Duy Ngã Độc Tôn

Chương 343: Một loại linh hoa cuối cùng



- Đại sư tỷ, vẫn không tìm được hai kẻ đáng chết kia sao?

Nhị sư huynh một thân áo dài màu lam lúc này không còn tiêu sái thong dong như trước, trong đôi mắt tràn ngập vẻ oán độc.

Hàn Mai lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ và không cam lòng, nói:

- Có lẽ đã chết. Nữ nhân kia trúng "Thực Mạch Chưởng" của ta, tất nhiên là không sống được. Tên nam nhân kia...có lẽ cũng đã táng thân dưới đáy biển. Trong đại dương này có khả năng có linh thú cường đại.

Mặc dù nói ra lời này, bản thân Hàn Mai cũng có chút không tin. Tuy nhiên, dường như đây cũng là giải thích duy nhất. Nàng không tin, hai người kia có thể trốn thoát dưới thần thức cường đại độc môn của nàng!

- Được rồi. Nhị sư đệ, trước tiên bỏ qua việc này, tìm được linh hoa rồi tính tiếp!

Xà nữ thản nhiên nhìn thoáng qua đám sư đệ, sư muội. Mặc dù ánh mắt đối phương nhìn nàng vẫn tràn ngập kính sợ như quá khứ, nhưng Hàn Mai cảm thấy được trong mắt đối phương dường như có thêm một chút gì đó.

Nàng không kìm được nghĩ thầm trong lòng:

- Ngươi nếu đã chết, coi như tiện nghi cho ngươi. Nếu ngươi không chết mà để cho ta nhìn thấy, nhất định phế bỏ tu vi của ngươi, đánh mù hai mắt, bắt ngươi về sơn môn, mỗi ngày cho ngươi rửa bồn cầu cho nữ đệ tử môn phái! Ta muốn cho quãng đời còn lại của ngươi đều sống trong hối hận và oán hận! Nhất định!" Hàn Mai mang tới những người này, đều bái làm môn hạ của cung chủ Nguyệt Diêu Tiên Cung. Trong môn phái, bọn họ cũng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, lại không nghĩ rằng lúc này đi lịch lãm nhưng lại lọt vào đả kích như thế. Xem ra, sư phụ thường nói câu:

- Không cần coi thường người thiên hạ"
quả nhiên rất có đạo lý. Ở cái nơi chưa lọt vào trong mắt bọn họ này không ngờ lại có cường giả có thực lực như thế, khiến Hàn Mai tay không mà về.

Thanh niên mặc trường sam màu lam kìm không nổi, nói:

- Đại sư tỷ. Ngươi thấy hai người kia có phải là...cũng giống chúng ta, đến từ nơi Cực Tây hay không?

Những người khác đều lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn qua dường như đều đồng ý cách nói này của Nhị sư huynh. Muốn bọn họ thừa nhận hai người kia tới từ phương Đông, đối với trái tim cao ngạo của bọn họ quả thật là tra tấn lớn lao.

Hàn Mai cũng không muốn dùng lý do này để che giấu sự vô năng của mình, thản nhiên nói:

- Ta thấy không giống. Quên đi, chuyện này không cần nói nữa. Lần sau ta nhìn thấy, ta nhất định nghiền xương hắn thành tro.

Trong đám người này cũng chỉ có cô gái mặc váy vàng, diện mạo đáng yêu trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Trên đảo nhỏ kia còn có không ít người, bọn họ mấy ngày nay đã từng bắt người tra hỏi, Hải Triều Bang này đích thực là một loại bang hội hải tặc.

Một khi nói như vậy, cũng chính là nói một nam một nữ kia cũng không làm sai điều gì, mà ngược lại chính là đám người bọn họ muốn ôm bất công của thiên hạ mới là làm sai. Nếu đã sai, vậy phải dũng cảm thừa nhận. Nhưng nhìn bộ dạng Đại sư tỷ, lại giống như muốn giết chết hia người kia mới có thể hết giận.

- Trên đời này, người tốt cùng người tốt không phải là cùng phe sao?

Cô gái mặc váy vàng không thể nào hiểu nổi.

- Chúng ta đi đảo nhỏ kia hỏi một chút. Người nơi đó sống nhiều thế hệ trên đảo, nếu có người từng gặp loại linh hoa này thì chúng ta để cho họ mang chúng ta đi tìm.

Hàn Mai thản nhiên nói xong, mang theo một đám sư đệ sư muội hướng tới hòn đảo kia bay tới.

Cùng lúc đó, Tần Lập cùng Xà Xà cũng đã trở lại đảo nhỏ kia, nhìn thấy bọn Tần Lập, cả nhà lão Trương đều hết sức cao hứng.

Lão Trương mấy ngày nay đều ở trong này, đánh được rất nhiều hải sản quý báu, thậm chí không hề ít những thứ mà người cả đời làm ngư dân như lão cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Lúc trở về nhất định sẽ bán ra với giá khiến người ta ngạc nhiên thán phục. Cho nên phần cảm kích Tần Lập càng ngày càng đậm.

- Tần công tử. Ngài cuối cùng đã trở lại. Lãnh cô nương vừa mới đi lên đảo, có muốn ta cho người gọi nàng về hay không?

Lúc này lão Trương nhìn so với lúc vừa gặp Tần Lập thì tinh thần tốt hơn rất nhiều, mặt mày hồng hào. Con lão đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Tần Lập tràn ngập sùng bái rồi lại không dám đi lên nói chuyện.

- Ha ha! Không cần, các ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, ta tự đi tìm nàng.

Tần Lập nói xong liền chuẩn bị đi hòn đảo nhỏ địa thế hiểm trở này tìm Lãnh Dao. Đột nhiên hắn quay đầu lại hỏi:

- Mấy ngày này có ai đến tìm ta hay không?

Lão Trương vẻ mặt mờ mịt trả lời:

- Không có. Ở đây căn bản không có ai tìm đến.

Tần Lập gật gật đầu, thầm nghĩ nữ nhân kia thật đúng là rất cao ngạo, chỉ dùng thần thức tìm kiếm, ngay cả hứng thú nói chuyện với những người này cũng không có. Tuy nhiên như vậy đúng là hợp ý Tần Lập, hắn không muốn bởi vì mình mà làm phiền những người thường này.

Lúc tìm được Lãnh Dao, cô nàng này trên mặt không ngờ có vài phần hưng phấn. Thấy Tần Lập, nàng lộ ra nụ cười hiếm có, nói:

- Vẫn thuận lợi chứ hả?

Tần Lập gật gật đầu, cái loại áp lực khiến cho hắn khó thở, vẫn không nên nói tránh cho nàng lo lắng.

Lãnh Dao bởi vì chìm đắm trong hạnh phúc to lớn, cũng không nghĩ nhiều vì sao Tần Lập cùng Xà Xà nhiều ngày như vậy mới trở về, nói tiếp:

- Ngươi đoán ta tìm được cái gì?

- Thảo dược cực tốt?

Có thể khiến Lãnh Dao hưng phấn như thế, trừ bỏ thiên tài địa bảo ra, Tần Lập thật không thể nghĩ ra điều gì khác.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Lãnh Dao thần bí cười, sau đó thật cẩn thận lấy ra từ trong nhẫn trữ vật ra một gốc thực vật, rễ bám cả đất. Đây là một cây hoa cực kỳ xinh đẹp, đóa hoa giống như con bướm đang tung cánh, tản ra mùi hương thấm lòng người, lại có linh khí truyền ra.

Người bình thường nhìn thấy cũng chỉ cho rằng đây là một cây hoa xinh đẹp mà thôi. Lại rất ít người biết loại hoa này lại là một loại không thể thiếu để luyện chế Cố Bản Đan!

Nhẫn trữ vật của Lãnh Dao là Tần Lập nhặt được ở trong bảo tàng của Thôi gia. Loại này tuy có quý trọng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, đại gia tộc nội tình thâm hậu thế nào cũng có vài cái.

Tuy rằng không gian của nhẫn trữ vật này không quá lớn, chỉ có mấy khối nhưng đối với Lãnh Dao mà nói, đây đã là trọng bảo hiếm có. Ngày thường nàng rất quý trọng, đương nhiên đối với nàng mà nói nó cũng mang đến cho nàng rất nhiều tiện lợi.

- Đây là Điệp Lan?

Trong lòng Tần Lập cũng ngạc nhiên vui mừng không thôi, không thể tưởng tượng được hai loại linh hoa cần thiết không ngờ lại tìm được một loại ở đây!

- Đúng vậy, chính là Điệp Lan! Hơn nữa, gốc này ít nhất đã năm trăm năm tuổi rồi! Càng đáng cao hứng là hoa như vậy tổng cộng phát hiện bốn mươi mốt cây. Nếu có thể tìm được nhiều Lãnh Ngọc Hoa như vậy, chúng ta ít nhất có thể luyện chế ra hơn trăm viên Cố Bản Đan!

Vẻ mặt Lãnh Dao hưng phấn nói tiếp:

- Đây đều là ta trực tiếp thu thập hoa, dùng mấy ngày thời gian để phơi khô. Gốc này, ta phải đi về thử xem một chút, xe có thể làm cho sinh sôi nảy nở hay không? Nếu chúng ta tìm được thiên tài địa bảo đều có thể tự nuôi trồng, như vậy về sau mới thật sự là phát đạt!

Tần Lập cười nói:

- Vậy chúc cô thành công, luyện đan sư tương lai!

Khuôn mặt trắng mềm của Lãnh Dao nổi lên một tia đỏ ửng, tăng thêm vài phần quyến rũ. Ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định, thầm nghĩ:

- Luyện đan sư sao? Ta thích danh hiệu này, tuy nhiên...cũng chỉ là luyện đan sự của mình ngươi thôi!

Tần Lập đối với nuôi trồng thiên tài địa bảo này lại không có lo lắng gì. Tin tưởng linh thủy hoàn toàn được ngưng kết từ linh khí trên Hoàng Kim Cung sẽ không làm hắn thất vọng.

Hơn nữa trong nhẫn trữ vật của Tần Lập đồng dạng cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo, đến lúc đó đồng loạt di dời đến hậu viện Hoàng Kim Cung.

- Hiện tại còn một loại Lãnh Ngọc Hoa cuối cùng. Như vậy, Xà Xà, cô cùng Lãnh Dao ở lại đây, ta lặng lẽ đi lên đảo nhỏ của Hải Triều Bang kia đi tìm kiếm một phen. Có thể trực tiếp kiếm được thì tốt nhất, bằng không chúng ta lại chia nhau đi tìm.

Xà nữ biết bản lĩnh Tần Lập đặc thù, ngay cả nữ nhân thực lực khủng bố kia đều không có cách nào phát hiện ra hắn, cho nên đối với ý kiến của Tần Lập cũng không phản bác.

Nhưng ngược lại Lãnh Dao cảm thấy bên cạnh Tần Lập không có cường giả như Xà nữ thì trong lòng có chút lo lắng. Tuy nhiên nàng cũng không nói trước mặt, tránh tổn thương lòng tự tôn của Tần Lập, chỉ có thể chăm chú nhìn Tần Lập, khẽ nói:

- Ngươi cẩn thận!

Tuy rằng cảm giác được yêu nữ thực lực khủng bố kia đã rời đi nhưng Tần Lập cũng vẫn rất cẩn thận dán sát mặt biển phi hành. Sự thật chứng minh Tần Lập lo lắng không phải dư thừa. Vào lúc cách đảo nhỏ kia khoảng ba, bốn dặm hắn liền thấy hơn mười người lăng không đứng trên đảo nhỏ!

Người cầm đầu đúng là nữ nhân áo trắng kia! Trong lòng Tần Lập không khỏi cảm thấy một tia hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Nữ nhân này cũng quá kiên trì rồi? Không ngờ vẫn còn đang tìm ta?

Nghĩ một lúc, hắn vô thanh vô tức chìm xuống biển, thu liễm khí tức sau đó phát hiện trong những người đó không ngờ mang theo một bang chúng của Hải Triều Bang, bay ngược lại phương hướng Tần Lập.

Tần Lập do dự một chút, vẫn nấp dưới nước, chậm rãi theo sau. Đám người kia bay rất xa, cách sào huyệt Hải Triều Bang chừng bảy, tám mươi dặm mới hạ xuống một đảo hoang.

Tần Lập lúc này cách những người đó khoảng bảy, tám dặm, chỉ lộ nửa đầu trên mặt biển, sóng biển nhấp nhô căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Thần thức vô cùng cường đại của hắn chậm rãi hướng tới đám người kia tràn ra, vừa lúc nghe được lời nói của tên bang chúng Hải Triều Bang vào trong tai:

- Các vị cao nhân, chính là nơi này. Tuy nhiên trên đảo này có một con linh thú hết sức khủng bố bảo vệ nơi đó. Chúng ta chưa bao giờ dám tiến sâu vào trong đảo này.

- Không sao. Ngươi có thể đưa chúng ta tới nơi này cũng đủ rồi.

Giọng nói thanh lãnh của nữ nhân áo trắng bị thần thức vô cùng cường đại của Tần Lập cảm ứng được, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ bọn người này cũng đang tìm bảo vật gì sao?

Lúc này Nhị sư huynh mặc trường sam màu lam lành lạnh nói:

- Đại sự tỷ, nếu đã tìm được nơi này, vậy người này...

- Hả?

Tên bang chúng Hải Triều Bang dẫn bọn họ đến nơi này sợ tới mức hồn phi phách tán không kìm nổi quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục kêu rên:

- Các vị cao nhân, xin tha cho tiểu nhân! Trong nhà tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ mới sinh...(câu này quen vải chưởng^_^)

Thanh niên mặc trường sam màu lam thấy Đại sư tỷ không phản đối khóe miệng lộ ra một vẻ cười lạnh, trong tay bắn ra một đạo kình khí. Tên bang chúng Hải Triều Bang này mất mạng tức thì.

Trên mặt cô gái váy vàng kia lộ ra một vẻ không đành lòng, một nữ tử lớn tuổi bên cạnh nàng dạy bảo:

- Tiểu sư muội. Loại ác nhân mất hết nhân tính này, nên trừ bỏ! Tính tình thiện lương như ngươi, sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi!

- Ngao!

Đúng lúc này, trên đảo nhỏ trong giây lát truyền đến một tiếng thú rống vang rền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.