Duy Ngã Độc Tôn

Chương 330: Khiêu khích



Người bên trong tửu lâu lập tức trở nên khẩn trương hơn. Mọi người đều dừng xôn xao, nghĩ về một màn trước mắt này, nếu người thanh niên kia không vui, va chạm với vị phó bang chủ Hải Triều bang này, vậy hắn nhất định sẽ không có kết cục gì tốt!

Nhiều năm như vậy, ở bên trong Hải Thành này, Hải Triều bang gần như có thể nói là lấy tay che trời! Mà đám người thường nhìn thấy lãnh đạo cao nhất của Hải Triều bang, chẳng qua cũng chỉ là Đường chủ.

Về phần nói phó bang chủ, trước đây ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe qua! Tuy nhiên, lại không ai hoài nghi người thanh niên này đang giả mạo. Dám ở Hải Thành giả mạo phó bang chủ của Hải Triều bang, vậy không thể nghi ngờ là hành vi tự chui đầu vào rọ!

Tần Lập cũng cười cười, nói:

- Ngươi gọi ta là gì? Huynh đệ? Ta nói ngươi có chút coi trọng mình quá! Ta vừa mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ mà ngươi ngoại trừ khuôn mặt nhìn qua còn trẻ, trên thực tế ít nhất cũng có hơn trăm tuổi, xưng huynh gọi đệ với ta, ta lại không chịu nổi đâu.

- Ha ha! Tiểu huynh đệ ngươi chính là người sáng suốt! Tuy nhiên...

Dương Hoa phát ra mấy tiếng cười sang sảng, trên mặt lại không có ý cười gì.

Tuy nhiên lời nói của Tần Lập cũng làm kinh sợ thực khách vây quanh xem náo nhiệt!

- Trời! Người thanh niên này thật sự hơn trăm tuổi sao? Làm sao mà ta không nhìn ra chứ?

- Nghe nói cao thủ cũng có thuật trú nhan, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, vị phó bang chủ đại nhân này là cao thủ gì?

- Hơn một trăm tuổi. Ông trời! So với gia gia ta cũng còn lớn hơn rất nhiều.

Đối với nghị luận chung quanh Dương Hoa làm lơ, đôi mắt dừng trên người Tần Lập, thản nhiên nói:

- Nói là tự coi trọng mình, ta nghĩ ngươi mới thật sự là người tự coi trọng mình. Tại hạ muốn kết giao bằng hữu, là hai vị cô nương xinh đẹp này, còn về phần ngươi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Đến lúc này mọi người mới chấn động trong lòng, thầm nghĩ vị phó bang chủ đại nhân của Hải Triều bang này, quả nhiên là muốn nói ra ý đồ chân chính!

Tần Lập nhìn hắn có chút cổ quái, sau đó quay đầu lại cười nói với Xà nữ:

- Tiểu Tuyết! Có người xem trọng cô kìa!

Xà nữ liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, sau đó lạnh lùng nói ra một chữ:

- Cút!

Một mảnh yên tĩnh trong tửu lâu, có mấy người thậm chí lấy tay dụi mắt, hoài nghi mình vừa không phải nhìn lầm chứ? Không ngờ có người trên địa bàn của Hải Triều bang mắng phó bang chủ của Hải Triều bang vừa thần bí vừa cường đại!

Mà ngay cả Dương Hoa cũng bị một chữ "cút" của cô gái tuyệt sắc này mắng cho ngơ ngẩn tại chỗ một lúc lâu. Hắn không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm rồi không ai nói như vậy với mình.

Cho tới nay, Dương Hoa đều cảm thấy mình không tính là loại công tử trần tục, ít nhất cũng tuấn tú lịch sự, anh tuấn tiêu sái, thực lực xuất chúng, con gái bình thường khi hắn ngoắc ngoắc ngón tay thì liền chủ động đưa đến cửa.

Người tu luyện, đối với nữ nhân hơn phân nửa là bạc tình bạc nghĩa, khoảng chừng hơn một trăm năm qua, Dương Hoa cũng được cho là lăn lộn trong vạn đóa hoa, nhưng lá cũng không dính vào người.

Tuy rằng bạc tình nhưng những cô gái kia không một ai không mãi tưởng nhớ Dương Hoa, chưa bao giờ có ai nói với hắn như vậy!

Dương Hoa sửng sốt một hồi, một nụ cười tà trên khóe miệng nhìn qua càng dày đặc, đôi mắt hắn dường như có thể nhìn thấu nội tâm của người, đang nhìn chằm chằm Xà nữ, dừng trên phía bộ ngực cao ngất của nàng, thản nhiên cười nói:

- Phàm là nữ nhân đã qua sự làm dịu của ta, đều muốn ta khi nào có thể sủng ái nàng thêm lần thứ hai, tuyệt đối không nói nên lời tuyệt tình.

Xà nữ đối với chuyện nam nữ, trên thực tế hiểu biết rất ít. Trước đây quyến rũ Tần Lập trên Huyền Nữ Phong đã là cực hạn của nàng. Theo bản năng cảm thấy được người thanh niên này không nói lời tốt, vừa nhìn thấy biểu tình cười trộm của thực khách trên tửu lâu này khi nhìn về phía mình, Xà nữ biết gã thanh niên này khảng định đang làm nhục, đùa giỡn mình.

Không kìm nổi, Xà nữ đột nhiên đứng lên, nâng bàn tay trắng nõn lên, vung về phía khuôn mặt anh tuấn của Dương Hoa kia.

Một tiếng "Bốp" giòn tan vang lên!

Dương Hoa căn bản không có bất cứ phản ứng gì, không phải không muốn mà là ở trước mặt Xà nữ, thực lực của hắn căn bản không có được bất cứ phản ứng gì!

Cảnh giới này thực hơn kém quá nhiều!

Một cái tát này của Xà nữ tuy rằng không dùng sức quá lớn, nhưng lại khiến nửa bên mặt của Dương Hoa nhanh chóng thũng lên, dấu tay đỏ tươi ngay trên mặt hắn. Vốn khóe miệng còn một chút cười ta vừa rồi vẫn chưa mất đi.

- Kêu ngươi cút, ngươi điếc sao? Nghe thấy hay không?

Giọng nói của Xà nữ lạnh như băng, vào lúc này lại không khác một thanh đao sắc bén, mạnh mẽ đâm vào trái tim Dương Hoa.

Đủ loại cảm xúc như nhục nhã, kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi nhanh chóng từ trong ánh mắt Dương Hoa dần dần hiện ra. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau ra một vết máu tươi tràn ra khóe miệng, ánh mắt dần trở nên âm lãnh:

- Cô bé! Cô đây là muốn chết!

- Thật không? Ta làm sao mà lại thấy, người muốn chết cũng chính là ngươi.

Xà nữ nhìn thoáng qua Tần Lập, phát hiện trên mặt Tần Lập không có biểu tình gì vì thế yên tâm lại. Nàng chỉ lo Tần Lập không thích nàng cố tình gây sự, chỉ cần Tần Lập không trách tội, những con tôm cá nhỏ này, tuy rằng ăn không có nhiều dinh dưỡng, nhưng có còn hơn không, ít nhất có thể giải buồn.

- Ngươi thật sự cho rằng, thực lực của ngươi mạnh hơn ta thì là thiên hạ vô địch sao?

Lúc này trong lòng Dương Hoa thật có chút hối hận. Thể diện hôm nay bị ném đi rất lớn, sớm biết như thế, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động thử mấy người này. Danh tiếng to lớn của Hải Triều bang ở Hải Thành, qua chuyện hôm nay chỉ sợ không mất bao lâu sẽ truyền khắp toàn bộ Hải Thành.

Hải Triều bang thật sự mất mặt mũi quá lớn mà!

- Cho tới bây giờ ta không cảm thấy mình là thiên hạ vô địch, tuy nhiên ta đều rất rõ ràng, đối với loại người tự cho là đúng mà nói, ta thật sự xem như vô địch.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Xà nữ nói xong, khinh miệt bĩu môi:

- Có thêm mười người như ngươi cùng một chỗ, cũng không đủ một ngón tay của ta. Cho nên, hãy nhanh chóng cút đi, thừa dịp hiện tại tâm tình ta vẫn chưa quá xấu.

- Ha ha ha! Khẩu khí của bị bằng hữu này quá lớn! Ta thật muốn nhìn thấy, khi tâm tình ngươi xấu thì có thể làm gì chúng ta chứ?

Theo sau một tiếng cười lạnh, mấy người từ trên lầu xuống, chậm rãi hướng tới nơi bọn họ.

Dẫn đầu chính là người trung niên râu cá trê, toàn thân nhìn qua rất thu liễm, người bình thường không thể từ trên người lão cảm nhận được một chút dao động nguyên lực.

Cùng đi theo người trung niên râu cá trê là năm người phó bang chủ theo hầu bang chủ Trần Hải Triều của Hải Triều bang, cũng đều nội liễm tinh khí, nhìn không ra tu vi bao nhiêu.

Nhưng khiến cho người ta cảm giác được quái dị chính là, những người này vừa xuất hiện ở lầu hai của tửu lâu, toàn bộ tầng trệt giống như có một luồng hàn khí mạnh mẽ tràn vào, không ít người đều không kìm lòng được cả người run lên, nhìn vào trong ánh mắt của những người này cũng tràn ngập sợ hãi.

Thậm chí có người có lá gan không lớn lắm, đã lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị trốn.

Xem cảnh náo nhiệt, cũng không quan trọng bằng tính mạng!

Thực lực của những người này ở trong mắt võ giả bình thường đã sâu không lường được, cao không thể với tới. Nhưng ở trong mắt Xà nữ, lại giống như một đèn sáng, rõ ràng có thể thấy được!

Ngoại trừ một thân thực lực của người trung niên râu cá trê khiến cho người ta cảm thấy có chút giật mình, còn lại mấy người kia, toàn bộ cũng có thực lực không tới cảnh giới Chí Tôn. Ở trong mắt Xà nữ và Tần Lập, đều quá yếu ớt.

Đồng dạng, một nam hai nữ Tần Lập, Xà nữ và Lãnh Dao ở trong mắt Trần Hải Triều cũng chỉ có cô gái áo đen khiến lão cảm thấy khó nắm bắt.

Có thể dùng một cái tát đánh cho Dương Hoa không hề phản ứng, chứng minh rằng thực lực của cô gái này ít nhất cũng có cảnh giới Dung Thiên! Nhưng mà, với cảnh giới Thiên Tôn như hắn cũng nhìn không ra thực lực của nàng, cho nên Trần Hải Triều kết luận, cô gái này chỉ sợ cũng có cảnh giới Chí Tôn, ít nhất cũng có thực lực Nhân Tôn!

Về phần nói người thanh niên Tần Lập này, trong mắt Trần Hải Triều lại kém hơn cô gái áo đen này rất nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là một võ giả có cảnh giới Hợp Thiên.

Mà Lãnh Dao thì càng không cần phải nói, tuy rằng khí chất xuất chúng, biểu tình trong sáng nhưng lạnh lùng, nhưng thực lực của nàng tuyệt đối không vượt qua cảnh giới Hợp Thiên!

Cho nên, trong lòng Trần Hải Triều tuy rằng cảm thấy mấy người trẻ tuổi này đều không nên trêu vào, nhưng cũng không coi bọn họ là đối thủ quá mạnh mẽ.

Tần Lập không kìm nổi mà thầm than trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Hải Triều nói:

- Ý các hạ, trái lại người gây chuyện thị phi là chúng ta sao?

Trần Hải Triều cười lạnh một tiếng, vươn tay vuốt vuốt một nhúm râu cá trê dưới mũi mình, dung dung nói:

- Nữ nhân bên cạnh ngươi, vô duyên vô cớ đánh huynh đệ của ta, chỉ là muốn làm quen với các ngươi, kết giao bằng hữu mà thôi. Các ngươi làm như vậy thì có chút hơi quá!

Tần Lập cười cười có chút bất đắc dĩ:

- Ta còn tưởng rằng người đi ra chủ trì công đạo, cảm thấy bất công khi huynh đệ mình bị tổn thương. Ngươi cũng không phát hiện, làm sao biết huynh đệ của ngươi đến đây kết giao bằng hữu với chúng ta, mà không phải đến đây tìm cách khiêu khích? Còn nữa, đánh thì đánh, ngươi muốn thế nào?

- Ha ha ha ha!

Trần Hải Triều đột nhiên cất tiếng cười to, đôi mắt cực kì lạnh nhạt nhìn Tần Lập giống như đang nhìn một người chết.

- Ta lập ra Hải Triều bang cũng có thời gian hơn ba trăm năm. Từ nhỏ ta sinh ra trên hải đảo, coi như là sóng to gió lớn cũng đã thấy qua, nhưng người thanh niên cuồng vọng như ngươi, ta cũng mới gặp qua lần đầu!

Trần Hải Triều cười lớn nói:

- Mặc dù thực lực của ngươi khiến ta cảm thấy có chút kinh ngạc, tuy nhiên khẩu khí của ngươi lại khiến ta hiểu được! Ta đây cũng không muốn gì, ngươi nói đúng, đánh thì đánh. Đây là thế giới cường giả vi tôn. Tuy nhiên, người thanh niên, hiện tại ta muốn đánh ngươi, nếu ngươi quá yếu, bị một cái tát của ta đánh chết, vậy cũng chỉ có thể tính ngươi không may! Ngươi nói có phải đạo lý này không?

- Một lời không hợp, rút đao đối đầu, các hạ quả nhiên có phong phạm giang hồ. Tuy nhiên, một chút nguyên do đó liền liều chết liều sống, không cảm giác có chút không thú vị sao?

Trần Hải Triều cười khoát tay, chỉ về phía Lãnh Dao và Xà nữ:

- Nếu ta thua thì nhận lỗi. Còn nếu ngươi thua, thì hai cô gái kia liền về phía huynh đệ ta, tính là bồi thường hắn bị đánh, ngươi xem thế nào?

Trong tửu lâu, thực khách có gan lớn xem náo nhiệt, tất cả đều không kìm nổi hưng phấn hơn. Loại cơ hội này, bình sinh e rằng đều khó gặp được mà!

Hơn nữa, nhìn qua song phương, toàn bộ đều là tuyệt thế cao thủ!

- Phóng mẹ ngươi ra đó!

Trên mặt Tần Lập như trước mang theo vẻ tươi cười, nhìn Trần Hải Triều nói:

- Ngươi cho ngươi là thứ gì chứ? Lấy bằng hữu của lão tử để đặt cược, ngươi có thể nghĩ ra! Nếu ta nói, ta thắng thì đàn bà cả nhà ngươi đều đưa ra thì ngươi có thể vui vẻ gật đầu đồng ý hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.