Tần Lập chờ đến lúc này, mới từ trong phủ Long Ấn rời đi, trong lòng không kìm nổi cười khoái chí:
- Hàn Mai ơi Hàn Mai! Tiểu yêu nữ ác độc ngươi này, ngươi xem ta như con kiến, muốn giết liền giết. Ngươi cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn, giống như là Thánh nữ thật sự! Ta đây sẽ cho ngươi hiểu rằng, thái dương, không phải phát ra hào quang cho riêng mình ngươi! Ta muốn cho ngươi biết, cái gì kêu là
"tiền mất tật mang"! Hơn nữa, ta thực muốn nhìn thử xem, ngày nào đó ngươi nắm rõ chân tướng trong tay ngươi là đồ giả, còn có mặt mũi nào để tiếp tục vị trí Thánh nữ cao cao tại thượng ở Nguyệt Diêu Tiên Cung!
- Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung? Vân Yên mạnh hơn nhiều so với ngươi! Tiểu Hồ Ly cũng mạnh hơn so với ngươi! Thiên Thiên cũng mạnh so với ngươi!
Tần Lập thầm nghĩ, thân hình giống như một làn khói nhẹ biến mất ở trong thành.
Trở về lại chỗ ở, lúc đó mặc dù đã là sau nửa đêm, Thượng Quan Thi Vũ vẫn chưa ngủ, đang chờ Tần Lập trở về.
Hai người thắp sáng ngọn đèn, sau đó dưới ánh đèn, Tần Lập lấy ra sáu tấm bản đồ Thái Cổ, mở ra, dựa theo văn lộ phía sau may dính lại nhau. Quả nhiên, cả tấm bản đồ Thái Cổ, đích xác bị phân ra thành tám phần, hiện tại Tần Lập chỉ còn thiếu hai phần góc trên và góc dưới bên trái.
Trong hai tấm còn lại, đã biết một tấm ở trong tay thanh niên béo trắng kia, mà một tấm khác thì lại chưa biết tăm hơi ở đâu, gần như không có biện phép tra được chút manh mối nào.
Bởi vì cũng không phải mọi người đều sẽ dùng bản đồ này để đổi lấy ích lợi. Nếu như bị một thế lực cường đại nào đó nắm trong tay, tất nhiên sẽ không để lộ ra nửa điểm phong thanh.
Tuy nhiên Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ, cũng không hề sốt ruột quá mức. Hơn nữa, hai người đã thành kẻ được lợi lớn nhất trong cuộc đua về ích lợi của thần miếu này!
Thành Hoàng Sa, từ khi lời đồn về thần miếu Thái Cổ lan truyền rộng rãi, đã trở thành một trong thành thị lớn nhất của Thanh Long quốc!
Rất nhiều thương nhân có tầm nhìn đều xây dựng rầm rộ trong thành Hoàng Sa, xây tửu lâu cùng nhà trọ loại hình lớn. A Hổ lại có quyết đoán, xuất ra rất nhiều tiền tài tích lũy mấy năm nay, ở ngoài thành Hoàng Sa hơn mười dặm, phá đất động công, chuẩn bị xây dựng một tòa thành mới!
Đương nhiên, bối cảnh sau lưng cũng có Tần Lập ủng hộ và bày mưu đặt kế. Bởi vì ai nấy đều có thể nhìn ra, thành Hoàng Sa nơi này ngày sau phát triển, thậm chí có thể trở thành thành thị phồn hoa nhất ở phương Đông!
Chi vì thành thị này, người có quyền thế nhất, đương nhiên muốn nắm trong tay hết thảy quyền khống chế.
Đáng nhắc tới chính là, sau khi tin đồn chuyện này lan ra, Long Ấn đưa ra đề nghị với Hàn Mai, nói là muốn rời xa thành Hoàng Sa bởi vì Long Đằng Các cũng đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ tìm tới gây phiền toái cho Long Ấn.
Hàn Mai tuy rằng không sợ Long Đằng Các trả thù, nhưng nghĩ để giảm bớt phiền toái cũng liền gật đầu đáp ứng. Hàn Mai nghĩ rằng:
- Dù sao chính mình còn có cơ sở ngầm ở bên cạnh Long Ấn, hơn nữa bản đồ cũng đã lấy rồi, Long Ấn này chết hay sống cũng không quan trọng.
Nhưng nàng sao có thể tưởng tượng được, bản đồ của mình là đồ giả!
Khi nàng biết được, muốn trả thù thì kẻ tâm phúc của mình kia, cả thân xác và tâm hồn sớm đã thuộc về Long Ấn rồi...Đó là chuyện rất nhiều năm sau, có quốc chủ của một tiểu quốc vùng duyên hải phương Đông này đã sửa thành họ Long.
Thời điểm dòng người ào ào hướng tới thành Hoàng Sa, Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ lặng lẽ rời đi. Hai người chuẩn bị tìm một địa phương thần bí hoàn toàn không ai biết đến.
Bởi vì đoạn thời gian gần đây, thành Hoàng Sa truyền lan một tin tức về bản đồ Thái Cổ, thực thực giả giả, nhưng trong đó có lời đồn hung hiểm nhất, nghe ra cũng chân thật nhất, chính là ở Huyền Đảo, một trong các địa phưong thần bí có Tần Lập, con cháu Tần gia nắm trong tay bản đồ Thái Cổ!
Vì để an toàn, Tần Lập đã quyết định di dời toàn bộ Tần gia ra khỏi Huyền Đảo!
Đương nhiên, hết thảy chuyện này, đều phải tiến hành cực kỳ bí mật, hơn nữa không thể lưu lại chút dấu vết gì. Cho nên, Tần Lập một mặt thông báo cho Tần Tỏa, bảo Tần Tỏa triệu tập hầu hết tinh nhuệ trong gia tộc, chuẩn bị rời Huyền Đảo bất cứ lúc nào; mặt khác, mọi sinh ý của Tần gia ở Huyền Đảo, bắt đầu giao cho một số bàng chi của Tần gia xử lý.
Cứ như vậy, cho dù Tần gia di dời ra khỏi Huyền Đảo, công chuyện làm ăn buôn bán của Tần gia trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, về phần số phận của bàng chi này, có Thiên Cơ Môn cùng Tiền gia Phú Giáp Thiên Hạ trông nom, tin rằng cũng sẽ không có người làm khó bọn họ.
Dù sao muốn di dời hoàn toàn một gia tộc khổng lồ ra khỏi Huyền Đảo mà thần không hay quỷ không biết, khả năng tính rất nhỏ, rất dễ lưu lại dấu vết
Mà chỉ cần Tần Lập còn sống, chỉ cần thế lực Tần Lập tồn tại như cũ, các thế lực đó muốn rục rịch dòm ngó cũng phải suy nghĩ lại chính mình có đủ sức chổng lại Tần Lập hay không mới được.
Tần Lập lựa chọn địa phương thần bí, cũng thực xảo diệu, ngay tại trong một dãy núi cách cửa vào Huyền Đảo không đến ba trăm dặm!
Dãy núi đó vốn là địa bàn của linh thú, cho dù là võ giả cảnh giới Chí Tôn muốn ngang dọc trong dãy núi cũng không có khả năng.
Lúc trước ở chỗ Tần Lập lần thứ hai gặp được Tiểu Hồ Ly cùng con cự hùng khổng lồ kia chiến đấu, chính là một cánh đồng hoang vu bên cạnh dãy núi. Càng đi sâu vào trong càng nhiều các loại linh thú mạnh mẽ!
Linh thú không giống như nhân loại, tuổi thọ của chúng nó rất lâu dài. Cho nên trong ngàn vạn năm, đến tột cùng có bao nhiêu linh thú tu luyện đến cảnh giới rất cao, đây là một cái bí mật không người nào biết được.
Tần Lập lựa chọn địa phương này, chính là kết luận địa phương thần bí này hẳn là vô chủ!
Dù sao bản đồ này ở vào thời đại quá lâu năm, đến tột cùng có bao nhiêu địa phương thần bí bị phát hiện, ai cũng không nắm rõ được, nhưng theo thành Hoàng Sa nơi đó có thể tìm ra địa phương thần bí vô chủ, sợ là không nhiều lắm.
Dãy núi này quả thực rất lớn, quá rộng lớn, dùng phi hành cũng không thực hiện được, mấy chục tới trăm dặm coi như còn có thể, nhưng nếu khoảng cách quá dài thể lực tiêu hao cũng rất lớn!
Hơn nữa, trong dãy núi này, đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu linh thú mạnh mẽ, vẫn không ai biết chính xác. Cho nên hai người hết sức cẩn thận tiến vào, bởi vậy tốc độ cũng không nhanh.
Trong núi khí hậu thập phần oi bức ẩm ướt, cây cối cao lớn che lấp mặt trởi, trong rừng cây tòa lan khắp nơi hương vị hồn tạp tươi mát và mục nát hòa cùng một chỗ.
Hơn mười ngày sau, rốt cục hai người đi tới chỗ địa phương thần bí đánh dấu trên bản đồ Thái Cổ kia.
Một ngọn núi lớn, nằm chắn ngang trước mặt hai người. Ngọn núi lớn cao tới bảy tám ngàn thước, nhìn từ chân núi lên trên khoảng bốn năm ngàn thước, cũng đã là tuyết trắng, còn có mây trắng lơ lửng quanh nó.
Tiếp tục lên trên nữa, địa thế càng hiểm yếu, thập phần dốc đứng, mà chỗ cửa vào địa phương thần bí này ngay tại đỉnh ngọn núi!
Hai người đi dọc theo đường đi này, cũng không có gặp phải linh thú mạnh mẽ, hơn phân nửa đều bị khí tức của hai người dọa cho từ xa xa đã bỏ chạy rồi. Cho nên, suốt đoạn đường đến nơi đây, hai người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhiều ít có chút lơi lỏng cảnh giác.
- Nghỉ một lát rồi đi tiếp!
Tần Lập lấy bình nước ra, uống mấy ngụm, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm đỉnh núi, nói:
- Xem ra. địa phương thần bí nơi này, hẳn là không có người!
Thượng Quan Thi Vũ gật gật đầu, mấy ngày liền bôn ba, tuy rằng thể lực tiêu hao không lớn nhưng tinh thần dù sao cũng có chút mỏi mệt, nàng nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, hy vọng chúng ta sẽ không đi một chuyến vô ích. Hơn nữa, muội hy vọng đó là một địa phương rất đẹp, tốt nhất là...bốn mùa như mùa xuân! Bên trong còn không có linh thú cường đại!
Nói đến linh thú cường đại, Tần Lập thoáng nao nao, trong lòng vừa động. Mấy ngày này, thủy chung Tần Lập cảm thấy dường như mình quên tính tới điều gì, nhưng lại nghĩ không ra. Thi Vũ vừa nói như vậy, Tần Lập rốt cục phản ứng lại, chính mình quên tính...là linh thú!
Thấy vẻ mặt Tần Lập chợt ngưng trọng, Thi Vũ cũng sửng sốt, lập tức nói:
- Hẳn không phải...thực có linh thú cường đại gì chứ?
Tần Lập cười khổ nói:
- Chỉ mong là không có!
Khi nói chuyện, hai người liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương, thấy một chút vẻ kinh ngạc. Thân thể hai người, gần như là cùng một lúc biến mất trong không khí, đều tự bắn về phía sau chừng hơn trăm thước!
Một luồng hàn khí băng lạnh thấu xương, hung hăng kích vào chỗ hai người vừa mới đứng.
Ầm một tiếng vang!
Lập tức vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Ngay sau đó, không gian truyền đến một trận vặn vẹo kịch liệt, một bóng người áo xám, thân thể lóe mấy cái liền hiện ra tại trước mặt Thượng Quan Thi Vũ, phất tay tung một chưởng, một luồng hàn khí băng lạnh, kèm theo một lực lượng mãnh liệt kích về hướng Thượng Quan Thi Vũ.
Thi Vũ vừa mới bắn lui, trong nháy mắt Huyết Ngọc Kiếm cũng đã xuất hiện trong tay, nàng hừ lạnh một tiếng, Huyết Ngọc Kiếm quét qua một đạo kiếm khí đỏ như máu, chém về phía thân ảnh người áo xám kia.
Người áo xám phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường, đang định tiếp tục công kích Thượng Quan Thi Vũ, nhưng bỗng nhiên thấy luồng kiếm khi đỏ như máu đó, ở trên không trung với một quỹ đạo bất quy tắc, chỉ trong nháy mắt đã chém đến trước thân mình.
Lúc này, người áo xám mới kinh hãi, thân mình chợt lóe, hiện ra tại một phương vị khác, đôi mắt tam giác bắn ra hào quang âm lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Thi Vũ, không nói một lời nào.
- Ngươi là ai?
Tần Lập cầm trong tay Ẩm Huyết kiếm, ánh mắt lấp lóe nhìn người áo xám. Trong lòng kinh ngạc không thôi, người áo xám này, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không. Hơn nữa trong chiêu thức của hắn còn kèm theo pháp thuật công kích rất mạnh, nếu như bị hàn băng khí kia bắn trúng, trong nháy mắt sẽ làm đông lạnh kinh mạch lại. Võ giả mạnh đến mấy đi nữa, chỉ cần kinh mạch bị đông lạnh, bản thân hắn cũng tương đương bị mất đi hơn nửa cái mạng rồi.
Trong mắt người áo xám lóe ra hào quang hung ác, cũng không thèm đáp lời, nhìn lướt qua Tần Lập, đột nhiên hét lớn một tiếng, phóng tới công kích Tần Lập.
Trong không khí liên tiếp truyền đến dao động và vặn vẹo kịch liệt!
Tần Lập lạnh lùng cười, kiếm ý của Duy Ngã Độc Tôn chỉ trong nháy mắt chỉ về hướng người áo xám.Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNgười áo xám cả kinh, không nghĩ tới người này trông có vẻ yếu nhược, không ngờ so ra còn mạnh hơn nàng kia. Thân hình hắn liên tục lóe lên trên không trung, nhưng vẫn không cách nào tránh thoát điểm tập trung của kiếm ý.
Lập tức hắn càng khẩn trương, hung quang trong mắt càng tăng lên, hai tay kết thành một cái dấu ấn kỳ quái, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khối băng thật lớn hơn mười thước vuông!
Như là một khối vẩn thạch từ trên chín tầng trời rơi xuống, hung hăng đập xuống phía Tần Lập!
Thượng Quan Thi Vũ ở bên kia dùng Huyết Ngọc Kiếm chỉ lên, khối băng kia ầm ầm vỡ vụn, bùm bùm rơi trên mặt đất, như là cơn mưa đá, trông thật khủng bố.
Mà trong mắt người áo xám lúc này rốt cục hơi lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn thoáng qua Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ với ánh mắt oán độc rồi thân hình chợt lóe, rốt cục lui đi.
Thượng Quan Thi Vũ cùng Tần Lập liếc nhìn nhau, đều tự thở ra nhẹ nhõm.
- Đấy là người hay là linh thú? Như thế nào một câu cũng không nói, vừa tới liền công kích chúng ta?
Thượng Quan Thi Vũ cău mày nói.
- Linh thú!
Tần Lập nhẹ giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh ngọn núi tích lũy tuyết trắng kia, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ còn thực bị Thi Vũ nói trúng rồi? Địa phương thần bí này đã bị linh thú mạnh mẽ chiếm cứ?
...