Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Chương 30



Editor: Team Tứ Phương 2.

—————————————-

Vào lúc thời tiết mùa hè nóng nhất thì kì thi kiểm tra cuối kì lớp mười một lại đến.

Lớp mười một sau khi phân ban, hình thức thi hoàn toàn dựa theo kì thi đại học, thi trong tổng cộng hai ngày rưỡi. Tới học kì hai lớp mười một, tuy rằng giáo viên còn chưa vội, nhưng chính trong lòng học sinh đã rất sốt ruột, bởi vì sau khai giảng này sẽ là cuối cấp.

Kì thi cuối kì tổng cộng trong ba ngày, mỗi ngày sẽ thi một môn. Chính vì vậy trường học sắp xếp cho học sinh ở lại hai tiết tự học buổi tối giống như thi đại học.

Đã tám rưỡi tối, sau khi tan lớp tự học, mọi người bắt đầu sắp xếp về nhà.

Vi Như Hạ cùng Lạc Đường xuyên qua cửa soát vé vào trạm tàu. Tàu điện ngầm tám giờ rưỡi hành khách tương đối ít, trên cơ bản đều sẽ có chỗ ngồi.

Tháng bảy ở An Thành rất nóng, năm trước Vi Như Hạ được lĩnh hội ở Y Trấn, năm nay ở nội thành, nhưng ở đây so với nhiệt độ ở trấn nhỏ lại càng nóng bức. Cho đến lúc ngồi dưới điều hoa, khí lạnh thổi trên đỉnh đầu, sự nóng bức mới giảm đi một chút.

Sau khi ngồi xuống, Vi Như Hạ đặt cặp sách trên đùi, đem đề vừa rồi chưa giải ra, hỏi Lạc Đường: “Đề này tôi giải thế nào cũng không ra được đáp án.”

Đề này vừa gặp trong đề thi vật lý mấy ngày trước, cuối cùng lại có trong đề thi tổng hợp, trong đó có môn vật lý cô đã cố hết sức. Hai ngày trước cô đã ôn tập rất kỹ cho nên thành tích môn vật lý có thể duy trì ổn định, lần này có thể thi được thứ hạng cao cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên chỉ sợ đến lúc đó bài thi có sự cố ngoài ý muốn.

Lạc Đường khoanh tay dựa vào tàu điện ngầm, cậu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Vi Như Hạ nói, cậu mở mắt, hai tròng mắt đen nhánh dưới cặp lông mi dài nồng đậm. Nghiêng mắt nhìn thoáng qua đề thi trên tay Vi Như Hạ, cậu duỗi tay tiếp nhận bài thi, cầm bút bắt đầu tính toán.

Các đề bài cô luôn không giải được, thì ở trên tay Lạc Đường lại đơn giản như là tháo nút một sợi dây vậy. Những bước giải của cậu cũng không có gì phức tạp, ba bốn bước là tính ra kết quả. Sau khi tính xong còn vẽ một vòng ở trên công thức quan trọng, trầm giọng nói: “Cậu dùng sai công thức.”

Thiếu niên hơi rũ mắt, mi cong cùng mũi cao thẳng, khiến ngũ quan cậu trở nên tinh tế như được khắc. Vi Như Hạ nhìn công thức cậu vừa đánh dấu, cười nói: “Trách không được kết quả tính ra đều không đúng.”

Dựa theo bài giải của Lạc Đường, Vi Như Hạ làm lại một lần, thiếu niên dựa vào ghế tàu điện ngầm, hơi nghiêng đầu nhìn cô giải từng bước một.

Sau khi giải xong, Vi Như Hạ không tiếp tục làm nữa, hôm nay khảo sát vốn đã rất mệt lại còn phải học hai tiết tự học buổi tối, cô đã có chút đau đầu. Không tiếp tục làm bài, Vi Như Hạ quay đầu lại nói với Lạc Đường: “Ngày mai làm bài kiểm tra xong tôi phải ra sân bay.”

Hai ngày nay hành lý đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ buổi chiều ngày mai là đi. Vi Tử Thiện cũng đã sắp xếp xong người đón cô đi sân bay.

Kì nghỉ hè này cô muốn đến chỗ của bố, kế hoạch đã được sắp xếp trước rất lâu rồi, cuối cùng trong chớp mắt cũng đã được đi. Hè năm nay được nghỉ một tháng rưỡi, Vi Như Hạ sẽ không về nhà.

Lúc Vi Như Hạ nói chuyện, thần sắc cùng ngữ khí không có sự thay đổi. Từ nhỏ cô đã trải qua hai lần sinh li tử biệt, đối với loại cách xa ít ngày này, Vi Như Hạ cũng không để ở trong lòng.

Lạc Đường nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt, tiếp tục dựa đầu nhắm mắt lại nói: “Vậy kem trong tủ lạnh kia đành cho A Mang ăn vậy.”

Cô đi rồi, kem trong nhà không ai ăn. Nghe cậu vừa nói như vậy, Vi Như Hạ cảm thấy hai người ở bên nhau cùng cách xa thật khác biệt. Cô cảm thấy có chút tiếc nuối, cũng dựa đầu vào tàu điện ngầm, nói: “Vậy đêm nay trở về tôi phải ăn nhiều thêm mấy cây.”

Đầu dựa vào tàu điện ngầm, cảm nhận sự lạnh lẽo cứng rắn xuyên thấu qua tóc truyền tới da đầu, đầu óc Vi Như Hạ dần dần thả lỏng, chỉ một lát liền thiếp đi.

Lạc Đường không nghe thấy tiếng động từ Vi Như Hạ, cậu mở mắt ra nhìn cô một chút. Ngón tay cô còn kẹp một tờ bài thi, bàn tay còn lại thì cầm một cây bút, lúc này đang dựa đầu ngủ rất an tĩnh yên ổn.

Ngồi thẳng người lại, Lạc Đường rút bài thi trong tay cô ra, mặt trên còn có hai bài cô làm sai chưa sửa. Cậu ngước mắt nhìn Vi Như Hạ, cầm lấy bút của cô bắt đầu tính toán.

Tàu điện ngầm chỉ có vài ba người, thời gian này phần lớn là đi tăng ca vừa mới trở về, không ai còn tinh lực để nói chuyện, cho nên trong tàu chỉ có thể nghe được âm thanh tàu điện ngầm đang chạy nhanh.

Tàu điện ngầm chạy cũng không vững vàng, một lần quẹo vào, buồng xe có một trận rung chuyển. Sau khi đầu Vi Như Hạ nghiêng về phía trước lại theo quán tính dựa lại, tuy nhiên lực đạo trở về của cô có chút lớn. Vi Như Hạ đang mơ màng ngủ, theo bản năng giảm lực đi một chút, cuối cùng đầu cô dựa vào một chỗ so với tàu điện ngầm còn mềm mại hơn nhiều lần.

Lạc Đường đưa tay đỡ lấy sau gáy Vi Như Hạ, nhìn lông mày cô nhẹ nhàng dãn ra, tựa hồ đã ngủ lại. Tay trái cậu lấy bút đè lên bài thi, tiếp tục giải hai đề bài kia cho cô.

Càng tới gần khu biệt thự Lạc Phu, người trên tàu điện ngầm càng ít. Hai người mặc đồng phục, trong những hành khách lác đác trên tàu lại càng nổi bật.

Nữ sinh ngủ rất điềm đạm, nam sinh cao ráo chân dài, tay phải cậu đặt trên tựa ghế để nữ sinh gối lên trên, tay trái cầm bút giải đề thi ở trên đùi.

Tình cảm đơn thuần của thiếu niên thiếu nữ thường khiến người ta nhớ về một thời dại khờ ngây thơ của mình.

Đối diện là hai người phụ nữ tầm hai lăm hai sáu tuổi, vẫn luôn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của bọn họ. Đợi cho trạm dừng, khi hai người đứng dậy xuống tàu điện ngầm, Lạc Đường nghe được một nữ nhân cảm thán.

“Tình cảm thời cấp ba thật trong sáng đơn thuần, có lẽ bọn họ cứ mãi không trưởng thành thì thật tốt. Trưởng thành rồi tham gia các hoạt động ở trường đại học, nói không chừng không biết khi nào phải chia xa……”

Lạc Đường vừa ngẩng đầu nhìn về phía hai người kia thì đúng lúc cửa tàu điện ngầm đóng lại, đem những lời hai người đang nói ngăn lại bên ngoài. Thanh âm đóng cửa khiến Vi Như Hạ nhăn mày lại, cô mở mắt ra, cảm nhận được lòng bàn tay của Lạc Đường ở đằng sau, cô hỏi: “Tới rồi sao?”

“Chưa tới.” Lạc Đường nói xong cúi đầu tiếp tục giải đề, vừa giải vừa nói: “Cậu tiếp tục ngủ đi, tới nơi tôi gọi cậu.”

Vi Tử Thiện đứng ở sảnh sân bay, điện thoại trên tay đang kết nối, ông đang chờ Vi Như Hạ tới. Ông đến đây trước, đã đứng ở chỗ này một lát rồi.

“Anh có thể hỏi ý kiến của con bé, không thể tiếp tục đứng đây được.” Bên kia điện thoại là giọng của một người phụ nữ, trong giọng nói có thể nghe ra chút áp lực và vội vàng.

Giật giật ngón tay phải, Vi Tử Thiện đổi sang cầm bằng tay trái, ông còn chưa trả lời liền nghe được thanh âm ngọt ngào quen thuộc vọng đến.

“Bố.” Vi Như Hạ đeo cặp sách, theo dòng người chạy tới.

Hai người đã hai tháng không gặp, Vi Như Hạ hình như lại cao hơn một chút, trên người cô còn mặc đồng phục trường cấp ba An Thành, bên dưới mặc váy kẻ, từng bước nhanh chóng chạy tới trước mặt ông.

Nhìn Vi Như Hạ chân thật xuất hiện ở trước mặt, cảm nhận hoàn toàn không giống trong video. Vi Tử Thiện buông điện thoại xuống, sau khi đón Vi Như Hạ, vẻ mặt ông có chút xúc động, giơ tay muốn sờ mặt cô một chút, cuối cùng lại chỉ vỗ vỗ trên vai cô, cười nói: “Đói bụng sao? Bố đưa con đi ăn cái gì nhé.”

Ở trong video hoặc khi gọi điện vì không phải đối mặt người thật, hai người thể hiện tình cảm có chút nhiệt tình. Mà khi chân chính đối mặt, thường sẽ thêm chút xa cách.

Vi Như Hạ nhìn bố rút tay về, cô cười rộ lên, giơ tay ôm lấy cánh tay ông, trong ánh mắt kinh ngạc của bố, Vi Như Hạ vừa đi vừa nói chuyện: “Đói bụng ạ, nhưng con muốn tắm rửa trước đã, thời tiết thật nóng ~”

So với ông, Vi Như Hạ càng thoải mái hơn. Trên người cô luôn tràn ngập tinh thần lạc quan khiến trong lòng Vi Tử Thiện có chút thả lỏng. Ông mặc cho cô kéo cánh tay mình, cất điện thoại vừa đi vừa nói: “Được, chúng ta về khách sạn trước.”

Sau khi Vi Như Hạ về khách sạn thay quần áo liền được Vi Tử Thiện đưa đến một quán ăn phương Bắc nổi tiếng nhất. Kỳ thật tuy nói là hương vị phương Bắc, nhưng cũng mang theo khẩu vị phương Nam, Vi Như Hạ không thích ăn quán nhưng không chịu nổi cơn đói. Lúc cô ăn, Vi Tử Thiện cũng ăn một chút, buổi tối ông còn phải đi diễn nên không thể ăn quá nhiều.

“Kiểm tra cuối kì như thế nào rồi” Vi Tử Thiện gắp thức ăn cho Vi Như Hạ, rồi nói chuyện cùng cô.

Nhắc tới khảo sát cuối kì, mặt Vi Như Hạ liền mang theo ý cười, không chờ cô nói, Vi Tử Thiện liền cười rộ lên, hỏi: “Con làm được bài?”

“Vâng.” Vi Như Hạ gật đầu, cô nghĩ tới bài cuối cùng, nói: “Bình thường môn vật lý con làm không tốt, nhưng đề thi lần này có dạng mà Lạc Đường vừa giúp con giải một ngày trước nên con làm rất tốt. Sau khi làm xong liền thấy thoải mái hơn, những bài sau cũng dễ dàng làm được. Thật ra cũng là do may mắn.”

Nghe xong Vi Như Hạ nói, Vi Tử Thiện càng vui hơn. Thực ra ông không có cảm giác thỏa mãn giống như các phụ huynh khác nghe con kể về thành tích, chỉ là nhìn Vi Như Hạ vui vẻ, ông cũng vui vẻ thôi. Ngày thường ông giao tiếp cùng Vi Như Hạ cũng biết được chút ít việc học hành của cô, nhưng sau lần thi kì trước, mỗi tháng thành tích của cô đều tiến bộ. Xem lần này cô tự tin như vậy, nói không chừng có thể tiến vào top mười của lớp.

Sang năm sẽ phải thi đại học, nếu nằm trong top mười thì đến lúc đó cũng có thể dễ dàng lựa chọn trường.

“Con muốn chọn trường nào?” Vi Tử Thiện hỏi.

Hiện tại đều là biết điểm rồi mới chọn nguyện vọng, so trước kia sẽ an toàn hơn nhiều. Nhưng dù biết điểm rồi mới chọn trường nhưng trước khi thi đại học phải đặt mục tiêu trước cho mình.

Đối với vấn đề này, Vi Như Hạ cũng không nhiều lời, cô chỉ là cười một tiếng, xem bộ dáng cô, tựa hồ đã có lựa chọn rồi. Cô không muốn nói thì Vi Tử Thiện cũng không có hỏi lại.

Ngón tay ông khẽ động, nhìn Vi Như Hạ hỏi: “Con có muốn đi du học không?”

Vi Như Hạ đang ăn cơm liền ngẩng đầu lên nhìn Vi Tử Thiện, trả lời: “Con chưa nghĩ tới.”

“Ừm.” Vi Tử Thiện lên tiếng, ông nhìn Vi Như Hạ cười rộ lên giải thích nói: “Trong đoàn vừa họp hôm qua, sau khi kết thúc tour diễn sẽ đi Áo. Bố nghe nói trường học bên kia cũng không tồi cho nên muốn hỏi con có muốn đi hay không.”

Lý do của Vi Tử Thiện giống như một cây quạt trấn an xao động trong lòng Vi Như Hạ. Cô nghe giải thích xong, đột nhiên cười nói: “Nhưng diễn xong vẫn phải về nước mà.”

Nghe cô nói như vậy, Vi Tử Thiện mới phản ứng lại, ông cười cười nói: “Đúng vậy.”

Sau khi Vi Như Hạ ăn xong được Vi Tử Thiện đưa về phòng của ông. Bên trong có hai gian phòng ngủ, vừa vặn có thể ở cùng một chỗ với ông. Lúc ông vội vàng đi họp để chuẩn bị tập luyện cho vở diễn, Vi Như Hạ liền ở phòng đọc sách.

Vi Như Hạ ở trong phòng thu thập hành lý, sau đó đem sách giáo khoa ra.

Không biết là vì đi đường mệt nhọc hay là vì vừa thi xong, đầu óc Vi Như Hạ có chút không tốt lắm, cô vừa nhìn hai đề bài liền bó tay. Không chút suy nghĩ, cô gọi video cho Lạc Đường, cậu bắt máy rất nhanh.

Hiện tại là tám giờ tối, Lạc Đường hẳn là mới chạy bộ đêm về. Khi Vi Như Hạ ở nhà, cậu đều giúp cô giải đề rồi mới đi chạy. Thời tiết lạnh Vi Như Hạ còn có thể chạy cùng cậu, cái thời tiết nóng như hiện tại này, cô chịu không nổi.

Video vừa kết nối, cô liền thấy thiếu niên mới đứng lên từ thảm bên cửa sổ, video đảo qua, còn quét tới hành lý cùng A Mang đang ngồi xổm bên cạnh.

“Cậu đi đâu à?” Vi Như Hạ hỏi.

Lạc Đường kéo ghế ra, nhìn sách vật lý trước mặt cô rồi lấy sách của mình, vừa mở vừa nói: “Ừm, chiều ngày mai đi Thụy Sĩ.”

Công ty của Lạc Thanh Cốc bố của Lạc Đường có chi nhánh ở Thụy Sĩ, cho nên ông sẽ qua đó công tác nửa tháng. Vừa đúng dịp Lạc Đường được nghỉ hè nên lần này liền đi cùng ông.

Đối với chuyện ra nước ngoài này, Lạc Đường chắc đã đi rất nhiều, biểu hiện trên mặt cậu đều là nhẹ nhàng bâng quơ. Vi Như Hạ nghe cậu trả lời, đột nhiên cười nói: “Tôi cũng từng ra nước ngoài đấy, Đông Trấn ở gần biên giới nước Nga vì vậy tôi cùng mẹ đã đi qua đó để mua bán.”

Nói xong, chính Vi Như Hạ cũng cảm thấy buồn cười, kỳ thật ý nghĩa chân chính của chuyến đi cũng không tính là xuất ngoại.

Qua video, khớp xương ngón tay Lạc Đường trắng nõn đẹp mắt đặt trên trang sách, sau khi nghe được lời của cô, khóe môi hơi cong một chút. Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường, đột nhiên nhớ tới điều bố vừa nói với cô ở nhà hàng, cô hỏi Lạc Đường: “Cậu có muốn đi du học không?”

Tới kì hai lớp mười một, lớp học cũng có hai ba bạn học ra nước ngoài, Vi Như Hạ chỉ lo học tập, lại chưa từng nghĩ tới, cũng chưa bao giờ thảo luận quá đề tài này cùng Lạc Đường. Cậu vừa nghe Vi Như Hạ nói, động tác lật sách trên tay có chút dừng, ngẩng đầu nói với Vi Như Hạ: “Cậu muốn đi sao?”

Nhìn vẻ mặt của Lạc Đường, khóe mắt Vi Như Hạ híp lại, cô cười nói: “Muốn.”

Cô hiểu Lạc Đường, Lạc Đường cũng hiểu cô. Nhìn biểu tình của cô, Lạc Đường cũng biết lời nói và suy nghĩ của cô không giống nhau. Lạc Đường lật đến đề Vi Như Hạ muốn giải, ngước mắt nhìn thiếu nữ mang theo ý cười trong video.

“Cậu muốn đi cũng có thể, dù sao đến cuối cùng tôi khẳng định sẽ đưa cậu trở về.”

Thiếu niên hơi rũ mắt, lông mi đen dài cong cong hơi hạ, hai tròng mắt đen nhánh sáng như sao trời.

“Cậu có đồng ý cùng tôi trở về không?” Lạc Đường hỏi.

Trên màn hình khóe môi thiếu nữ giương lên, cười ấm áp, cô gật gật đầu, nhẹ giọng khẳng định.

“Ừm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Là cậu nói không rời đi mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.