Duy Ngã Độc Tôn

Chương 303: Ân oán thế gia



Hơn nữa một số còn phát hiện ra thần thức của Tần Lập!

Tần Lập buộc phải nhanh chóng thu hồi thần thức, sau đó thầm kinh hãi:

- Xem ra các thế gia này đều thật sự có hành động rùi! Không ngờ còn phái ra nhiều cường giả như thế! Bọn họ chẳng lẽ không sợ Thôi gia thừa dịp này tấn công sào huyệt của bọn họ sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không kìm được cười khổ, cảm thấy chính mình thật sự là lo nghĩ vô cớ. Những điều mình có thể nghĩ tới thì chẳng lẽ những đại gia tộc này còn chưa nghĩ tới hay sao? Trải qua vạn năm, nếu không có điểm nội tình mà không muốn người ngoài biết thì cũng thật sự là sống uổng phí!

Trong lòng thầm nghĩ thế, Tần Lập mang theo mọi người đi vào lạc viện tinh sảo. Ngay cả Tần Lập cũng không thể kìm nổi sự chấn động vì cảnh đẹp nơi này. Con đường nhỏ sạch sẻ, ôn tuyền giả sơn, đình thủy tạ, nhà cửa san sát. Loại địa phương này quả thực chính là thế ngoại đào nguyên! Khiến cho mọi người quen nhìn những thứ phú quý xa hoa vẫn cảm nhận được một cỗ tươi mát của thiên nhiên! Tự nhiên đã có người an bài những người của Tần gia, Trầm Nhạc mang theo Tần Lập tiến vào trong phòng.

Tần Lập không thấy xà nữ nhưng cũng biết được bổn sự của nàng, phỏng chừng là không muốn gặp người ngoài nên đã trốn đi đâu đó. Trong phòng Lãnh Dao một mực giữ yên lặng đi theo bên người Tần Lập.

Bởi vì rất ít khi lộ diện nên người biết Lãnh Dao rất ít. Trầm Nhạc còn tưởng rằng Lãnh Dao là thị nữ của Tần Lập cho nên khi chuẩn bị nói chuyện, ánh mắt theo tự nhiên nhìn về phía nàng. Hắn cũng phải cảm thấy nao nao, không nghĩ tới nữ tử này lại xinh đẹp như thế, so với Thượng Quan Thi Vũ cũng chỉ kém một chút mà thôi!

- Các vị nói chuyện đi, ta trước ra ngoài trước!

Lãnh Dao băng khiết thông minh, tự nhiên nhìn ra băn khoăn của Trầm Nhạc, cũng không để bụng, chuẩn bị lui ra ngoài!

- Không cần đâu, Trầm Nhạc, đây là bằng hữu cùng ta chia sẻ hoạn nạn! Nàng tên là Lãnh Dao!

Tần Lập cười cười nói.

Trầm Nhạc cũng là người thông minh, tuy không dám xác định quan hệ giữa hai người nhưng nếu có thể được Tần Lập không kiêng dè như thế thì tự nhiên cũng xem trọng nữ tử này vài phần!

- Ha ha, Lãnh Dao tiểu thư, trước đó tại hạ còn không biết, mong đừng trách tội!

Thái độ làm người và khả năng ứng xử của Trầm Nhạc thậm chí còn có thiên phú hơn phương diện võ học của hắn.

Nhắc tới Trầm Nhạc, những người trong Huyền Đảo biết hắn đều nói đây là một người tốt, trọng nghĩa khinh tài. Rất ít ai đề cập tới một thân thực lực của Trầm Nhạc nhưng kỳ thật thực lực của hắn không chút kém nào so với những người được tuyên dương là thiên tài kia!

- Không sao cả!

Tính tình Lãnh Dao tuy đơn giản nhưng vẫn rất thông hiểu lễ nghĩa!

Nàng ngưng mắt nhìn Tần Lập, trong mắt lộ ra vài phần tình cảm.

Trầm Nhạc ngồi bên kia, buông thần thức quét qua một lượt, thấy không có sự tình gì khả nghi mới nhỏ giọng nói:

- Huynh đệ, lúc này ngươi nhất định phải chú ý! Thôi gia hành sự như thế, rất nhiều người đều nói rằng bọn họ đã kiêu ngạo hống hách tới cực điểm, âm mưu lấy sức một nhà mà khiêu chiến toàn bộ Huyền Đảo! Quả thật những người đó đều hiểu rằng nếu Thôi gia không có kế sách vẹn toàn thì làm sao có thể làm ra chuyện tình ngu ngốc như thế đươc? Cho nên, ngươi tuyệt đối không thể làm kẻ cầm cờ được! Thôi gia đối với ngươi đúng là hận thấu xương. Dù ngươi không xuất đầu, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội giết ngươi! Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận. Cho dù trong ngày đại hôn của ta, Thôi gia có phái người tới đây thì ngươi cũng đừng xuất đầu. Nhiều người của các gia tộc như vậy ở chỗ này, ta thực muốn nhìn bọn họ xem náo nhiệt tới lúc nào?

Một câu nói chân thành của Trầm Nhạc khiến Tần Lập rất cảm động! Tuy rằng hắn không nói, chính mình cũng rõ ràng những điều này nhưng người ta thẳng thắn nói ra, đó chính là xem ngươi là bằng hữu, là huynh đệ! Chính mình nhìn ra và do người ta chính mồm nói ra có sự khác biệt rất lớn!

Lúc này, Lãnh Dao ở một bên nhẹ giọng nói:

- Những gia tộc này đã nhìn ra ý đồ của Thôi gia, chẳng lã vẫn có thể ngồi chờ chết như vậy sao?

Trầm Nhạc nhìn về phía Tần Lập đang trầm tư, không kìm nổi cười khổ nói:

- Ngồi chờ chết thì đương nhiên sẽ không! Nhưng không ai nguyện ý dẫn đầu! Bởi vì trong lòng ai cũng đều rõ ràng mục đích của Thôi gia đó chính là xưng bá ở trên Huyền Đảo, mà không phải là tiêu diệt Huyền Đảo! Chỉ cần lợi ích của gia tộc mình không bị tổn hao trí mạng thì có người nào lại muốn vì thế mà xuất đầu?

Lúc này Tần Lập mới ngẩng đầu lên nhìn Trầm Nhạc hỏi:

- Trầm huynh, tiểu đệ vẫn có một nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không?

- Hắc, huynh đệ chúng ta còn nói như thế sao? Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi!

Trầm Nhạc tùy tiện khoát tay chặn lại.

- Ta thấy giữa Thiên Cơ Môn và Thôi gia dường như trước đây đã có cừu oán...

- Ai, huynh đệ ngươi quan sát rất tinh tế! Đúng vậy, giữa Thiên Cơ Môn và Thôi gia có ân oán giằng co, kỳ thật đã bắt đầu từ thời thượng cổ rồi!

Trầm Nhạc thở dài một tiếng, giảng giải về căn nguyên mối quan hệ giữa Thiên Cơ Môn và Thôi gia trước đây.

Giữa hào môn với nhau có rất nhiều gút mắc! Lời này quả đúng như thế! Là một gia tộc và môn phái từ thời thượng cổ đã tiến vào Huyền Đảo, các loại ân oán giữa Thôi gia và Thiên Cơ Môn kỳ thật chưa từng chấm dứt!

Nói như vậy, lực ngưng tụ của gia tộc so với môn phái thì phải mạnh hơn một ít. Tuy nhiên, từ thời thượng cổ, những gia tộc này thường xuyên phái một số tử đệ trung tâm, bí mật thâm nhập vào các môn phái học trộm võ học của đối phương.

Loại chuyện này không thể một hai năm mà hoàn thành được. Có một số tử đệ thành công mang về những võ học nòng cốt của đối phương. Có người trải qua cảm hóa, hoàn toàn dứt ra khỏi gia tộc mình, gia nhập vào các môn phái này.

Trên đời không có chuyện gì có thể che dấu mãi được. Loại chuyện như thế này chung quy đến một ngày có người phát hiện ra. Cho nên mấy ngàn năm trước, ba đại môn phái trên Huyền Đảo gần như đều không công khai thu đồ đệ. Cho dù thu cũng đều rất nghiêm khắc, chỉ hận không thể điều tra tới tận tổ tông tám đời nhà người ta ra!

Điều này kỳ thật cũng không tính là cái gì. Nhưng một trăn năm trước. Thiên Cơ Môn và Thôi gia suýt chút nữa đã phát sinh một trận sống mái với nhau.

Nguyên nhân chính là một thân muội mà đương nhiệm Chưởng môn Thiên Cơ Môn Trầm Long Hưng cực kỳ sủng ái là Trầm Long Mai lại có tình cảm với đệ đệ nhỏ tuổi nhất của đương nhiệm Gia chủ của Thôi gia Thôi Bất Bình là Thôi Bất Quần!

Tên Thôi Bất Quần này lại là một tên ngụy quân tử chính cống! Mặt ngoài tuy nhìn có vẻ đạo mạo nhưng thực tế lại chứa đầy một cái bụng xấu xa, còn không bằng cả một tên tiểu nhân!

Sau khi lừa gạt được tình cảm của Trầm Long Mai, lấy nàng về lại muốn từ trong miệng nàng do thám về một loại tuyệt học của Thiên Cơ Môn! Loại chuyện này, Trầm Long Mai tự nhiên sẽ không đáp ứng. Vì thế Thôi Bất quần ngày càng đối xử tệ mạt đối với Trầm Long Mai. Đến cuối cùng, hắn hoàn toàn xé rách da mặt, nói nếu Trầm Long Mai không nói ra khẩu quyết của tuyệt học kia liền đem nàng trả về Thiên Cơ Môn!

Trước khi Trầm Long Mai yêu tên Thôi Bất Quần này thì Trầm Long Hưng đã tuyệt đối không đồng ý! Nhưng sau vì Trầm Long Mai tâm tình kiên định như sắt đá, một lòng đòi gả cho Thôi Bất Quần, hiện không ngờ lại rơi vào kết cục như thế! Trong lúc nản lòng thoái chí, nghĩ quẩn, nàng đã tự sát! Mà thời điểm nàng tự sát, cách đại hôn của nàng không đến một năm thời gian!

Biết được muội muội của mình bị người bức tử, Trầm Long Hưng thiếu chút nữa phát điên lên, lúc ấy liền mang theo hơn mười cao thủ của Thiên Cơ Môn, tiến thẳng vào trong Thôi gia, muốn bắt Thôi Bất Quần đánh chết tươi tại chỗ!

Lúc ấy Thôi gia cũng không chút yếu thế, xuất động rất nhiều người, thiếu chút nữa đã đánh nhau. Cuối cùng, Thôi Bất Bình tự mình ra mặt, tự mình nhận lỗi, cũng chặt đi một cánh tay trái của Thôi Bất Quần mới đem chuyện này giải quyết!

Tuy nhiên, chuyện này cũng bị hai nhà coi là vô cùng nhục nhã. Thôi gia cảm thấy bọn họ phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà bên Thiên Cơ Môn lại hiểu được rằng Thôi gia toàn là một lũ tiểu nhân. Cho nên chuyện năm đó cũng dần bị lãng quên!

Nói tới đây Trầm Nhạc có chút thương cảm nói:

- Đám hỏi giữa các đại gia tộc vốn là một chuyện rất bình thường. Chỉ đáng thương cho cô cô của ta! Phương hoa tuyệt đại là thế...Di? Lãnh tiểu thư, sắc mặt ngươi sao đột nhiên khó coi như thế?

Tần Lập cũng phát hiện ra sắc mặt của Lãnh Dao đột nhiên tái nhợt. Lãnh Dao hơi lắc đầu nói:

- Không có gì, Trầm công tử vừa nói tên Thôi Bất Quần kia bị chặt đứt mất cánh tay trái?

- Đúng vậy, tên súc sinh kia nếu có cơ hội ta nhất định chặt hắn thành tám khối! Chỉ thương cho cô cô của ta, ai!

Dù sao cũng là một sự sỉ nhục của gia môn, vẻ mặt Trầm Nhạc lúc này cũng trở nên buồn bã, lìên đứng dậy cáo từ rồi nói:

- Tần huynh đệ, mấy hôm tới cố gắng không nên ra ngoài, chỉ nên bên trong trang viên hội khách này thì là an toàn nhất! Cũng có thể nhân cơ hội này làm quen với cao tầng của các môn phái gia tộc, đối với sự phát triển sau này cũng rất có lợi. Ta đoán rằng tối nay Lâm Hằng sẽ tự thân tới tìm ngươi!

Sau khi tiễn Trầm Nhạc liền trở lại phòng, nhìn sắc mặt có chút khó coi của Lãnh Dao không kìm nổi lên tiếng hỏi:

- Tên Thôi Bất Quần kia là hung thủ diệt cả nhà cô phải không?

Hốc mắt của Lãnh Dao đỏ lên, đôi con mắt cũng phát ra lãnh ý, nước mắt tuôn trào ra. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế tâm tình của mình rồi nói:

- Ngày đó, kẻ giết nhiều người nhất chính là tên biến thái đó! Nữ nhân trong gia tộc ta bị hắn...rất nhiều, hơn nữa thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn! Những điều này đều là do người mang ta chạy ra khỏi Phổ Đà Thánh địa chính miệng nói cho ta! Hắn nói đáng hận nhất chính là một kẻ cụt một cánh tay! Đám người ác ma kia của Thôi gia là do hắn cầm đầu...hức hức...

Lãnh Dao nói xong đã không kìm được khóc òa lên.

Tần lão tiến tới đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của lãnh Dao, một cỗ Tiên thiên tử khí liền được hắn đưa vào, định trụ lại kinh mạch đang hơi hỗn loạn của Lãnh Dao, sau đó an ủi nói:

- Lãnh Dao, tin ta đi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cho cô cơ hội chính tay mình giết chết kẻ thù!

Lãnh Dao gật mạnh đầu, nhẹ nhàng rút tay mình lại, sau đó nhẹ giọng nói:

- Tần Lập, cảm ơn ngươi!

Chiều tối hôm đó, quả nhiên đúng như lời của Trầm Nhạc, Lâm Hằng tìm tới cửa. Câu nói đầu tiên của hắn chính là cười lớn nói:

- Tần huynh đệ, ngươi tới chậm quá! Chúng ta đều đã tới đây mấy ngày rồi. Đi, tối nay có yến hội, vi huynh mang ngươi đi làm quen với những thanh niên tài tuấn của Huyền Đảo ta!

Nói xong, khi thấy bốn phía không người liền hỏi nhỏ:

- Muội muội quốc sắc thiên hương của ta cũng đến đây đấy! Đúng rồi, sao không thấy Thi Vũ cô nương?

Lâm Hằng nhớ tới sự xấu hổ lần trước, thật sự rất sợ khi đang nói chuyện mà cô gái Thượng Quan Thi Vũ lại lặng yên, vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hắn.Nguồn: http://truyenfull.xyz

Tần Lập không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Tên Lâm Hằng này tới hôm nay vẫn muốn đem muội muội của hắn giới thiệu cho mình. Tuy nhiên hắn cũng không phải là cổ bảo ngọc, đối với muội muội của Lâm Hằng cũng không có cảm giác gì.

Mỹ nữ thì sẽ thu sao? Tần Lập không kìm nổi âm thầm lắc đầu, bên người mình đã có quá nhiều rồi, không cần thêm nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.