Duy Ngã Độc Tôn

Chương 558: Ra biển!



Nhưng người hiểu biết giá trị chân chính của Tần Lập đối với giải thưởng Hải gia đưa ra đều có chút không vừa lòng. Không nói gì khác, chỉ nói đến Tần Lập có thể tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn đạo nhất trên đời này cũng đủ để người ta đưa ra bất kể giá nào cũng phải bắt được hắn, càng không nói đến đan dược thần kỳ vô cùng kia của Tần gia.

Thực lực toàn thể Tần gia tăng lên, tuy rằng chỉ thể hiện ra trong lần diệt sát Thiết Huyết Đường, nhưng đủ để cho người ta cảm thấy rung động. Tần gia Huyền Đảo trước kia, vốn không có đủ năng lực này, như vậy, năng lực này là ai mang đến cho Tần gia?

Tự nhiên phải là Tần Lập!

Thế cho nên hiện tại rất nhiều người đều biết, trong tay Tần Lập nhất định nắm giữ phối phương đan dược nào đó từ Thái cổ lưu truyền đến nay.

Ngoài ra, hấp dẫn nhất là trong tay Tần Lập còn có bản đồ Thái Cổ. Mà bản đồ Thái Cổ thì có liên quan đến việc mở Thần Miếu. Thần Miếu thì không cần phải nói chỉ riêng bản thân kiến trúc khổng lồ mà không phải nhân lực có thể kiến tạo ra, càng đừng nói đến những bí mật bên trong Thần Miếu đủ để khiến bất kỳ một võ giả nào trong thiên hạ trở nên điên cuồng.

Hơn nữa, tin tức trên người Tần Lập không chỉ có một món Bảo Khí cũng được truyền ra ngoài, đây còn là tin mới nhất vừa được truyền ra, phỏng chừng là một thanh niên nào đó thuộc dòng tộc Thánh Hoàng chạy trốn truyền ra.

Tổng hợp lại toàn bộ, những giải thưởng Hải gia đưa ra, xa xa không đủ.

Hơn nữa, rất nhiều người nhận thức Tần Lập đều biết, bí mật trên người Tần Lập xa xa không chỉ như vậy!

Đám Đế Vương lão tổ tộc Tử đồng không thuộc về Lãnh Thu Cung tuy rằng không có nội tình hùng hậu như Hải gia, nhưng giải thưởng bọn họ đưa ra cũng không kém so với Hải gia. Bởi vì năm xưa Vực ngoại Thiên Ma xâm lấn, tuyệt đổi không chỉ là chiến tranh. Năm xưa Vực ngoại Thiên Ma, lúc đầu cướp sạch rất nhiều gia tộc không lổ thời Thái Cổ, bởi vậy đám lão tổ tông trong tộc Tử đồng còn sống từ thời Thái cổ đến giờ, trong tay có bảo bối như thế cũng không làm người ta thấy kỳ quái.

Bọn họ treo giải chính là một món Bảo Khí, một quyển chiến kỹ Thái Cổ, còn có một quyển tâm pháp Thái Cổ cùng năm trăm cân Thiên nguyên tinh kim!

Kỳ thật nói cho cùng, giá trị một quyển chiến kỹ Thái Cổ cũng chưa chắc đã thấp hơn mười vạn cân linh thạch cực phẩm, nhưng cũng còn phải xem chiến kỹ rơi vào trong tay người nào.

Nếu rơi vào trong tay gia tộc như Hải gia, như vậy giá trị của nó tuyệt đối vượt qua mười vạn cân linh thạch cực phẩm. Nếu rơi vào tay người bình thường, như vậy giá trị của nó bị giảm rất nhiều.

Giá của Bảo Khí lại càng không cần phải nói. Năm trăm cân Thiên nguyên tinh kim kia, lại khiến vô số người kinh hãi rớt tròng mắt. Bảo Khí là do cái gì luyện chế ra? Tài liệu chủ yếu chính là tinh kim này!

Năm trăm cân Thiên nguyên tinh kim, đủ để luyện chế ra một Bảo Khí thể tích nhỏ, tỷ như Bảo Khí Ấn Chương trong tay Tần Lập. Cho dù luyện chế loại này, có thể còn cần gia nhập vài trăm cân kim loại vàng, bạc, đồng, sắt...nhưng Tinh kim cũng là một loại tài liệu khó được nhất!

Đám Đế Vương lão tổ tộc Tử đồng không phải của Lãnh Thu Cung đưa ra cái giá quả nhiên là kinh người. Nó cũng làm cho người ta thấy được quyết tâm bọn họ phải giết Tần Lập!

Dòng tộc Thánh Hoàng đưa ra giải thưởng lại càng kinh người: Một món Bảo Khí, năm mươi vạn cân linh thạch cực phẩm, cộng thêm một quyển chiến kỹ Thần cấp, một đan phương Thái Cổ, ba trăm cân bí ngân Thái Cổ!

Giá trị những món trước, tự nhiên không cần phải nói. Chỉ nói riêng ba trăm cân bí ngân Thái Cổ, giá trị của nó vượt xa so với năm trăm cân Thiên nguyên tinh kim đám Đế vương lão tổ Tử đồng kia đưa ra.

Tinh kim cùng bí ngân, cùng với vàng bạc trong thế tục hoàn toàn khác nhau. Chúng nó đều là tài liệu luyện khí cực phẩm, nhưng thứ do Tinh kim luyện chế ra lại không bằng bí ngân!

Tục truyền Bí ngân có thể luyện chế ra Kiếp Khí thậm chí là Thánh Khí. Mà tinh kim chỉ có thể luyện chế ra Linh Khí cùng Bảo Khí. Cao thấp hơn kém, có thể biết rõ.

Dòng tộc Thánh Hoàng, thế lực siêu cấp khổng lồ đến từ nơi Bắc Vực Cực Hàn Băng Tuyết, sau bao năm yên lặng rốt cục dùng phương thức chói mắt nhất xuất hiện trước mắt mọi người!

Tương đối mà nói còn có vô số kể gia tộc nơi thần bí cùng gia tộc lánh đời nơi Cực Tây đều nhảy ra, công bố thù hận của bọn họ với Tần Lập.

Bất kể là tội danh gì, đều giống như bát nước bẩn hắt lên người Tần Lập. Hành vi của bọn họ cũng đơn giản là hai chữ ích lợi, đục nước béo cò mà thôi.

Cơ Ngữ Yên nhìn bức họa Tần Lập dán trên tường các thành thị, che miệng cười khẽ:

- Tần Lập. Ta vừa phát hiện, nguyên lai chàng đáng giá như vậy. Chàng nói nếu ta đem chàng đi bán, có phải về sau không cần lo đến chuyện tu luyện hay không!

Tần Lập cười hắc hắc nói:

- Tốt. Vậy nàng đem ta bán đi, sau đó ta chạy trốn, nàng lại bán ta cho nhà khác, sau đó ta lại chạy trốn.

Ánh mắt Cơ Ngữ Yên chớp lóe, nghĩ một hồi vẫn là lắc đầu nói:

- Không được, ta không bỏ được. Chàng ngay cả Bảo Khí đều đem cho ta, ta như thế nào có thể đem chàng đi bán chứ? Cho dù lấy Thần Miếu Thái Cổ trao đổi với ta, ta cũng không đổi, ở trong mắt ta, chàng là vô giá!

Tần Lập ha ha cười, kéo tay Cơ Ngữ Yên cấp tốc đi hướng phương Đông.

Bảo Khí Thúy Trúc Trượng cướp được từ trong tay dòng tộc Thánh Hoàng. Tần Lập nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn đưa cho Cơ Ngữ Yên. Ngay từ đầu, đích thật hắn muốn đưa cho Thượng Quan Thi Vũ, tuy nhiên lại bị nàng từ chối. Nguyên nhân rất đơn giản. Thi Vũ không biến thái như Tần Lập, lúc cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đã có thể thao túng Bảo Khí tự nhiên...

Bảo Khí tuy rằng lợi hại, nhưng đồng dạng phải xem là ai sử dụng. Nếu một võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa sử dụng, đích thật là không sợ cường giả Lôi Kiếp. Nhưng vấn đề là, nếu Bảo Khí ở trong tay võ giả Lôi Kiếp, như vậy có thể dễ dàng đánh chết võ giả Lôi Kiếp. Tựa như Hoàng Sơn Dương cầm Thúy Trúc Trượng, một kích đánh Cơ Ngữ Yên thực lực không kém hắn thành trọng thương. Đây là còn dưới tình huống hắn lòng mang dạ bất lương, có ý đồ khác với Cơ Ngữ Yên.

Nếu là chiến đấu sinh tử giữa hai võ giả bình thường, cầm Bảo Khí trong tay tuyệt đối có thể trực tiếp đánh chết đối phương.

Đây chính là uy lực chân chính của Bảo Khí!

Cường hãn tới tột đỉnh.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Toàn bộ người trong thiên hạ, đều đang tìm kiếm Tần Lập, mà lúc này Tần Lập đã cùng Cơ Ngữ Yên lên thuyền ra biển. Tần Lập dịch dung thành một người trung niên tuổi khoảng 40, trang phục cử chỉ lời nói hoàn toàn phù hợp với hình tượng một trung niên, mà loại tang thương trong mắt, tuyệt đối không thể giả được!

Đối với điều này, Cơ Ngữ Yên thậm chí có chút kinh ngạc. Bởi vì nàng rất rõ ràng Tần Lập chỉ là một thanh niên tuổi không tới ba mươi, tuổi chân chính của hắn như vậy, vậy rốt cục hắn đã trải qua chuyện như thế nào mới có thể tản ra loại khí chất thành thục đặc biệt của người trung niên?

Hơn nữa, loại thành thục này cũng hấp dẫn Cơ Ngữ Yên rất sâu, khiến nàng có loại cảm giác say mê không thể kiềm chế được. Cơ Ngữ Yên cũng không muốn bứt ra khỏi loại cảm giác này.

Nguyên bản trong lòng nàng đối với hai vị thê tử chính thức Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao của Tần Lập còn có chút kháng cự, trước khi gặp qua bọn họ trong lòng Cơ Ngữ Yên không chút lo lắng. Tuy nói nam nhân trên Thiên Nguyên Đại Lục thê thiếp thành đàn là rất bình thường, nhất là người của những đại gia tộc kia, vì gia tộc thịnh vượng rất cổ vũ loại chuyện này.

Nhưng Cơ Ngữ Yên vẫn có cảm giác được loại tiểu thiếp gặp vợ cả. Cũng may lúc đó nàng bị trọng thương, thường xuyên bị mê man, ngược lại tránh được phần xấu hổ này.

Sau này khi ở chung một thời gian. Cơ Ngữ Yên cảm giác được Lãnh Dao cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng không có loại ghen tị, hơn nữa cũng hết sức chiếu cố tới nàng, lo lắng không yên trong lòng nàng mới hoàn toàn thả lòng.

Cho nên, lần này đi theo Tần Lập, hai người ra biển. Cơ Ngữ Yên gần như là một thê tử chân chính - bồi tiếp hắn, quan tâm, chiếu cố đến hắn. Hơn nữa, càng là như vậy, Cơ Ngữ Yên lại càng có loại cảm giác trầm mê vào trong. Như vậy trầm luân đi, cả đời đều vậy mới tốt.

Trời trong nắng ấm, Cơ Ngữ Yên cùng Tần Lập đứng trên boong một thuyền lớn, gió biển thổi bay lọn tóc dài của Cơ Ngữ Yên vắt qua vai, nhẹ nhàng bay bổng giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Ở nơi cao nhất của chiếc thuyền này, trên một bình đài có một lão già tám chín mươi tràn ngập uy nghiêm đang nằm trên ghế, híp mắt phơi nắng, nhìn hai người trẻ tuổi cuối boong tàu cách hơn trăm thước kia, trong mắt lão nhân tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của lão, khẳng định sẽ rất giật mình. Loại ánh mắt này không nên xuất hiện ở trên người một lão nhân.

Nhất là không nên xuất hiện ở trên một lão nhân đầy uy nghiêm. Đây hoàn toàn một ánh mắt chỉ có ở một tiểu tử nhiệt huyết sôi trào mới đúng!

Lão già này tên là Âu Dương Hải, cũng là thuyền trưởng của chiếc thuyền lớn này, cũng là người dẫn đường của Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên lúc này. Là một trong số rất ít những người biết đến Huyết San Hô.

Âu Dương Hải là một võ giả Thiên cấp, ở trong thế tục này đã xem như cường giả rất cao cấp.

Nhưng tâm của võ giả, luôn kỳ vọng có thể trở nên càng mạnh hơn. Âu Dương Hải năm nay đã hơn 150 tuổi, mà tuổi thọ của võ giả Thiên cấp, bình thường mà nói dài nhất chẳng qua cũng chỉ là hơn 200 tuổi. Đại bộ phận đều khoảng 150 - 160 tuổi sẽ hết tuổi thọ mà chết già.

Người chỉ cần đang sống, cho dù nghèo túng cũng rất ít người muốn chết, càng đừng nói đến Âu Dương Hải. Hắn một lòng muốn đột phá vách ngăn Thiên cấp này, như vậy ít nhất có thể kéo dài được tuổi thọ hơn 100 năm!

Trong hơn 100 năm này, nếu lại đột phá, như vậy có thể kéo dài thêm 2 - 300 năm. Đúng vậy, võ giả Thiên Nguyên Đại Lục điên cuồng đột phá, vì cái gì, kỳ thật hơn phân nửa là có thể sống càng lâu!

Nhưng đối với một người trong thế tục, không có bối cảnh thâm hậu mà nói, nếu muốn đột phá Thiên cấp, đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không thì quả thật rất khó khăn.

Khó như lên trời!

Rất nhiều người cả đời đều chỉ dừng lại ở Thiên cấp, đến chết cũng không thể đột phá được vách ngăn kia. Nguyên bản Âu Dương Hải cũng không có bao nhiêu niệm tưởng đột phá, thân phận địa vị của lão ở thành nhỏ Hải Tân kia đã là rất cao, cho dù là ở quốc gia nhỏ đó cũng đồng dạng rất được tôn trọng.

Nguyên bản, lão tuyệt đối không muốn ra biển hứng chịu mưa gió. Tính ra, lão đã hơn 30 năm chưa ra biển, sau khi công thành danh toại lão đã không cần phải đi trải nghiệm thời tiết đột biến cùng sóng gió vô tình trên biển lớn nữa.

Cho dù là lúc hai người này mới tới bái phỏng Âu Dương Hải, lão đều không quyết định đích thân ra biển. Ngay từ đầu lão thậm chí không quá mức để ý đến hai người này, lúc đó chợt nhìn đến đôi vợ chồng này, tuy rằng kinh ngạc bởi diện mạo mỹ miều của nữ tử, nhưng cũng không có nhiều ý nghĩ khác

Tới tuổi này của lão, sớm biết mệnh trời như thế nào có thể dễ dàng làm ra thay đổi. Lúc này Âu Dương Hải không khỏi nghĩ lại cảnh tượng lúc mình gặp hai người kia, khóe miệng của lão khẽ nhếch lên vẻ tươi cười, thầm nghĩ:

- Trời cao chiếu cố, vận may đến, ngăn cũng không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.