Duy Ngã Độc Tôn

Chương 644: Bảo khí đệ nhất Sơn Hà Đồ!



Lão già áo bào xanh sắc mặt khẽ biến, thứ này ở trên người Hải Minh, chỉ có thể hình thành cương khí hộ thể màu đen. không nghĩ tới lão già này lực lượng hùng hậu như thế. lại có thể hình thành một vòng phòng hộ.

Nhìn lại cây Hắc Thiết Đại Thương trong tay Bạch Trung Sơn. tuy Hải Phong Khinh tâm tính thật tốt, cũng không kìm nổi cảm thấy một cơn phẫn nộ thật lớn đánh úp vào trong lòng hắn.

Đây là bảo vật của Hải gia ta. đây chính là bảo vật tổ tiên Hải gia truyền xuống tới nay! Vừa rồi vẫn còn trong tay Hải gia ta!

Tuy nhiên lập tức khóe miệng Hải Phong Khinh nổi lên một vẻ cười lạnh khinh thường, thẩm nghĩ trong lòng:

- Không hổ là kẻ quê mùa không có kiến thức, ngươi tường bảo khí là dễ dàng khổng chế như vậy sao? Hơn nữa. ngươi trước kia có dùng qua trường thương hay không cũng không biết. thực nghĩ ráng bảo khí chính là vạn năng sao? Trong bảo khí này ẩn chứa uy thế của thiên địa, không biết kỳ xảo ngươi có thể thúc động phát ra được sao?

- Những thứ này ngươi đều làm không được, thì kiện bảo khí Hắc Thiết Đại Thương này chăng qua cũng chỉ là một vũ khí cứng răn hơi sắc bén mà thôi!

- Cảm ơn ngươi mang đến hai kiện bảo vật này cho lão phu. để lão phu có thể thu hồi chúng lại. để chúng nó trở về nguyên chủ!

Hải Phong Khinh nói xong, nhìn cấm chế đã dâng lên. cười lạnh phát ra một tiếng hét to:

- Đến đây chiến đi!

Trong giây lát từ trên người Hải Phong Khinh bộc phát ra một luồng kình phong khổng lô. Áo bào xanh trên người Hải Phong Khinh đột nhiên giông như được rót vào lực lượng vô cùng to lớn. trong nháy mắt phổng lên. biến thành vững chắc không thể phá vỡ. Đồng thời thân thể Hải Phong Khinh cũng giông như bị một lực lượng vô hình cực lớn lớn thôi bay về hướng lão vượn Bạch Trung Sơn. tung ra một chưởng mãnh liệt.

Tình cảnh đối phương không biết sử dụng thương trong tường tượng của Hải Phong Khinh, cũng không xuất hiện như vậy, điều này cũng đã nói lên phán đoán của lão đã sai lầm rồi!

Cây Hắc Thiết Đại Thương trong tay lão vượn Bạch Trung Sơn nhẹ nhàng run lên. mũi thương lập tức phát ra một tiếng xé gió sắc nhọn, rồi toàn bộ trên bầu trời tràn đầy thương ánh!

Căn bản thấy không rõ cái nào là thật, cái nào là giả!

Đồng thời, từ chỗ múi thương của Hắc Thiết Đại Thương trong nháy mắt toát ra chín con giao long dữ tợn! Hư ảnh phủ khắp bầu trời lại hóa thành hon một ngàn con giao long!

Giao long này chính là thương khí hoá thành, cùng chính là uy thế thiên địa ẩn chứa trong bảo khí!

Mỗi một con đều sừng vây rõ ràng, kèm theo uy thế vô thượng, ẩm ầm hướng tới Hải Phong Khinh!

Trên mặt Hải Phong Khinh rốt cục lộ ra vẻ hoảng sợ. Đối phương đâu chỉ biết dùng thương, mà quả thực chính là người lành nghề sở trường dùng thương đây! Cậy Hắc Thiết Đại Thương này ở trên tay đối phương, quả thực phát huy ra uy lực mạnh gấp mấy lần so với ở trong tay Hải Kim Tôn!

Đây mới chân chính là uy lực của bảo khí!

- Chết tiệt! Không ngờ người nầy là người chuyên sở trường dùng thương!

Song Chưởng của Hải Phong Khinh ở trên bầu trời. cũng hóa thành vô số tàn ảnh. vang lên liên tiếp tiếng nổ "ầm ầm" trên lôi đài.

Thân mình Hải Phong Khinh một hơi lui về phía sau mười mấy bước, còn lão vượn Bạch Trung Sơn thì lại vô cùng cương mãnh, một đường vọt tới phía trước mười mấy bước. Cây Hắc Thiết Đại Thương này tới trong tay lão. quả thực như hổ thêm cánh, cao thấp tung bay đảo trên hạ dưới, sử dụng thật xuất thần nhập hóa!

Phải biết rằng. lão vượn Bạch Trung Sơn khổ luyện chiến kỹ trường thương đã có bảy tám ngàn năm, bản thân dùng thương sớm đã đạt tới trình độ tuyệt hào!

Nếu không thế, Xà Xà dựa vào cái gì lại tặng bảo khí Hắc Thiết Đại Thương này cho lão?

Hải Phong Khinh biết mình đúng là xem thường người đối diện này. trong lòng lão không khỏi thầm hận. Một đứa nhỏ thế tục bình thường như Tần Lập sao có thể tìm ở đâu ra nhiều Cường giả như thế?

Chẳng lẽ trên người hắn thật sự có đan phương tuyệt thế lưu truyền từ thời đại thái cổ tới

nay? Thật sự có thể trong thời gian ngắn ngủn vài năm. làm cho một võ giả bình thường tăng lên tới cảnh giới như thế?

Những ý tướng này chỉ là tâm niệm thoáng qua. mà trong lúc đó giữa hai người trong nháy mắt này. cũng đã giao thủ với nhau bảy tám hiệp!

Hải Phong Khinh tất nhiên không bị thiệt thời gì nhiều, nhưng dưới tình thế này xem ra cũng đã rơi xuống hạ phong. Tuy nhiên, dường như Hải Phong Khinh cũng không nóng nảy. Trận chiến giữa võ giả cảnh giới Lôi Kiếp cho dù đánh nhau tới mấy ngày mấy đêm. cùng không phải là không có.

Trên người đối phương mang hai kiện bảo khí. mà Hải Phong Khinh vẫn là hai tay không, lại có thể đánh ngang tay với đối phương, kỳ thật từ điều này đã có thể nhìn ra chênh, lệch giữa hai người,

Những người xem ở bốn phía, lúc này cũng đều tập trung tinh Thần xem trận chiến trong đó. So với tính áp đảo của Xà Xà đánh giết hai gã cường giả vừa rồi. trận chiến giữa Bạch Trung Sơn và Hải Phong Khinh xem ra lại càng hấp dẫn người xem hơn.

Trong hai người đều là lộ tuyến di chuyển mãnh liệt, tuy rằng Hải Phong Khinh bị Bạch Trung Sơn áp chế. nhưng đây cũng chỉ vì trong tay Bạch Trung Sơn có bảo khí. nếu Bạch Trung Sơn không có bảo khí thì rất khó chống lại Hải Phong Khinh.

Trong lò ghế chỗ Tần Lập. Bạch Trang Hỏa, Bạch Trung Tuyết đều lộ vẻ mặt khẩn trương nhìn tràng cảnh trận đấu. Sự cường đại của đối phương đã ra ngoài ý liệu của bọn họ. không nghĩ tới trên người đại ca mang hai kiện bảo khí. cũng không thể giành được ưu thế áp đảo.

Trên mặt những người khác cũng đều mang theo vài phần lo lắng. Hải Phong Khinh kia thoạt nhìn có điểm rất ổn định bình tĩnh, người như thế kỳ thật rất đáng sợ. Bởi vì đến hiện giờ lão vẫn là hai tay không, có trời biết trên người lão có thể có kiện bảo khí nào đột nhiên lấy ra hay không.

Dù sao lúc trước hai tên con cháu Hải gia thực lực không bằng lão mà trên người đều có bảo khí. lão già này xem ra càng mạnh không có Lý nào không có bảo khí.

Lão vượn Bạch Trung Sơn tính tình nóng nảy càng cấp bách! Đánh nhau hồi lâu lão phát hiện mình dựa vào uy lực của bảo khí. cùng không thể giết chết được đối phương. Đổi phương chỉ là không dám tranh phong với bảo khí mà thôi. nhưng lực lượng hùng hậu của lão. và lão nắm giữ về thiên đạo pháp tắc. lại hơn xa Bạch Trung Sơn có khả năng đổi kháng.

Bởi vậy. tình thế đánh tới lúc này cũng chỉ là thế lực ngang nhau mà thôi.

Bạch Trung Sơn nhớ tới trước khi mình xuất trận, công tử ngấm ngẩm đưa cho mình một nắm lớn Linh Bạo Đan. còn có mấy viên Long Đan cao cấp nhất của Tần gia hiện nay. chính vì sợ vào thời khắc mấu chốt, hắn không đủ nguyên lực.

Bạch Trung Sơn tính tình nóng nảy không giả, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết rõ thực sự thực lực của mình không bằng đối phương. Cho nên. đánh qua đánh lại một hồi cũng làm ra một chút bộ đáng mỏi mệt. sau đó nghiến răng nghiến lợi. hướng về phía Hải Phong Khinh, giận dữ quát:

- Đừng trốn! Để mạng lại đây!

Trên mặt Hải Phong Khinh lập tức hiện lên một vẻ tươi cười, thẩm nghĩ:

- Rốt cục không kìm nổi rồi sao? Tốt lẳm. ta chờ ngươi chính là lúc này!

Hải Phong Khinh không chút chút hoang mang, từ trong lòng lấy ra một vật, là một bức hoạ cuộn tròn. Trong nháy mắt mở ra. không ngờ đồ án từ trên bức hoạ từng cái từng cái thoát ra ngoài!

Bảo hộ ở bên cạnh Hải Phong Khinh!

Vốn bốn phía trên khán đài đang yên tĩnh không tiếng động, liền không thể ức chế phát ra một trận tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ mình bỏ lỡ mất một chỉ tiết nào đó!

Chỉ thấy giữa không trung trên lôi đài kia, vô số rừng núi sông ngời thu nhỏ. quay chung quanh thân mình Hải Phong Khinh, xoay tròn từ chậm đến mau.

Những rừng núi đó. đa số tuy rằng chỉ cao có mấy chục thước, có cái chỉ cao hơn hai thước, nhưng cái loại uy áp đè xuống người ta này. lại rõ ràng giống như thực sự núi cao sông lớn bình thường!

Khí thế mãnh liệt, cứng rắn phong cách cổ xưa!

Những sông ngời hồ nước kia. theo tốc độ chuyền động càng lúc càng nhanh. không ngờ hình thành một màn nước màu xanh thăm hoàn toàn bao bọc Hải Phong Khinh bên trong!

Đồng thời, những rừng núi lớn nhỏ không đồng đều kia thì bắt đầu từ trên người Hải Phong Khinh thoát ra. bay tới phía lão vượn Bạch Trung Sơn đè ép xuống!

Lại có vô số kể các loại linh thú. theo trong núi rừng bay ra. mặc dù thu nhỏ vô số lấn. nhưng cái loại khí thế trên người chúng vẫn không yếu kém chút nào!

Không ngờ làm cho khí thế của Bạch Trang Sơn phát ra kia hoàn toàn bị triệt tiêu biến mất!

Tiếng cười lạnh, của Hải Phong Khinh nhẹ nhàng truyền đến:

- Có phải nghĩ rằng lấy được hai kiện bảo khí của Hải gia ta, là thiên hạ vô địch hay không? Hôm nay sẽ cho ngươi nhìn lại xem. cái gì mới chân chính kêu là nội tình!

- Sơn Hà Đồ! Một kiện bảo khí Sơn Hà Đồ nổi danh nhất thời đại thái cổ. không ngờ lại ở trong tay Hải gia!

Trên khán đài. trong lô ghế khách quy, lúc này lập tức có mấy người, đồng thời phát ra tiếng thét kinh hãi này.

Mà trên khán đài bốn phía, trong những môn phái gia tộc kế thừa từ xa xưa. cũng không ít người biết là hàng tốt.

- Trời ạ! Đây đúng là Sơn Hà Đồ trong truyền thuyết, không nghĩ tới nó thật sự tồn tại!

- Sơn Hà Đổ...đúng thật là Sơn Hà Đồ! Dường như trong truyền thuyết, có đại năng đã mạnh mẽ luyện hóa núi rừng sông ngời, tế luyện thành Pháp bảo. có uy lực cực kỳ khủng bố!

- Những...núi rừng đó. những...sông hồ đó...đều là thực sao?

Có người không kìm nổi hỏi.Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đương nhiên là thục, những núi rừng sông hồ đó đều là bị đại năng luyện hóa. sau đó mạnh mẽ tế luyện thành bức Sơn Hà Đồ này!

- Trời ạ! Cái này...cái này cùng quá Thần kỳ rồi?

- Hừ! Thời đại thái cổ còn có rất nhiều thứ thần kỳ hơn nữa, đáng tiếc đều đã thất truyền

rồi!

Lúc này, có người tinh mắt, không kìm nổi lại phát ra tiếng thét kinh sợ chói tai.

Cũng là Hải Phong Khinh! Sơn Hà Đồ trên đỉnh đầu. quanh thân bao bọc trong màn nước, lão đã tể ra những núi rừng trán áp Bạch Trung Sơn. đồng thời, đột nhiên trên tay lại nhiều thêm một thanh Yên Nguyệt Đao thật lớn!

Thanh Yển Nguyệt Đao này đài chừng ba thước, lưỡi đao dường như chế bằng đồng đen. mặt trên vểt tích loang lồ. lại phủ kín từng lớp từng lóp vày. tuy nhiên thoạt nhìn thanh đao dường như rất cũ nát, nhưng nếu nhìn thật kỹ. toàn bộ chuôi đao cũ nát đó dường như chính là một con rồng xanh. uốn khúc từ dưới mà lên. mũi đao chính là đầu rồng!

Nhưng mà. chỉ có đại năng chân chính mới có thể trực tiếp cảm nhận được từ trên thân rồng trên thanh đao đó. phát ra cổ uy áp kinh người!

Kiếp Khí!

Thanh Yển Nguyệt Đao này khẳng định là một kiện cấp bậc Kiếp khí!

Nội tình của Hải gia quả thực rất kinh người!

Ngay cả lão tổ thành Thông Thiên cũng không kìm nổi híp mắt. ánh mắt lóe sáng, trầm giọng nói:

- Người của Tần công tử gặp nguy hiểm rồi! Thanh đao này hẳn là một kiện Kiếp khí Hải gia mới có gần đây!

Lý Long Xuyên nhẹ giọng hỏi:

- Lão tổ tông! Hài gia như thế nào có thể có được Kiếp khí?

Lão tổ thành Thông Thiên trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Sáu ngàn năm trước dường như Hải gia phát hiện một đi tích thái cổ. Tuy nhiên loại di tích thái cổ này. hơn phân nửa cũng không khai quật được thứ gì tốt. Nhiều năm như vậy, mọi người phát hiện vô số di tích thái cổ. nhất là ở địa phương cực Tây này lại gần như không có khai quật được bảo vật gì. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu có thứ tốt thì ở thời đại thái cổ năm đó. cũng đã bị người ta lấy đi rồi! Hiện tại xem ra lúc ấy Hải gia hẳn là phát hiện thứ tốt này bên trong đi tích thái cổ đó. Cũng khó xử cho bọn họ. không ngờ nhẫn nhịn nhiều năm như vậy.

Hải Phong Khinh cầm Yển Nguyệt Chiến Đao trong tay. hướng tới Bạch Trung Sơn chém xéo từ trên xuống dưới, một tia sáng đao ảnh màu xanh xé rách không gian, theo khe hở những núi rừng đang trán áp Bạch Trang Sơn. với tốc độ khó tin chém về phía Bạch Trung Sơn!

Hô hấp của toàn bộ hiện trường hai mươi mấy vạn người, đều dường như ngừng thở lại theo một đao tuyệt đẹp mà vô cùng khủng khiếp của Hải Phong Khinh này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.