Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Chương 37



Editor: Team Tứ Phương 2

Sau khi Vi Như Hạ về tới khách sạn tắm rửa xong liền gọi điện thoại cho bố cô đang ở Anh quốc. Điện thoại nối máy rất nhanh, tiếng của bố cô truyền đến, gương mặt cô cũng trở nên nhu hòa hơn, cười nói: “Bố, bố đang làm gì vậy?”

Cuộc sống của Vi Tử Thiện trong tám năm nay trôi qua có quy luật mà trật tự, cho dù ông không nói, Vi Như Hạ cũng có thể đoán ra ông đang làm gì. Nhưng cuộc nói chuyện giữa hai bố con, không suy nghĩ nhiều mà tùy ý, nó cũng giống như cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người bạn.

“Đang xem kịch bản học sinh vừa đưa tới, đã quen với sự chênh lệch về múi giờ chưa?” Vi Tử Thiện ngữ khí ôn hòa hỏi. Sau khi phẫu thuật xong, sức khỏe của Vi Tử Thiện suy giảm, cho dù trải qua nhiều năm phục hồi chức năng, cũng chưa hoàn toàn khỏe lại, nói chuyện cũng không còn tràn đầy khí thế như năm đó ở trên sân khấu.

Lần này Vi Tử Thiện bệnh nặng, toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà cũng tiêu sạch, sau khi Vi Như Hạ tốt nghiệp đại học cũng đi làm, cho dù là vậy, tình hình kinh tế trong gia đình vẫn không lạc quan lắm. Biết rằng bản thân làm liên lụy con gái, Vi Tử Thiện cũng rất nỗ lực, trong 8 năm liền mức độ hồi phục bằng 10 năm của người khác. Hiện tại bệnh tình dần dần ổn định, ông tìm một người bạn ở kịch viện, giới thiệu công việc bán thời gian là giúp học sinh sửa kịch bản.

Cầm điều khiển từ xa đem rèm cửa đóng lại, Vi Như Hạ đáp lại một tiếng. Thực tế hôm nay bận rộn một ngày, lại thêm cả đêm hôm qua không ngủ, hiện tại cô rất mệt. Tuy là cơ thể rất mệt, nhưng tinh thần lại vẫn rất tỉnh táo, cảm giác này quá mức giày vò.

Vi Tử Thiện nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của con gái, ông có chút đau lòng, nói với Vi Như Hạ: “Con không cần lo cho bố, bây giờ bố có thể tự chăm sóc cho bản thân rồi, Alan cũng sẽ đưa bố đến bệnh viện khám định kì.”

Alan là một trong những học sinh của Vi Tử Thiện, năm nay mới 19 tuổi, đang học năm hai học viện sân khấu, vì năm đó xem qua vở diễn “Gió Cát” của Vi Tử Thiện, cũng tính là fans Vi Tử Thiện. Vi Tử Thiện đôi khi cũng sẽ chỉ dạy chuyên môn, cách diễn, cậu ấy thích ở cùng Vi Tử Thiện, Vi Như Hạ về nước một thời gian, cũng là do cậu ấy đưa ông đi bệnh viện.

“Vâng, vậy đợi khi con trở về con sẽ mời cậu ấy ăn cơm, chắc khoảng 1 tháng sau con có thể về rồi.” Vi Như Hạ yên tâm đôi chút, nói ra kế hoạch của bản thân. Thực ra làm quảng cáo cũng phải mất hơn 1 tháng mới hoàn thành, kế hoạch này cô chuẩn bị từ đầu năm, hiện tại muốn quay chụp nên mới trở lại An Thành.

Từ sau khi ông sinh bệnh, đây là lần đầu tiên Vi Như Hạ xa ông lâu như vậy. Theo lẽ thường mà nói, một người trẻ tuổi như Vi Như Hạ, hoặc đang bên ngoài phấn đấu sự nghiệp, hoặc là yêu đương kết hôn, mà Vi Như Hạ cuộc sống hay tình cảm đều bằng không, vẫn bôn ba để kiếm tiền nuôi gia đình.

Không thấy tiếng nói ở đầu kia điện thoại, Vi Như Hạ sợ bố cô lại nghĩ lung tung, cô vội nói “Người tham gia trong quảng cáo lần này là bạn học cấp 3 của con, khi đó cô ấy được tuyển vào học viện điện ảnh, bây giờ đã là ngôi sao rất nổi tiếng.”

“Con trở về không liên lạc với bạn học khác sao?” Vi Tử Thiện hỏi: “Lạc Đường thì sao?”

Vi Tử Thiện không biết quan hệ trước đây của cô và Lạc Đường, chỉ nghĩ rằng hai người là bạn thân. Sau khi cô đến Anh quốc rất ít khi liên lạc với bạn bè, lần này trở về không biết có liên lạc với Lạc Đường không.

Nghe câu hỏi của bố, Vi Như Hạ mỉm cười, nói: “Bố vẫn còn nhớ cậu ấy sao?”

“Khi con vừa tới An Thành, cậu ta vẫn luôn chăm sóc con, sau đó con chuyển đến nhà cậu ấy ở hơn 1 năm.” Vi Tử Thiện nói những chuyện bản thân biết, sau đó còn hỏi Vi Như Hạ: “Con quên rồi?”

Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vì không ngủ được mà đôi mắt có chút khô. Cô với lấy tấm bịt mắt ở bên cạnh, vừa đeo lên vừa nói: “Không quên, nhưng hình như cậu ấy đã dọn khỏi khu biệt thự Lạc Phu, con cũng không có thông tin liên lạc với cậu ấy, hơn nữa đã nhiều năm không gặp, liên lạc cũng không biết có thời gian gặp mặt hay không.”

Huống hồ, Lạc Đường chưa chắc đã muốn nhìn thấy cô. Vi Như Hạ nhớ tới người con trai cô đã nhìn thấy ở quán Starbucks chiều nay.

Sau khi tắt máy, Vi Như Hạ cũng chưa ngủ được, trong đầu cô như mở ra một rừng cây muôn vàn hoa lá, vừa đếm hoa vừa ngủ. Vô sô loài hoa giống như một sợi dây, dẫn ra tất cả những kỉ niệm vừa rõ ràng vừa không rõ ràng. Sau đó, cô cũng không biết là nằm mơ hay là đang hồi tưởng, trong vô thức mà thiếp đi.

Vi Như Hạ uống một ngụm Caffe Americano, vị đắng của cafe lạnh khiến cho ý thức của cô thanh tỉnh hơn một chút. Cô xem những bức hình vừa chụp xong, quay sang trao đổi cùng nhiếp ảnh gia, tới khi bên cạnh xuất hiện thêm 1 người cô cũng không phát hiện

“Sầm tổng.” Vẫn là Đồng Đồng lên tiếng chào, Vi Như Hạ mới chú ý.

Nhìn thấy Sầm Niệm Bạch đang đứng bên cạnh cười, Vi Như Hạ mới buông lỏng ý thức, nở nụ cười, quay đầu vừa nhìn bức ảnh vừa nói: “Đến khi nào vậy?”

Sầm Niệm Bạch quần áo chỉnh chu, vì trên tầng thượng quá nóng, anh đã cởi áo khoác bên ngoài, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng. Cà vạt cũng đã nới lỏng, lộ ra làn da màu lúa mì đầy nam tính. Diện mạo vô cùng nổi bật, ngũ quan thâm thúy dễ nhìn, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khi cười khóe mắt cũng nâng lên, luôn có cảm giác ngả ngớn khoa trương.

Anh ta thực sự cũng có tư cách để khoa trương, Sầm Niệm Bạch xuất thân trong một gia đình nghèo khó, tự tay gây dựng sáng lập nên tập đoàn YI, hiện nay đã có chỗ đứng vững chắc tại An thành.

“Vừa kết thúc cuộc họp.” Sầm Niệm Bạch nhìn cốc cafe trên tay Vi Như Hạ, lại nhìn lướt qua sắc mặt của cô, đưa tay kéo vai cô nói: “Đi ăn cơm thôi, đã mấy giờ rồi, em không đói nhưng mọi người cũng đói rồi.”

“Bị Sầm Niệm Bạch nhắc nhở, Vi Như Hạ đưa mắt nhìn thoáng qua thời gian, đã là 12h30 rồi, cô cười và nói tiếng xin lỗi với mọi người, sau khi tạm nghỉ, liền cùng với Sầm Niệm Bạch rời khỏi tầng thượng.”

“Uống cafe có cảm giác no bụng rồi.” Vi Như Hạ nói như vậy, lại muốn uống tiếp.

Sầm Niệm Bạch vừa bước đi vừa đưa tay lấy cốc cafe trên tay cô, ném vào thùng rác bên cạnh. Anh rút khăn lau đi hơi nước dính trên tay, ánh mắt nghiêm nghị hỏi: “Vậy em có ăn hay không?”

Nói thực lòng, Vi Như Hạ thực sự không đói lắm.

Nhìn Vi Như Hạ chỉ cười không đáp lại, Sầm Niệm Bạch đổi chủ đề, nói: “Không ăn cũng được, buổi tối tan ca sớm một chút, đi với anh đến câu lạc bộ Green Bamboo để tham dự một bữa tiệc.

“Bỏ đi, em không có tinh thần.” Sầm Niệm Bạch tham dự tiệc, chủ yếu đều mang tính chất thương mại, với cô không có chút ăn nhập nào, cô càng hi vọng có thể về sớm nghỉ ngơi.

Hai người hiện tại đang ở trong thang máy, cô dựa vào thang máy, nhìn chính mình trong thang máy nhìn đến thất thần. Sầm Niệm Bạch nhìn bộ dáng không quan tâm của cô hỏi: “Em thực sự chuẩn bị hoàn thành công việc này liền trở lại Anh quốc sao? Bữa tiệc lần này là do thương hội An Thành tổ chức, đến lúc đó sẽ có rất nhiều CEO của các công ty tham gia. Anh có thể giới thiệu cho em vài người, trong nước tiền thù thao chi cho việc mời đạo diễn quay chụp quảng cáo, so với nước ngoài còn cao hơn nhiều.”

Vi Như Hạ và Sầm Niệm Bạch quen biết nhau tại tuần lễ thời trang, gần như mỗi năm đều sẽ gặp mặt trong tuần lễ thời trang ở Pari, cũng có thể tính là bạn cũ. Anh ta biết hoàn cảnh gia đình của Vi Như Hạ, cũng hiểu phải dùng cách gì để lay động cô.

Quả nhiên, anh ta vừa nói xong, Vi Như Hạ liền gật đầu nói: “Được, vậy phiền anh rồi, có điều gần đây em chưa sẵn sàng nhận thêm công việc, em không thể xa bố em quá lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.