Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 9



Sống chết cắn đầu lưỡi giúp bản thân khôi phục lý trí. Đường Mộ Thần ngẩng đầu, giương đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước nhưng lại phát ra ánh sáng rung động lòng người, “Kì An Chi, đừng đắc ý quá sớm!”

Bỗng, Kì An Chi cảm thấy đầu vai một trận đau nhức, Đường Mộ Thần trực tiếp há mồm, không lưu tình chút nào cắn đầu vai hắn, tay của hắn bản năng giật ra khỏi người Đường Mộ Thần.

Cuối cùng cũng được giải thoát Đường Mộ Thần thở dốc, không phí chút thời gian nào, lập tức giữ chặt hai vai Kì An Chi, đem phân thân nóng rực để ngay tại hậu huyệt của hắn, không cần bôi trơn, nghiến răng nghiến lợi đâm mạnh vào, “Cậu đã bảo dùng bất luận thủ đoạn gì cũng được, vậy để cho tôi đi vào trước cũng được chứ!”

Đôi mắt đẹp của Kì An Chi hơi mị lên, tràn ngập nguy hiểm mà mê hoặc, “Tốt, xem ra cậu đã học được quy tắc của trò chơi rồi, vậy đến đây đi!”

Hắn bỗng đẩy mạnh khóa kéo của túi ngủ, tóm chặt lấy Đường Mộ Thần, cả hai bắt đầu vật lộn.

Rốt cuộc hắn cũng bị thương, Kì An Chi chỉ cần cử động một chút là ảnh hưởng đến vết thương, nhưng đau đớn cường liệt không có khiến hắn mất đi lý trí, trái lại kích thích dục vọng càng thêm dâng trào cùng ý chí chiến đấu bừng bừng!

Hắn biết, Đường Mộ Thần cho tới bây giờ sẽ không sẽ làm hắn thất vọng, chỉ cần hắn sơ hở, y có thể lập tức nắm lấy cơ hội vượt qua mình. Duy chỉ có đối thủ như vậy, mới đáng cho hắn kính nể, đáng để coi trọng, mới là người mà Kì An Chi hắn suốt mười bốn năm qua không ngừng thử thách, giữ ở bên người!

Tay quấn lấy tay, chân quấn lấy chân, hai người cứ như vậy thiếp thân cận chiến, đem hết toàn bộ sức mạnh tung ra,chỉ có kẻ mạnh thực sự mới giành được thắng lợi cuối cùng.

Không có bất kỳ lời dư thừa nào, ngay cả quy tắc đạo đức cũng bị vứt bỏ, tay chân móng vuốt, hai người quả thực dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, như hai con thú nguyên thủy hung tàn tranh đấu.

Đường Mộ Thần biết, kẻ mà y đối mặt không phải là người, kẻ này rõ ràng chính là yêu nghiệt! Không ai hiểu điều này hơn y.

Mặc kệ Kì An Chi trước mặt mọi người bày ra bao nhiêu nho nhã lễ độ, thông minh xuất sắc, kẻ này từ trong ra ngoài thủy chung là băng lãnh mà vô tình.

Quen biết nhau bao nhiêu năm, Đường Mộ Thần chưa từng thấy gia khỏa này đối với kẻ không mang đến lợi ích cho mình hoặc không có quan hệ biểu thị ra một chút quan tâm nào. Hay là kẻ nào hoặc chuyện nào có ích, một ngày nào đó mất đi giá trị lợi dụng cũng sẽ bị hắn coi như giấy vệ sinh dùng một lần liền vứt bỏ, đây là nguyên tắc sống của Kì An Chi.

Trên đời này, những người hiếm hoi có thể khiến cho Kì An Chi thực sự đối xử dịu dàng, chỉ có người nhà của hắn. Nhưng cho dù như vậy, người nhà của hắn cũng không thể thay đổi bản tính của yêu nghiệt này. Từ nhỏ, hắn đem bản thân mình và những người xung quanh cố chấp vẽ một vòng tròn. Chỉ có những ai được hắn cho phép bước vào trong vòng mới là người hắn thực sự quan tâm. Mà bất kì kẻ nào không có quan hệ huyết thống với hắn mà muốn xâm nhập thì đều vô cùng gian nan mà thống khổ.

Đường Mộ Thần lúc nhỏ từng hỏi qua nguyên nhân của hành động biến thái này, trả lời y chính là cơn giận dữ đến mất khống chế của Kì An Chi. Cũng vừa vặn là lúc đang tập võ, hắn khống chế không được lực đạo, đem y đánh cho một tuần không xuống giường được.

Bất quá đối với chuyện này, Đường Mộ Thần không biết xuất phát từ tâm lý thế nào, đành thay hắn bảo mật, để cho người lớn coi như chuyện con nít đánh nhau mà kết thúc chuyện này. Từ đó về sau, Đường Mộ Thần tuyệt đối không chạm vào tử huyệt này của hắn nữa.

Bất quá tương ứng, từ khi đó, y đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với yêu nghiệt này.

Phần tình cảm này rất kì lạ, Đường Mộ Thần cũng không thể miêu tả được. Y chỉ biết, yêu nghiệt này đang có bệnh tâm lý, rất khó hoàn toàn tín nhiệm mà tiếp nhận một người, thế nhưng hắn vẫn để y bên người, lấy lý do là có đối thủ để thi thố.

Y có thể cảm thụ được, từ sau sự kiện đó, thái độ của Kì An Chi đối với y cũng thay đổi hẳn. Không giống như trước luôn luôn trêu chọc y, đả kích y mà thực sự để y ở bên cạnh. Vì thế y bắt đầu thiết lập kế hoạch xâm nhập vào bên trong cái vòng đó.

Đường Mộ Thần có thể cảm giác được con đường này có bao nhiêu chông gai khó khăn nguy hiểm, nhưng y không có cách nào dừng chân lại được.

Có lẽ Kì An Chi thật sự là một tay thợ săn giỏi, mặc kệ y muốn chạy trốn đến đâu, hắn đều có thể bức y quay trở lại con đường này.

Thẳng đến rất nhiều năm sau, tại hôn lễ của Đường Mộ Thần bị Kì An Chi bức đến kết cục kia thì, y mới hiểu được, ngay từ đầu y nên chạy đi. Đồng dạng, khi còn bé y không nên hỏi vấn đề kia, lại càng không nên sau khi hỏi lại coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, lừa mình dối người ở lại bên hắn.

Khi đó, Đường Mộ Thần cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra, Kì An Chi hoàn toàn không phải là hoa anh túc, hắn là một chất kịch độc mang vẻ mỹ lệ của hoa anh túc bên ngoài. Nghiện hoa anh túc thì còn có thể cai được, nhưng trúng độc của hắn thì người chỉ còn cách để cho hắn nắm trong tay sinh mệnh của ngươi, thậm chí cả linh hồn.

Mà chuyện sai lầm nhất đời của y là sau khi phát hiện ra chất độc này, lại còn buông lỏng phòng vệ, nảy sinh thương tiếc với hắn. Do đó mới để cho chất độc xâm nhập toàn thân, cứ thế mang đến kết cục không thể phản hồi.

Thế nhưng hối hận ư? Đường Mộ Thần không biết.

Có lẽ cuộc đời của y từ khi bị đứa bé trai đó xô ngã, đã không hoàn toàn thuộc về y nữa.

Cũng như lúc này, y biết rõ dây dưa với Kì An Chi sẽ không có kết quả tốt, nhưng y vẫn là đem hết toàn lực, tận lực tìm kiếm một cơ hội cho mình.

Mà bản lĩnh lớn nhất của Kì An Chi chính là luôn luôn có thể khơi mào được ý chí chiến đấu của Đường Mộ Thần, khiến y cho rằng chỉ cần bản thân nỗ lựcthì có thể chiếm được thượng phong, do đó nhảy vào trong hố bẫy mà hắn giăng sẵn.

“Đường Mộ Thần, cậu thua.” Đem phân thân cường ngạnh tiến vào giữa hai chân y, phân thân nóng rực kiên định cắm sâu vào thân thể đối phương, Kì An Chi khẽ hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của Đường Mộ Thần, trịnh trọng tuyên cáo, “Vì vậy, anh muốn ăn táo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.