Duy Ngã Độc Tôn

Chương 461: Ta là con ngươi màu tím?



Nơi đó, như trước vẫn là hành lang hẹp dài lạnh lẽo, khí lạnh dày đặc đó càng ngày càng mãnh liệt, Tần Lập thậm chí có loại ảo giác, khí lạnh dày đặc này giống như là có sinh mệnh cùng trí tuệ, liều mạng muốn phá vỡ cương khí hộ thể của hắn để nhập vào.

Tần Lập đúng là không biết: sở dĩ cung chủ Lãnh Thu Cung Hà Vô Nhai cùng Cuồng Lôi Tôn Giả cũng không có ai quan tâm có người tiến vào địa cung hay không, nguyên nhân trọng yếu nhất là do có luồng hàn khí bên trong địa cung này, không phải là người có huyết mạch con ngươi màu tím thuần khiết, căn bản là không thể chống lại được. Nếu hiện tại đi ở trong này không phải Tần Lập, mà là một võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa địa phương cực Tây, như vậy đã sớm bị luồng hàn khí dày đặc này đông lạnh thành tảng băng hình người rồi.

Sở dĩ Tần Lập có thể kiên trì đến hiện tại mà không có chuyện gì, nguyên nhân căn bản nhất là nhờ có Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập. Tiên Thiên Tử Khí chính là một loại khí năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa. Loại này gần như có thể ăn mòn triệt tiêu hết thảy.

Mà hàn khí dày đặc trong thông đạo địa cung này, đồng dạng cũng là một loại linh khí trong thiên địa. Chỉ có điều Tiên Thiên Tử Khí là hình thành có sẵn trong thiên địa. Nói cách khác, từ lúc khai thiên lập địa đã tồn tại loại năng lượng này rồi.

Mà lai lịch của hàn khí dày đặc này, nói tới đúng là có hơi khủng bố, bởi vì chúng nó đều là sau này luyện chế ra tới, và nguyên liệu để luyện chế ra loại hàn khí dày đặc này là linh hồn.

Hơn nữa phải là linh hồn cỉa võ giả thực lực cực kỳ cường đại, rồi dùng một loại tà thuật luyện chế thành hàn khí, không có tư tưởng. Loại hàn khí này sau khi xâm nhập vào cơ thể, chẳng những có thể làm đông lạnh thân xác, còn có thể làm đông lại tư tưởng của con người.

Linh hồn thuộc tính là âm, cho nên nói loại khí này kỳ thật chính là khí cực âm từ đầu chí cuối.

Không thể không nói, sự nhận biết của Tiên Thiên Tử Khí là độc nhất vô nhị trên đời này, thế mà Tần Lập cũng không biết loại hàn khí này là từ đâu tới, là chuyện gì xảy ra, nhưng lại có cảm giác rất nhạy cảm hàn khí này không giống như hàn khí ở các vùng đất lạnh giá.

Hàn khí ở các vùng đất lạnh là cái lạnh thuần túy, đơn thuần là nhiệt độ thấp, cũng không giống như có sinh mệnh, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy này.

Tần Lập cũng không có nghĩ nhiều, dọc theo ánh đèn tiếp tục đi xuống phía dưới.

Cuối thông đạo dẫn tới một tòa cung điện ngầm khổng lồ.

Theo bậc cấp thông đạo thật dài dẫn đi xuống, đập vào mắt Tần Lập đầu tiên, ở chính giữa cung điện ngầm là một cái đền thủy tinh cực kỳ khổng lồ.

Tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu dàng nhưng sáng ngời, phối hợp với những ngọn đèn thủy tinh trên vách bốn phía cung điện, làm cho toàn bộ cung điện ngầm, được chiếu sáng như dưới ánh mặt trời.

Mà hàn khí dày đặc kia, tới chỗ cuối thông đạo này liền hoàn toàn biến mất. Tần Lập nhớ lại một hồi, tại trong mảnh đất này trong thông đạo thật dài là chỗ hàn khí mạnh nhất.

Lắc lắc đầu, không nghĩ chuyện hàn khí nữa, Tần Lập tập trung quan sát tòa địa cung thần kỳ. Địa cung này thoạt nhìn có hình chữ nhật, bề rộng chừng năm mươi thước, bề dài có tới ba trăm mét.

Thần kỳ nhất là cả tòa địa cung nằm gọn ở trong bụng ngọn núi cao nhất Lãnh Thu Cung, nhưng không có một cây cột chống đỡ nào.

Tần Lập không khỏi ngạc nhiên và thán phục, người có thể kiến tạo tòa địa cung này, khẳng định cũng là tồn tại cấp bậc cỡ như Hô Diên Bác kia. Nghĩ vậy, trong đầu Tần Lập đột nhiên chợt lóe tinh quang, thầm nghĩ:

- Người trong Lãnh Thu Cung coi trọng nơi này như thế, chẳng lẽ nói, địa cung này...là tổ tiên của con ngươi màu tím, của đám vực ngoại Thiên Ma hai cánh sau lưng kia đã xây dựng nên từ thời đại thái cổ hay sao?

Tần Lập càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng như vậy. Loại kiến trúc ngầm quy mô này cũng không phải người bình thường có khả năng kiến tạo ra được. Cũng giống như Hoàng Kim Cung đều là do cường giả có thực lực đạt tới cảnh giới nhất định nào đó mới có thể kiến tạo nên.

Càng kinh người chính là bên trong địa cung này, trước mặt Tần Lập đường thông đạo ngầm rộng mười thước, nối thẳng tới cuối cung điện ở dưới lòng đất.

Nơi đó...ở phía trên sau bậc thang cuối cùng, là một cái ngai vàng lấp lánh ánh sáng...màu tím.

Hai bên đường, còn lại là sông núi khắp nơi thu nhỏ lại như sa bàn.

Những cảnh sông núi này nhìn qua cực kỳ giống y như thật, Tần Lập đi qua còn chăm chú một lúc, sau đó không kìm nổi chấn động toàn thân.

Đây là một bức tranh rất thật...Rõ ràng chính xác là sông núi khắp nơi.

Chỉ có điều sông núi này, đều bị rút nhỏ rất nhiều lần. Ngay tại trong cảnh sông núi này, còn thấy các loại chim bay cá nhảy sinh sống, nhưng các thứ cũng đều bị rút nhỏ rất nhiều lần.

Có một con hùng ưng bỗng nhiên phát hiện Tần Lập, phát ra một tiếng kêu to bén nhọn, bay vọt tới hướng Tần Lập tại đây, nhưng sau khi bay đến độ cao nhất định nào đó, dường như là đụng phải một tầng cái lồng năng lượng vô hình ngăn chặn bị bắn trở về.

Tại trong nháy mắt đó, Tần Lập cảm giác được, trên thân con hung ưng kia đúng là có dao động nguyên lực.

Hiển nhiên đó là một con linh thú.

Chẳng qua là theo cái đầu của nó mà nói, so với hùng ưng bình thường còn nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thần thức của Tần Lập hướng theo núi rừng sông nước trong này tra xét tới, không ngoài dự liệu thần thức của hắn bị ngăn cản ở bên ngoài, hoàn toàn không thể tra xét vào được. Tần Lập lại cẩn thận quan sát một hồi, thở phào một cái, hắn cũng không có phát hiện tung tích nhân loại ở trong cảnh sông núi này.

Nếu ở trong này mà phát hiện có tồn tại con người bị thu nhỏ lại vô số lần, vậy thì Tần Lập thật sự không biết nên nói thế nào mới phải.

Nhìn những ngọn núi lớn xanh biếc, dòng nước chảy xiết trong đó, mối nghi hoặc trong lòng Tần Lập càng ngày càng đậm, sông núi bị rút nhỏ vô số lần này, đến tột cùng...là từ đầu mà ra đây?

Bỗng nhiên, trong đầu Tần Lập linh quang chợt lóe, nghĩ đến một loại khả năng.

Thời đại thái cổ lúc trước, trận đại chiến có một không hai giữa cường giả Thiên Nguyên Đại Lục và Vực Ngoại Thiên Ma trong lúc đó bùng nổ kéo dài. Trong lúc, hơn một vạn đại ma pháp sư Thiên Nguyên Đại Lục chung sức nỗ lực, thiết trí vô số địa phương thần bí trên Thiên Nguyên Đại Lục, vì Thiên Nguyên Đại Lục lưu lại một phần hương khói.

Chuyện này, bất kể là kế thừa Hoàng Kim Cung, hay là ở địa phương khác, Tần Lập nghe nói đều là đáp án như vậy.

Như vậy, ở thời điểm những đại ma pháp sư này chế tác trận pháp kinh thiên đó, thì con ngươi màu tím...sẽ làm cái gì chứ? Những sông núi bị rút nhỏ vô số lần này, có phải chăng là bị cường giả tuyệt thế trong con ngươi màu tìm năm đó, dùng trận pháp gì đó biến thành nhỏ, sau đó mang vào trong địa cung này hay không?

Nghĩ vậy, Tần Lập không kìm nổi ngẩng đầu, nhìn tới tận cuối, chỗ ngai vàng cao cao tại thượng kia, trong lòng kia ngạc không thôi. Không thể tưởng được, sự cường đại của Vực Ngoại Thiên Ma này, quả nhiên không phải mình có khả năng tưởng tượng được.

Từ thời đại Thái cổ đến nay, năm tháng trôi qua quá lâu rồi, cho dù là những...sông núi trong đó là tổ tiên con ngươi màu tím năm đó từ Thiên Nguyên Đại Lục đào ra, đồng thời phong ấn cho đến hiện tại, cũng không có khả năng tìm được chút dấu vết gì.

Càng không biết biết được sông núi thu nhỏ lại này, đến tột cùng có phải lãnh thổ Thiên Nguyên Đại Lục hay không?

Lúc này trong lòng Tần Lập, lại sinh ra một cái ý tưởng:

- Chẳng lẽ địa cung khổng lồ này, chính là dùng để chứa sông núi khắp nơi bị phong ấn trong này? Nhưng các thứ này thì có ích lợi gì chứ? Hay là nói...các thứ này kỳ thật đều là vật bồi táng?

Nghĩ đến vật bồi táng, trong đầu Tần Lập xuất hiện đủ loại truyền thuyết về vị quân vương cổ đại kia trước khi mình xuyên qua, nghe nói Tần Thủy Hoàng sau khi chết, liền tự tang thân mình ở trong một cái tòa thành địa cung vô cùng to lớn được xây sẵn, bên trong địa cung dùng thủy ngân làm sông, chở quan tài của hắn ở trên mặt tới lui tuần tra, giống như quân vương tuần tra lãnh địa của mình.

Chẳng lẽ nói, tòa địa cung này so với địa cung của Tần Thủy Hoàng kia cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ có công dụng bồi tang thế này sao?

Tần Lập vừa nghĩ vừa chậm rãi đi tới gần ngai vàng.

Ngai vàng đó cũng không biết bằng chất liệu gì tạo thành, tỏa ra hào quang màu tìm, làm cho người ta có cảm giác rực rỡ lóa mắt. Thậm chí từ trên ngai vàng Tần Lập cảm nhận được một cỗ Tiên Thiên Tử Khí tinh thuần.

Đồng thời, Tần Lập đột nhiên cảm giác được trong tinh thần thức hải của mình truyền đến một trận rung động, hắn vội nội thị hoảng sợ phát hiện, người khổng lồ trong tinh thần thức hải kia, không ngờ đang chậm rãi mở hai mắt.

Càng khiến cho Tần Lập trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ không nói nên lời, còn ở phía sau: nam nhân xa lạ trong tinh thần thức hải của hắn, lúc này mở cặp mắt ra lại là...đồng tử màu tím.

Một màu tím vô cùng tinh thuần. Trực tiếp từ trong tinh thần thức hải của Tần Lập bắn ra hai tia sáng màu tím, rơi xuống phía trên chiếc ngai vàng kia, mà ngai vàng đó, thì dường như là phối hợp hô ứng, bùng phát ra vầng hào quang màu tím càng thêm chói mắt.

- Này...này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Tần Lập trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.

Chẳng lẽ ta là con ngươi màu tím?

Không biết sao trong đầu Tần Lập đột nhiên sinh ra một ý niệm cực kỳ vớ vẩn như vậy! Ngay sau đó hắn phủ định ý niệm này trong đầu! Người khác có thể không biết lai lịch đích thật của Tần Lập, nhưng chính bản thân hắn sao lại không biết? Hắn tuyệt đối không thể là cái gì con ngươi màu tím, linh hồn của hắn thuộc về con cháu Viêm Hoàng không hơn không kém.

Bất cứ ai cũng không thể thay đổi sự thật này.

Về phần nói con ngươi màu tím cũng là đại năng từ địa cầu xuyên qua tới đây, điều đó lại càng bậy bạ, ít nhất Tần Lập chưa từng nghe nói qua trong truyền thuyết thần tiên ở địa cầu, trừ số ít người bị sét đánh chết, ngoài ra đâu còn có người nào là con ngươi màu tím mà sau lưng lại có hai cánh.

Như vậy, người khổng lồ đỉnh thiên lập địa con ngươi màu tím bên trong tinh thần thức hải của mình, từ đâu ra?

Cũng may địa cung này cũng không có bởi vì chút biến hóa này mà xảy ra hiện tượng gì khác thường, Tần Lập chỉ là kinh hoảng luống cuống trong nháy mắt, liền bình tĩnh trở lại.

Đầu tiên, màu đồng tử người khổng lồ này giống y như đúc màu tím nhạt của Tiên Thiên Tử Khí, cũng không phải là cái loại màu tím đậm của con ngươi màu tím Tần Lập đã gặp qua.

Tiếp theo, Tần Lập hồi tưởng lại, người khổng lồ trong tinh thần thức hải của mình, từ khi Tiên Thiên Tử Khí của mình tăng lên, dần dần thấy chân, thắt lưng của người khổng lồ...từng chút một, cuối cùng mới thấy rõ mặt người khổng lồ này.

Cho nên nói, người khổng lồ trong tinh thần thức hải này, tám chin phần mười là do tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết mà ra. Về phần nói vì cái gì ở trong này lại đột nhiên mở hai mắt, đối với chuyện này, Tần Lập cũng chỉ có thể cho rằng là một sự trùng hợp mà thôi.

Có lẽ, vấn đề xảy ra là do ở trên chiếc ngai vàng.

Tần Lập vừa nghĩ trong lòng, vừa chậm rãi đi vào vòng hào quang ngai vàng tỏa ra dày đặc, đồng thời, người khổng lồ con ngươi màu tím đỉnh thiên lập địa trong tinh thần thức hải của Tần Lập, bắn ra tia sáng màu tím vẫn hòa lẫn cùng với vầng hào quang của ngai vàng này.

Dường như ở chỗ sâu trong linh hồn phát ra một lời kêu gọi, Tần Lập kìm lòng không được, bước tới ngai vàng...ngồi xuống.

- Ầm!

Theo Tần Lập vừa ngồi lên ngai vàng, toàn bộ Lãnh Thu Cung trong phạm vi ngàn dặm một trận đất rung núi chuyển.

Gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc.

Một vầng hào quang màu tím từ trên đỉnh ngọn núi cao nhất Lãnh Thu Cung chiếu thẳng hướng phía chân trời.

Không biết có bao nhiêu dánh túc con ngươi màu tím đã bao năm không có xuất thế, đều từ chỗ bế quan ẩn cư của mình bắn vọt ra ngoài, đôi mắt dõi nhìn về hướng ngọn núi cao nhất Lãnh Thu Cung, tất cả đều lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.