Duy Ngã Độc Tôn

Chương 710: Lão đầu bếp!



Người chỉ cần sống trên đời này, sẽ có rất nhiều chuyện không phải mình muốn làm.

Như là Tần Lập hiện giờ, dựa theo lẽ thường, hiện giờ hắn có thể buông bỏ tất cả. mang theo nữ nhân âu yếm cao bay xa chạy, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên từ nay ẩn cư.

Dù sao tiền tài, danh lợi, mấy thứ này đối với Tần Lập mà nói đã đều rất nhạt, thậm chí có cũng vô ích.

Nhưng trên thực tế lại không phải, mặc kệ hắn đi tới nơi nào cũng sẽ có người tìm ra hắn, bức bách hắn, uy hiếp hắn, thậm chí muốn trừ bỏ hắn.

Bởi vì trên người hắn có quá nhiều bảo vật, bởi vì hắn nắm giữ quá nhiều bí mật.

Tần Lập nghĩ vậy, khóe miệng không nhịn được lộ ra một tia cười khổ, đây là người trong giang hồ, thân không thuộc về mình nữa.

Viêm Hoàng Sơn buổi sáng, sương mù lượn lờ, chim hót hoa thơm, không khí thật tươi mát.

Nơi này sau khi Tần Lập bố trí vô số đạo cấm chế, lại bày ra một tòa Tụ Linh Trận. Vì bày tòa Tụ Linh Trận này, Tần Lập gần như dùng hết tất cả linh thạch cùng thiên tài địa bảo thu thập mấy năm nay.

Bởi vì muốn cho Tụ Linh Trận bao trùm toàn bộ Viêm Hoàng Sơn tài liệu cần sử dụng là một con số thật kinh khủng, Tần Lập đào sạch của cải bản thân không nói, rất nhiều vị trưởng lão môn phái Viêm Hoàng cũng bị cướp sạch một trận. Lúc bố thành Tụ Linh Trận, toàn bộ linh khí trong thiên địa điên cuồng dũng mãnh tràn vào Viêm Hoàng Sơn, để cho các trưởng lão môn phái Viêm Hoàng còn đang đau lòng không thôi đều trở nên vô cùng mừng rỡ.

Lúc này mới biết được chỗ tốt của Tụ Linh Trận, đừng nói là đào sạch gia tài của bọn họ, dù là có đào thêm lần nữa, bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Bởi vì Tụ Linh Trận này. chỉ cần trận thành, thì sẽ sinh sôi không ngừng.

Hiện giờ toàn bộ gia tài của Tần Lập, chỉ còn lại có Thánh Khí Hoàng Kim Cung, Kiếp Khí Kim Sí Đại Bằng Vũ Mao Bút, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, bản đồ Thái cổ đã tụ tập đủ, tấm trận đồ thần bí lấy từ chỗ Lãng Phong thương đoàn Đông Hoang, một quyển đan phương thần bí.

Hiện giờ Tần Lập đã biết được đan phương này tuyệt đối không phải đại năng thời đại Thái Cổ viết ra. Từ phản ứng của nơi Thần Vực bên kia, cũng đủ để nhìn ra được địa vị bản đan phương này tuyệt đối sẽ làm người ta khiếp sợ.

Ngoài ra, tất cả linh thạch trên người Tần Lập, thậm chí kể cả một phần ba Linh Dịch ở trong hồ Linh Dịch Hoàng Kim Cung, tất cả đều bị Tần Lập đổ vào toà Tụ Linh Trận này.

Đây là bí thuật thần thông thủ đoạn do đại năng nắm giữ, vốn ngọn núi này linh khí cũng không đủ thậm chí có thể nói ở toàn nơi cực Tây cũng không lọt vào hàng một trăm.

Nhưng bị Tần Lập làm đi làm lại như thế, bày ra một tòa Tụ Linh Trận bao trùm cả Viêm Hoàng Sơn, mật độ linh khí nơi này tuyệt đối có thể xếp vào ba hạng đầu ở nơi cực Tây.

Hơn nữa, lợi hại nhất ở chỗ tòa Tụ Linh Trận này không phải hấp thu linh khí trên đại thảo nguyên. Tần Lập sẽ không dùng phương thức cướp lấy làm thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt của các mục dân này.

Tụ Linh Trận này trực tiếp hấp thu thiên địa tinh hoa ở tận tầng mây trên cao, hóa thành linh khí, thu gom lại đưa vào Viêm Hoàng Sơn.

Thủ đoạn này, đã có thể gọi là thần thông.

Buổi trưa ba ngày sau, Tần Lập phất tay cáo biệt với các nàng Thượng Quan Thi Vũ, Lãnh Dao cùng Cơ Ngữ Yên, sau khi hắn đi, các nàng Thi Vũ cũng sẽ bắt đầu bế quan tu luyện.

Cơ Ngữ Yên cần một thời gian khôi phục, hơn nữa Cơ Ngữ Yên cảm thấy hứng thú với bí thuật Thanh Đằng Bạn Sinh, quyết định tu luyện môn bí thuật Thái cổ này.

Tần Lập phất tay khắc xuống trận pháp, trận pháp ở giữa không trung, sinh ra từng trận dao động mãnh liệt. Nháy mắt khi trận pháp hoàn thành, bóng người Tần Lập trực tiếp dung nhập vào hư không, biến mất khỏi tâm mắt mọi người.

Thượng Quan Thi Vũ nhìn hư không, đầu tiên là thở dài sâu kín, lập tức lại lộ vẻ mỉm cười, nói:

- Chúng ta trở về thôi.

Lãnh Dao cùng Cơ Ngữ Yên yên lặng gật đầu, xoay người trở về.

Hư không hoành độ, cũng không phải sẽ chuẩn xác trăm phần trăm, cái này phải xem tạo nghệ trận pháp của mỗi người. Tạo nghệ của Tần Lập trên phương diện này tuyệt đối không thể tính là tinh thâm, chỉ có thể nói là bình thường, nếu như so sánh với võ đạo của hắn, thì lại càng bình thường hơn.

Cho nên, Tần Lập hư không hoành độ lần này, so với mục tiêu dự định kém xa tới hai vạn dặm.

Địa phương hắn xuất hiện vừa lúc là một trấn nhỏ thế tục. Trấn nhỏ này không lớn, có khoảng hơn một ngàn hộ gia đình. Lúc này đang vào buổi trưa, ánh mặt trời độc ác treo trên cao, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống mặt đất khô trắng, các loại thực vật đều rũ lá, thậm chí còn có chút uốn cong.

Mấy con chó lớn đang nằm dưới bóng chân tường, liều mạng lè lưỡi, phát ra mấy tiếng sủa không có tinh thần, làm người ta có một cảm giác muốn ngủ mê.

Loại khí trời nóng bức này, rất ít có người đi ra vào thời gian này, cho nên trấn nhỏ rất an tĩnh, trên con đường lát đá xưa cũ hầu như không có mấy người bước đi.

Tần Lập đạp trên mặt đá nóng bỏng, đi trên đường phố trấn nhỏ, nhìn thấy một gian tửu quán nhỏ liền đi vào. Bên trong tửu quán ngoại trừ một tiểu nhị đang nằm dài ngủ trên bàn, không có một người khách nào, cửa sổ bốn phía đều mở rộng.

Nghe có tiếng người bước chân vào, tiểu nhị mơ mơ màng màng ngẩng đầu, vừa thấy một người thanh niên phong độ hiển ngang cao quý, lập tức trở nên có tinh thần, lộ ra dáng cười chuyên ngành:

- Khách quan, mời vào bên trong, muốn dùng gì ạ?

Tần Lập tiện tay lấy ra một thỏi bạc, ít nhất nặng mấy lượng. Vàng bạc, bất luận là thế giới Tần Lập trước kia, hay là ở thế giới này, đều là tiền tệ thông dụng.

Nhìn một thỏi bạc lớn như vậy, ánh mắt tiểu nhị liền đăm đăm, giọng nói cũng run run:

- Khách...Khách quan, không cần nhiêu tiền như vậy. Tiền này của ngài...đã đủ mua cả cái quán nhỏ này rồi.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lập cười cười:

- Tùy tiện chuẩn bị vài món sở trường của các người, phần bạc còn lại thường cho ngươi đó.

- A! Khách quan, ngài chờ một lát!

Tiểu nhị hai mắt tòa sáng, cầm lấy khối bạc trên bàn nhanh chân chạy ra sau, vừa chạy vừa quát lớn:

- Lão đầu bếp, lão đầu bếp, mua bán lớn tới rồi, nhanh xốc tinh thần lên, làm rượu thức ăn tốt nhất cho ta, không thể thiếu chỗ tốt của lão đâu.

Tần Lập nghe vậy, liền buồn cười. Ngẫm lại cũng có thể lý giải được tiểu nhị kích động như thế. Mấy lượng bạc đối với Tần Lập mà nói thật không tính là gì, nhưng còn đối với loại trấn nhỏ này mà nói. Người trên trấn quanh năm suốt tháng cũng không nhất định thấy bạc mấy lần, bình thường bọn họ đều sử dụng chỉ là tiền đồng mà thôi.

Chỉ một lát sau, tiểu nhị liền đưa lên mấy vò rượu trắng tự ủ, dọn vài món ăn nông thôn ở giữa đặt một bồn thịt gà cách thủy, xem ra cũng khá phong phú.

Mùi hương tỏa ra xung quanh, làm cho tâm tư Tần Lập thoáng bay về một đời trước. Lúc còn lưu lăng, mỗi khi ngửi được mùi hương từ trong nhà người ta bay ra, luôn luôn sẽ ở một bên nuốt nước bọt, vừa mơ ước lúc nào mình sẽ có thể ngày ngày ăn những món ngon mỹ vị này.

Đến sau này, hầu như không có của ngon vật lạ gì là Tần Lập chưa ăn qua, nhưng đã không còn cảm giác như năm xưa nữa.

Tần Lập lắc đầu, vứt chuyện xưa cũ gần như đã quên lãng ra sau đầu, nhìn tiểu nhị cười nói:

- Ngươi cũng tới uống một chút đi?

Tiểu nhị nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Tần Lập quần áo hoa mỹ khí chất cao quý, lắc đầu nói:

- Cảm tạ khách quan, có lẽ không nên, ngài dùng từ từ.

Tần Lập cũng không cưỡng cầu, ăn một chút, mùi vị nhà quê quả nhiên không tệ, mở vò rượu, một mùi hương rượu thuần khiết tỏa ra, uống một ngụm, một cảm giác cay xè truyền tới.

- Rượu ngon!

Tần Lập khen một tiếng.

Lúc này tiểu nhị cũng nhìn ra vị công tử trẻ tuổi này tuy rất cao quý, nhưng thái độ hết sức hòa ái, cũng liền đánh bạo ngồi ở bàn bên cạnh, tự hào nói:

- Đương nhiên, rượu này của chúng ta là lựa chọn lương thực tốt nhất sản xuất ra. Vò rượu khách quan ngài uống, đã chôn ở dưới đất mười năm rồi.

Tần Lập gật đầu, hắn có thể thưởng thức ra được, rượu này thật không tệ.

Lúc này tiểu nhị đánh bạo hỏi:

- Khách quan, ngài vừa nhìn là biết tới từ vùng lớn, làm sao lại tới trấn nhỏ nghèo khó như chúng ta vậy?

Tiểu nhị giọng địa phương vùng cực Tây rất nặng, nếu như không phải Tần Lập ở nơi cực Tây khá lâu, thật không nghe hiểu được.

Cười cười, Tần Lập nói:

- Ngươi có nghe nói qua Thánh Nữ Hồ không?

Tiểu nhị cau mày, cố suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết Thánh Nữ Hồ là nơi nào. Lắc đầu, vừa định nói không biết, nhưng đột nhiên nghe phía sau truyền tới một giọng nói có chút run run:

- Công tử, ngài...Ngài muốn đi Thánh Nữ Hồ?

Tiểu nhị quay đầu nhìn lại, đó là một lão nhân rất già, bộ dạng đã bảy tám mươi tuổi, khuôn mặt già nua, quần áo lại rất sạch sẽ.

Lão đầu vóc người trung bình, hơi chút béo phì, đầu đầy tóc bạc, dùng một cây gậy gõ chống đỡ, hai mắt bắn ra một quang mang kích động đang nhìn Tần Lập.

- Lão đầu bếp, ngươi ra làm gì, nhanh trở về ở trong phòng bếp đi.

Tiểu nhị quát một tiếng, nhưng phát hiện lão đầu bếp ngày thường mặc cho hắn quát mắng, lúc này lại giống như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm Tần Lập. Cảm thấy có chút mất mặt, hắn vừa định nói nữa, lại nghe Tần Lập nhàn nhạt nói.

- Đúng vậy, ta muốn đi nơi đó, lão nhân gia có biết địa phương kia?

Tiểu nhị phẫn nộ mắt trừng lão đầu bếp, tức giận nói:

- Hỏi ngươi đó, lão đầu bếp!

Lão đầu bếp tuyệt không để ý đến tiểu nhị, vẻ mặt khiêm tốn gật đầu, nói:

- Công tử, tiểu lão nhi xác thực biết địa phương kia, khoảng cách từ nơi này đi lên phía bắc hơn hai vạn dặm...

Tiểu nhị cắt lời lão đầu bếp, khinh thường nói:

- Được rời, lão đầu bếp, đừng có nói bậy trước mặt khách quý nữa. Hơn hai vạn dặm, địa phương xa như vậy, lão có đi qua chưa?

Lão đầu bếp nhàn nhạt gật đầu, liếc mắt nhìn tiểu nhị. Cái liếc mắt này cực kỳ sắc bén, giống như một con mãnh hổ đang ngủ, đột nhiên mở mắt ra, dọa cho tiêu nhị sợ đến hãi hùng khiếp vía, không khỏi đứng dậy, nghẹn họng trân trối nhìn lão đầu bếp.

Lai lịch lão đầu bếp dù cho là ông chủ tửu quán nhỏ này cũng không biết. Vào một ngày mấy chục năm trước, lão đầu bếp toàn thân bị thương ngã trước cửa tửu quán, được ông chủ phát hiện, sau đó thu lưu lại. Sau này lão đầu bếp dưỡng thương tốt, liền ở lại tửu quán nhỏ này, bắt đầu làm đầu bếp.

Bởi vì làm món ăn rất tốt, mọi người đều gọi lão là lão đầu bếp, về phần trước đó lão đầu bếp làm gì, lại không ai biết được. Duy nhất ông chủ biết chút ít, lại giữ kín như bưng, không nói với bất kỳ người nào.

Mà lão đầu bếp chỉ nói là mình gặp cường đạo, bị đánh cướp, thiếu chút đánh chết, mới lưu lạc đến mức này. Đối với chuyện này tiêu nhị vẫn tin chắc không nghi ngờ. Bởi vì mười mấy năm qua, lão đầu bếp chưa từng lộ ra một chút gì khác với người thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.