Duy Ngã Độc Tôn

Chương 443: Thiên Trì Quốc!



Tần Lập xuất quỷ nhập thần kia, không ngờ lại biến mất.

Trong tân thành Hoàng Sa, rất nhiều người đều đang đàm luận về đề tài này, diệt mấy trưởng lão ngoại môn Lãnh Thu Cung địa phương cực Tây, lại cặt đứt một tay Hải Kim Tôn tuyệt thế thiên tài của Hải gia. Sau khi quấy tung tân thành Hoàng Sa này lại vô thanh vô tức mất đi bóng dáng.

Rất nhiều người đều đang phỏng đoán hướng đi của Tần Lập, bọn họ cũng hoàn toàn không nghĩ ra đến tột cùng Tần Lập muốn làm gì? Tuy nhiên có một điều: gần như hầu hết mọi người đều bị thủ đoạn lôi đình của Tần Lập dọa cho hoảng sợ, không còn có người nào dám đánh chủ ý tới trên đầu A Hổ.

Cũng vì nguyên nhân chính là huynh đệ của Tần Lập, Hoàng Sa Vương A Hổ này, trở thành chính danh chủ nhân của thành Hoàng Sa, bất luận là võ giả địa phương thần bí cũng vậy, hay là những võ giả địa phương cực Tây cũng thế, không còn có người nào dám xem thường thế tục quý tộc thực lực rất yếu này. Đơn giản chỉ vì người đứng sau lưng A Hổ, chính là Tần Lập.Nguồn truyện: Truyện FULL

Kỳ thật rất nhiều người cũng căn bản vì khinh thường dùng thủ đoạn uy hiếp để được tấm tang bảo đồ kia. Mặc dù có kẻ bại hoại, nhưng số lượng chung quy là số ít. Đại đa số người, vẫn là muốn đường đường chính chính thu được bản đồ thái cổ, sau đó mở ra Thần Miếu, để nhìn xem rốt cuộc bên trong Thần Miếu ẩn chứa thứ gì.

Vào lúc này Tần Lập lại sớm đã bước trên đường đi tới phương Tây. Là cường giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, Tần Lập chọn dùng phương pháp độ hư không, chỉ cần thời gian không tới nửa tháng, liền đi vào Thiên Trì quốc. Nơi này gần như là quốc gia tận cuối cực Tây của giới thế tục.

Đây là một cái siêu cường quốc, diện tích lãnh thổ mênh mông bát ngát, sản vật phong phú, tiêu chuẩn cuộc sống dân chúng đều rất cao. Điểm này, dọc theo đường đi Tần Lập tai nghe mắt thấy, có thể cảm nhận được.

Tùy tiện một cái trấn nhỏ, thậm chí là một cái thôn đều có khách sạn, cũng sẽ có mấy tửu quán, hơn nữa giá hàng thập phần rẻ tiền. Mà tới thành phố lớn, cảnh phồn hoa sầm uất lại làm cho người ta rơi vào ngạc nhiên và thán phục.

Tuy nhiên phía sau vầng hào quang phồn hoa phủ chụp ấy, đồng dạng cũng có một số chuyện u ám ẩn ở bề trái của nó.

Tần Lập ngồi trong một gian tửu lâu, một mình một người uống rượu, không có dịch dung, hắn mặc một thân áo dài màu lam, trên tay cũng không có mang theo vũ khí, nhìn qua giống như một thư sinh anh tuấn văn nhã.

Khiến cho không ít nữ khách đều hướng ánh thu ba, liếc mắt đưa tình với Tần Lập.

Nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp, đồng dạng nữ nhân cũng thích nam nhân ưu tú.

Tần Lập đối với điều này vẫn biểu hiện lãnh đạm thờ ơ. Hắn ngồi ở đó cúi đầu uống rượu, không có một tia phản ứng. Hiện giờ tâm tính của Tần Lập cùng với trước kia sớm đã xảy ra biến hóa thật lớn. Cùng với giới thế tục này, mặc kệ hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, đều đã là người của hai thế giới khác biệt.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên đi vào một nhóm nữ nhân, các nàng đều tuyệt sắc xinh đẹp, xiêm y trên người màu sắc rực rỡ như hoa như bướm.

Trong mắt mỗi nữ nhân dường như đều phơi phới xuân tình, lả lơi động lòng người, khiến cho người ta vừa liếc mắt nhìn một cái liền không kìm nổi lại quay nhìn lần thứ hai. Toàn bộ thực khách trong tửu lâu đều bị kinh động, rất nhiều nam nhân đều lộ ra nét mặt trao đi hồn phách. Thậm chí tại đương trường có kẻ chảy cả nước dãi (Trư ca ^^!).

Duy chỉ có Tần Lập không có biến hóa gì, vì không để cho mình quá mức nổi bật như hạc trong bầy gà, Tần Lập vẫn là ngẩng đầu, dùng ánh mắt thưởng thức, đánh giá những nữ nhân này.

Vừa lơ đãng nhìn một cái, trong lòng Tần Lập thoáng động:

- Những nữ nhân này đều không đơn giản đây!" Tuy rằng Tần Lập không có lão luyện về chuyện ong bướm, để dựa vào dáng vẻ đặc trưng bên ngoài, có thể kết luận có phải còn nguyên vẹn xử nữ hay không. Nhưng tinh thần lực của Tần Lập lại vô cùng mạnh mex, dựa theo căn nguyên tinh thần của những nữ nhân này, họ đều cực kỳ phản cảm đối với các nam nhân trong tửu lâu.

Hơn nữa tu tưởng cùng dung mạo bề ngoài của các nàng cũng hoàn toàn khác biệt.

Nói cách khác, nếu ai cho rằng những nữ nhân này đều là mấy em thực lả lơi tùy tiện, mà tới trêu chọc, chỉ sợ kết cục sẽ rất thê thảm.

Những nữ nhân này cũng chú ý tới Tần Lập, phát giác công tử trẻ tuổi môi hồng răng trắng này có phần không giống như những người khác. Nữ nhân cầm đầu cao gầy, toàn thân xiêm y lụa mỏng trắng toát, đeo hai bong tai thật khoa trương, đôi mắt phượng chớp chớp nhìn về phía Tần Lập, lộ ra một nụ cười mê người. Nhưng vẫn không nói gì, dẫn theo các nữ nhân kia đi thẳng tới cầu thang tách biệt rất lớn, vòng eo vặn vẹo tao nhã, gót sen nhẹ nhành bước lên lầu.

Phía sau, lưu lại một trận tiếng nuốt nước bọt, quả thực là rất dụ hoặc, xem ra mọi người đều cảm thấy thật thỏa nguyện.

Cũng có không ít người dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn Tần Lập, bởi vì nàng kia chỉ nở nụ cười dành riêng cho một mình Tần Lập. Không ít người đều thầm mắng trong lòng:

- Tên bạch diện thư sinh này quả nhiên là khiến cho nữ nhân vui thích trong lòng! Con bà nó! Lão tử như thế nào lại không có gương mặt trắng trẻo vậy chứ? Ái chà! Chỉ có một thân vũ lực cường đại, lại có ích lợi gì chứ?

Ngay lúc các mỹ nữ lên lầu, đột nhiên ngoài của tửu lâu truyền vào một giọng nói trong trẻo:

- Chư vị tỷ tỷ chậm một chút, tiểu đệ một đường đi theo chư vị tỷ tỷ, chẳng lẽ chư vị tỷ tỷ không định mời tiểu đệ đi lên uống chén trà sao?

Bên trong tửu lâu mọi người đều ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa đi vào một nam nhân trẻ tuổi, toàn thân trang phục màu trắng, bộ dáng chừng hai mươi tuổi bảy tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, mày dài mặt như ngọc mắt sáng như sao, trong tay cầm quạt xếp, trên đầu tóc thắt bím đội kim quan.

Mọi người không khỏi thầm tán thưởng một câu:

- Quả là đẹp! Một chàng công tử xinh đẹp!

Phía sau nam nhân trẻ tuổi, còn đi theo một đám tùy tùng, ước chừng có bảy tám người, người trẻ tuổi nhất, xem ra cũng có hơn năm mươi tuổi, đều mặc áo đen, sau lưng đeo bảo kiếm, từ khí thế cũng những người này triển hiện ra, có thể thấy thực lực dường như đều không tầm thường.

Trong các mỹ nữ kia, một nàng mặc xiêm y màu xanh, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, quay đầu lại khinh bỉ nhìn thoáng qua công tử này, khẽ hé miệng, cất tiếng nói thập phần giòn tan như châu rơi chậu ngọc:

- Ta nói, ngươi có phiền hay không vậy? Ngươi đã theo chúng ta ba ngày, chúng ta nơi này không ai thích ngươi đâu, ngươi làm ơn thu hồi cái bộ dáng tiêu sái phẩy phẩy cái quạt xếp trong tay ngươi kia cho người ta nhờ? Cầm cái loại quạt đó mà không biết xấu hổ, ngươi chẳng là thứ tốt lành gì? Mau mau cút ngay, cách chúng ta xa một chút...

- Hỗn láo!

Một lão già bên cạnh nam nhân tuổi trẻ, lạnh giọng quát.

Trong mắt người thanh niên hiện lên một chút tối tăm, lập tức hướng về phía lão già bên cạnh khẽ lắc đầu, sau đó xoát một cái, mở rộng cái quạt trong tay, cười nói:

- Nam nữ ân ái, vốn là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này, có cái gì không dám phô bày ra chứ? Cho dù không dám thừa nhận, nhưng lén lút lại có ai, không muốn tận mắt nhìn thử một lần xem bức tranh gì đó trên cây quạt của ta?

Theo người thanh niên mở rộng cây quạt, mọi người trong tửu lâu thấp giọng phát ra một tràng tiếng kinh hô, không ít ánh mắt nam nhân lập tức sáng ngời, một ít nữ khách cũng đều sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu, lại dùng dư quang khóe mắt, không ngừng quan sát cảnh tượng trên bức tranh trên cây quạt kia.

Tần Lập cười thầm trong lòng, bức tranh trên cây quạt này, dĩ nhiên là một bộ làm tình...Hơn nữa vừa thấy chính là danh gia làm ra, nhân vật đều cực kỳ phong phú hấp dẫn, đủ loại tư thế động tác, thập phần sinh động.

- Phì!

Thiếu nữ áo xanh "xì" một tiếng, xấu hổ đỏ mặt, cả giận nói:

- Đồ chết bầm!

Trong mắt thiếu nữ cầm đầu hiện lên vẻ tức giận, sắc mặt ngược lại thập phần bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Tiểu Lục, không cần theo chấp nhặt với bọn họ.

Nói xong, xoay người đi vào phòng cách biệt trên lầu, cả đám thiếu nữ cùng theo phía sau, nối đuôi nhau mà vào.

Ở sâu trong đáy mắt người thanh niên thoáng hiện lên chút phẫn nộ, tuy nhiên che dấu vô cùng tốt, nếu không chú ý rất ít người có thể nhìn ra được. Hắn cười dài chỉ cái bên cạnh Tần Lập nhìn tiểu nhị có hơi xấu hổ đứng ở nơi đó:

- Chúng ta hãy ngồi ở đây đi!

Tần Lập thấy gã tiểu nhị kia dường như thở phào một cái, vội vàng ân cần kéo ghế mời những người này ngồi xuống.

Tần Lập phát hiện dường như tiểu nhị nhận biết người thanh niên này, hơn nữa bộ dáng của hắn hình như rất kính sợ. Trong lòng không nén nổi thầm buồn cười, cúi đầu xuống uống chén rượu của mình. Bởi vì Tần Lập sớm nhìn ra đám người thanh niên này, thực lực cũng không bằng các thiếu nữ diêm dúa kia. Nếu muốn cậy mạnh cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi. Cho nên chuyện ức hiếp dân nữ, cũng không có khả năng xảy ra trên người các thiếu nữ này, chính mình cũng không cần phải...làm cái chuyện người tốt để tăng thêm cừu địch.

Nam nhân tuổi trẻ đó sau khi ngồi xuống mới thấy Tần Lập, phát hiện không ngờ cũng là một nam nhân anh tuấn, hắn không khỏi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Thân phận địa vị của hắn vô cùng cao quý, không đáng chấp nhặt cùng người thường, chuyện làm giảm giá trị con người của mình, hắn sẽ không tùy tiện đi làm.

Nếu không có nhóm thiếu nữ đều lả lơi đến tận xương, hơn nữa đều là cái loại nữ nhân có sức quyến rũ tự nhiên này, khẳng định hắn sẽ không động tâm. Thiếu nữ trong giới thế tục bình thường, cho dù là quốc sắc thiên hương, kỳ thật cũng đều khó nhập vào pháp nhãn của hắn.

Tần Lập ăn cơm rất nhanh, sau khi ăn xong liền gọi tiểu nhị lại tính sổ, ý muốn sớm một chút rời khỏi chỗ thị phi này. Đúng ra không phải là sợ cái gì, cho dù là hai đám người này cùng tiến lên, cũng không đủ một bàn tay của Tần Lập, nhưng loại phiền toái này không ai muốn chủ động dính vào.

Không nghĩ tới chính là: hắn nhanh, đám thiếu nữ kia tốc độ còn nhanh hơn, bên này tiểu nhị cầm tiền của Tần Lập vừa rời đi, đám thiếu nữ kia cùng lúc từ trên lầu ăn xong đi xuống.

Thiếu nữ xinh đẹp cầm đầu phát hiện người thanh niên kia còn chưa có rời đi, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khó chịu, thầm nghĩ:

- Nếu không phải sư phụ không cho chúng ta gây chuyện ở bên ngoài, thì đã sơm rat ay giáo huấn ngươi rồi. Theo phía sau người ta hoài, quả thực chán ghét hết mức.

Thiếu nữ đột nhiên nhìn thấy Tần Lập, ánh mắt tức thì sáng ngời, nhãn châu xoay chuyển, nhẹ bước đi tới phía Tần Lập. Cái bàn chỗ Tần Lập ngồi là dựa vào cửa sổ, ngược lại với hướng ra của tửu lâu. Cho nên, thấy thiếu nữ đi thẳng về phía mình, Tần Lập cũng hơi nao nao.

Các thực khách bên trong tửu lâu lại thấy các thiếu nữ xinh đẹp, giống như trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, mọi người đều hứng thú mắt nhìn không chớp.

Gã thanh niên ngồi cách Tần Lập một cái bàn, thấy thiếu nữ đi tới còn tưởng rằng là tìm hắn. Loại cảnh này hai ngày vừa qua hắn đã trải qua ba bốn lần, đều là đối phương cảnh cáo hắn không được đi theo nói linh tinh, hắn đã nghĩ rằng hôm nay chắc nói tốt hơn hay sao.

Trên mặt lộ vẻ tươi cười, vừa định nói chuyện, lại thấy thiếu nữ đi ngang bên cạnh hắn mặt không chút thay đổi, nhìn cũng không them liếc nhìn hắn một cái, hoàn toàn xem hắn như là không khí.

Gã thanh niên còn đang há miệng, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, vẻ tươi cười sượng cứng trên mặt, trong mắt hắn rốt cục hiện lên vẻ phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.