Duy Chỉ Mình Em

Chương 9: Chương 9




Giang Thừa vừa vào lớp liền tùy tiện ném vòng tay lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, trong đầu chợt nghĩ đến hình ảnh con chó Rottweiler tên Pudding kia cứ vây quanh anh, ra sức húc mõm vào tay anh.

Anh đoán là vì chiếc vòng này có mùi của Ôn Giản, nhưng không chắc lắm, dù sao nó cũng nằm trong ngăn kéo suốt mười năm, có mùi gì cũng đã bay đi hết rồi chứ.

Nếu có thật, có lẽ là mồ hôi hay gì đó bám vào sợi dây đỏ, cô đeo nó nhiều năm, con nít dù sao cũng không biết giữ sạch sẽ như người lớn.

Hai miếng ngọc bình an trên sợi dây đỏ rõ ràng đã bị va đập qua, một đầu dây còn vết đỏ sậm còn chưa xử lý hết.

Giang Thừa cảm thấy, có thể để một chú chó được huấn luyện chính quy theo bên cạnh Ôn Giản, người này nhất định rất yêu thương cô.

Hà Thiệu vừa vào lớp, liếc mắt nhìn thấy chiếc vòng tay đỏ Giang Thừa ném trên bàn, cúi người, đưa tay vớt lên, cười cười nhìn Giang Thừa:
– Anh Thừa, sao anh vẫn còn đeo thứ đồ chơi con nít này vậy?
Vừa nói vừa ngắm nghía:
– Hạt đào, tránh tai họa, hồi nhỏ nội em cũng hay xỏ nó vào dây đỏ rồi đeo lên cổ tay em, nói là có thể trừ tà…
Nói đoạn nhìn Giang Thừa cười gian:
– Anh Thừa, lớn già đầu còn đeo thứ này, thứ này không hợp với khí chất của anh đâu.

Những người khác nghe Hà Thiệu lớn giọng liền đồng loạt quay đầu về phía họ.

Sắc mặt Giang Thừa như thường, vươn tay về phía cậu:
– Đưa đây.

Lâm Bằng Bằng vừa lúc quay lại, nhìn thấy đầu ngón tay Hà Thiệu đang vắt chiếc vòng hạt đào không biết từ đâu ra, nhất thời cảm thấy quen mắt liền sáp lại.

– Đây là gì vậy?
Vóc dáng Lâm Bằng Bằng cao ráo xinh đẹp, tính cách cởi mở trong sáng, cô ấy luôn vui vẻ hòa đồng với bạn cùng lớp, nhất là đám nam sinh, cô mà đến gần là những người khác cũng bu vào, hiếm khi có cơ hội chọc ghẹo Giang Thừa, ở lứa tuổi này, tình bạn đều từ mấy trò đùa dai và chọc ghẹo nhau mà xích lại gần nhau.

Ôn Giản vừa vào lớp đã thấy đám đông bu đen bu đỏ ngay chỗ ngồi của mình, Hà Thiệu bị vây trong đám người, tay phải giơ lên cao, thứ treo lủng lẳng trên đầu ngón tay cậu ta trông vô cùng quen mắt.

Cô hoang mang đến gần.

Giang Thừa cũng nhìn thấy cô, cứ ngồi yên nhìn cô đến gần.

Cô ngước đầu nhìn, gãi cổ, sau đó không nói gì mà ngồi xuống chỗ của mình.

Lâm Bằng Bằng định quay đầu kéo Ôn Giản đến góp vui, Giang Thừa nhàn nhạt nhắc nhở:
– Cô đến.

Đám đông ồn ào lập tức giải tán, chạy biến về chỗ ngồi.

Giang Thừa quét tay qua, âm thầm lấy lại đồ của mình.

Hà Thiệu thấy nét mặt Giang Thừa không vui, cảm thấy trò đùa của mình quá trớn, nên không dám lên tiếng.

Xung quanh dần yên tĩnh lại.

Tay trái Ôn Giản chống cằm, tay phải xoay bút, quyển sách mở ra trước mặt, nhưng tâm tư không nằm trong sách vở.

Cô cảm thấy xấu hổ.

Chiếc vòng tay kia hình như là của cô.


Là thứ hồi bé cô xem như bảo bối, đã tặng nó cho anh nhỏ ở cùng cô mấy ngày, không ngờ sẽ còn gặp lại, mà còn nhận ra dưới phương thức bị cười cợt thế này.

Tặng người khác đồ như vậy, giờ nghĩ lại cô cảm thấy rất mắc cỡ.

Nhưng mà đối với anh nhỏ, cô thật lòng cảm kích, cũng có chút áy náy, khi đó còn nhỏ, thật sự không biết cái gì đáng giá cái gì không, cảm thấy tặng món đồ mà bản thân quý trọng nhất thì sẽ không sai.

Chỉ là không ngờ thế giới lại nhỏ bé như vậy.

Hết tiết, Ôn Giản quay xuống nhìn Hà Thiệu.

– Ờ…
Hà Thiệu có chút giật mình, thấp thỏm nhìn cô:
– Gì vậy?
Ôn Giản muốn hỏi vòng tay kia từ đâu mà có, muốn xác nhận xem có phải anh nhỏ thật không, thấy Giang Thừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng lúc nãy của anh nên cảm thấy giờ mà ôn lại chuyện hồi bé trước mặt anh thì có hơi xấu hổ, muốn nói lại thôi, đổi câu hỏi khác:
– Cổ họng của cậu có phải khó chịu không? Hình như ban nãy mình nghe cậu ho mấy tiếng.

– Không… không sao, mình ổn- Ở trước mặt Ôn Giản, sự hào sảng của Hà Thiệu không thể phát huy tác dụng, nói chuyện cũng cà lăm- Ờ thì tại ngứa họng chút thôi.

Ôn Giản gật đầu:
– Mình cũng hay bị vậy, về sau mình mua nước lê chưng đường phèn, uống hai ngày đỡ hẳn, hay cậu cũng mua một chai uống thử xem?
– Hả? Ờ, được… được- Hà Thiệu gãi đầu, ngơ ngác đáp rồi đi ra ngoài.

Chỗ ngồi chỉ còn mỗi Giang Thừa.

Ánh mắt Ôn Giản vô tình chạm phải Giang Thừa.

Anh vẫn đang nhìn cô, dùng một loại ánh mắt sâu thẳm yên lặng dị thường để nhìn cô, lại không nói gì.

Ôn Giản nhớ đến ban chiều tự chuốc lấy nhục, cũng có chút xấu hổ, mỉm cười gượng gạo với anh rồi quay lên, ai ngờ tóc đột nhiên bị kéo một cái làm cô phải quay xuống lại.

Giang Thừa vẫn còn nắm lọn tóc cô, im lặng, nhìn cô chằm chằm.

Ôn Giản do dự, thử đưa tay kéo lại, Giang Thừa không có ý định buông ra, cũng không nói chuyện, chỉ tỉnh rụi nhìn cô trân trối.

Ôn Giản không dám nói gì, chỉ lặng lẽ kéo lại tóc mình, Giang Thừa đột nhiên mở miệng nói:
– Năm đó em làm thế nào nhảy lớp được?
– Thì… Thì…- Ôn Giản lơ ngơ đáp- Thì thành tích không tệ, sau đó ở nhà mẹ cũng dạy thêm chương trình lớp lớn nữa, mẹ cảm thấy tiến bộ về mặt học tập của tôi không có vấn đề, liền thương lượng với giáo viên để tôi học nhảy một lớp xem sao.

Về sau không có vấn đề gì, nên nhảy thêm một lớp.

Sau đó thấp thỏm hỏi anh:
– Có chuyện gì không?
– Không- Giang Thừa thả tóc cô ra, đột nhiên cảm thấy bản thân ngây thơ đến khó hiểu, một cô bé bốn tuổi, có thể nhớ được gì.

Quan trọng là, cô ấy nhớ hay không thì có liên quan gì chứ?
Giờ tự học nhanh chóng qua đi.

Tan học, Giang Thừa là người ra về đầu tiên, không thèm quan tâm Ôn Giản về lúc nào.

Khi đạp xe ngang qua khúc quanh gần quán bar, Giang Thừa nhớ tới vụ án kia, cùng bóng dáng hôm đó anh thấy, anh chần chờ một lát rồi đạp xe rẽ vào con hẻm dẫn tới quan bar.


Giờ này đáng lẽ là thời gian náo nhiệt nhất khu này, thế nhưng vì tin tức có án mạng xảy ra trong quán bar hai hôm trước, xung quanh yên lặng như tờ, hoàn toàn không còn vẻ phồn hoa sôi động mấy hôm trước nữa, nhất là xung quanh quán bar Dạ Mạt, quán xá đóng cửa sớm, trước cửa không có ai, dưới ánh đèn đường mờ tối lộ ra vẻ quạnh quẽ dị thường.

Dạ Mạt cũng bởi vì có án mạng mà ngừng kinh doanh, cửa lớn khép hờ.

Giang Thừa trầm ngâm một lát, bước tới đẩy cửa ra.

Cửa vừa mở hé, bên trong truyền ra giọng nói đàn ông:
– Ngại quá, gần đây xảy ra chút chuyện, Dạ Mạt tạm ngừng kinh doanh mấy ngày, hôm nào lại đến ủng hộ nhé.

Giọng rất ôn hòa.

Vừa nói vừa đi tới cửa, là một người đàn ông khoảng ba mươi, trông khá lịch sự, mặc chiếc áo khoác màu nâu sẫm.

Giang Thừa khẽ gật đầu:
– Ngại quá.

Lui ra.

Cửa bị đóng lại.

Giang Thừa vòng ra đằng sau, lợi dụng bóng đêm, trèo tường vào trong.

Cửa sau quán bar không khóa, bên trong có ánh đèn vàng mờ mờ, nhưng không thấy người đàn ông lúc nãy.

Giang Thừa đứng dựa vào tường quan sát một hồi, thấy ổn liền lẻn vào trong, lên lầu.

Tầng trên vẫn âm u như mấy ngày trước, chỉ thiếu đi cảnh tượng náo nhiệt, cũng mất đi ánh đèn tô điểm, vắng lặng đến dọa người.

Trong bóng tối lờ mờ, ánh sáng từ khe hở cánh cửa căn phòng cuối cùng đặc biệt bắt mắt.

Giang Thừa theo ánh sáng đi qua.

Dưới sàn hàng lang có trải thảm lông hút hết tiếng bước chân anh, Giang Thừa lặng lẽ đi tới bên cạnh cánh cửa mà không làm kinh động tới bất cứ ai.

Bên trong có tiếng nói chuyện, cả nam lẫn nữ.

Giang Thừa cẩn thận nghe ngóng, ít nhất có bốn người, một giọng nam trong đó chính là người hôm ấy anh nhìn thấy.

Quả nhiên “người đó” không vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này.

Cánh tay xuôi theo người khẽ nhúc nhích, Giang Thừa lấy điện thoại ra, ấn nút ghi âm, đẩy nhẹ điện thoại về trước, dán lên cánh cửa.

Hết thảy diễn ra rất thuận lợi, cho tới khi…
Âm báo tin nhắn đến làm điện thoại rung lên, cho dù Giang Thừa cực kỳ nhanh nhạy giật điện thoại ra xa, nhưng vẫn kinh động đến người bên trong.

Sau tiếng quát “Ai đó?”, tiếng bước chân tới gần.


Giang Thừa định lẻn đi, nhưng vận may không tốt lắm, vừa mới đến đầu hàng lang liền va chạm với người đàn ông mặc áo khoác vừa rồi.

Người nọ sững ra.

Đằng sau có tiếng bước chân truy đuổi, kèm theo tiếng ra lệnh “Đừng để nó chạy.”
Giang Thừa vung dao chém về phía người đàn ông mặc áo khoác, tay kia chụp vai hắn đẩy về trước, xoay người chạy xuống cầu thang, chạy ra phía cửa, ai ngờ bên dưới còn có người, vả lại còn là những tên côn đồ được huấn luyện kỹ càng, Giang Thừa còn chưa tới cửa, một chiếc ghế đã đập vào sau lưng anh.

Giang Thừa nghiêng người tránh, một chân đá văng chiếc ghế về hướng ngược lại, sau đó nhân sơ hở kéo cửa ra, lách người ra ngoài.

Bảy tám người đuổi theo sau, nhoáng cái đã bao vây lấy anh, dường như thề phải ngăn cản anh cho bằng được.

Giang Thừa đảo mắt một vòng, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt chậm rãi dời tới hai người đàn ông đang rảo bước ra ngoài, một trong số đó Giang Thừa biết, là Lâm Cảnh Dư.

Người còn lại Giang Thừa chưa từng gặp, tuổi ngoài năm mươi, đeo mắt kính gọng vàng, mặt ông ta không có cảm xúc, dường như là kẻ cầm đầu.

Ông ta không nói gì, tay buông xuống, cả đám bao vây Giang Thừa nhào đến.

Lần đầu tiên trong đời Giang Thừa cảm thấy biết ơn ông nội, từ lúc năm tuổi đã đưa anh đi học võ thuật, cận chiến và xạ kích đều không cho anh bỏ môn nào, cũng cảm kích hai năm sống trong quân đội, nên trừng trị mấy tên côn đồ này không thành vấn đề.

Mấy tên nọ ban đầu khí thế còn hung hãn, nhưng thoáng thấy từng người bị đánh ngã, kêu la thảm thiết, tiếp đó trong sự hỗn loạn tưng bừng, một họng súng đen ngòm lạnh lẽo lặng yên tì vào gáy anh.

Hai tay Giang Thừa chậm rãi giơ lên đỉnh đầu làm tư thế đầu hàng, sau đó từ từ xoay người lại, ánh mắt đối diện với gã đeo kính gọng vàng đang cầm súng chỉa vào anh.

– Oắt con, đánh giỏi đấy- Mặt không biến sắc, khóe miệng từ từ hiện lên độ cung lạnh lẽo.

Giang Thừa bình tĩnh nhìn chằm chằm gã ấy, ánh mắt di chuyển từ mặt đến tay phải đang cầm súng, bất thình lình dùng tay phải đánh vào cổ tay kia, tay trái cũng quét đến, một trái một phải đồng thời ra đòn, động tác chuẩn xác, súng bị tay phải đánh rơi xuống tay trái chụp lấy, anh trở tay một cái, họng súng liền chỉa vào giữa trán ông ta, sắc mặt nặng nề, ánh mắt quyết liệt, khác hẳn với vẻ cao ngạo lạnh lùng lúc bình thường.

Cảnh tượng này tình cờ rơi vào mắt của Ôn Giản đang lao vào đầu hẻm, hai chân vốn dĩ đang chạy đột ngột dừng lại.

Cô cầm điện thoại áp vào tai, đang gọi đi, mái tóc dài vì chạy mà bị gió thổi rối loạn, tiết trời tháng mười một mà trên trán và mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, tay cầm điện thoại cũng đang run.

Ở bên kia, Uông Tư Vũ đang nói chuyện với cô đột nhiên cảm giác không đúng, gấp gáp hỏi:
– Sao vậy?
Hơn mười phút trước, cô gái vừa được xác định là đối tượng bảo vệ trọng điểm đột nhiên gọi điện cho anh, báo rằng hình như mình đang bị theo dõi.

– Không… không có gì- Ôn Giản khẽ lắc đầu.

Ánh mắt đảo một vòng quanh những người kia, Giang Thừa, người đàn ông bị anh chỉa súng vào, cả Lâm Cảnh Dư, cô im lặng cảnh giác, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lùi lại từng bước một.

Lâm Cảnh Dư nhìn cô, trong đôi mắt lặng yên không chút kinh ngạc, sau đó, ông nhìn Giang Thừa.

Giang Thừa cầm súng trong tay, họng súng vẫn chỉa thẳng vào giữa trán gã đeo kính gọng vàng, không ai dám tùy tiện hành động.

Giang Thừa kéo xoay gã lại, họng súng cũng chuyển từ trán sang thái dương, cưỡng ép gã, đứng đưa lưng về phía Ôn Giản, từng bước lui đến chỗ cô.

Ôn Giản thấy anh từng bước lui đến gần, không dám bước tới trước, chân cũng lùi theo.

Ở bên kia, Uông Tư Vũ còn đang sốt ruột hỏi Ôn Giản, cô chạy đến đâu rồi.

Ôn Giản muốn báo vị trí cho anh, cô biết anh đang ở gần đây, là anh kêu cô chạy tới chỗ này, một là chung quanh đây đông người náo nhiệt, hai là anh đang ở khá gần, có thể tiếp ứng cho cô nhanh nhất.

Chỉ là cả anh và cô đều không ngờ, đoạn đường này không chỉ không náo nhiệt, mà còn bắt gặp cảnh tượng không nên thấy.

Bên kia Uông Tư Vũ không đợi được cô trả lời, giọng nôn nóng hơn:
– Còn nghe máy chứ? Giờ em đang ở đâu rồi?
– Còn… còn ở bên ngoài…- Ôn Giản trấn tỉnh lại, run rẩy trả lời, khó tin nhìn Lâm Cảnh Dư, lại không dám báo vị trí cụ thể cho Uông Tư Vũ, sợ anh bắt gặp ba cô.

Giang Thừa nắm gã kia lui đến chỗ cô, nhỏ giọng hỏi cô:
– Xảy ra chuyện gì?

– Hình như tôi thật sự bị người ta theo dõi- Ôn Giản run run đáp, dù cố kìm chế, nhưng giọng run rẩy và nghẹn ngào tiết lộ sự sợ hãi của cô.

– Đừng sợ.

Hai chữ rất nhẹ, Giang Thừa bất thình lình đẩy mạnh gã kia về trước, bắn lung tung ba phát súng xuống đất, nhân lúc đám người nọ hỗn loạn, chụp lấy tay cô, xoay người bỏ chạy, băng qua nhiều con hẻm nhỏ hẹp cùng mấy căn nhà cũ kỹ, gió đêm vù vù thổi tung cả vạt áo.

Đến giao lộ, Giang Thừa chặn một chiếc xe gắn máy, sau khi ném địa chỉ và số điện thoại cùng chút tiền lại cho người nọ, anh leo lên xe, một cánh tay vươn về phía Ôn Giản, kéo cô ngồi lên phía sau xe.

Hai tay vòng qua eo anh, sau một câu “ngồi cho vững”, xe máy lao vút đi.

Gió thổi ù ù bên tai, trước mắt là bờ vai rộng vững chãi, trái tim đang nhảy loạn của Ôn Giản chậm rãi ổn định lại.

Giang Thừa lái xe thẳng đến Cục Công An, tìm Giang Bảo Bình.

Vừa mới vào văn phòng, anh lấy điện thoại ra, đầu ngón tay đẩy tới, giao nó cho Giang Bảo Bình:
– Chú xem thử tin tức trong này có ích cho vụ án của mọi người không?
– Từ đâu con có?- Giang Bảo Bình nhìn thoáng qua, rồi nhìn anh.

Ánh mắt chậm rãi từ mặt anh dời xuống chút xíu, tới chỗ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, dừng lại.

Ôn Giản vô thức cúi xuống nhìn theo, bất giác phát hiện ra tay mình vẫn còn nằm trong tay Giang Thừa, mặt nóng ran, cô xấu hổ rút tay về.

Giang Thừa mặt tỉnh như không nhìn Giang Bảo Bình:
– Con vừa đến Dạ Mạt, bất ngờ gặp được.

– Sao lại nghĩ đến chuyện tới đó?- Giang Bảo Bình nhíu mày.

Giang Thừa không nói cho ông biết là anh đến tìm người, chỉ tỉnh bơ đáp:
– Vì có hứng thứ với vụ án này, muốn đến hiện trường kiểm tra thử xem có còn sót lại manh mối nào không.

– Hồ đồ- Giang Bảo Bình quát khẽ, cầm điện thoại lên.

Từ Cục Công An đi ra đã gần đến khuya.

Trễ rồi mà Ôn Giản còn chưa về, Ôn Tư Bình gọi điện thoại cho cô muốn cháy máy.

Cô đột nhiên cúp máy cũng khiến Uông Tư Vũ không yên lòng, không ngừng gọi điện lại cho cô.

Ôn Giản đang định gọi điện báo bình an với Uông Tư Vũ thì nhận được cuộc gọi của mẹ, cô cố gắng giữ cho giọng nói thật bình thường không để mẹ lo lắng.

Giang Thừa đứng một bên nhìn cô gọi điện xong.

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt, tóc hơi rối, trông khá thảm.

– Không sao chứ?- Thấy cô cúp máy, Giang Thừa hỏi.

– Không sao- Ôn Giản lắc đầu.

Nhớ đến lúc nãy anh cứu cô, lại rụt rè nói lời cảm ơn.

Giang Thừa không nói không rằng, đi ra ngoài, đến chỗ xe máy, mở khóa, ngồi lên, quay đầu lại phát hiện Ôn Giản vẫn đứng y nguyên trước cổng, anh nhíu mày:
– Không về à?
Ôn Giản chần chờ đi đến chỗ anh.

– Nhà em ở đâu?- Giang Thừa đưa chiếc nón bảo hiểm duy nhất cho cô.

– Minh Loan Thế Kỷ Thành- Ôn Giản lí nhí báo tên cư xá, nói xong thì thấy sắc mặt Giang Thừa hơi lạ, cô lại thấp thỏm hỏi anh- Sao vậy?
– Không sao- Vẫn là hai chữ gọn lỏn ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.