Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Chương 31



Editor: Team Tứ Phương 2

Nửa tháng nghỉ hè này, Vi Như Hạ theo bố đi diễn ở tám tỉnh thành. Tuy là khoảng cách không xa nhưng mỗi tỉnh đều có những phong tục tập quán đặc biệt của nó. Vi Như Hạ cảm nhận được văn hóa không giống nhau của các thành phố, hơn nữa còn có bố ở bên cạnh, kì nghỉ hè rất nhanh đã kết thúc rồi.

Trước khi khai giảng, đoàn kịch cho Vi Tử Thiện nghỉ ba ngày, vừa hay ông có thể tự mình đưa Vi Như Hạ về nhà.

Từ trên xe đi xuống, ánh nắng chiếu vào mặt khiến Vi Như Hạ nheo nheo mắt, cô ngẩng đầu nhìn sân vườn, hoa cỏ ở vườn đều héo rũ rồi, giống năm ngoái lúc cô theo bà nội qua đây vậy.

So với năm ngoái, Vi Như Hạ cảm giác ở An Thành yên tĩnh hơn nhiều. Lúc cô đưa tay nhận lấy hành lý bố đưa thì nhìn qua nhà Lạc Đường một cái, rất yên lặng, sau khi đi Thụy Sĩ cậu liền đi chơi một vòng quanh Bắc Âu. Hôm qua gọi video, cậu nói ngày mai mới có thể về đến nhà.

Vi Như Hạ mới có nghỉ hè không ở nhà, nhưng Vi Tử Thiện thì khác, ông gần bốn tháng chưa quay lại. Tuy là vậy nhưng ở nhà có thuê người giúp việc, cũng coi như không quá bừa bộn. Ông xách hành lí cho Vi Như Hạ, vừa nghe âm thanh cô bấm mật mã vừa nhìn cây cối trong sân.

Vi Tử Thiện vốn không am hiểu việc xử lý hoa cỏ, nhưng ông lại yêu thích chúng, mỗi gốc cây ở vườn ông đều phân biệt được. Cho nên khi ông nhìn về phía góc vườn phát hiện có một cây nhỏ lạ, khiến ông nhìn chăm chú một lúc.

“Đấy là cây lê.”

Khi Vi Như Hạ mở cửa, chợt nghe bố ở đằng sau đang kéo vali nhàn nhạt nói một câu.

Động tác đẩy cửa của Vi Như Hạ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cây lê, rồi lại nhìn hoa cỏ trong vườn, trên nhành cây anh đào tô điểm mấy chiếc lá không dễ nhìn thấy.

Lúc trồng cây lê bố cô không ở nhà, nhưng nhìn thấy vẫn là nhìn thấy, Vi Như Hạ “ừm” một tiếng, quay đầu nhìn bố cười. Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Vi Tử Thiện kéo hành lý theo con đường mòn, bánh xe vang lên tiếng “lộp cộp”, ông nói: “Cứ trồng ở đó đi, vài năm nữa sẽ có quả rồi.”

Vẻ mặt của bố không thay đổi nhiều, khóe môi ông kéo ra, cười nói dường như để trấn an cô. Tim Vi Như Hạ như được truyền thêm hai giọt nước ấm, cô cười nói: “Vâng, con thích ăn lê.”

Hai bố con nói thêm mấy câu thì đã vào trong nhà, ngăn cách sự khô hanh ở bên ngoài, sau đó Vi Như Hạ kéo hành lý về phòng. Hôm nay thời tiết vẫn rất nóng, cô tắm rửa thay quần áo, ngẩng mắt lên nhìn thời gian, chuẩn bị xuống lầu uống nước hoa quả.

Trước khi về An Thành, Vi Tử Thiện và dì Lý đã dặn dò rồi, tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng có thức ăn và rau quả tươi. Bây giờ là ba giờ chiều, đợi đến năm giờ dì Lý sẽ đến nấu cơm.

Lần diễn này thời gian rất dài, thậm chí mấy tháng trước Vi Tử Thiện còn không có thời gian nghỉ ngơi. Lần này đưa Vi Như Hạ về, ông sẽ nán lại nhà hai ngày, cho đến khi cô đi học.

Cho dù là ở đâu, có thể ở cùng với bố, Vi Như Hạ liền cảm thấy rất vui. Hai người đã trải qua thời gian nghỉ hè cùng nhau, bây giờ dù không thân thiết bằng tình cảm bố con bình thường, nhưng hai bên đều hỗ trợ bao dung, mà rõ ràng bố bao dung con gái tương đối nhiều.

Từ cây lê nhỏ có thể nhìn ra, ông biết cô là vì mẹ mà trồng.

Đến phòng bếp rót hai cốc nước hoa quả, Vi Như Hạ uống xong một cốc rồi bưng cốc khác chuẩn bị đến đưa cho bố. Cô vừa lên lầu, thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, Vi Như Hạ bỏ ly nước xuống, đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, khí nóng ở bên ngoài cũng phả vào, cô híp mắt lại, một lúc sau mới nhìn rõ người đứng ở trước cửa.

Là một người phụ nữ.

Người đó mặc quần đỏ, trang điểm tinh tế, tóc đen xoăn sóng to, diện mạo đẹp đẽ, dáng người gợi cảm. Lúc Vi Như Hạ mở cửa, cô ấy tháo kính mắt xuống, một đôi mắt màu hạnh nhân mềm mại dịu dàng, sau khi nhìn thấy Vi Như Hạ, cô ấy nhìn cô cười nói: “Vi Như Hạ phải không? Cô đến tìm bố cháu, ông ấy có nhà không?”

Cô ấy dù nhăn mày hay cười đều rất phong tình, cô ấy biết tên của cô, mà cô lại không biết gì về người ta. Sở dĩ như vậy là bởi vì bố cô từng nhắc qua cô với cô ấy, mà từ trước đến nay lại chưa từng nhắc đến người phụ nữ này với cô.

Theo bộ dạng cười của cô ta, Vi Như Hạ mời vào nhà, nói: “Ở trên lầu ạ, cháu có thể gọi cô là gì?”

Nhìn tuổi tác của cô ấy hình như đầu ba mươi, gọi chị thì sợ lỡ ngang hàng với bố của cô, gọi dì lại làm người ta già đi.

Không ngờ người phụ nữ đó không để ý, cô ấy vừa vào cửa, giày cao gót giẫm lên sàn nhà, cười nói: “Gọi dì là được rồi, cô với ba cháu bằng tuổi nhau.”

“Chào dì Lâm”. Vi Như Hạ lễ phép chào một tiếng.

Cười đáp lại, Lâm Linh nhìn đánh giá Vi Như Hạ, vừa muốn nói chuyện với Vi Như Hạ, trên lầu bỗng truyền đến âm thanh của Vi Tử Thiện: “Sao cô lại đến đây?”

Vi Như Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy bố cô đang đứng trước cửa phòng sách, ông đã thay bộ vải đay ở nhà, khí chất nho nhã lại thêm chút dịu dàng. Nhìn thấy Lâm Linh, Vi Tử Thiện đột nhiên chau mày lại, đặt tầm mắt trên người Vi Như Hạ.

Lâm Linh nói với Vi Tử Thiện: “Em nghe Hân Bội nói anh về An Thành rồi, nên liền qua thăm một chút.”

Lúc cô ấy nói chuyện rất thả lỏng, tay trái cầm kính râm, tay phải cầm túi văn kiện. Vi Tử Thiện nhìn thấy túi văn kiện, mím môi nói: “Đến phòng sách đi”.

“Được.” Lâm Linh đáp lại một tiếng, gật đầu nhẹ với Vi Như Hạ rồi đi lên lầu.

Vi Tử Thiện mở cửa để Lâm Linh vào trước, sau đó quay lại nhìn Vi Như Hạ một cái, khuôn mặt mang theo cảm xúc phức tạp. Ông vừa định nói thì Vi Như Hạ ngẩng lên chỗ bố cười, chỉ vào phòng ăn hỏi: “Dì Lâm có ở lại ăn cơm không ạ?”

“Không ở lại.” Vi Tử Thiện nhìn cô cười, do dự một chút cuối cùng vẫn không mở miệng, ông trả lời xong quay người đi vào phòng sách.

Nhìn thấy bọn họ vào phòng sách bàn chuyện, Vi Như Hạ cũng về phòng mình, khai giảng này là lớp mười hai rồi. Cô phải toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc học, tuy nghỉ hè không học lớp phụ đạo, nhưng cũng ôn tập không ít. Cô học lại, cũng chỉ có thể học lại trong năm nay. Đợi lúc này sang năm, cô có muốn cũng không có cơ hội nữa rồi.

Sau khi làm xong hai đề thi, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn ra cửa, hỏi: “Là bố ạ?”

“Ừm” Vi Tử Thiện đáp lại một tiếng, ngữ khí ôn nhu nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, đến giờ ăn cơm tối rồi.”

“Vâng ạ.” Vi Như Hạ trả lời rồi gộp bài thi trên bàn lại, đứng dậy đi ra cửa.

Hai người ngồi hai bên bàn ăn, bầu không khí ăn cơm bình yên. Vi Như Hạ học tập tiêu hao nhiều sức lực nên ăn cũng nhiều hơn chút, Vi Tử Thiện vẫn muốn giữ dáng, ăn một chút rồi ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Vi Như Hạ.

Hai người đối mắt nhau, tự nhiên là trong lòng mỗi người đều mang tâm sự. Vi Tử Thiện tuy không chứng kiến Vi Như Hạ lúc nhỏ, nhưng lại ở cạnh sau khi cô trưởng thành mới nhận ra cũng có mặt lợi. Ông có thể coi Vi Như Hạ như một người bạn, có chuyện gì hai bố con đều có thể nói ra.

“Cô ấy nói gì với con vậy?” Lúc Vi Tử Thiện mở cửa ra thấy Lâm Linh và Vi Như Hạ đang nói chuyện. Lâm Linh nói với ông rằng cái gì cô ta cũng không nói với Vi Như Hạ, nhưng ông vẫn muốn xác nhận một chút.

Nghĩ rằng bố cũng muốn hỏi câu này, Vi Như Hạ cười, trả lời: “Cô ấy bảo con gọi cô ấy là dì bởi vì cô ấy cùng tuổi với bố”.

“Ừm.” Vi Tử Thiện nhẹ lòng, cười rồi nói: “Thì ra là vậy.”

Nhìn thấy biểu cảm của bố, Vi Như Hạ cũng tự cười, cúi đầu ăn một miếng cơm, nói: “Bố có thể tìm một người ở bên cạnh, con thấy dì Lâm cũng khá tốt.”

Vi Tử Thiện vốn đang cười thì bị câu nói của Vi Như Hạ làm ngừng lại, hai mắt hiện lên một chút nghi hoặc, sau đó đột nhiên nghĩ ra là gì. Ông nhìn vẻ mặt Vi Như Hạ ăn đầy thỏa mãn, Vi Tử Thiện cười nói: “Không được, bố thích cuộc sống hiện tại hơn.”

Lúc trước bố ở cùng với mẹ, giờ ở cùng con gái, thật ra ông khá tiếp nhận sự chiếu cố của ông trời, coi như không có bạn đồng hành, nhưng cũng có người thân ở bên cạnh. Vết thương từ mười mấy năm trước khiến ông không dám có tình cảm với người khác, nhưng bây giờ “vết thương” này lại ở bên bầu bạn khiến ông không còn cô đơn, ông cảm thấy cuộc sống hiện tại là tốt nhất rồi.

Dì Lâm và bố trước mặt cô chỉ nói một câu, cô không biết cụ thể hai người có quan hệ gì. Thật ra cô nhận ra bố cô đối với Dì Lâm có chút xa cách, ông có chút khá chậm rãi, mà dì Lâm lại sống sôi nổi hơn nhiều, tính cách của hai người vừa hay bổ sung tương trợ cho nhau.

Bản thân Vi Như Hạ chưa yêu bao giờ nhưng cô cảm thấy hai người rất hợp nhau, bởi vì dù sao cũng là cả đời này phải sống cùng nhau.

Ngày thứ hai Vi Như Hạ dậy rất sớm, buổi tối hôm qua có mưa khiến không khí nóng bức xua tan, sáng sớm gió mát thổi từng đợt, cô và Vi Tử Thiện ở trong vườn cắt tỉa hoa cỏ.

Cô nói chuyện với bố, thường ngẩng đầu hướng tới bên kia đường. Đợi đến khi có chiếc xe ta-xi màu đen tiến đến, trên mặt cô mới nở nụ cười.

Trong khu có giới hạn tốc độ, chiếc ta-xi đen chậm chậm chạy qua, cửa xe mở ra, mặt Lạc Đường xuất hiện.

Có điều chỉ mới qua một kì nghỉ hè, Vi Như Hạ đã cảm thấy như rất lâu rồi không gặp cậu. Mỗi lần nhìn mặt cậu đều cảm thấy đẹp trai hơn lúc trước.

Thiếu niên vẫn trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen trong trẻo sáng sủa, cậu nhìn Vi Như Hạ, hỏi một câu: “Đang làm gì vậy?”

Sau khi nói xong, xe liền dừng lại, Lạc Đường xuống xe mở cửa đi đến.

Cậu mặc một bộ đồ màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu sáng. Lạc Đường rất trắng, mọi màu sắc trên quần áo đều có thể mặc ra một loại khí chất rất thanh nhã mà sạch sẽ.

Bỏ cây kéo trên tay xuống, Vi Như Hạ đi đến, ngăn cách với thiếu niên một bức tường. Cô nhìn mặt mày của cậu, nhếch môi, nhẹ nhàng cười nói: “Đang đợi cậu.”

Niềm vui của cô không thu lại chút nào, đôi mắt màu nâu nhạt đều sáng lấp lánh niềm vui. Lạc Đường nhìn cô, lông mi che xuống đôi mắt trong veo sáng sủa.

Yết hầu thiếu niên khẽ động, Vi Như Hạ nghe thấy được tiếng cười hừ trong cổ họng cậu.

Sau Lạc Đường, Dương Thư Nhữ cũng đi xuống. Bà nhìn hai người, trên mặt cũng tự nhiên cười một cái, sau khi chào hỏi Vi Tử Thiện trước, Dương Thư Nhữ sắp xếp nói: “Lạc Đường, con với Hạ Hạ đi quán thú cưng dẫn A Mang về đi.”

Kì nghỉ hè của Lạc Đường cơ bản đều đi du lịch, Dương Thư Nhữ cũng đi cùng cậu cho nên A Mang phải đưa đến quán thú cưng gửi.

Nhận nhiệm vụ, Vi Như Hạ tháo găng sau đó đi rửa tay rồi cùng Lạc Đường đến quán thú cưng. Quán thú cưng ở gần trạm tàu điện ngầm, cách khu Lạc Phu không gần cũng không xa. Dẫn được A Mang về, Vi Như Hạ đã nóng tới mức đổ hết mồ hôi.

Lạc Đường thấy vậy ngẩng đầu nhìn cô, rồi đưa Vi Như Hạ đến siêu thị gần đó mua một cây kem cho cô.

Bóc vỏ kem ra, Vi Như Hạ cắn một miếng, trong nháy mắt tinh thần đã sảng khoái hơn. A Mang đứng ở bên cạnh cô, chà cọ vào bên cạnh cũng muốn cắn, Vi Như Hạ cười đem kem giơ lên cao, cúi đầu nhìn A Mang: “Kem trong nhà đều bị ngươi ăn hết rồi, cái này không cho ngươi đâu.”

A Mang nghe không hiểu lời của Vi Như Hạ, nó vẫy đuôi muốn với lấy liền bị Lạc Đường khống chế lại. Đợi cậu khống chế xong thì khóe mắt Vi Như Hạ cong lên, lại cắn một miếng kem.

Đến con đường trước cửa nhà, cô ăn nốt miếng kem cuối cùng rồi ngẩng đầu nhìn cửa nhà mình, nhìn thấy ở bên ngoài dừng một chiếc BMW màu hồng, Lâm Linh từ trên đó đi xuống.

Lâm Linh hình như không nhìn thấy cô, trong tay cô cầm túi văn kiện giống hôm qua, tháo mắt kính rồi trực tiếp đi vào nhà cô.

Lạc Đường từ nhỏ đã sống ở đây, mấy năm trước Vi Tử Thiện chuyển đến làm hàng xóm, cậu chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào ra vào nhà ông.

Đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, cái gì cũng không hiểu, lại cái gì cũng hiểu.

Lạc Đường nhìn cô, Vi Như Hạ ngẩng đầu đối diện tầm mắt của cậu. Cô “Ừm” một tiếng nói: “Hôm qua đã đến rồi, đến tìm bố mình, mình gọi cô ấy là dì Lâm”.

Cô nhìn ra trong sắc mặt của Lạc Đường có ý tứ, Vi Như Hạ cười giải thích: “Tôi cũng không hiểu quan hệ của cô ấy và bố là gì, có điều xem ra hai người khá thân thiết. Cũng không có gì, bố tôi có cuộc sống riêng, không thể chỉ thuộc mãi về tôi.”

Vi Như Hạ tính tình có chút lạnh nhạt, toàn bộ dường như có thể nhìn ra, lúc nói ra câu này, trên mặt cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng.

“Đến nhà tôi đi.” Lạc Đường cầm hộp kem đã ăn hết trong tay Vi Như Hạ, đưa dây dắt A Mang cho cô, nói: “Nhà tôi vẫn còn kem.”

Cầm dây xích dẫn A Mang đi về phía trước, Vi Như Hạ hoàn hồn, nhìn Lạc Đường hỏi: “Không phải cậu nói kem trong nhà đều bị A Mang ăn hết rồi à?”

Hộp kem bị vứt vào thùng rác bên cạnh, Lạc Đường đứng dậy nhìn về phía Vi Như Hạ. Vẻ mặt cậu bình tĩnh, hai mắt thâm thúy mà trong veo, cậu nhìn cô, thấp giọng nói: “Thứ thuộc về cậu, tôi sẽ không cho người khác.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Thứ thuộc về cậu, tôi sẽ không đưa người khác, nhất là tim của tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.