Duy Ngã Độc Tôn

Chương 720: Giết Người chỉ vì hả giận!



Theo bà lão ra lệnh một tiếng, hơn ba trăm nữ nhân Thánh Nữ Hồ oán niệm tận trời đều lăng không bay lên, phóng như chớp về phía Thần Nữ Phong.

Tần Lập cùng lão đầu bếp hai người liếc nhìn nhau, lão đầu bếp thở dài một tiếng:

- Mấy nữ nhân này cũng coi như có tình có nghĩa, các nàng coi như đang liều chết yểm hộ chúng ta rời đi.

Tần Lập gật đầu, nhìn thoáng qua lão đầu bếp, cười nói:

- Vấn đề là, lão muốn rời đi hay sao?

Lão đầu bếp nhìn thoáng qua Lãnh Khinh Mi, Lãnh Khinh Mi ôn nhu nói:

- Vô Phong, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này được không? Ta không muốn ở lại nơi này thêm được nữa, không muốn nhìn thấy từng gốc cây ngọn có nơi này, mang ta rời đi thôi.

Lão đầu bếp lộ ra thần sắc giãy dụa, nữ nhân của lão bị người ta hại thành như vậy, cho dù là muội muội nàng làm, lẽ nào những người khác không tham dự một chút nào hay sao? Dù là không giết Lãnh Khinh Tuyết, nhưng những người tham dự tàn hại Lãnh Khinh Mi năm đó, lão không muốn buông tha một người.

- Khinh Mi, ta đáp ứng sẽ dẫn nàng rời đi, nhưng nàng phải nói cho ta: năm đó ngoại trừ muội muội nàng, người hại nàng còn có những ai?

Lão đầu bếp vẻ mặt bình tĩnh nói, trong mắt lại hiện lên sát khí nồng đậm.

Lãnh Khinh Mi than khẽ một tiếng, yếu ớt nói:

- Dù biết là ai, có ý nghĩa gì sao? Chủ mưu là muội muội ruột của ta, đám người kia chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.

- Tiếp tay cũng đáng chết.

Lão đầu bếp hung hăng nói:

- Nếu nàng không nói với ta, ta tuyệt sẽ không rời khỏi nơi này.Nguồn: http://truyenfull.xyz

Lãnh Khinh Mi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lão đầu bếp, khẽ giọng nói:

- Thật sự phái nói?

- Nói.

Lão đầu bếp rất kiên quyết.

- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão cùng Thất trưởng lão hiện giờ, năm đó phế bỏ công lực của ta chính là bốn người này. Nếu như nói hận, ta hận nhất chính là bốn người bọn họ.

Lãnh Khinh Mi nói, trong ánh mắt như giếng xưa phẳng lặng không gợn sóng, rốt cuộc hiện lên một tia hận ý, hàng mi dựng thẳng, giọng nói mang theo vài phần hàn ý.

Như rơi vào trong hồi ức xa xôi, Lãnh Khinh Mi yếu ớt nói:

- Hận các nàng, không phải bởi vì các nàng động thủ phế bỏ ta, mà là bởi vì các nàng đều là trưởng lão do ta chỉ định khi ta làm chưởng giáo Chí Tôn. Bọn họ cần năng lực thì có năng lực, cần thực lực thì có thực lực, đều là những người rất có tài năng. Nhưng các nàng chẳng những phản bội ta, hơn nữa lúc phế bỏ công lực của ta còn đều cực kỳ đắc ý, nói người như ta căn bản không xứng trở thành chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, không giết ta đã là lưu tình rồi...

- Hay cho không giết đã là lưu tình!

Lão đầu bếp nghiến răng nghiến lợi.

Tần Lập cũng cảm thấy mấy người phản bội Lãnh Khinh Mi có chút vô cùng vô sỉ. Người có thể phản bội chủ tử của ngươi, nhưng sau khi phản bội còn có thể nói khí thế hùng hồn như vậy, là loại người nhân tính nào mới có thể làm ra chuyện này chứ.

Lúc này, bỗng nhiên từ phương hướng Thần Nữ Phong truyền tới từng tiếng nổ ầm ầm, hiển nhiên đám nữ nhân oán niệm tận trời kia đã đánh lên Thân Nữ Phong, hai bên đã giao thủ rồi.

Lãnh Khinh Mi có chút lo âu nhìn hướng kia, nói:

- Những người trên Thân Nữ Phong, thực lực chưa chắc đáng sợ bao nhiêu. Nhưng những người ẩn cư ở sau núi, đều vô cùng mạnh mẽ, một khi kinh động những người đó, đừng ai muốn chiếm được chỗ tốt gì ở Thánh Nữ Hồ. Càng đừng nói Thánh Nữ Hồ còn mấy lão tổ tông không xuất thế đã không biết bao nhiêu năm, ngay cả ta cũng chỉ là lúc tiếp nhận chức chưởng giáo Chí Tôn nghe nói qua, cũng không tận mắt thấy được. Mấy lão tổ tông kia, thậm chí rất có thể đã đột phá cảnh giới Địa Tiên, tiến vào tầng thứ càng cao hơn...

Tần Lập cùng lão đầu bếp liếc nhau lần nữa, Tần Lập hỏi:

- Lão tổ tông của các ngươi, đã không xuất thế bao nhiêu năm rồi?

Lãnh Khinh Mi suy nghĩ một chút, nói:

- Có lẽ khoảng hai ba ngàn năm rồi. Bình thường bọn họ đều bế tử quan, trừ khi môn phái gặp phải nguy cơ to lớn, bằng không coi như là năm đó ta bị muội muội Lãnh Khinh Tuyết phát động chính biến lật đổ, cũng không thấy lão tổ tông đi ra can thiệp. Đối với các nàng, chỉ cần không phải toàn bộ Thánh Nữ Hồ bị tiêu diệt, vậy không có gì cần lo lắng.

- Lão tổ tông của các ngươi thật đúng là rộng rãi mà.

Tần Lập vẻ mặt đạm nhạt châm chọc một tiếng, lúc này nhìn Thần Nữ Phong bên kia bùng lên từng đoàn bụi mù thật lớn, hiển nhiên chiến đấu ngày càng kịch liệt, ở rất xa, Tần Lập thậm chí cũng nghe được các nữ nhân bị giam giữ không biết bao nhiêu năm kia điên cuồng rống giận rít gào, cũng có thể nghe được tiếng thét vừa giận vừa sợ của cao tầng Thánh Nữ Hồ trên Thần Nữ Phong.

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia tươi cười nhàn nhạt, lúc này Lãnh Khinh Mi đã chỉ đường đi, đã từng làm chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, từ nhỏ Lãnh Khinh Mi đã sinh hoạt ở nơi này, đều tinh tường quen thuộc bất cứ một chỗ nào.

Quả nhiên, ba người vừa rời khỏi núi đá không bao lâu, liền thấy mười mấy bóng người nhắm về phía núi đá. Lão đầu bếp mắt sắc, liếc nhìn thấy trong đó có bóng người Thất trưởng lão, liền muốn xoay người trở lại, chém giết ngay Thất trưởng lão kia.

Tần Lập trực tiếp ngăn cản lão đầu bếp, nhỏ giọng nói:

- Đừng đánh rắn động cò, lão phãi lo lắng cho an toàn của Lãnh Khinh Mi nữa chứ.

- Không phải còn có người ở đây sao?

Lão đầu bếp nhìn Tần Lập tỏ vẻ Đương nhiên nói:

- Người là chủ nhân của ta mà.

- Con bà nó, sao ta lại cứ cảm giác như lão là chủ nhân của ta vậy?

Tần Lập lẩm bẩm một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:

- Hiện giờ không phải lúc, một khi nháo lớn, có khả năng thật sự dẫn lão tổ tông Thánh Nữ Hồ tới. Lão già này, đừng có nói với ta là lão không cảm giác được nơi này có mấy cỗ khí tức cường đại tới mức làm người ta run sợ đó.

Lão đầu bếp trầm mặc một trận hiển nhiên khí tức rõ ràng như thế nếu như còn không cảm giác được, vậy lão cũng không xứng là một cường giả nữa, lão đầu bếp lại cười nói:

- Vậy thì thế nào? Đám lão Bất Tử kia đã mấy ngàn năm chưa từng đi ra, bọn họ tản mát ra loại khí tức cường đại này, chỉ sợ mục đích chủ yếu cũng là vì trấn áp số mệnh môn phái, chấn nhiếp địch nhân tới xâm phạm mà thôi.

Tần Lập lại rất đồng ý với quan điểm này của lão đầu bếp, nếu bế quan mấy ngàn năm cũng không đi ra, vậy trừ khi là môn phái gặp phải đại kiếp nạn, bằng không bọn họ sẽ không dễ dàng xuất quan.

Lúc này Lãnh Khinh Mi bỗng nhiên nói:

- Chưởng giáo Chí Tôn mỗi đời đều có một kiện bảo vật, thông qua bảo vật này có thể liên hệ tới các lão tổ tông đang bế quan. Năm đó lúc Khinh Tuyết dự mưu muốn đoạt quyền soán vị, kỳ thật ta đã có dự cảm, chỉ là không muốn tin rằng đó là sự thật. Ta đã sớm làm một vài thi thố, ta cất giấu bảo vật kia ở một chỗ không ai tìm ra được.

- Ha ha, Khinh Tuyết muội ấy còn không giết ta, còn đáp ứng vài yêu cầu của ta, đưa tới vô số y phục lương thực cùng dẫn nước bên ngoài vào địa lao, xem chừng cũng có quan hệ nhất định tới chuyện này, có thể liên tiếp mấy đời chưởng giáo Chí Tôn cũng sẽ không quấy nhiễu lão tổ tông một lần, nhưng mà nếu môn phái bỗng nhiên gặp phải nguy nan, lúc này không có kiện bảo vật đó, muốn gọi lão tổ tông đi ra, vậy liền khó khăn rồi.

- Cái gì?

Tần Lập cùng lão đầu bếp hai người đồng loạt kêu to một tiếng, mừng rỡ nhìn Lãnh Khinh Mi. Không ngờ tới nữ nhân tính tình mềm yếu đến rối tinh rối mù này lại còn có lưu lại chuẩn bị phía sau, điều này làm cho hai người Tần Lập cùng lão đầu bếp mừng rỡ không thôi.

- Ha ha ha, thật là trời cũng giúp ta mà!

Lão đầu bếp cất tiếng cười to, toàn bộ Thánh Nữ Hồ, ngoại trừ mấy lão tổ tông thực lực khủng bố kia ra, lão còn sợ ai?

Tần Lập cũng mừng rỡ, nhìn thoáng qua Lãnh Khinh Mi, thầm than nếu như không phải lão đầu bếp kiên tri sợ rằng đến giờ Lãnh Khinh Mi cũng sẽ không nói ra chuyện này.

- Tiểu chủ nhân ngài thay ta chiếu cố Khinh Mi một chút.

Lão đầu bếp nói với Tần Lập một tiếng, sau đó nhe rằng cười hung ác với đám ngươi Thánh Nữ Hồ lên xuống tìm kiếm bên kia, thân người bay lên trời, tản mát ra một cổ khí thế như một con đại bàng che trời phủ đất.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Lập thấy được lão đầu bếp bày ra thực lực chân chính của lão, trong lòng không khỏi thầm khen: lão già này thật đúng là một tuyệt thế cường giả, là một đại năng chân chính, lần này coi như mình chọn đúng rồi.

Đám ngươi Thánh Nữ Hồ bên kia ngay lập tức phát hiện ra tung tích lão đầu bếp, nháy mắt kết thành trận pháp, muốn cùng nhau đối kháng lão đầu bếp.

Lão đầu bếp ở giữa không trung gầm lên một tiếng giận dữ:

- Lục Khơi Thất trưởng lão Thánh Nữ Hồ quyền cao chức trọng, đã lâu không gặp rồi.

Thất trưởng lão Thánh Nữ Hồ ở bên kia là một thiếu phụ xinh đẹp bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, vóc người đầy đặn, làn da trắng nõn giống như có thể ép ra nước, một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách.

Nhưng lúc này trong mắt của nàng lại tràn ngập cảnh giác cùng khẩn trương, người này nàng quá quen thuộc. Lão già bề ngoài xấu xí này, năm đó không phải có diện mạo như thế, mà là hình tượng một người trung niên anh tuấn nho nhã, được rất nhiều nữ tử Thánh Nữ Hồ ái mộ thật sâu.

Mặc dù thay đổi hình tượng, nhưng ánh mắt này, giọng nói đó, vô số đêm nàng mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại đều không ngừng tự nói với mình: người kia đã chết, nếu không thì đã nhiều năm như vậy, vì sao hắn không tới Thánh Nữ Hồ tìm Lãnh Khinh Mi?

Hôm nay người này lại xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa một thân khí thế hùng hồn, dường như lại càng cường đại hơn năm đó...

Nhưng mà người bên chúng ta cũng không ít, cũng chưa chắc thua hắn được.

Trong lòng nghĩ vậy, Lục Khơi dần dần có một chút trấn định, đôi mị nhãn bắn ra hai đạo quang mang lạnh băng, lạnh giọng nói:

- Chu Vô Phong, ta nghe chưởng giáo Chí Tôn nói ngươi đã xuất hiện, ta còn không tin được. Hì hì, Người dẫn Lãnh Khinh Mi ra chưa? Đáng tiếc quá. Người đã tới chậm, nàng không sống được mấy năm nữa.

Không nói tới chuyện này còn tốt, vừa nghe lời này, đôi mắt đục ngầu của lão đầu bếp lập tức tràn ra một tầng đỏ máu, lạnh lẽo nói:

- Lục Khơi, Khinh Mi có chỗ nào có lỗi với Ngươi? Khiến cho ngươi hận nàng như thế? Nàng là một nữ nhân thiện lương như vậy, năm đó vẫn luôn chiếu cố các ngươi, bảo hộ các ngươi, nào không ngờ tới nuôi thành một đám ong tay áo.

Lão đầu bếp nói rồi, căn bản không để cho Lục Khơi sắc mặt chợt xanh chợt trắng có cơ hội nói chuyện, vung tay lên, một cổ lực lượng mãnh liệt dâng trào trực tiếp đánh về phía Lục Khơi.

- Hôm nay giết ngươi, chỉ vì thả ra một hả giận!

Tiếng nói lão đầu bếp như tiếng sấm rền quanh quẩn trên bầu trời Thánh Nữ Hồ.

Trong mắt Lục Khơi hiện lên một kia kinh hãi, hét lớn:

- Kết trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.