Nhưng là người trong thôn xóm rất lớn này đều đã đi đâu rồi? Chạy trốn? Nếu là chạy trốn, nhiều năm như vậy, nơi thần bí này như thế nào vẫn không bị người phát hiện?
Nếu đã chết, vì sao nơi này không có một bộ hài cốt? Bộ dạng cũng không giống như là bị phá hư.
Lúc này, vẻ mặt Tần Lập bỗng nhiên thay đổi, truyền âm với Thi Vũ:
- Có người đang tới nơi này!
Tần Lập nói xong, đưa tay ra, kéo lại cánh cửa căn phòng này.
Lúc hai người đi vào thôn xóm đều hết sức cẩn thận, cũng không dẫm cho cỏ hoang ngả rạp xuống. Tuy nhiên, nếu đến đây là linh thú, bằng vào mùi vị cũng có thể tìm dc dấu vết hai người để lại.
Tuy nhiên trong căn phòng này, Tần Lập rất có tin tưởng dùng Tiên Thiên Tử Khí che giấu sạch khí bất kì dấu vết nào của hai người.
Nói cách khác, nếu đối phương tới đây quả thật là linh thú, như vậy chỉ có thể lần theo dấu vết đến ngoài cửa khu nhà này, sau đó...sẽ hoàn toàn mất đi tung tích của hai người.
Trừ khi, bọn họ có thể tiến vào trong căn phòng này. Tuy nhiên, nếu như vậy thì Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ lại chiếm cứ quyền chủ động.
Ít nhất, nếu muốn đánh phủ đầu một kích là một chuyện dễ dàng.
Phỏng chừng kẻ địch cũng sẽ không liều lĩnh xông vào căn phòng này. Nếu cũng đủ thông minh liền một đòn đánh sập căn phòng này, như vậy Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ tất nhiên phải từ bên trong ra ngoài.
Tuy nhiên, nhìn kiến trúc này ít nhất đã có vài chục năm, thậm chí là hơn trăm năm chưa từng có người ở mà vẫn được bảo tồn vẹn toàn cũng đủ nói lên đám linh thú này đều không phải loại thích bạo ngược phá phách.
Thần thức của Tần Lập giống như thủy ngân lan tràn vô hạn ra ngoài. Sau khi cảm giác được người tới, Tần Lập lập tức cả kinh. Bởi vì trong đám người đang tới kia, có một người thực lực dường như cực kì mạnh mẽ, không ngờ thiếu chút nữa đã phát hiện ra hắn!
Đối phương dường như cực kì mẫn cảm với thần thức, vào lúc thần thức của Tần Lập trải qua, tuy rằng không cảm giác tới nhưng vẫn đứng ở đó, một đôi mắt âm u nhìn thôn xóm trước mắt đã hoang phế nhiều năm này.
Những người đi theo người đó, tất cả cũng đều đứng lại. Mấy người trong đó lúc nhìn về phía kiến trúc này, trong mắt chợt có một tia phức tạp lóe lên rùi biến mất.
Tần Lập truyền âm cho Thi Vũ:
- Cẩn thận! Trong đám người tới đây, có một người thực lực siêu mạnh! Tổng cộng có mười sáu người, nếu không ổn, chúng ta bỏ chạy khỏi nơi này. Cùng lắm thì lại đi tìm một nơi thần bí khác!
Hoàn cảnh của Tần gia hiện tại tuy rằng không nhìn ra nguy hiểm gì, nhưng nếu là kẻ địch thực sự có cừu oán cố ý hấp dẫn đám người ở nơi Cực Tây tới Huyền Đảo, như vậy Tần gia liền không nhất định sẽ an toàn nữa.
Nhất là đám người Ma Võ Xương chết trong tay Tần Lập, tuy rằng chỉ có mấy lâu la Lãnh Thu Cung nhưng Lãnh Thu Cung rất có khả năng là một môn phái do người có con ngươi màu tím chủ trì.
Nếu lần này bọn họ cũng đi tới phương đông, một khi tiến vào Huyền Đảo thì rất có khả năng tra được đám người Ma Võ Xương đã chết. Đến lúc đó, tìm không thấy Tần Lập, trút giận vào Tần gia cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên, vì tránh đêm dài lắm mộng, ý tưởng của Tần Lập là muốn nhanh chóng tìm được một nơi có thể an bài người của gia tộc. Nếu nơi này thật sự bị một linh thú mạnh mẽ siêu cấp chiếm cứ, vậy Tần Lập sẽ không chút do dự chạy khỏi đây.
Cho dù muốn có chủ ý gì, đó cũng là chuyện ngày sau. Ít nhất hiện tại, không phải thời điểm tốt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Người bên ngoài mà Tần Lập cảm giác được: tướng mạo xấu xí, đôi mắt một lắn một nhỏ; tóc trên đầu toàn bộ đều đổ sang màu vàng, hết sức thưa thớt lại còn bện thành bím nhỏ buông xuôi sau đầu; nếp nhăn đầu mặt như hang ngàn hàng vạn rãnh nhỏ. Loại diên mạo này, ban ngày đều cảm thấy khủng bố, nếu buổi tối gặp được chỉ sợ còn dọa người hơn cả quỷ.
Tuy nhiên, những người tới đều tụ tâp hết lại đây.
Người chung quanh coi hắn là người đứng đầu.
Nhóm người này tổng cộng có mười sáu người, trong đó bốn năm người tuy rằng diện mạo không anh tuấn bao nhiêu nhưng ít ra cũng không dọa người. Hơn nữa, từ ánh mắt có thể thấy được, bốn năm người này hẳn đều là nhân loại.
Những người khác, toàn bộ mặt đều méo mó lồi lõm, không phải miệng méo thì mắt xếch, nếu không là tỉ lệ ngũ quan có vấn đề. Nói chung là muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.
- Đại vu sư! Như thế nào không đi tới phía trước?
Một võ giả bộ dạng nhân loại, vẻ mặt nịnh bợ hỏi.
- Bốp!
Một cái tát giòn tan vang lên, hung hăng đánh lên mặt võ giả nhân loại này. Một tên xấu xí vóc dáng không cao, người gầy như cây sậy gầm lên mắng:
- Láo xược! Đại vu sư là cái gì? Là loại ti tiện như ngươi có thể lên tiếng hỏi sao?
Người tuy rằng xấu xí vô cùng nhưng thốt ra ngôn ngữ nhân loại lại hết sức lưu loát.
Ở sâu trong dôi mắt võ giả bị đánh hiện lên một tia oán giận, tuy nhiên lại vội vàng cúi đầu, nói luôn mồm:
- Tiểu nhân sai rồi. Tiểu nhân biết sai rồi!
- Hừ! có phải nhìn thấy nơi này lại nhớ đến quá khứ của các ngươi?
Tên quỷ xấu xí gầy như cây sậy kia cười lạnh nói:
- Không nên nghĩ tới nữa. Thời đại nhân loại thuộc về đám xấu xí các ngươi đã hoàn toàn trôi qua rồi! Nơi này, là thiên hạ của Thần thú!
- Câm miệng!
Một giọng nói nhàn nhạt tràn ngập uy nghiêm vang lên lập tức khiến cho tên quỷ xấu xí này ngậm miệng lại.
Lão già xấu xí vô cùng kia sau khi nói ra một câu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người vừa bị đánh và mấy người bộ dạng bình thường trong đáy mắt hiện lên một vẻ chán ghét nói:
- Ngươi, ngươi...ngươi nữa. Năm người các ngươi, đi ra, tìm từng nhà cho ta.
Mấy người diện mạo bình thường đều giận mà không dám nói gì, thành thật đứng ra, mở ra cánh cửa từng nhà sau đó vào trong cẩn thận tìm tòi một hồi, rồi lại rời đi tìm kiếm ở nhà tiếp theo không chút qua loa. Bởi vì bọn họ biết, bản lĩnh của Đại vu sư cường đại đến mức không thể tưởng tượng. Nếu muốn lừa gạt hắn, như vậy kết cục sẽ là bị móc tim moi gan, ăn tươi nuốt sống!
- Phu quân, làm sao bây giờ?
Thượng Quan Thi Vũ nhìn Tần Lập, có chút lo lắng hỏi.
Đối phương tìm tòi như vậy, muốn tìm được bọn hộ quả thật là một chuyện dễ dàng. Hơn nữa, Tần Lập cũng nói cho Thi Vũ phỏng doán trong lòng mình.
Thi Vũ đối với mấy người đi điều tra tràn ngập đồng tình, cũng không muốn làm thương tổn đến bọn họ. Nhất là nghe người bên ngoài nói cái gì: Nhân loại xấu xí các ngươi, trong lòng Thi Vũ liền cảm thấy rất phẫn nộ.
Diện mạo nhân loại khi nào đến lượt linh thú có thể bình phảm lung tung? Cang làm cho Thi Vũ khó hiểu là, lúc linh thú hóa hình đều sẽ nhào nặn diện mạo của mình hoàn mỹ một chút. Làm sao mà đám linh thú này, một tên lại một tên đều khó coi như vậy?
- Không phải sợ. Cùng lắm thì chúng ta chạy trốn là được!
Tần Lập nhe răng cười, nói lời thật. Trong lòng hắn cũng không thật sự có cảm xúc khẩn trương quá lớn.
Lão già đối với thần thức cực kì mẫn cảm kia, người khiến cho Tần Lập không nhìn ra sâu cạn, cũng chính là đại vu sự gì đó, thực lực cũng chưa chắc mạnh hơn Thi Vũ bao nhiêu!
Cho dù lão là cường giả cảnh giới Toái Đan Thành Anh, vậy thì lại thế nào chứ? Đánh không lại chẳng lẽ còn không chạy được sao?
Hơn nữa, thần thức vô cùng cường đại của Tần Lập cũng rất nhạy cảm nắm được: Mấy người bị Đại vu sư phái ra, dường như là võ giả nhân loại, ở sâu trong đáy lòng đều có một loại cừ hận được chôn dấu rất sâu mà lại đang dao động rất mãnh liệt.
Nói cách khác, mấy võ giả bị Đại vu sư phái đi lục soát rất có khả năng chính là những người ở trông thôn trang này năm xưa!
Đang khi nghĩ ngợi, cánh cửa căn phòng hai người đang nấp bên trong bị đẩy ra kêu
"kẹt" một tiếng. Người vào, rõ ràng thấy được Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ nhưng lại không có làm bất kì động tác nào, vào nhà lục soát tỉ mỉ một vòng, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hắn hoàn toàn coi Tần Lập cũng Thượng Quan Thi Vũ như không khí!
Đợi cho sau khi người nọ rời đi, Thượng Quan Thi Vũ trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập truyền âm hỏi:
- Chàng...chàng làm như thế nào vậy? Hắn vì sao lại không nhìn thấy chúng ta? Trời ạ! Chẳng lẽ chàng đã tiến vào cảnh giới Phá Toái Hư Không? Vừa rồi sử dụng pháp thuật không gian sao?
Tần Lập đưa tay véo mũi Thượng Quan Thi Vũ một cái, giọng sủng nịnh truyền âm nói:
- Làm gì mà thần kỳ như vậy được! Vừa rồi hắn không phải là không phát hiện ra ta, mà là hắn làm như không thấy ta!
- Làm như không thấy? Là có ý tứ gì?
Thượng Quan Thi Vũ lúc này giống như một cục cưng tò mò, ngay cả loại khẩn trương vừa rồi cũng trong lúc vô ý bị nàng hoàn toàn quên đi.
- Trước khi hắn đi vào, ta đã truyền âm cho hắn, nói ta ở trong căn phòng này, kêu hắn không nên để lộ ra bất kì sơ hổ nào sau đó tìm có hội liên lạc với ta!
- Đơn giản như vậy sao?
- Đương nhiên! Vậy nàng cho là vì sao?
Đôi mày thanh tú của Thượng Quan Thi Vũ nhíu lại, đôi mắt cực kì linh động nhìn lên người Tần Lập chuyến tới chuyển lui, nói:
- Không đúng! Chàng truyền âm cho hắn, chợt nghe thấy giọng người xa lạ, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc chứ? Chàng không phải nói lão quái...À, là Đại vu sư bên ngoài kia là người phi thường mẫn cảm sao? Chẳng lẽ lão ta không cảm ứng được?
Tần Lập cười nói:
- Đây là kinh nghiệm cá nhân! Nàng cũng nhìn thấy, người vừa đi vào, hái má sưng húp, chính là người vừa rồi bị tát đó, đúng không?
Thượng Quan Thi Vũ gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ:
- Đúng. Chính là hắn bị đánh, Thứ xấu xí này thật sự là đáng giận!
- Người này bị tát một cái hung hăng nhưng không có bất kì phản ứng gì, còn có thể nói xin lỗi trước. Nàng thấy, điều này có ý nghĩa gì?
Tần Lập cười dẫn dắt cho Thượng Quan Thi Vũ.
- Nói rõ...nói rõ người này hoặc là thần kinh đã chết lặng, hoặc là...loại người có thể hết sức ẩn nhẫn!
Hai hàng lông mày đen sẫm thanh tú của Thi Vũ khẽ nhíu, giật mình nói:
- Muội hiểu rồi. Người này phi thương biết ẩn nhẫn, hơn nữa tính tình cương nghị. Thuộc loại người gặp biến cố không sợ hãi phải không?
Tần Lập gật gật đầu, cho Thượng Quan Thi Vũ một cái nhìn khen thưởng, trong lòng nhưng lại đang do dự:
- Mình có nên nhảy vào vũng nước đục này hay không?
Rất hiển nhiên, nơi nay cũng không phải là không có nhân loại, mà rất có khả năng số lượng nhân loại còn không ít. Nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì nơi này xuất hiện rất nhiều linh thú cường đại, đánh bại nhân loại nhưng lại không giống như linh thú giết sách nhân loại mà lại lựa chọn biến nhân loại thành nô lệ của bọn chúng!
Tần Lập và Thi Vũ đến đây rõ ràng khiến cho người kia hết sức vui mừng ngạc nhiên. Bởi vì võ giả có thể giấu được thần thức của Đại vu sư, nhiều năm như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp được!
Nói cách khác, cái ngày mà nhân loại bị nô dịch, rất có khả năng bởi vì hai người thần bí ngày tới mà xảy ra thay đổi!