Duy Ngã Độc Tôn

Chương 590: Gậy ông đập lưng ông!



Lối vào Ngô Công Môn ở bên trong một rừng cây, nếu không có người dẫn đường, cho dù Tần Lập có trong tay bản đồ Thái cổ, cũng phải mất thời gian tìm kiếm một phen.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Không đợi Phù Phong Long nói làm thế nào tiến vào địa phương thần bí này, bên kia Bạch Trung Tuyết liền vung tay lên xé mở năng lượng chỗ cánh cửa này thành một cái khe thật lớn.

Chiêu này Tần Lập từng dùng qua! Từ lúc Bạch Trung Tuyết tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, cảm thấy được chiêu thức ấy đặc biệt thoải mái, vì thế quấn lấy Tần Lập, học cho bằng được chiêu thức xé mở năng lượng cánh cửa này.

Phù Phong Long trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, trong lòng nảy sinh hối hận, vốn hắn tưởng là bốn mỹ nhân yếu đuổi yêu kiều, nhưng không ngờ tùy tiện một người nào, đều có được thực lực khiến hắn cảm thấy run sợ.

Đáng tiếc hiện tại nói cái gi đều đã chậm.

Hai tên đệ tử canh giữ ở sơn cửa, đột nhiên nhìn thấy năng lượng cánh cửa bị xé mở, còn chưa kịp cảnh báo, đã bị Bạch Trung Tuyết cùng Xà Xà, một tả một hữu tung hai luồng quái khí bắn chết.

Sau khi đi vào, phía trước mặt chính là một ngọn núi lớn hiểm trở, núi cao tới năm sáu ngàn thước, người đứng dưới chân núi nhìn lên có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Bậc thềm đá lên núi rộng hơn mười thước, nhìn qua rất cổ xưa, trên bậc thềm đá đầy rêu xanh, lộ ra một mùi vị cũ xưa.

Cửa vào cao chừng hơn hai mươi thước, phía trên nằm ngang một con con rết đá thật lớn thật dữ tợn, dường như đang giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu lên trời rít gào.

Hai gã đệ tử canh giữ sơn môn đều bị giết chết, nơi này vô cùng yên lặng, dựa theo lời nói của Phù Phong Long, từ bên ngoài đi vào đến nơi đây, cũng không phải cửa chính của Ngô Công Môn, mà là cửa phía sau.

Đoàn người bắt đầu leo lên bậc thềm đi tới. Thời điểm đi đến giữa sườn núi, địa thế bằng phẳng lại, nơi đó xuất hiện một ngôi nhà thấp bé, từ trong đó vang ra tiếng rên rỉ, tiếng kêu la thảm thiết, rất nhiều thanh âm nghe vào tai thập phẩn thê lương khủng khiếp.

Cơ Ngữ Yên, Thượng Quan Thi Vũ, Xà Xà, Bạch Trung Tuyết mấy nữ nhân nghe được đều nhíu mày, Tần Lập lạnh lùng hỏi:

- Nơi này là để làm gì?

- Nơi này...nơi này là...

Phù Phong Long ấp úng, không chịu trả lời.

Ánh mắt Tần Lập phát lạnh, "hừ" một tiếng, trong thanh âm tràn ngập uy hiếp.

Phù Phong Long lập tức nói:

- Chỗ này...là chỗ thí nghiệm dược tính, chính là...chính là dùng người sống để thí nghiệm dược tính của độc dược...

- Cái gì?

Thượng Quan Thi Vũ ở một bên tức thì ngẩn ra, trên gương mặt đẹp lập tức lạnh xuống, cả người chợt bộc phát ra đầy sát khí, vốn trước đó tuy rằng nàng nghe nói Ngô Công Môn thập phần ác độc, thường xuyên dùng ôn dịch giết chết toàn bộ người trong một thôn trang thậm chí là toàn bộ thành trấn, nhưng dù sao không có tận mắt chứng kiến.

Mà địa phương trước mắt này tràn ngập tiếng rên la khủng bố thê lương, giống như chốn luyện ngục nhân gian, nghe vào tai khiến cho người ta sởn tóc gáy. Không nghĩ tới Ngô Công Môn lại tà ác tới mức này.

- Các ngươi còn là người sao?

Cơ Ngữ Yên cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, rồi lập tức trở nên cực kỳ phẫn nộ.

- Đồ cặn bã!

Xà Xà lạnh lùng nói.

- Một đám chết tiệt!

Bạch Trung Tuyết bị những tiếng kêu rên thảm thiết nhiễu loạn tâm thần có vẻ không ổn định. Mọi người trở nên nóng nảy muốn phát tác.

Phù Phong Long biết sau khi mình nói ra tác dụng của nơi này, những người này sẽ phản ứng thế nào, nhưng hắn cũng không có biện pháp. Mới vừa nếm mùi vị đó, hắn thà chết chứ không nguvện ý nếm thử một lần nữa.

- Dẫn chúng ta vào

Tân Lập nói.

Phù Phong Long cắn răng một cái, thầm nghĩ:

- Đây chính là các ngươi chủ động đưa tới cửa, các ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng để bị trúng độc rồi rơi vào tay ta...bằng không, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết! Mà không...ta chỉ cho ngươi sống không bằng chết, về phần mấy nữ nhân tuyệt sắc này, ta sẽ không cho họ chết! Hà hà! Ta sẽ giúp họ hưởng khoái lạc!

Tần Lập nhìn lướt qua tên Phù Phong Long bên cạnh, thầm cười lạnh. Phù Phong Long chỉ có chút thực lực không đáng kể, khi hắn có ý niệm mãnh liệt gì đó trong đầu, dao động tinh thần cực kỳ rõ ràng, tuy rằng hắn không nói ra, nhưng tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn bán đứng hắn.

Tần Lập truyền âm cho bổn nàng, bảo họ cẩn thận, phóng ra toàn bộ cương khí hộ thể, tùy thời chuẩn bị tốt dùng đan dược Giải Độc Đan. Sau đó đi theo phía sau Phù Phong Long, đi vào trong căn nhà u tối đó.

Tới cửa, hai tên thủ vệ ở cửa thấy Thiếu môn chủ nhà mình mang theo bốn nữ nhân tuyệt sắc, còn có một thanh niên thập phần anh tuấn đi tới, không khỏi cảm thấv có chút khác lạ.

Thầm nghĩ khi nào thì Thiếu môn chủ có sức hấp dẫn lớn như vậy? Mọi lần không phải đều là dùng mê dược làm cho người ta hôn mê sau đó mới mang về sao? Như thế nào lần này lại là mang người sống tới đây? Thật đúng là kỳ lạ! Hay là mấy người trẻ tuổi này đều là loại người mù mờ chưa từng trải, bị Thiếu môn chủ lừa tới đây?

Mặc kệ như thế nào, hai tên bảo vệ ở cửa đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thiếu môn chủ nhà mình, cảm thấy Thiếu môn chủ sau khi trải qua một phen vào đời lịch lãm, lần này trở nên so với trước đây càng thêm lợi hại!

Phù Phong Long cũng không nghĩ tới ra hiệu cái gì cho những tên canh cửa này, như vậy sẽ quá lộ liễu. Hắn tin tưởng chính là những người Ngô Công Môn đang ở bên trong đang thực nghiệm độc tính, hẳn có thể nhìn ra là chuyện gì xảy ra, đồng thời trực tiếp ra tay.

- Thiếu môn chủ khỏe a!

Hai tên bảo vệ cửa cung kính hướng về phía Phù Phong Long thi lễ. Phù Phong Long cũng không thèm nhìn hai tên bảo vệ cửa, nghênh ngang dẫn theo mấy người đi thẳng vào trong. Căn nhà này tuy rằng cũ kỹ, nhưng xem ra cũng rất chắc chắn, hơn nữa nhìn qua cực kỳ dày nặng, tuy vậy, tiếng kêu la thảm thiết vẫn không ngừng truyền ra hết đợt này tới đợt khác.

Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên tuy rằng ghét ác như kẻ thù, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, nghe mãi loại thanh âm ác liệt này cũng đều có cảm giác hoảng sợ.

- Trong nhà này tổng cộng phân ra bốn khu vực, bên tay trái cửa ước chừng có hai mươi mấy gian...

Phù Phong Long nói:

- Phía trái này là khu thí nghiệm độc dược mãn tính; bên tay phải là khu thí nghiệm kịch độc, bên kia là...là khu thí nghiệm các loại dâm độc; bên kia là khu vực tổng họp, nơi đó tất cả độc dược gì đều có, còn có các loại độc trùng độc vật...

- Đồ cặn bã!

Thượng Quan Thi Vũ nghiến răng, lạnh lùng mắng.

Phù Phong Long chợt lạnh run cả người, nhìn Tần Lập cầu xin nói:

- Ngài xem, ta nghe lời như vậy, ngài bảo ta làm cái gì ta làm cái đó, ngài tha cho ta một mạng đi!

Giọng nói của Phù Phong Long cũng không lớn, hơn nữa xem ra còn cố ý hạ thấp giọng, nhưng người ở trong này đều là cảnh giới gì chứ? Tần Lập tin rằng, khẳng định có người nghe rõ lời nói của Phù Phong Long.

Tần Lập cười lạnh nói:

- Ngươi là mong đợi người trong này có thể phóng ra kịch độc để hạ độc chết ta sao?

Đúng lúc này, một mùi vị nhàn nhạt, từ bên khu thí nghiệm kịch độc chậm rãi bay tới, nếu không cẩn thận chú ý, căn bản là không phát hiện được. Hơn nữa, đổi với những người Ngô Công môn này mà nói, chỉ cần ngươi ngửi phải mùi vị nhàn nhạt này, như vậy, ngươi cách cái chết không bao xa!

Bọn họ vốn không tin có người nào đủ khả năng tránh thoát được loại độc lan tràn này. Thân phận của Phù Phong Long, ở trong mắt đám nguời Tần Lập chỉ là một tên súc sinh bại hoại, đồ cặn bã, chỉ cần động một ngón tay là có thể nghiền nát hắn.

Nhưng ở trong lòng đám người Ngô Công Môn thì chính là môn chủ tương lai của bọn họ. Tuy rằng Phù Phong Long có hơi vô dụng, nhưng trong lòng bọn họ thậm chí ngay cả ý niệm bất kính trong đầu cũng không dám sản sinh ra. Nguyên nhân rất đơn giản, Phù Phong

Sát môn chủ Ngô Công Môn là hạng người độc ác tàn nhẫn, một thân tu luyện chiến kỹ kịch độc đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh. Có thể nói, toàn thân trên dưới đều là kịch độc có thể lấy mạng người!

Trong lúc nói chuyện bình thường cũng có thể phát độc giết chết người!

Có một phụ thân như vậy, còn có ai dám trêu chọc Phù Phong Long?

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phù Phong Long kiêu ngạo ương ngạnh ở giới thế tục như thế. Nếu không gặp phải mấy người Tần Lập này thực lực cường đại đến biến thái, hắn có thể vẫn sống kiêu ngạo ngang tàng như vậy.

Bởi vì trên người đám thị vệ của Phù Phong Long, cũng có kịch độc rất lợi hại, đáng tiếc, bọn họ còn không có cơ hội thi triển ra, đã bị Tần Lập nhẹ nhàng vung tay lên, đưa những mê dược đó bay ngược vào trong thân thể bọn họ.

Từ trong khu thí nghiệm kịch độc nối đuôi nhau chạy ra hơn hai chục người. Những người này có béo có gầy, nam nữ già trẻ đều có, có người cực kỳ xấu xí, có kẻ bộ dáng anh tuấn tuấn tú.

Vừa ra tới gần như cả đám cùng một lúc bao vây quanh mấy nguời Tần Lập. Trong đó một lão già mập lùn tướng mạo cực kỳ xấu xí, đôi mắt như mắt cá chết nhìn chằm chằm vào mấy người Tẳn Lập. Cho dù thấy mấy tuyệt sắc giai nhân Thượng Quan Thi Vũ, Cơ Ngữ Yên, cũng không lộ ra mảy may vẻ kinh ngạc gì, lão hướng về phía Tần Lập lạnh lùng nói:

- Tiểu tử! Ngươi từ đâu tới, dám đến Ngô Công Môn ta gây rối! Còn không mau thả Thiếu môn chủ của chúng ta ra, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái!

Thần thức của Tần Lập có cảm giác cực kỳ nhạy bén, ngay lúc lão già cực kỳ xấu xí này nói chuvện, cùng một lúc lại có mười mấy người, đều tự thông qua động tác bất đồng, phóng xuất ra vô số kịch độc về phía bọn họ.

Thân thể Tẩn Lập đã trải qua vô số lần tôi luyện không sợ bất cứ độc dược gì, nhưng mấy người Thượng Quan Thi Vũ cũng không có bản lãnh này. Tần Lập liền phóng ra Tiên Thiên Tử Khí, bao phủ tất cả mấy người vào bên trong, Tiên Thiên Tử Khí ngưng kết thành một cái lồng phòng hộ vô hình, không ngờ lại phát ra tiếng "xèo xèo", có thể thấy được đối phương sử dụng dược tính kịch độc vô cùng ác liệt.

Tần Lập nhìn thoáng qua Phù Phong Long, tựa cười như không cười nói:

- Ngươi hiện tại cho rằng ngươi rất an toàn rồi sao?

Dù sao việc đã đến nước này, Phù Phong Long cũng bất chấp tất cả, hắn cười lạnh nói:

- Ngươi nhiều lắm chỉ là giết chết ta nhưng ngươi cho là, ngươi có thể thoát khỏi đám kịch độc này sao? Đừng khờ dại, cương khí hộ thể của ngươi cho dù có mạnh cách mấy, cũng ngăn cản không được bao lâu! Thả ta ra, ta sẽ cho các ngươi chết toàn thi thể!

Phù Phong Long còn thầm nói trong lòng:

- Chỉ là cho ngươi chết toàn thi thể, mấy nữ nhân bên cạnh ngươi này, ta thật không nỡ giết! Đương nhiên, ta sẽ dùng một loại phương pháp khác để giết! Ha ha!

Tần Lập cười lạnh một tiếng, ý niệm tinh thần vừa động, trên bầu trời, trong giây lát xuất hiện một bàn tay thật to lớn, hung hăng chụp xuống những người trước mặt!

Bàn tay to vô hình vô sắc, nhưng giống như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ đè xuống!

- Ầm!

Tinh thần thức hải của những người này, đầu tiên trực tiếp liền hỏng mất, bọn họ thậm chí ngay cả kêu lên thảm thiết, cũng không kịp phát ra một tiếng, đã bị chụp nát thành cặn bã, hóa thành bột phấn!

Tầng cao nhất của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, những người này sao có khả năng chống đỡ?

Phù Phong Long há hốc miệng nhìn một màn trước mắt này, hắn ngây ra như phỗng, bao gồm đám người Ngô Công Môn từ ba khu vực khác vừa ào ra tới, đều gần như đánh mất năng lực suy nghĩ!

- Sát!

Tần Lập quát lớn một tiếng, từ trên thân thể bộc phát ra một khí thế mãnh liệt, cuốn lấy kịch độc tràn ngập trong không khí, mạnh mẽ thổi quét về hướng những người đó!

Gậy ông đập lưng ông!

Trong đầu Tần Lập đột nhiên xuất hiện một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.