Duy Ngã Độc Tôn

Chương 552: Thánh Hoàng trả thù!



Đám người Xà Xà và Bạch Trung Sơn cũng muốn đi theo Tần Lập. Bọn họ ở lại Tần Gia Bảo lâu quá rồi nên đều cảm thấy nhàm chán. Nhất là khi biết được sự cường đại của Cực Tây chi địa thì muốn những người này vẫn tiếp tục yên lặng tu luyện thì quả thật rất khó khăn.

Tần Lập cuối cùng quyết định mang theo Xà Xà, Kim Điêu, Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Hỏa, Bạch Trung Tuyết, Tào Hồng, Thượng Quan Thi Vũ và Lãnh Dao lên đường.

Linh Ưng và Mặc Ưng, do thực lực không đủ nên được hắn để lại Tần Gia Bảo, vừa tu luyện vừa tiện chỉ điểm cho những tinh anh trong số con cháu của Tần gia.

Tần Tỏa tuy rằng không muốn Tần Lập sớm thế đã rời đi nhưng ai cũng biết người huynh đệ này của hắn, hiện tại đi con đường nào, cũng không một ai trong Tần gia có thể đưa ra ý kiến.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Điều Tần gia có thể làm và cũng phải làm chính là toàn lực phối hợp với Tần Lập. Khi đạt tới đỉnh thì Tần gia cũng tất nhiên theo đó mà trở thành gia tộc được chú ý nhất trên thế giới này.

Hiện tại, ngay cả Tần Hải Dương, Tần Hải Hà, Tần Hải Giang, ba lão tổ tông sống dai nhất của Tần gia cũng đều phục dụng đan dược của Lãnh Dao rồi bế quan trường kỳ. Bọn họ không câfu đột phá tới những cảnh giới rất cao nhưng đều cầu mong được sổng lâu thêm ít năm, được tận mắt nhìn thấy Tần gia đạt tới đỉnh cao huy hoàng!

Tần Tỏa phái ra một số con cháu tinh anh đi theo mấy người Tần Lập, trở thành nhóm Tần gia đầu tiên được Hoàng gia cung phụng ở Thanh Long Quốc.

Đa phần tuổi tác của những con cháu tinh anh này đều không lớn nhưng lại có tâm tính trầm ổn, sẽ không làm ra những chuyện không tương xứng với thân phận của bọn họ. Dù sao Tần Lập cũng rất sợ rằng những con cháu có tâm tính không kiên định, ở đủ loại hấp dẫn mê hoặc trong thế tục mà làm ra những chuyện không tốt lành, chẳng những chôn vùi tiền đồ của chính mình mà còn ảnh hướng tới thanh danh của Tần gia.

Ở ngoài thành Thanh Long, bên ngoài trang viên của Hoàng gia có năm người đứng đó. Trong hai người cầm đầu có một người rất béo, hai mắt hình tam giác, mặt đỏ bừng, nhìn qua đi lại rất khó khăn. Người còn lại xanh xao vàng vọt trên cằm có mấy cọng râu dê. Hai người này chính là Đoạn Mi và Hoàng Sơn Dương của Thánh Hoàng nhất mạch!

Ánh mắt Hoàng Sơn Dương híp lại, nhìn về phía trang viên này, hỏi tên Đoạn Mi mập mạp bên cạnh.

- Lão Đoạn, ngươi xác định đây chính là nơi đặt chân của những người đó sao?

Nói xong, Hoàng Sơn Dương có chút không dám tin nói tiếp:

- Nơi này tuy là kinh đô của một quốc gia nhưng hàm lượng linh khí trong không khí bình thường, xung quanh nơi này cũng không có dấu hiệu của thiên tài địa bảo. Bọn họ sao lại chọn nơi này để đặt chân?

- Ha ha, lão Hoàng, cái này không phải là đơn giản sao? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Nói thật, nếu không phải vừa gặp phải tên đang chạy trối chết này, ngươi có nghĩ tới điều này không?

Đôi mắt tam giác của Đoạn Mi nháy lên, vui vẻ cười nói.

Phía sau hai người bọn họ, có một tên cả người béo ú, vẻ mặt chua xót, ánh mắt phức tạp nhìn về trang viên phía trước. Hắn không ai khác, chính là Hà quản gia vừa bị đuổi đi.

Hà quản gia vẫn không ngu ngốc. Ngày hôm đó, hắn trước sau cầu viện Thành chủ thành Thanh Long Triệu Tinh Hoành và Phó Đường chủ Đại Thanh Bang Vạn Tùng nhưng vẫn cảm thấy không ổn thỏa. Trong khi những người thân thích trong nhà hắn vẫn đang bàn cãi sôi nổi về việc khi nào bọn họ có thể trở về trang viện thì sẽ hung hăng giáo huấn những người này dám cả gan chiến lấy nhà bọn họ, một mình Hà quản gia mang theo một số đồ nhẹ nhàng bỏ chạy về phía Bắc.

Hắn tính toán sau khi rời khỏi thành Thanh Long thì một nhà trọ nào đó ở tạm, qua một thời gian nghe chút phong thanh. Nếu không có vấn đề gì nữa, hắn lại trở về. Dù sao mấy năm qua, hắn cũng tham ô được rất nhiều sản nghiệp, ngân phiếu khế ước đều nằm trong tay hắn, hắn tất nhiên cũng không sợ người khác nói gì.

Mà vạn nhất những người đó đều thất bại thì hắn sẽ lập tức dứt khoát cao chạy xa bay. Không thể trêu chọc được thì sao lại chọc vào chứ?

Mang theo tâm tư như thế. Hà quản gia bỏ trốn. Tuy thế hắn cũng không may mắn gì, vừa lúc gặp bốn người từ phương Bắc tới. Càng không may mắn chính là khi hắn đang kể khổ với chưởng quỹ thì lại bị bốn người kia nghe được.

Vì thế một trong bốn người kia mới hỏi hắn những người chiếm cứ trang viên kia thuộc dạng người nào. Hà quản gia thấy bốn người này nhìn qua cũng là người bình thường cho nên mặc kệ bọn họ.

Tuy nhiên, một trong số mấy người kia nắm lấy cổ hắn như cắp một con gà con thì hắn mới hiểu ra rằng những người này cũng không đơn giản.

Vì thế hắn kể lại đầu đuôi một lượt chuyện này. Bổn người kia vừa nghe vừa mừng, nhất là khi nghe thấy Hà quản gia miêu tả qua diện mạo của Tần Lập, Cơ Ngữ Yên thì biết rằng chuyện này tuyệt đối không giả được!

Nhưng vì để chắc ăn, Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi cùng với hai võ giả Thánh Hoàng nhất mạch vẫn kéo theo Hà quản gia cùng trở về, làm nhiệm vụ dẫn đường.

Cơ Ngữ Yên đang ngồi ở trong phòng tĩnh tu thì đột nhiên cảm giác trong lòng dâng lên một cỗ nóng ruột. Nàng đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ thật là vì hắn một tháng chưa về cho nên ta mới như thế này? Không thể chứ! Ta dù sao cũng là võ giả Lôi Kiếp, làm sao chút định lực như thế cũng không có?

Cơ Ngữ Yên trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên thần thức khẽ động. Bởi vì nàng cảm giác được có mấy cỗ thần thức cực kì cường đại không chút kiêng dè gì dò xét trang viên này.

Cơ Ngữ Yên mạnh mẽ rùng mình. Nàng rốt cuộc hiểu được vì sao mình có cảm giác tâm huyết bốc lên, hóa ra là địch nhân đã tìm tới. Nàng có chút cảm thấy khó tin, trong lòng nghĩ rằng:

- Làm sao bọn chúng có thể tìm tới nơi này được? Hỏng rồi! Tần Lập không có đây, bằng một mình mình thì làm sao có thể là đối thủ của những người của Thánh Hoàng nhất mạch này?

Cơ Ngữ Yên cũng không sợ chết! Nàng chỉ là cảm giác rất đáng tiếc, trước khi chết mà không được gặp lại Tần Lập lần nữa! Đồng thời nàng cũng lo lắng khi mình chết đi thì chúng đệ tử của Băng Tuyết Môn có thể lọt vào sự trả thù điên cuồng của đám người Hoàng Sơn Dương.

Cơ Ngữ Yên thật sự rất hiểu rõ hai người Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi là người như thế nào?

Tuy nhiên, chuyện tới nước này, cho dù muốn trốn tránh cũng không được nữa! Nàng cũng không phải là người yếu đuối. Cơ Ngữ Yên phải trực tiếp ra mặt đối phó vói chuyện này.

Lúc này, đột nhiên Cơ Như Băng đột nhiên chạy vào, thở hổn hển nói:

- Mẫu thân, không ổn...

Cơ Ngữ Yên khoát tay, thản nhiên nói:

- Ta biết rồi. Như Băng, con qua nói với Tây Qua, lát nữa bảo mọi người phân ra chạy trốn, phải chạy trối chết ấy. Có thể bảo tồn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!

- Nhưng mẫu thân...

- Nghe lời ta! Như Băng, không có cách nào nữa đâu. Người của Thánh Hoàng nhất mạch cũng không phải là người mà chúng ta có thể chổng lại. Chỉ có thể liều mạng bám trụ bọn họ một hồi mà thôi, không khác được.

Cơ Ngữ Yên nói xong xoa xoa khuôn mặt mịn màng của Cơ Như Băng, lộ ra một nụ cười thảm thiết nói rồi xoay người đi về phía đại môn của trang viên.

Thần thức của đám người Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi đảo qua đã biết chuyện này là thật, không khỏi nhìn nhau cười lớn.

- Lão Hoàng, câu nói kia thế nào? Giống như gọi là cái gì đạt được cả mà không phí chút công phu nào cả, ha ha ha! Ngươi xem, chúng ta đơn giản thế mà đã tìm ra chỗ ẩn thân của người đàn bà này rồi. Đây không phải là thiên ý sao?

- Lão Đoạn, chúng ta đã nói rồi. Tân Hoàng ra hạ lệnh toàn lực tru sát hai người Cơ Ngữ Yên và đứa con của ả, không tiếc bất kỳ giá nào. Nhưng ta thấy rằng, loại nữ nhân như Cơ Ngữ Yên thì nếu không thể một lần thưởng thức qua tư vị của ả thì thật là một chuyện đáng tiếc nuối cả đời này!

Hoàng Sơn Dương lấy tav vuốt vuốt mấy cọng râu dê dưới cằm, nở một nụ cười ti tiện.

- Đi, Cơ Ngữ Yên về ngươi, tuy nhiên nhưng tiểu nha đầu của Băng Tuyết Môn kia, tất cả phải thuộc về ta!

Lông mi của Đoạn Mi nhướn lên, đôi mắt tam giác nhấp nháy:

- Lão Hoàng, thế nào?

Hoàng Sơn Dương cười nói:

- Được, chúng ta quyết định như thế! Nhiệm vụ lúc này đây dễ dàng hơn trước nhiều lắm. Trước muốn bắt sổng thì chúng ta còn cần phải cẩn thận còn lần này chỉ định phải giết chết! Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần mang đầu chúng đem về là tốt rồi! Đáng tiếc một cực phẩm như Cơ Ngữ Yên mà chỉ có thể sử dụng được một lần!

Đoạn Mi cười lớn nói:

- Lão Hoàng, đầu óc ngươi có vấn đề à? Ai quy định chúng ta khi nào trở về? Lại nói tên nam nhân kia hình như còn không ở chỗ này. Chúng ta một năm hay ba năm hoàn thành nhiệm vụ thì có gì khác nhau sao?

Hoàng Sơn Dương vỗ ót nói:

- Ha ha, ta thật ngốc, ha ha! Cơ Ngữ Yên, đại gia lão Hoàng tới đây, còn không mau ra nghênh đón?

- Ngươi là tên súc sinh!

Một đạo hào quang màu lam như tia chớp bắn về phía Hoàng Sơn Dương. Một cỗ kiếm khí cường đại theo sát sau đó, đánh thẳng về phía hắn.

- Hắc hắc, con quỷ nhỏ thật nóng nảy. Tuy nhiên, đại gia thích loại người này!

Hoàng Sơn Dương nói xong, thân hình chợt lóe lên, biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, hắn lại xuất hiện ở một chỗ cách chỗ cũ hơn mười thước. Tuy nhiên, khi hắn xuất hiện thì lại có một đạo kiếm khí đâm về phía đó.

Mà khi Hoàng Sơn Dương hiện thân nơi đó thì giống như là chặn đúng hướng đi của đạo kiếm khí kia vậy.

Ầm!

Hộ thể cương khí vô cùng mạnh mẽ của Hoàng Sơn Dương nháy mắt đã tăng lên tới đỉnh, cứng rắn đón đỡ một đạo kiếm khí này. Thân mình hắn bị đánh văng về phía sau, liên tiếp lui lại hơn hai ba mươi thước. Sau đó, hắn oa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Vẻ mặt Hoàng Sơn Dương lộ ra sự kinh hãi nhìn về phía Cơ Ngữ Yên ở đối diện. Hắn tùy thời né tránh, hoàn toàn không có quy luật nào. Nói cách khác, ngay cả chính hắn, nháy mắt khi né tránh cũng không xác định phương hướng mình né tránh nhưng đối phương lại như biết trước phương vị hắn hiện thân vậy!

Hoàng Sơn Dương tuyệt đối không cho rằng đối phương lại có sự may mắn tinh chuẩn như thế được. Nếu đối phương may mắn đoán ra phương vị di chuyển của mình thì hắn chắc phải tự sát mất, bởi vì loại chuyện như thế hắn còn chưa từng bao giờ gặp được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Ngữ Yên như được phủ một lớp băng hàn lãnh trong suốt. Giờ phút này, trong mắt nàng toát ra vài phần khinh thường, lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nhìn Hoàng Sơn Dương đang có vẻ mặt kinh hãi mà không nói gì.

Hoàng Sơn Dương bị loại ánh mắt của Cơ Ngữ Yên làm cho hưng phấn, giận dữ nói:

- Lão Đoạn, ngươi không được ra tay. Ta hôm nay nhất định phải hàng phục con quỷ nhỏ này, để cho ngươi biết sự lợi hại của Hoàng đại gia!

Đoạn Mi cũng có chút kinh ngạc với sự gia tăng thực lực của Cơ Ngữ Yên. Song phương cũng không phải chưa từng giao thủ, nhưng Cơ Ngữ Yên trước đây tuyệt đổi không có bản lĩnh thế này. Chẳng lẽ chỉ một đoạn thời gian không gặp mà nàng lại gia tăng thực lực lớn như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.