Lần này Lãnh Dao đến là muốn đi theo bên người hắn, giúp hắn ứng phó các sự tình cho nên mặc dù cảm xúc không tốt lắm, nàng vẫn có xốc lại tinh thần, hơi trang điểm một chút. Cả người nàng khí chất cực kỳ cao quý, lãnh diễm!
Ngay cả Lâm Hằng cũng phải thầm cảm thán trong lòng. Khó trách mỗi lần Tần Lập thấy muội muội của mình đều không có chút hứng thú nào. Mỗi nữ tử tùy tiện nào bên người đều là quốc sắc thiên hương, nếu so sánh cũng không thua kém muội muội mình chút nào!
Nghĩ thế, Lâm Hằng cũng không khỏi cảm thấy buồn bực! Hắn vẫn muốn trở thành đại cữu ca mà!
Lâm Hằng so với Trầm Nhạc thì bình tĩnh hơn vài phần, nhưng lại kém thông minh hơn một chút, lòng dạ tâm cơ lại có chút thâm sâu hơn. Tuy nhiên, hắn cũng không tồi, giống như Trầm Nhạc, đều xem trọng tiền đồ tương lai của Tần Lập!
Cho dù bọn họ ngay từ đầu có chút không muốn thừa nhận nhưng vốn là những tử đệ chân chính ưu tú của các thế gia, có thể nhìn thẳng vào ưu điểm của người khác, do đó chính mình cũng có tiến bộ!
- Đi thôi Tần huynh đệ, buổi tối hôm nay ngươi chắc chắn sẽ được rất nhiều người chú ý. Còn có vị tiểu thư này nữa! Ha ha!
- Ha ha, đây là bằng hữu của ta, Lãnh Dao.
- Nga, Lãnh Dao tiểu thư!
Lâm Hằng ôm quyền chào đón rất thân thiện, trong lòng lại đang thầm oán:
- Bằng hữu cái gì? Còn không bằng nói rõ luôn đây là nữ nhân của ngươi. Khiến ta không thể làm cửu ca của ngươi rồi!
- Ưm!
Lãnh Dao hơi gật đầu, hướng về Lâm Hằng như ý trả lời.
Trong lòng Lâm Hằng khẽ động, vừa rồi vốn không thực sự đem Lãnh Dao để vào trong lòng nhưng hắn không kìm nổi phải lần nữa quan khán kỹ nữ nhân có khí chất cao quý xuất chúng này. Chân chính là con cháu của đại gia tộc, một động tác, cách nói chuyện trong mắt của người cùng đẳng cấp đều có sự khác biệt rất lớn với những thường nhân.
Không thể nghi ngờ, Tần Lập chỉ là con cháu của một tiểu gia tộc mà thôi. Điều này không phải là cười nhạo Tần Lập mà là vì cử chỉ hành vi của Tần Lập cũng không có khí tức tao nhã của loại con cháu trong các đại gia tộc! Tuy nhiên trên người Tần Lập cũng không có vẻ sợ hãi, rụt rè như của các tiểu gia tộc khi đối mặt với con cháu của các đại gia tộc. Cư chỉ của hắn rất tiêu sái, tự nhiên, như thân mình là một người ở ngoài một tiểu gia tộc vậy!
Mà Lãnh Dao này, vừa gặp đã biết xuất thân từ một đại gia tộc, tuyệt đối không phải là một cô gái bình thường!
Trong lòng Lâm Hằng không khỏi nổi lên một trận nghi hoặc, một tia ý niệm cuối cùng bị chặt đứt, thầm nghĩ Tần Lập từ đâu mà tìm được nữ tử này?
Ba người tiến nhập vào đại sảnh yến hội dành cho khách khứa của Thiên Cơ Môn, bên trong toàn là người. Tần Lập thậm chí nhìn thấy thân ảnh của Trầm Nhạc đang đi lại giữa đám người này.
Đây là một yến hội rất lớn mang phong cách cổ xưa, các loại khí tức cường đại giao nhau, hình thành một cỗ khí tràng. Cho dù là cường giả cảnh giới Chí Tôn đi vào đây cũng sẽ không kìm nổi cảm thấy run run. Hiển nhiên bên trong đại sảnh này có rất nhiều cường giả sâu không lường được.
Mà khí tức hình thành loại khí tràng này, thậm chí không phải những võ giả này cố ý buông ra, hoàn toàn là do nguyên lực dao động của tự thân mình, khi đạt tới một cảnh giới nhất định thì tự nhiên tràn ra. Đương nhiên, khi thực lực không đạt tới một cảnh giới nhất định thì căn bản không thể cảm thụ được loại khí tràng này.
Càng đi vào địa phương này, ước muốn tăng lên thực lực của Tần Lập cũng ngày càng bức thiết. Hắn cũng thật sự muốn không quản cái gì khác tiến vào Hoàng Kim Cung bế quan hai trăm năm, sau đó lại hành tẩu giang hồ.Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Tuy nhiên, việc nhà mình mình biết, thoạt nhìn Tần Lập hiện tại đã kế thừa Hoàng Kim Cung, bên trong có không ít các loại Thần cấp đan dược, Thần cấp công pháp, thậm chí Thần cấp vũ khí...Còn có vô số thiên tài địa bảo, tùy ý sử dụng. Nhưng trên thực tế hắn mới chỉ là ông chủ của Hoàng Kim Cung được có mấy ngày, cũng chỉ đi vào được tầng thứ nhất mà thôi. Thậm chí ngay cả tầng thứ hai cũng không thể tiến vào được!
Hắn có thể dùng tinh thần lực để hạ đạt chỉ lệnh cho Hoàng Kim Cung, làm hiện ra những bảo vật trong tầng một mà thôi, nhưng cũng không thể chỉ huy những loại bảo vật này!
Căn cứ theo trí nhớ của Hô Diên Bác lưu lại, Tần Lập biết rằng Chủ cung của Hoàng Kim Cung cao lên tận trời, có tới ba mươi sáu tầng! Mỗi một tầng đều có các bảo vật tương ứng. Bảo vật nhiều lắm, tại thời kỳ thái cổ thì đã thuộc loại tuyệt tích, hoặc loại duy nhất, uy lực lớn đến độ kinh thế hãi tục!
Nhưng mà biết là biết thế, Tần Lập ngay cả bộ dáng của những bảo vật này cũng không biết! Bởi vì trong ký ức của Hô Diên Bác, cũng không có hình ảnh cụ thể của những bảo vật này.
Phải biết rằng bảo vật tán phát ở giải Chí Tôn đại tái chẳng qua cũng chỉ là tầng thứ hai của Chủ cung Hoàng Kim Cung mà thôi! Tầng thứ hai là tầng nhiều thứ pha tạp nhất, cũng là nhiều nhất. Nhưng trong số những bảo vật bên trong Hoàng Kim Cung thì cũng là ít giá trị nhất!
Tần Lập không khỏi cảm thấy đôi chút phẫn nộ! Ví dụ như Càn Khôn Đan kia, tuy đối với người dùng có nhiều hạn chế nhưng cũng có thể tính là nghịch thiên! Không ngờ lại thuộc tầng thứ hai của Hoàng Kim Cung, không được Hô Diên Bác để vào mắt!
Mỗi một tầng của Hoàng Kim Cung có một cấm chế tương ứng. Thực lực nếu không đạt tới một cảnh giới nhất định thì căn bản đừng nghĩ tới chuyện tiến vào tầng cao hơn!
Lại nói, vô số thiên tài địa bảo bên trong hậu viện của Hoàng Kim Cung quả thực đều là thứ tốt nhưng đồng dạng cũng có cấm chế! Đây cũng là điều mà khi Tần Lập đưa Thượng Quan Thi Vũ phát hiện ra. Bời vì sau một lần nếm một loại quả, muốn hái thêm thì căn bản không thể tiếp cận được cây cho quả kia!
Những đồ vật khác cũng giống như thế! Chỉ sợ là có rất ít thứ mà bọn họ có thể dùng được. Cho nên nói không phải vào được Hoàng Kim Cung là có thể trong thời gian ngắn có được sự gia tăng đến nghịch thiên! Cho nên nói Tần Lập muốn sử dụng những chí bảo bên trong Hoàng Kim Cung để gia tăng thực lực bản thân và những người khác thì bản thân hắn phải đạt đến một mức thực lực nhất định! Mà cảnh giới đầu tiên không phải là Phá Toái Hư Không mà là...Toái Đan Thành Anh!
Con mẹ nó! Trong lòng Tần Lập không khỏi thầm mắng vài câu. Hô Diên Bác lão gia hỏa kia cũng thật là biến thái! Loại khảo nghiệm này quả thực là dựa lưng vào một tòa Kim sơn mà không có biện pháp nào mà sớm gỡ xuống một khối vàng mà dùng! Rất là buồn bực!
Lại còn, Tần Lập không thể nói loại chuyện này cho bất cứ người nào khác được, chỉ có thể âm thầm chịu đựng trong lòng! Mỗi lần nhìn thầy đều thẩm nhủ:
- Lão tử phải trở nên cường đại hơn! Lão tử phải mở ra kho báu Hoàng Kim Cung!
Tương tự, còn có nhiều thứ mà lão đạo sỹ nói là thiên tài địa bảo, Tần Lập cũng không nhìn thấy bên trong Hoàng Kim Cung! Nói vậy, còn có một số bảo vật trên địa cầu mà chưa được người trên thế giới này nhận biết!
Tuy nhiên, Tần Lập cũng chỉ nhớ rõ một ít thứ cực phẩm trong đó. Còn những thứ kia luyện chế như thế nào thì lại không nhớ gì cả! Đến lúc đó, nếu thật sự gặp phải thiên tài địa bảo thì vẫn phải nhờ đến vị luyện đan đại sư Lãnh Dao mới được!
Tần Lập thầm nghĩ trong lòng, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lãnh Dao với thần thái tự nhiên bên người:
- Luận về tốc độ tu luyện thì Lãnh Dao không phải là thuộc loại tối thiên tài, nhưng nếu nói về luyện đan chỉ sợ là ngay cả những sư phụ luyện đan có kinh nghiệm lão luyện trong Tần gia cũng không bằng được Lãnh Dao!
Hơn nữa, năng lực sáng tạo và khả năng nhận biết bản chất thiên tài địa bảo của Lãnh Dao tuyệt đối thuộc tiêu chuẩn siêu nhất lưu trên thế gian này!
Phải biết rằng, thay đổi một loại đan phương thậm chí so với tạo ra một loại đan dược mới còn phức tạp hơn rất nhiều! Không có thiên phú thì cả đời người đừng nghĩ đến việc thành công thay đổi một loại đang phương!
Mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Lãnh Dao trước sau cải biến không dưới hai mươi đan phương vốn thuộc loại thượng cổ đan phương! Khiến cho dược lực của chúng yếu đi đến mấy chục, mấy trăm lần. Tuy rằng yếu đi nhưng quả thật độ khó thì cũng không kém chút nào so với việc cường hóa đan dược!
Cho nên, trong mắt Tần Lập, so với những bảo vật không sờ được, không thấy được trong Hoàng Kim Cung thì vị giai nhân lãnh diễm bên người này mới chính là tài phú lớn nhất của hắn!
Hai người Tần Lập và Lãnh Dao đi theo Lâm Hằng tiến vào. Cho dù muốn yên tĩnh cũng không yên tĩnh nổi. Chỉ vì một lát đã có đến mấy người, cả trai lẫn gái đều là những con cháu trẻ tuổi đi tới thăm hỏi.
Khi nghe nói người đi cùng Lâm Hằng chính là nhân vật danh chấn Huyền Đảo mấy năm nay, rất nhiều người đều biểu đạt ra sự tôn trọng và thiện ý đối với Tần Lập!
Tuy nhiên cũng không loại trừ những người mắt cao quá đầu lại tự cao tự đại cười nhạt đối với thân phận của Tần Lập! Đương nhiên những người như thế Tần Lập cũng không thèm liếc mắt đến!
Lâm Hằng mang theo Tần Lập, đang muốn hướng về phía muội muội của mình. Cho dù là một tia nỗ lực cuối cùng, Lâm Hằng cũng thầm nhủ vạn nhất biết đâu Tần Lập lại để ý đến muội muội của mình!
Tuy nhiên lúc này bỗng nhiên từ bên kia có người cao giọng ho lên tên Tần Lập, Tần Lập ngẩng đầu sang nhìn lại, không ngờ đúng là người quen. Đó chính là người mà bị Tần Lập giáo huấn, khi đã thông suốt cũng chưa từng gặp lại, Tàng Kiếm Sơn Trang Thập Tứ công tử Tạ Hiểu Trung.
- Tần công tử! Tần công tử!
Bên người Tạ Hiểu Trung còn có một đám người, nam nữ đều có, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đều mang theo vài phần tò mò!
Tần Lập hướng về phía Lâm Hằng cười cười, mang theo Lãnh Dao đi về phía Tạ Hiểu Trung. Nói thật hiện tại Tần Lập đúng là không chút ghen ghét tên Tạ Hiểu Trung này. Tuy hắn có chút cao ngạo nhưng tại thời khắc mấu chốt lại đường đường giống như một nam nhân thực sự, dũng cảm vượt qua sự sỉ nhục, xứng đáng để người ta tôn trọng:
- Tạ công tử, đã lâu lắm mới gặp lại!
Tần Lập mang theo vẻ mặt tươi cười đi tới bên cạnh Tạ Hiểu Trung, sau đó hướng về phía Tạ Hiểu Phong, đứng trong đám người bên cạnh Tạ Hiểu Trung gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Hai người tuy rằng không có giao tình nhưng Tạ Hiểu Phong tự nhận không phải đối thủ của Tần Lập, dù có nhiều người nghi ngờ về sự thật Tần Lập một kiếm chém giết cảnh giới Chí Tôn ở Chí Tôn đại tái nhưng thân mình Tạ Hiểu Phong lúc ấy lại chứng kíến toàn bộ trận chiến kinh thế hãi tục đó!
Với chuyện vượt cấp khiêu chiến, hắn có được nhận thức hoàn toàn mới mẻ.
Trước đây, hắn vẫn nghĩ rằng cảnh giới Dung Thiên tuyệt đối không phải là đối thủ của cảnh giới Chí Tôn. Nhưng sau khi chứng kiến trận chiến giữa Tần Lập và Thôi Lãnh, Tạ Hiểu Phong mới hiểu được rằng đó không phải là chuyện không thể mà là do cảnh giới của mình còn chưa đủ mà thôi!
- Tần công tử, lần nói chuyện hôm trước của ngươi khiến ta hoàn toàn tỉnh ngộ! Ta hy vọng có thể có một ngày ta sẽ trở thành một võ giả siêu việt hơn ngươi! Ta sẽ đem ngươi trở thành đối thủ của cả đời ta!
Tạ Hiểu Trung vẻ mặt chân thành nói.
Trên mặt Tần Lập lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vừa định lên tiếng đột nhiên lại thấy Lãnh Dao kéo kéo cánh tay mình. Khí tức trên người Lãnh Dao hơi biến đổi, khiến hắn không kìm nổi phải ngừng lại.
Trong lòng Tần Lập khẽ động, theo ánh mắt của Lãnh Dao nhìn lại thì phát hiện trong đám người mà Lãnh Dao đang nhì tới có một lão già với khuôn mặt hơi đỏ, nhìn qua tầm bảy mươi tám mươi tuổi. Tần Lập có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Lãnh Dao nhìn lão già kia chứa đầy hận ý. Chẳng lẽ nơi này thực sự có người của Thôi gia...