàn toàn không hiểu gì cả, gã đang định nhỏm dậy thì đột nhiên nhận thấy một cỗ lực mạnh, Đường Mộ Thần đã kéo gã dậy, giọng nói lạnh như băng cùng vẻ mặt không chút biểu tình, “Mày biến được rồi đấy.”

Nếu như thức thời, áo hoa hẳn là nên lập tức rời đi. Thế nhưng gã giật mình, trong nháy mắt là hừng hực lửa giận! Cú quật vừa rồi không phải là quá đau, chỉ là ── quá mất mặt! Gã cứ như thế mà để cho một người thoạt nhìn yếu đuối, hào hoa phong nhã đánh ngã! Vậy gã biết để mặt mũi đi đâu?

“Con mẹ nó…” Tiếng hét của gã chưa dứt, nắm tay tráng kiện cũng chỉ đánh ra phân nửa, liền có một cỗ lực mạnh lần thứ hai kéo tới.

Lần này, Đường Mộ Thần dùng thêm ba phần lực, áo hoa lại tiếp xúc thân mật với sàn nhà lát đá cẩm thạch, thậm chí gã còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu “rắc rắc”. Áo hoa đau đến mức kêu không được, chỉ còn cách nằm bẹp đó mà thở dốc.

Đường Mộ Thần không thèm kéo gã nữa, vẫn nhìn Kì An Chi, “Đi thôi!”

Kì An Chi mỉm cười, ánh mắt lại rơi về phía sau lưng Đường Mộ Thần.

Mấy gã đàn ông xông tới, một gã nâng áo hoa dậy, mấy người còn lại vây quanh Đường Mộ Thần, hung hăng bẻ ngón tay răng rắc.

Đường Mộ Thần nghe được nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn Kì An Chi.

Rốt cuộc là A Khoa nhịn không được nữa mà xông ra, “Không được quậy phá trong tiệm của tôi! Phá hỏng đồ thì phải bồi thường!”

Mấy người kia rõ ràng có do dự một chút, ông chủ nho nhã thở dài, vở kịch hay như vậy mà kết thúc lẹ quá.

Áo hoa bị Đường Mộ Thần cho đo đất hai lần, dù có ngu ngốc đến đâu cũng nhìn ra được người này không dễ chọc đến. Mặt khác, có thể kinh doanh quán bar thì ông chủ cũng không phải là người đơn giản, lập tức nén giận nói, “Chúng ta đi!”

Tiểu nhân báo thù, ra ngoài chuẩn bị vũ khí, mai phục là hay nhất!

“Chờ một chút!” Ông chủ nho nhã vẫy tay, nhân viên phục vụ nhanh trí vội đưa hóa đơn ra, “Xin hỏi vị tiên sinh nào sẽ tính tiền?”

Mọi người nghẹn họng đứng trân trối nhìn ông chủ!

Chả phải trong TV sau khi đánh nhau xong, dù thắng hay thua đều có thể phủi mông bỏ đi sao? Vì sao bọn họ còn phải trả tiền?

Áo hoa nhìn nhân viên phục vụ đến mức tóe ra lửa! Thế nhưng nhìn nhìn lại số nhân viên đông đảo trong quán, rốt cuộc cũng móc ví ra trả tiền, kể cả ly rượu gã đã mời Kì An Chi trước đó, thanh toán đầy đủ xong mới được đi ra.

Sự kiện nho nhỏ phát sinh tại một góc của quán bar rất nhanh đã bị quên đi, dưới ánh đèn mờ ảo cùng âm nhạc đinh tai nhức óc, rất nhiều khách hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn thoải mái vui chơi.

Ông chủ nho nhã lúc này mới giả vờ hiếu kỳ nhìn Đường Mộ Thần, hỏi, “A Kì, bạn anh à? Thân thủ thật tốt! Không định giới thiệu một chút sao?”

A Kì? Đường Mộ Thần lại có cảm giác ngứa ngáy trong lòng, giống như có con sâu lông đang bò, cắn y một cái đau nhói.

Thanh niên đứng sau quầy bar bước ra ngoài, tuấn tú nho nhã, trông phong độ không thể chê vào đâu được, hình như có tâm, tựa như vô ý khoác lên vai Kì An Chitrông vô cùng thân thiết. Y không thích.

“Đường Mộ Thần.” Kì An Chi nhàn nhạt phun ra ba chữ, đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên đầu vai hắn, giống như đang bảo đối phương cứ yên tâm.

“Tần Khang.” Ông chủ nho nhã vươn tay, cười đến ôn hòa vô hại, “Đã sớm nghe qua đại danh của anh rồi, anh và Kì An Chi khi còn bé là bạn rất tốt, đúng không? Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, chúc mừng a!”

Đường Mộ Thần trong lòng không được tự nhiên cực kỳ! Lời này là ý gì? Anh ta biết mình sao? Kì An Chi đã đem toàn bộ chuyện của họ từ đầu chí cuối đều nói cho người này à?

Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng xuất phát từ giáo dưỡng, y vẫn vươn tay ra, vừa chạm nhẹ vào một chút lập tức như chạm phải rắn độc mà rụt tay về.

Tần Khang tự tiếu phi tiếu nhìn bàn tay mình, bàn tay anh vốn ấm áp khô ráo, trong khi đó tay đối phương lại đầy mồ hôi, rốt cuộc là bởi vìmới vừa rồi vận động mạnh, hay là do tâm động mà ra?

A Khoa tuổi còn trẻ chịu không nổi như vậy, vọt đến, kéo kéo góc áo Tần Khang, mím môi “Khang…”

“A Khoa, mang hai ly ‘ Hữu nghị lâu dài ’ra!” Kì An Chi vội cắt ngang lời của cậu ta, châm chọc nhìn Đường Mộ Thần, “Nếu là bạn, đương nhiên uống cái này hợp với tình hình nhất!”

A Khoa quệt môi, không chịu nhúc nhích. Anh cho rằng anh là ai chứ, mắc mớ gì tôi lại bị anh sai bảo?

Tần Khang bất động thanh sắc thu tay về, nói với A Khoa, “Anh đã dạy em những gì, em quên hết rồi sao? Sao em không bao giờ nhớ những gì anh đã nói? Quên đi, để anh tự đi lấy!”

Kết thúc bằng tiếng thở dài, cái loại thất vọng này vừa đúng lúc khiến cho nam hài lập tức luống cuống, “Em sẽ đi! Em nhớ mà! Em nhớ ngay!”

Đẩy tiểu gia khỏa rắc rối đi mới dễ nói chuyện được.

Tần Khang nghiễm nhiên dùng tư thái chủ nhân mà bắt chuyện,vắt một chân qua, nửa ngồi lên tay vịn của cái ghế Kì An Chi đang ngồi, “Đường tiên sinh mời ngồi! Hôn sự chuẩn bị ra sao rồi? Anh định tổ chức ở đâu? Ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”

Kì An Chi thuận lợi ôm ngang thắt lưng Tần Khang, nhìn Đường Mộ Thần đã hóa đá, tiếp lời, “Là mang thiệp mời tới cho tôi sao? Kỳ thực cũng không cần cậu tự mình đi một chuyến, đưa đến nhà của tôi chẳng phải ra được sao? Nga, chắc là cậu đến kiểm tra tình hình kinh doanh đi? Cậu yên tâm, phần tiền lời của cậu trong công ty luôn tính đầy đủ, ngày mai đến nói chuyện với bên kế toán, có thể chuyển tiền cho cậu ngay!”

“Kì AnChi!” Đường Mộ Thần không biết sao y lại thất thố như vậy, bỗng nhiên hét lên, khiến cho mấy khách hàng gần đó kinh ngạc nhìn qua, thanh âm của y liền giảm đi vài phần, tối nghĩa nói một câu, “Anh… Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện… Được không?”

“Cậu muốn nói chuyện gì với tôi? Ở chỗ này không được sao?” Kì An Chi liếc nhìn Tần Khang, nhãn thần thật ôn nhu, khiến cho Đường Mộ Thần đau đớn không thể nào tả được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.