Duy Ngã Độc Tiên

Chương 28: Thất tông tụ hội (hạ)



Hình Thiên hừ một tiếng, nói:

“Nói tới nói lui, Mộc Tùng tông chủ còn không phải có ý muốn cho Ngũ Chiếu Tiên thống lĩnh chúng ta hay sao? Minh chủ cũng được, nhưng Vấn Thiên Lưu chúng ta sẽ đề cử tông chủ Ngộ Vân phật tôn. Bất luận là đức hạnh hay tu vi, Ngộ Vân tông chủ đều có thừa.”

Mộc Tùng sắc mặt hơi đổi, nói:

“Ai là minh chủ cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể dẫn dắt chúng ta tiêu diệt tà đạo là được. Bất quá, đối phó với dạng đệ nhất cao thủ tà đạo như Lệ Thiên, e là không phải Ngộ Vân tông chủ một mình có thể đối phó được. Có Ngũ Chiếu Tiên bọn ta hợp phát ra Thần Tiêu Thiên Lôi thì mới mong có thể tiêu diệt hắn. Không sai, năm người bọn ta so ra tu vi đều kém hơn Ngộ Vân tông chủ, nhưng nếu năm người đều đồng đãm nhận chức minh chủ, hẳn là có thể a. Ta tin rằng, dưới sự dẫn dắt của bọn ta, tất nhiên có thể tiêu diệt sạch tà đạo tam tông.

“Không được, ta không đồng ý. Nếu là Ngũ Chiếu Tiên các ngươi làm minh chủ, Vấn Thiên Lưu chúng ta đây sẽ rút khỏi liên minh,…”

Nhìn bọn họ không ngừng đấu khẩu, trong lòng Hải Long không khỏi dâng lên một cảm giác ngao ngán, cái này gọi là người trong chính đạo sao? Vì quyền lực mà tranh giành đỏ mặt tía tai, còn chưa kịp đi đối phó tà đạo, trong nhà đã sắp đánh nhau, trách sao các vị tổ sư không muốn tham dự vào.

Ngồi trước hắn Phiêu Miểu và Chỉ Thủy hai người đều như là không có nghe đến cãi cọ, điềm tĩnh ngồi ở đó, Phiêu Miểu đạo tôn còn dùng truyền âm trò chuyện với Liên Thư tông chủ, xem ra, tuy mới vừa tiếp xúc thôi, nhưng các nàng đã trở thành bằng hữu tốt của nhau rồi.

Đúng lúc này, một gã đệ tử Phạm Tâm Tông dẫn theo hai người đi vào đại điện, hai người này một nam một nữ, theo thần thái xem ra thì đây rõ ràng là một cặp đạo lữ. Nhìn thấy hai người, Hình Thiên không thèm để ý tới Mộc Tùng nữa, quay đầu hướng về Ngộ Vân nói:

“Tông chủ, bọn họ là đệ tử Vấn Thiên Lưu ta cùng với Viên Nguyệt Lưu, Lãnh Tâm và Tuyết Phượng.”

Nghe Hình Thiên giới thiệu, hai người liền cuống quít hướng về phía Ngộ Vân hành lễ, sau đó đi ra phía sau Hình Thiên với Huyền Vũ. Lãnh Tâm rất nhanh truyền âm bên tai Hình Thiên nói cái gì đó, sắc mặt Hình Thiên dần dần thay đổi, biểu tình ra vẻ kinh ngạc. Ngẩng đầu lên, Hình Thiên hướng về Mộc Tùng, nói:

“Mộc Tùng tông chủ, không nghĩ tới quý tông đả bắt đầu hành động rồi, không biết là có vị tông chủ nào đó của quý tông đã phát ra Thần Tiêu Thiên Lôi diệt trừ yêu ma.”

Mộc Tùng ngẩn người, nói:

“Thần Tiêu Thiên Lôi? Ngươi không lầm chứ. Nghĩ muốn phát động Thần Tiêu Thiên Lôi, ít nhất phải cần hai người bọn ta mới có thể phát huy ra uy lực cơ bản. Ta và Thủy Vận tông chủ đều ở trong này, mà ba gã tông chủ kia đều đã bế quan tu luyện, căn bản là không có khả năng phát động thiên lôi trừ ma. Chẳng lẽ ngươi tận mắt nhìn thấy ư? Hay là do đệ tử vừa rồi của ngươi thuật lại. Chắc là hắn nhìn lầm rồi.”

Hình Thiên ngẩn người, hắn biết Mộc Tùng chắc chắn không nói dối, nếu là người trong Ngũ Chiếu Tiên làm ra, lấy cái tính nết kiêu ngạo kia của Mộc Tùng, thì đã sớm thổi phòng lên, xem ra hiễn nhiên không phải là bọn hắn. Nghi hoặc nói:

“Ở trong chính đạo chúng ta, không phải chỉ có Ngũ Chiếu Tiên mới có thể lấy Thần Tiêu Thiên Lôi đả thương địch thủ sao? Lãnh Tâm là đệ tử tốt nhất của ta, tuyệt đối không có nhìn lầm.”

Mộc Tùng quả quyết nói:

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Nếu không có hai cao thủ ngoài cảnh giới Vô Ngã, căn bản là không thể nào phát động được Thần Tiêu Thiên Lôi. Hơn nữa hai cao thủ này còn phải có nghiên cứu cực kỳ tinh thâm về lôi pháp mới được. Nhất định là đệ tử của ngươi nhìn lầm.”

Nhìn bộ dáng khẳng định kia của Mộc Tùng, Hải Long không khỏi bật cười, tuy rằng tiếng cười rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cho mọi người chú ý. Bởi vì nghĩ đến Hải Long là đệ tử của Phiêu Miểu đạo tôn, nên Liên Thư đối với hắn tự nhiên có vài phần hảo cảm, mỉm cười nói:

“Sao đạo hữu lại bật cười. Chẳng lẽ có chuyện gì cao hứng chăng?”

Hải Long liếc mắt qua Mộc Tùng một cái, dùng thanh âm trầm thấp, nói:

“Liên Thư tông chủ, không biết ngài có từng nghe qua thành ngữ ‘ếch ngồi đáy giếng’.”

“Ngươi nói ai ếch ngồi đáy giếng.”

Mộc Tùng đứng bật dậy, từ khi trở thành một trong năm vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên, hắn chưa bao giờ bị vũ nhục lớn như vậy. Đừng nói Hải Long chỉ dùng thanh âm trầm thấp, cho dù Mộc Tùng không cố ý, cũng có thể nghe được. Hải Long thè lưỡi, nói:

“Ta cũng đâu có nói ngươi! Ai thiển cận thì tự biết. Mộc Tùng tông chủ, ngài đúng là nóng vội a! Ta có điều chưa rõ, có nhận vàng, nhận bạc, chứ có ai nhận mắng bao giờ đâu? Ngài đức cao vọng trọng như vậy, ai mà dám nói ngài tọa –tỉnh—xem – thiên!”

Nói xong bốn chữ cuối cùng, Hải Long cố ý kéo dài thanh âm. Hắn đã sớm ghét cái bộ dáng ương ngạnh kia của Mộc Tùng, cái này là do nhịn không được, nên mới sĩ nhục. Bất quá so với khi ở Liên Vân Sơn Mạch có kinh nghiệm hơn, chính là bóng gió, cũng không có trực tiếp lăng nhục.

Hắn biết, dù cho Mộc Tùng có giận lên, trước mặt có rất nhiều đại biểu các tông phái như vậy, cũng không dám động vào mình, huống chi còn có Phiêu Miểu, Chỉ Thủy hai người ở đây. Phiêu Miểu đạo tôn thì cưng chìu mình, mà Chỉ Thủy đạo tôn tuy rằng tính tính khó chịu, nhưng hiễn nhiên là đối với bọn Ngũ Chiếu Tiên, Vấn Thiên Lưu kia đều có ấn tượng xấu, hẳn là sẽ không chỉ trích gì. Cho nên hắn mới lớn mật nói ra. Nghe Hải Long nói xong, trừ Phạm Tâm Tông tông chủ Ngộ Vân và bọn Ngũ Chiếu Tiên ra, các đại biểu tông phái còn lại tất cả đều cười rộ lên. Ngay cả Liên Thư vốn trầm tĩnh cũng lắc lắc đầu không nhịn được cười.

Mộc Tùng tức đến xì khói, cả giận nói:

“Hảo tiểu bối, chỉ biết Liên Vân Tông các ngươi không có cái gì hay ho. Hôm nay ta không thể tha cho ngươi được.”

Toàn thân bừng lên hào quang màu đỏ, một vòng hào quang xuất hiện sau lưng hắn, hào quang này so với Phiêu Miểu đạo tôn thì mờ nhạt hơn. Hải Long thấy Mộc Tùng tức giận thật sự, vội trốn ra sau Phiêu Miểu đạo tôn, kinh hô:

“Sư phụ cứu đệ tử.”

Mộc Tùng vừa định động thủ, thì phát hiện bả vai mình bị đè xuống, truyền đến mênh mông năng lượng, cứ thề đè nén làm cho mình không thể phát huy pháp lực ra. Một đạo thanh lương khí lưu theo kinh mạch chảy vào khắp người, Mộc Tùng bối rối không ít. Hắn quay đầu nhìn lại, đúng là vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên còn lại Thủy Vận tông chủ. Thủy Vận chận mày nhíu lại trên khuôn mặt lạnh như băng,

“Mộc Tùng, làm trò trước mặt vô số đạo hữu ở đây sao ngươi có thể manh động chứ? Ngươi mất mặt còn chưa đủ à?”

Mộc Tùng tựa hồ đối với Thủy Vận có vài phần e ngại, hừ một tiếng, ngồi lại vị trí. Thủy Vận vẫn đứng tại chỗ như trước, hướng về phía Phiêu Miểu đạo tôn nói:

“Phiêu Miểu chân nhân, môn hạ của quý môn tựa hồ có chút vô lễ, ta hy vọng ngươi có thể cho Ngũ Chiếu Tiên ta chút công đạo.”

Không đợi Phiêu Miểu đạo tôn trả lời, Chỉ Thủy cướp lời nói:

“Thủy Vận tông chủ, Hải Long vừa rồi là cùng với Liên Thư nói chuyện, hơn nữa cũng không có chỉ thẳng mặt người nào, công đạo cái gì chứ?”.

Thủy Vận hừ lạnh một tiếng, nói:

“Ngũ Chiếu Tiên ta tuy rằng không đi làm khó tiểu bối, nhưng tuyệt không thể để bị cái gì vũ nhục. Chỉ Thủy chân nhân, nếu ngài không chịu thừa nhận lúc nãy môn hạ quý môn có hành vi vô lễ, ta sẽ khiêu chiến với ngươi, để giữ gìn danh dự Ngũ Chiếu Tiên ta.”

Chỉ Thủy đạo tôn mạnh mẽ đứng lên, thanh âm lạnh lùng nói:

“Ngũ Chiếu Tiên các ngươi là một lũ kiêu ngạo, không phải ếch ngồi đáy giếng là cái gì? Hải Long căn bản là không có nói sai. Ngươi muốn khiêu chiến với ta sao? Được thôi.”

Phiêu Miểu đạo tôn nhíu mày, nói:

“Sư muội, không nên xúc động, nơi này là Phạm Tâm Tông, hẳn là phải do Ngộ Vân tông chủ làm chủ.”

Chỉ Thủy đạo tôn giận dữ nói:

“Muội đã nhẫn nhịn bọn Ngũ Chiếu Tiên lâu rồi, bọn chúng kiêu ngạo không phải một lần, nếu không cho chúng nếm giáo huấn, bọn chúng đúng là không xem người trong Tu Chân Giới ra gì. Sư tỷ, tỷ đừng ngăn ta, không lại có người bảo ta nhát gan. Thủy Vận tông chủ, ngươi muốn khiêu chiến với ta thế nào, ta sẽ bồi tiếp.”

Nghe những lời Chỉ Thủy đạo tôn nói, Hải Long vui mừng thầm trong lòng, oán hận đối với Chỉ Thủy đạo tôn lúc trước đã phai nhạt chút đỉnh. Hắn biết nơi này không phải ai cũng có thể chọc được, rụt rè núp sau lưng Phiêu Miểu đạo tôn, chiêm ngưỡng hai người sẽ động thủ như thế nào.

“A di đà phật. Hai vị để lão nạp chút mặt mũi, tốt hơn là không nên động thủ. Việc cấp bách của chúng ta là đối phó địch nhân, sao lại tự tàn xác lẫn nhau?”.

Thủy Vận không hài lòng nói:

“Ngộ Vân tông chủ, đây là chuyện riêng giữa Ngũ Chiếu Tiên và Liên Vân Tông, ngài yên tâm, ta sẽ không động thủ ở đây. Chỉ Thủy chân nhân, chúng ta ra ngoài Phạm Tâm Tông chiến một trận. Chỉ cần ngươi có thể thắng ta, sau này Ngũ Chiếu Tiên ta mà nhìn thấy đệ tử Liên Vân Tông sẽ lập tức tránh xa mười dặm. Nếu ngươi bại trận, chỉ cần ngươi cung kính tạ lỗi giải thích mọi chuyện với ta là được.”

Nàng đưa ra điều kiện này có thể nói là thập phần vẹn toàn, hiển nhiên là rất tin tưởng vào khả năng của mình. Hơn nữa lời nói kiên định vô cùng, dĩ nhiên là trận chiến này không thể tránh được. Ngộ Vân tông chủ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm than trong lòng, lạnh nhạt nói:

“Nếu hai vị đạo hữu cố ý động thủ, thì hãy để cho lão nạp phân xữ, nên tận lực hạ thủ lưu tình a.” Thủy Vận hừ lạnh một tiếng, khí thế toàn thân bộc phát

“Chỉ Thủy chân nhân, ta chờ ngươi bên ngoài, nếu ngươi sợ, bây giờ chịu thua còn kịp.”

Liên Hoa Tông Liên Thư tông chủ đứng lên, lạnh nhạt nói:

“Không bằng ta sẽ thay Chỉ Thủy chân nhân lãnh giáo tông chủ phen này.”

Dưới thuận ẩn giấu, nàng cũng không nhìn ra được thực lực chân chính của Phiêu Miểu, Chỉ Thủy, xuất phát từ sự lo lắng mới chủ động đứng lên khiêu chiến. Thủy Vận sắc mặt hơi đổi, nàng và Liên Thư đều là Vô Ngã trung kỳ, lúc này tu vi ngang ngang nhau, nhưng Liên Thư thân là tông thủ Liên Hoa Tông, so về pháp khí tự nhiên sẽ chiếm chút tiện nghi, nàng cũng nắm chắc phần thắng

“Liên Thư tông chủ, chẳng lẽ Liên Hoa Tông các ngươi muốn đối địch với Ngũ Chiếu Tiên ta sao? Đây tựa hồ cũng không phải là lựa chọn sáng suốt a.”

Chỉ Thủy đạo tôn tiến lên từng bước, mỉm cười nói:

“Ngũ Chiếu Tiên các ngươi nguyên lai chỉ là hạng người bắt nạt kẻ yếu, Liên Thư tông chủ, ngươi không cần đối địch với bọn chúng, nên để cho ta lãnh giáo Thủy Vận tông chủ một chút.”

Phiêu Miểu đạo tôn cũng đứng lên, than nhẹ một tiếng, nói:

“Mấy ngàn năm, Liên Vân Tông ta cũng không muốn cùng người tranh đấu, sư muội à! Chẳng lẽ muội thật sự muốn cuốn chúng ta vào trong chuyện này sao?”

Chỉ Thủy đạo tôn liếc mắt qua sư tỷ một cái, nói:

“Tuy rằng chúng ta không muốn tranh đấu cùng người khác, nhưng người ta đã đi đến trước cửa, chúng ta còn không ứng chiến sao? Sư tỷ, sau khi trở về nếu tông chủ trách tội, muội sẽ gánh chịu hết. Tỷ phải trong chừng tiểu tử Hải Long này, đừng để cho hắn tiếp tục nói năng lung tung nữa, làm cho ta phải đi lĩnh giáo đạo pháp cao thâm của Ngũ Chiếu Tiên. Thủy Vận tông chủ, mời.”

Thủy Vận thấy Chỉ Thủy đạo tôn cự tuyệt nhã ý của Liên Thư thật là đúng ý, trong lòng nhất thời thở phào ra, nhẹ nhàng đứng lên, hào quang lam sắc bao phủ toàn thân bay đi, ý định muốn động thủ bên ngoài Phạm Tâm Tông, nhất định phải theo sơn đạo ra ngoài trước, vòng qua cấm chế phòng ngự của Phạm Tâm Tông.

Ngộ Vân nhìn Hải Long thật sâu, quay qua nói với Chỉ Thủy đạo tôn:

“Sao ngài phải chịu khổ như vậy chứ?’

Chỉ Thủy đạo tôn than nhẹ mốt tiếng, quay đầu lại trừng mắt Hải Long một cái, nói:

“Việc này đều không phải tại ta, thật sự là bọn Ngũ Chiếu Tiên khinh người quá đáng. Hải Long, chờ ta hạ xong Thủy Vận, sẽ trở về tìm ngươi tính sổ, dám xem lời nói của ta như gió bên tai, hừ”.

Sau khi tức giận hừ lên một tiếng, nhẹ nhàng nhãy lên, đuổi theo thân ảnh Thủy Vận. Một tiếng hừ kia của Chỉ Thủy đạo tôn nhất thời làm cho Hải Long như bị sét đánh, chấn động toàn thân suýt ngã sấp xuống.

Ngộ Vân tông chủ nói:

“Đi thôi, các vị đồng đạo, chúng ta cũng đi xem, nếu các nàng đấu nhau quá hăng, hy vọng các vị có thể cùng lão nạp ngăn cản lại.”

Hình Thiên có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa nói:

“Liên Vân Tông cùng với Ngũ Chiếu Tiên giao chiến, thật là vừa khéo, nghe nói Thiên Tâm quyết của Liên Vân Tông rất lợi hại, bây giờ có thể thưởng thức rồi.”

Từng đạo hào quang sáng lên, dưới sự dẫn dắt của Ngộ Vân tông chủ, mọi người hướng về dưới đỉnh núi mà bay đi. Phiêu Miểu đạo tôn kéo Hải Long bay lên, một bên bay đi, một bên truyền âm nói:

“Ngươi tại sao lại đi gây chuyện, sư muội và Thủy Vận giao chiến, tất nhiên sẽ làm bại lộ thực lực chân chính của Liên Vân Tông ta. Ngươi thật là. Lúc nãy sư muội thật sự nổi giận, chờ sau khi kết thúc trận chiến, sợ là sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Hải Long nhớ tới cảnh khổ lúc ở Thanh Lam chi Vân, không khỏi rùng mình một cái, cười khổ nói:

“Tổ sư, người phải cứu ta!”

Phiêu Miểu đạo tôn nói:

“Đi xem cuộc chiến trước rồi nói sau. Có lẽ Chỉ Thủy sư muội mà thắng thì tâm tình sẽ đở hơn.”

Mọi người làm thành một hàng bay ra ngoài thánh sơn Phạm Tâm Tông, vừa lúc chứng kiến thấy Thủy Vận và Chỉ Thuy đang lơ lửng giữa không trung. Với khí thế tỏa ra, sau lưng Thủy Vận quang mang lam sắc không ngừng lóng lánh mãnh liệt phát ra, hiển nhiên là chiếm thế thượng phong, còn Chỉ Thủy đạo tôn lại có vẻ lạnh nhạt đứng cách ngoài trăm mét, hai người cứ thế giằng co, không ai động thủ trước.

Hải Long có chút lo lắng hỏi:

“Tổ sư, Chỉ Thủy tổ sư có thể đánh thắng được cái gì tông chủ kia không? Ngũ Chiếu Tiên thân là đại phái đứng đầu chính đạo, tông chủ bọn họ khẳng định là tu vi không kém a”.

Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười, truyền âm nói:

“Thắng bại không cần ngươi lo lắng, Chỉ Thủy tu vi có thể nói cao hơn Thủy Vận một bậc. Hơn nữa, trong Liên Vân Tông nhị đại đệ tử chúng ta, bởi vì Chỉ Thủy tu vi yếu nhất, cho nên trên người pháp khí cũng rất nhiều, còn nhớ lúc nãy nàng dùng kỳ thiên luân kia không? Đó là một trong mấy thứ tiên khí rất hiếm trong tông.”

Liên Thư nhìn Chỉ Thủy đạo tôn, có chút lo lắng nói:

“Phiêu Miểu chân nhân, hay là ta đi thế cho Chỉ Thủy đạo tôn nha. Thủy Vận tông chủ tu vi không kém, sợ là không dễ ứng phó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.