Ba tháng sau.
Khó có được một sáng sớm yên tĩnh, Kì An Chi rón ra rón rén ra khỏi toilet, đang muốn tặng cho lão bà một nụ hôn chào buổi sáng, thì Đường Mộ Thần thình lình mở mắt.
Đầu tiên là ngáp một cái thật dài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động gì đó, vội vội vàng vàng che miệng mình lại, cảnh giác thấp giọng hỏi, “Nó tỉnh chưa?”
“Ân. Hẳn là còn có thể ngủ một lúc nữa!” Kì An Chi nhỏ giọng đáp.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng tập trung quét về phía chiếc nôi màu lam đặt bên giường lớn, nhìn quả “bom hẹn giờ” còn đang vù vù ngủ say, hai người nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm.
Mấy tháng nay, tên tiểu ác ma này đem họ lăn qua lăn lại gần chết! Thật kinh khủng, đúng là nghĩ lại vẫn còn rùng mình! Nói ngắn lại một chữ: thảm! Hai chữ: cựcthảm!
“Qua ngày hôm nay, chúng ta có thể được giải thoát rồi!” Kì An Chi siết chặt nắm tay, cố đè nén cảm giác hậm hực xuống.
Ngày hôm nay, là ngày bọn họ đặt vé máy bay quay trở về, cũng là kết thúc thời hạn thi hành án, ngày bọn họ được giải thoát!
Kì An Chi từ hơn một tháng trước đã đặt vé máy bay, không phải bởi vì giá rẻ hơn mà là bởi vì không thể chịu đựng được nữa! Hắn phải làm một chút gì đó để cho bản thân có thêm hy vọng.
Chín mươi ngày qua, đôi tiểu phu phu quả thực sống một ngày bằng một năm, suốt ngày cứ nhìn quyển lịch để bàn, hận không thể lật đến tờ cuối cùng.
Thấy thằng em mình hiếm khi ngủ ngoan như vậy, Đường Mộ Thần cũng không dám lề mề, vội vàng đứng dậy, “Em đi rửa mặt, anh nhanh làm chút gì đó để ăn đi! ”
Được được! Kì An Chi kinh qua ba tháng huấn luyện ma quỷ, tài nghệ nấu nương đột nhiên tăng mạnh. … ít nhất … đem bánh mì bỏ vào lò nướng, dùng lò vi sóng làm nóng bánh bao, đun nóng một ly sữa hắn đều đã có thể làm được.
Cái gì? Còn muốn ăn thứ gì đó ngon hơn, mấy thứ kia chỉ có được vẻ bề ngoài, chắc gì đã có dinh dưỡng! Kì An Chi cầm thêm hai quả trứng bỏ vào trong nồi.
Tất cả đều phi thường hoàn mỹ.
Thời gian không dài, bánh mì bật ra khỏi lò nướng, được kẹp một miếng thịt hun khói, thêm bơ lạc phết lên trên! Hắc hắc! Hắn cảm thấy thật có thành tựu, vừa thổi cho nguội bớt, vừa lột trứng gà đặt trên bánh mì, sau đó lấy sữa đã được làm nóng ra đặt ở một bên, đây là dành cho lão bà.
Kì An Chi hôm nay tự chuẩn bị cho mình một đĩa bánh bao, một ly sữa cùng một quả trứng gà. Dọn bữa sáng xong, nhìn nhìn, cầm một cái bánh bao đặt vào cái đĩa ở dối diện, sau đó xếp ba cái còn lại thành hình tam giác đặt ở chính giữa. Gật đầu, thoả mãn.
Sau đó lặng yên không một tiếng động đi vào phòng ngủ, “bom” còn chưa có dấu hiệu bạo tạc, hắn yên tâm đi vào toilet.
Đường Mộ Thần đã rửa mặt rồi, tựa hồ như không nhìn thấy hắn đi vào trong, còn đang đứng trước gương đờ ra.
Từ sau ôm lấy thắt lưng y, đem cằm gác lên vai, hưởng thụ cơ hội thân thiết hiếm hoi, hiếu kì hỏi, “Em nhìn gì thế?”
Đường Mộ Thần hơi cau mày, quay đầu nhìn hắn, “Anh cũng gầy đi rồi! Vành mắt chuyển thành màu đen, giống như hút thuốc phiện vậy! Một chút tinh thần cũng không có, ông sẽ mắng đấy!”
Kì An Chi nhìn vào gương, “Thật á? Anh thấy anh vẫn đẹp trai mà!”
“Đẹp cái đầu anh ấy!” Đường Mộ Thần cực kỳ khinh bỉ cái tên tự kỷ kia, giống như phát thệ mà hung hăng nói, “Về đến nhà rồi, em nhất định phải ngủ hẳn ba ngày ba đêm! Ông trời có xuống cũng không được quấy rầy em!”
Kì An Chi nịnh nọt cười, “Anh ngủ với em có được không?”
Ăn một cái cốc đầu, “Không!”
“Muốn không?!” Tay nhân cơ hội vói vào trong quần ngủ rộng thùng thình của y, trêu chọc tiểu Đường Đường.
Lại ăn một cú đánh, “Đừng đùa! Nhanh ăn đi, còn ra sân bay sớm!”
Vận Tô Yến hết tháng đầu đã về nhà, rời nhà cả năm trời, cô vô cùng nhớ chồng và hai đứa con, không muốn ngốc cùng họ thêm chút nào nữa. Hơn nữa, cô cũng sợ ở lâu cùng cục cưng nảy sinh nhiều cảm tình, đến khi phải chia tay càng thêm thương tâm, thế là sau khi thân thể khôi phục liền sớm cáo từ. Chỉ là hẹn với bọn họ, sau này thường xuyên liên lạc để cô biết được chút tin tức về cục cưng.
Lão bà phát hỏa, Kì An Chi đành miễn cưỡng mà thu tay về, nhưng cắn cắn lỗ tai y mà lẽ thẳng khí hùng yêu cầu, “Sau khi về nhà, em phải bù đắp cho anh!”
Có cái tên tiểu sát tinh kia ở bên, hai phu phu sống ba tháng trời y như hòa thượng, dục cầubất mãn không phải rất bình thường sao?
“Bù cái đầu anh!” Đường Mộ Thần tuy mắng vậy, nhưng thật ra cũng có hơi do dự. Đang được Kì An Chi ôm lấy, y bắt đầu cảm thấy có chút phản ứng, vội vàng đẩy hắn ra, nói thầm, “Về trước hẵng nói!”
Kì An Chi sao lại không hiểu? Vui vẻ ngoắc ngoắc đuôi sói không buông tay, “Đến hôn một cái đi! Bảo bối, hôn một cái thôi!”
Thấy môi hắn chu ra đến độ có thể treo một cái chai lên đó, Đường Mộ Thần vừa bực mình vừa buồn cười, cũng chủ động dâng đôi môi ra. Bọn họ cũng không phải thực sự là hòa thượng, mắc cái gì phải cấm dục?
Một nụ hôn liền tạo hiệu quả kinh người! Dùng một câu thông dụng mà nói thì là thiên lôi câu động địa hỏa.
Ầm ầm ầm! Hai chàng thanh niên huyết khí phương cương chỉ cần hôn một cái, đã cầm giữ không được nữa. Dục vọng đều đã nghiêm túc ngẩng đầu lên, muốn giải quyết vấn đề nhân sinh lớn này ngay lập tức.
“Làm một lần đi!” Kì An Chi thở hổn hển buông Đường Mộ Thần ra, móng vuốt sói lại luồn vào quần y.
Đường Mộ Thần chớp chớp đôi mắt đã phủ một lớp sương mù, từ chối, “Không có thời gian đâu! Vạn nhất Tử Tử tỉnh thì phải làm sao?” Nhưng vẫn cầm chặt tay người ta không buông.
Rõ ràng chỉ từ chối cho có lệ, Kì An Chi sạch sẽ lưu loát lột quần y ra, “Không sao cả! Anh mau một chút là được!”
Vậy còn khách khí cái gì? Đến đây đi! Đường Mộ Thần trực tiếp ôm lấy hắn mà hôn.
Hai người như trẻ sinh đôi kết hợp kéo nhau ngồi lên trên bồn cầu, Kì An Chi tiện tay lấy lọ sữa tắm đưa vào hậu huyệt của Đường Mộ Thần tiến hành mở rộng.
Cấm địa đã lâu không được đụng đến vô cùng mẫn cảm, đầu ngón tay mới vừa tiến vào, Đường Mộ Thần xém chút tiết ra, y cũng không muốn mất mặt đến mức bại trận ngay chiêu đầu, “Anh… anh mau một chút! Tùy tiện lộng lộng… là được!”
Vậy không khách khí nữa, Kì An Chi đã sớm không nhịn được, qua loa mở rộng hai ba cái liền đem tiểu Kì Kì tấn công.
Hô!
Tiến nhập quá gấp gáp khiến cho cả hai người không chịu nổi, cảm giác thư thích làm cho hai người trong nháy mắt toàn quân bị diệt. Cũng không dám lộn xộn, đợi cảm giác hưng phấn tạm lắng xuống, mới song song thốt ra ba chữ, “Con mẹ nó!”
Chăm trẻ con thật đúng là công việc không dành cho người sống làm mà!
Không cần nhiều lời, hai người tự phát tự động phối hợp cùng nhau luật động.
“Thật thích! Thần! Khi nào về chúng ta làm hẳn ba ngày ba đêm nhé!”
“Anh có bản lĩnh sao? Muốn tinh tẫn nhân vong hả? Tập trung đi! Đừng lộn xộn! Phía bên trái một chút! Ân hanh… chỗ đó!”
“Thần, yêu anh không?”
“Yêu cái đầu anh! Ngô… Không được lộn xộn!”
“Yêu anh!”
“Anh nghẹn đến điên rồi à?”
“Yêu anh!”
“Đây là nghĩa vụ sinh hoạt hôn nhân! Kì An Chi nếu anh không khiến cho lão tử sảng khoái, lão tử ly hôn với anh!”
“Oa!” ( tốt! ) “Bom” có chút hả hê mà lên tiếng ủng hộ! Ly hôn rất tốt, người ta tuyệt đối ủng hộ! Mau làm đi!
“SHIT!” Hai phu phu ở trong toiletquả thực muốn phát cuồng! Tên nhóc kia có phải có khả năng thấu thị không? Luôn luôn quấy rối đúng lúc hai người đến thời điểm mấu chốt nhất, nếu còn tiếp tục nữa, cả hai không bị liệt dương mới là lạ!
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm, làm xong rồi tính! Để cho nó khóc đi!
Có một cái loa công suất lớn ở đàng kia kêu gào ầm ĩ, dù cho kim thương không ngã cũng kiên trì không được, vội vãkết thúc tính sự, Kì An Chi ôm Đường Mộ Thần đặt vào trong bồn tắm, “Em tự tẩy đi! Anh đi dỗ thằng nhóc!”
Lúc này không phải là lúc kén chọn, Đường Mộ Thần phiền muộn thanh lý dịch thể trong cơ thể.
Kì An Chi vội vội vàng vàng lao ra ngoài, đem tên nhóc thích gây sự ôm lên, “Khóc cái gì mà khóc? Suốt ngày chỉ biết khóc! Còn khóc nữa anh sẽ ném chú mày xuống đất!”
Tui thích khóc thì cứ khóc đấy! Quả táo nhỏ không cam lòng tỏ ra yếu kém khóc càng vang dội. Ách, khi bé con thấy Kì An Chi trần trụi nửa người dưới, đột nhiên ngừng khóc. Mở to đôi mắt đen tròn xoe như anh trai nhìn địa phương vẫn còn vương bạch trọc, tràn đầy hiếu kỳ.
“Chưa thấy qua thứ gì lớn như vậy đúng không?” Kì An Chi chẳng chút xấu hổ còn đắc ý dào dạt khoe khoang, “Chú mày coi như cũng là đàn ông? Có lớn bằng phân nửa lão tử không?”
Hứ! Khi ông ba tháng nói không chừng còn chưa lớn bằng lão tử ni?! Quả táo nhỏ rất là hèn mọn, song song nhận định, cái ông anh này khẳng định vừa cùng ông anh trai của bé tiểu nước tiểu, thứ trắng trắng đó chính là chứng cứ!
Không thể không nói, bé con sau này trưởng thành rất sớm cũng là do người lớn quá vô trách nhiệm.
“Đói bụng hay là tè dầm rồi?” Kì An Chi biết bé con không thể trả lời, nhưng bởi vì tâm tình rất tốt nên vẫn hỏi một câu. Vừa làm một lần, tuy rằng thiếu tận hứng, nhưng đủ để cho tâm tình vui vẻ rất nhiều.
Vừa huýt sáo vừa thành thạo cởi tã ra cho bé, một cột nước vàng óng ánh lập tức phun thẳng vào gương mặt tươi như hoa của Kì An Chi.
Hắc hắc! Quả táo nhỏ cười trộm, Kì An Chi thề rằng hắn thực sự nhìn thấy thằng nhóc này cười trộm!
“Lão tử ngày hôm nay không chém ngươi thành tám khối sẽ không mang họ Kì nữa!”
“Anh thôi đi! Ai bảo anh huýt sáo làm cái gì?” Đường Mộ Thần ra khỏi toilet, một lời nói ra đúng suy nghĩ của thằng em mình. Táo nhỏ âm thầm giơ ngón tay, âm hiểm nhìn Kì An Chi, nghe thấy chưa? Lão bà ông cũng không bênh ông! Đáng đời!
Thằng nhóc chết tiệt! Kì An Chi nỗ lực làm cho mặt mình tràn đầy sát khí, nhưng táo nhỏ buồn chán cho hắn một cái liếc mắt rồi quay đầu đi, người ta không thèm quan tâm!
Đường Mộ Thần nhăn mặt nhìn cả hai người, “Anh còn đứng ngốc ra đó làm gì? Mau đưa bé đi tẩy sạch, quấn tã mới vào đi, đừng để lên máy bay thêm phiền phức! Em đi quấy sữa cho nó, nhanh lên! Coi chừng lát nữa trễ chuyến bay, em làm thịt cả hai người luôn đấy!”
Vì đại sự, Kì An Chi quyết định chịu nhục, qua ngày hôm nay sẽ được giải thoát rồi! Nhất định phải nhịn xuống!
Ôm táo nhỏ nhanh như chớp chạy ào trong phòng tắm, cấp tốc đem thằng nhóc mắc dịch tắm rửa sạch sẽ.
Mi chờ đó! Đợi đến lúc về rồi, lão tử mà còn tiếp tục hầu hạ mi, liền đem chữ Kì viết ngược lại!
Nhưng người ta có câu việc không thể nói trước được.
Quả táo nhỏ mở to đôi mắt đen tròn xoe vô tội, lòng dạ hẹp hòi ác độc tính toán, viết tên ngược lại, chủ ý này không sai nga!