Duy Ngã Độc Tôn

Chương 202: Chí tôn!



Đồng dạng, lần này Tần Lập cũng không dám dễ dàng sử dụng thủ đoạn công kích tinh thần lực. Dù sao bà lão này cũng là một võ giả cảnh giới Dung Thiên, mà không phải võ giả Phá Thiên cảnh hay Hợp Thiên cảnh.

Một khi Tần Lập sử dụng công kích tinh thần mà không có hiệu quả, vậy thì sẽ thật sự lọt vào nguy hiểm!

Trên bầu trời kiếm quang lóe sáng, thần kiếm Ẩm Huyết không ngừng phát ra tiếng rít gào thê lương, khiến cho bà già áo xám kia không dám khinh địch. Đối phó với một mao đầu tiểu tử thực lực thấp hơn mình chục lần, lại còn phải ứng phó toàn lực, trong lòng bà già áo xám này đã phẫn hận tới cực hạn!

Khóe mắt quét sang thiếu nữ tuyệt sắc đứng ở một bên, trên mặt tràn ngập vẻ thân thiết nồng đậm, bà già áo xám kia hắc hắc cười lạnh, thầm nói: Tiểu súc sinh, ta không trị được ngươi còn trị được tiểu tiện nhân này hay sao?

Thân thể vừa trượt qua Tần Lập, bà già áo xám kia đột nhiên chuyển hướng đánh sang Thượng Quan Thi Vũ ở dưới, trong miệng còn mắng to:

- Thứ đồ ăn cây táo rào cây sung, hôm nay lão thân đại biểu môn phái thanh lý môn hộ, giết tiểu tiện nhân ngươi rồi nói sau!

- Bà già kia! Ngươi dám!

Tần Lập điên cuồng rít gào, thân thể ở không trung đạp giữa hư không, giống như tia chớp ngăn ở trước người Thượng Quan Thi Vũ, sau đó ngưng kết toàn bộ lực lượng bản thân ở trên kiếm. Một cổ kiếm khí màu tím khủng bố bắn ra khỏi Ẩm Huyết thần kiếm!

Vốn cứ tưởng rằng thực hiện được gian kế, có thể diệt tiểu tử kia dưới chưởng này, trong khoảng khắc bà già áo xám kia cảm giác có một cổ nguy hiểm mạnh mẽ kéo tới, sắc mặt liền biến đổi. Nhưng một chưởng này bà ta đã đẩy ra, nếu còn thu về tất nhiên sẽ bị nội thương rất nặng.

Ầm!

Một cổ dao động năng lượng cực đại theo chỗ kiếm chưởng giao nhau ầm ầm nổ tung!

Bà già áo xám bỗng nhiên hét thảm một tiếng như cắt tiết vịt, trên bầu trời phun ra một cột máu đỏ tươi, nương theo đó còn có bốn ngón tay khô quắt!

Còn thân thể Tần Lập cũng lập tức lùi nhanh về phía sau, một hơi trượt xa bảy tám mươi thước, mặt như giấy vàng. Phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay sắp ngã, nhưng vẫn đứng thẳng không ngã xuống! Cũng không rên đau đớn, chỉ có gương mặt cười lạnh tràn đầy điên cuồng, ánh mắt lóe sáng nhìn bà già áo xám kia.

- Cảnh giới Dung Thiên, chẳng qua như thế!

Tần Lập nói xong, liền cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, giống như muốn nát ra.

Thân hình Thượng Quan Thi Vũ nhanh chóng vọt lên, lập tức đỡ lấy Tần Lập, một đôi tròng mắt xinh đẹp hàm chứa nước mắt trong suốt.

- Tần Lập! Huynh...huynh không sao chứ?

- Hắc hắc! Lão bà bảo bối, ta rất tốt! Phốc!

Tần Lập vừa nói vừa phun một ngụm máu ra, mắng:

- Con bà mẹ nó! Lão yêu quái Dung Thiên cảnh, quả nhiên không bình thường!

- Đừng nói nữa, đan dược của huynh ở đâu, mau ăn vào!

Cuối cùng Thượng Quan Thi Vũ không nhịn được nước mắt, chảy xuôi theo gương mặt xuống, đau lòng không biết làm sao mới tốt.

Tần Lập cầm lấy bàn tay nhỏ tinh xao nhẵn nhụi của Thượng Quan Thi Vũ, cắm Ẩm Huyết Kiếm trên mặt đất, lấy ra Kim Phong Đan nuốt xuống. Lập tức cảm giác được một cổ lạnh lẽo theo yết hầu trôi vào bụng.

Cảm giác ngũ tạng lục phủ bị lửa thiêu đốt nháy mắt giảm đi nhiều, loại cảm giác đau đớn như bị xé rách này cũng theo đó bớt đi.

- Thực sự là thuốc tốt mà!

Tần Lập tán thưởng một tiếng.

Nhìn lại bà già áo xám đối diện, bị Ẩm Huyết thần kiếm cắt đứt bốn ngón tay, máu tươi phun trào trên tay bà ta.

Mười ngón tay liền với tim, loại đau đớn kịch liệt này, làm bà ta muốn ngất đi.

Đồng thời, nỗi phẫn hận đối với Tần Lập cũng đã đến mức làm bà ta mất đi lý trí. Giọng nói của bà ta như cú đêm rít gào, vang lên thê lương:

- Tiểu tử! Ngươi cùng tiểu tiện nhân kia đều phải chết!

- Lão tiện nhân! Không phục thì ngươi lại lên đi!

Tần Lập đứng thật xa, nhe răng cười nói:

- Móng vuốt cũng cụt rồi, còn dám dõng dạc. Có tin ta biến hai đôi vuốt của ngươi thành giống nhau hay không?

- A!

Bà già áo xám kia gầm thét một tiếng, chịu đựng đau đớn kịch liệt, nhằm phía Tần Lập đánh tới.

Lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng nói hết sức đạm nhạt:

- Lui ra!

Tiếng nói này như có ma lực, thân thể bà già áo xám kia cứ như trúng phép định thân. Trên gương mặt vừa già vừa xấu kia vẫn duy trì biểu tình nổi điên, nhưng thân thể lại không cách nào cử động.

- Môn chủ! Ta muốn giải thích!

Bà già áo xám kia tràn ngập bi phẫn, giơ tay trái mình lên:

- Lão thân bị tiểu súc sinh này cắt bốn ngón tay, ngày hôm nay cho dù thế nào lão thân cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn!

- Ta đã biết! Ngươi lui xuống chữa thương trước!

Giọng nói nữ nhân thản nhiên kia, trong trẻo lạnh băng, không nghe ra tuổi tác. Nhưng tiếng nói nghe cực kỳ êm tai.

- Tần Lập! Ngươi tới Tứ Quý Cốc của ta, muốn dẫn đệ tử thiên tài xuất sắc nhất của chúng ta đi. Ngươi không cảm thấy hành vi của ngươi có chút quá đáng sao?

Chỉ nghe tiếng nói, không gặp người.

Tần Lập cười hắc hắc, nói:

- Ta đối với người giả thần giả quỷ luôn luôn không có ấn tượng tốt! Tuy nhiên ta có thể nói rõ cho ngươi. Quá đáng? Không! Một chúng quá đáng cũng không! Tứ Quý Môn các ngươi ép buộc, cưỡng ép vị hôn thê của ta tu luyện ở đây, các ngươi cũng không cảm thấy quá đáng. Ta chuẩn bị mang vị hôn thể của mình đi thì có gì là quá đáng chứ?

- Tần Lập! Ngươi quá làm càn! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?

Trên bầu trời truyền đến tiếng nói của Diệp Thiển Dục, cùng dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng nghe thật chói tai, làm người ta có cảm giác không tốt.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Không sao! Thật sự là một tiểu tử thú vị. Còn trẻ tuổi đã có thực lực như vậy, hơn nữa lá gan cũng rất lớn. Ngươi cảm thấy ta giả thần giả quỷ, ta liền đi ra cho ngươi thấy!

Tiếp đó, Tần Lập liền cảm giác không khí trước mặt vặn vẹo một hồi. Đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc cung trang, tóc vén cao, khí chất trên người cao quý, diện mạo không nói xinh đẹp, nhưng làm cho người ta có loại cảm giác tự nhiên tinh thuần. Nhất là đôi mắt kia, hoàn toàn khác với bất cứ người nào Tần Lập đã từng gặp!

Nếu nói đôi mắt của nàng tinh thuần, nhưng ở đâu đó rõ ràng ẩn chứa vô tận tang thương. Nếu nói nàng tâm cơ thâm trầm hiểu thấu sự đời, nhưng hai tròng mắt kia lại cứ như nước hồ thu!

Hơn nữa, nữ nhân này vừa nhìn thoáng qua không tới hai mươi tuổi, nhìn lại giống như hơn ba mươi tuổi. Nhìn kỹ lại, vẫn giống như hơn hai mươi tuổi!

Căn bản là không nhìn ra tuổi tác của nàng đến cùng lớn bao nhiêu!

- Môn chủ!

Thượng Quan Thi Vũ khẽ kinh hô một tiếng. Sau đó hơi khom người:

- Thi Vũ ra mắt môn chủ!

Nữ tử cung trang kia nhàn nhạt gật đầu một chút, sau đó nhìn Tần Lập như cười như không, nhẹ giọng nói:

- Hiện giờ ngươi thấy được ta rồi. Thế nào, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không?

- Nữ nhân này rất cường đại!

Trong lòng Tần Lập kinh hô một tiếng. Không thể nghi ngờ, đây là một người mạnh nhất từ khi hắn đến thế giới này! Căn bản không thể nhìn thấu nàng. Trên người nàng giống như một tiên nữ, không có một khí tức khói lửa, hơn nữa cũng không có toát ra một chút dao động khí tức. Cho dù là nàng xuất hiện trước mắt mình hết sức đột ngột.

Tần Lập thoáng nhìn qua Diệp Thiển Dục phía sau, tiếp đó không tin chuyện lạ, phóng ra Tiên Thiên Tử Khí dò xét về phía nữ tử cung trang này. Tiên Thiên Tử Khí trăm thử trăm linh, tới trước người nữ tử này lại gặp phải một tầng màng chắn vô hình, nhẹ nhàng nhu hòa bắn trở về!

Trong lòng Tần Lập kinh hãi, không phục thử lại một lần nữa, vẫn cứ như vậy!

Bức màng chắn kia cảm giác rất mềm mại, nhưng Tiên Thiên Tử Khí căn bản không cách nào xuyên thấu! Trong lòng Tần Lập thầm nghĩ: chẳng lẽ nữ nhân này thực sự đạt được cảnh giới Chí tôn trong truyền thuyết?

- Tiểu tử kia! Bản lĩnh của ngươi thật đúng là không ít!

Trên gương mặt bình tĩnh của nữ tử cung trang cũng hơi lộ ra một tia kinh ngạc. Tới loại cảnh giới như nàng, đích xác có tư cách không cần che giấu cảm xúc của mình, nhưng vẫn phải kinh ngạc. Tuy rằng khí tức của thiếu niên này bị nàng ngăn trở, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng: nếu như dưới tình huống chính nàng không có một chút lòng phòng bị nào, không chừng thật sự có thể bị thiếu niên này xem thấu thực lực!

Không chỉ như thế, đồng dạng nàng dò xét khí tức Tần Lập cũng bị ngăn cản bên ngoài! Nói cách khác, cường giả tuyệt thế đã đạt đến cảnh giới Chí tôn như nàng, cũng vẫn không nhìn thấu thực lực chân chính của thiếu niên Tần Lập này!

Nếu có người nói với nàng, nàng căn bản sẽ không tin tưởng. Biểu hiện bên ngoài hết sức bình thường, nhưng trong lòng môn chủ Tứ Quý Môn, đã nổi sóng từ lâu.

- Hắc hắc! Chúng ta như nhau thôi!

Tần Lập cười trừ che giấu cảm xúc của mình, sau đó hỏi:

- Không biết ngài muốn thương lượng với ta cái gì?

Nữ tử cung trang cười cười, giọng trong trẻo lạnh lùng nói:

- Ngươi bái ta làm thầy, gia nhập vào Tứ Quý Môn. Ta cho phép ngươi kết làm phu thê với Thượng Quan Thi Vũ, sau này môn chủ Tứ Quý Môn chính là ngươi. Thế nào?

Nữ tử cung trang vừa nói lời này, mọi người đều kinh ngạc ngây tại chỗ. Bà già áo xám kia lúc này vẻ mặt xám trắng, trên gương mặt già đầy nếp nhăn, dường như trên mỗi nếp nhăn đều ẩn chứa phẫn nộ vô tận:

- Môn chủ! Đây...đây là trò đùa sao! Ta không đồng ý!

Những môn nhân Tứ Quý Môn khác đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Trong lòng tràn đầy khó tin: Môn chủ lại muốn thu tiểu tử này làm đồ đệ, đồng thời còn giao Tứ Quý Môn cho hắn?

Trời ạ, ta không có nghe lầm chứ? Lập tức, ánh mắt của nhiều người nhìn về phía Tần Lập, đều tràn ngập hâm mộ cùng đố kị.

Trong lòng Tần Lập cũng cảm giác kinh ngạc không thôi, hắn có chút không tin nhìn môn chủ Tứ Quý Môn hỏi:

- Vì sao?

- Ha ha! Tuyệt thế thiên tài như ngươi, chớ nói Tứ Quý Môn chúng ta, bất luận một giới nào trên Huyền Đảo, các thế gia cùng môn phái gặp được đều sẽ tranh nhau cướp nhận tiểu tử ngươi. Ta không có bất cứ ác ý gì.

Trên khuôn mặt nữ tử cung trang lộ vẻ mỉm cười, hết sức tự nhiên nói:

- Ngươi xem: ngươi đả thương đệ tử Tứ Quý Môn ta, còn cắt đứt mấy ngón tay của Đại trưởng lão Tứ Quý Môn, ta có thể không trách ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta gia nhập vào Tứ Quý Môn, trở thành đệ tử của ta, tất cả tâm nguyện của ngươi đều có thể thực hiện! Hơn nữa sau này ngươi sẽ sở hữu một môn phái có thực lực rất mạnh làm thế lực của mình. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trở thành môn chủ Tứ Quý Môn, mệnh lệnh của ngươi chính là ý chí của toàn bộ Tứ Quý Môn, mọi đều sẽ nghe lệnh của ngươi làm việc. Thế nào? Ngươi suy nghĩ đi!

Cái này còn cần suy nghĩ sao? Trong mắt Diệp Thiển Dục tràn ngập khó tin nhìn Tần Lập, trong lòng quả thật nổi sóng gió động trời. Thầm nói môn chủ của bọn họ làm việc cũng đặc dị độc đoán quá đi chứ. Là nói nàng quyết đoán tốt, hay cần nói nàng quá qua loa? Càng làm cho Diệp Thiển Dục cả kinh muốn rớt cằm xuống đất, chính là Tần Lập lại từ chối!

- Xin lỗi! Ta không thể đáp ứng ngài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.