Duy Ngã Độc Tôn

Chương 955: Thời gian đảo lưu!



- Động lòng cái rắm!

Tần Lập nhìn Kiếm Trần Lão tổ như thấy kẻ ngốc:

- Bản thân ngươi ngu ngốc, cho rằng người khác cũng ngu như thế hay sao? Khai thiên lập địa? Trở thành chúa tể thế giới này? Thần chân chính? Ta thấy ngươi ngủ mơ chưa dậy, còn đang nói mớ!

- Sao hả, lẽ nào ngươi cho rằng ta không thể thực hiện tất cả những chuyện đó, ngươi đang hoài nghi ta?

Trên người Kiếm Trần Lão tổ bắt đầu tản mát ra khí tức khủng bố, khí tức này như truyền đến từ mãi mãi xa xôi, vô cùng thê lương lại vô cùng to lớn!

Vào lúc này, Kiếm Trần Lão tổ như một pho tượng Thần, ánh mắt lạnh băng nhìn Tần Lập:

- Hay là, ngươi đã quyết định không giao đoàn Tiên Thiên Tinh Khí ra đây, buộc ta phải giết ngươi?

- Lão già kia, bây giờ ta triệt để hiểu ra rồi, lão chẳng những không có bất cứ tình cảm gì, lại còn cực độ am hiểu lừa đảo! Người như lão có thể tu luyện đến cảnh giới này, đúng là trôi xanh không có mắt mà.

Tần Lập sắc mặt bình tĩnh nói, giống như đang nói ra một sự thật:

- Ta có thể chém giết một cái phân thân của ngươi, như vậy ta cũng có thể chém ngươi. Kiếm Trần Tử, ngươi có tin hay không?

- Không tin!

Kiếm Trần Lão tổ sắc mặt ngạo mạn lạnh lùng nhìn Tần Lập, bỗng thấy tròng mắt Tần Lập co rụt lại, trong khoảng khắc Kiếm Trần Lão tổ cảm giác được có một cỗ nguy hiểm áp sát mình.

Phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, vô cùng phẫn nộ nhìn Ô Trường Thiên đã cắm ngập cả cánh mình vào trong thân thể lão ta. Tiếng rống giận này, cũng trực tiếp chấn nát bấy Ô Trường Thiên.

Trong nháy mắt trước khi chết, ánh mắt Ô Trường Thiên chảy ra hai hàng lệ, phun ra nửa câu nói:

- Tiên nhi, ta có...

- Lão tổ tông!

Ô Quận Vương mắt muốn nứt ra, phát ra một tiếng rống bi thương.

Tần Lập cũng thật không ngờ Ô Trường Thiên lại có thể đột phá phong ấn của bộ tộc Quỷ Mị, trong lúc Kiếm Trần Lão tổ không hề phòng bị, đột nhiên trọng thương!

Trên đời này, không ai biết hổ thẹn cùng hối hận trong lòng Ô Trường Thiên đối với Tiên Hậu, chuyện này nếu muốn trách, phải trách chính bản thân Kiếm Trần Lão Tổ. Nếu không phải Kiếm Trần Lão tổ tự nói ra hai chữ Tiên Hậu, dù cho Ô Trường Thiên có lợi hại cỡ nào, cũng không thể nào trán áp ngược tên Quỷ Mị trong người. Cũng chỉ trong nháy mắt vừa rồi, đã cho Kiếm Trần Lão tổ một kích thật nặng.

Mặc dù Kiếm Trần Lão tổ bị đâm thủng thân thể, trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, nhưng một kích này cũng đã mang tới cho lão tổn thương không thể khôi phục được trong thời gian ngắn!

Dù là thế nào, cảnh giới Ô Trường Thiên cũng là Bất Tử Chân Thần.

Thần sắc Kiếm Trần Lão tổ vô cùng lạnh băng nhìn mấy người Tần Lập, miệng phát ra tiếng cười lạnh lẽo:

- Tốt, tốt! Không ngờ tới các ngươi còn có bản lĩnh này, lại có thể làm đến mức như thế. Các ngươi có thể thoải mái chết đi, bởi vì trước khi chết, các ngươi từng tổn thương được một vị Thần Linh chân chính!

- Kẻ điên!

Hoa Phượng Hoàng không nhịn được mắng một tiếng.

Kiếm Trần Lão tổ thoáng nhìn qua thiếu phụ vô cùng xinh đẹp bên cạnh, nói:

- Đi xé nát miệng nha đầu không lương tâm kia, ta muốn xem có phải ngay cả ngươi cũng có thể phản bội ta!

- Rõ!

Thiếu phụ váy đó khinh thường liếc qua Hoa Phượng Hoàng, thân hình bỗng nhiên vừa động, hóa thành một đoàn ánh sáng dò nhắm thẳng về phía Hoa Phượng Hoàng!

- Di nương, đừng mà!

Thủy Sinh Liên kinh hô.

- Ngừng tay!

Thủy Hướng Đông quát lớn.

- Mụ mụ, ngài đang làm gì? Nàng là bằng hữu của con mà!

Thủy Hồng Lăng lệ đẫm hàng mi, đau lòng hô to.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn, khóe miệng Hoa Phượng Hoàng tràn ra một tia máu, lui ra sau trăm thước. Thiếu phụ váy đỏ lẳng lặng đứng đó, hoàn toàn không nhìn những người khác, nhàn nhạt nói:

- Tiểu nha đầu, có chút bản lĩnh, lại tới!

- Tới thì tới, yêu phụ, đừng cho là ta sợ ngươi!

Hoa Phượng Hoàng miệng nói không sợ, nhưng thần sắc đầy nghiêm túc. Thực lực thiếu phụ váy đỏ này hết sức khủng bố, mới vừa rồi, Hoa Phượng Hoàng đã dốc hết toàn lực, nhưng rõ ràng cảm giác đối phương không toàn lực công kích nàng.

Hoa Phượng Hoàng sẽ không cho rằng thiếu phụ váy đỏ hạ thủ lưu tình, hiệp đầu tiên chỉ là hai bên thử nhau mà thôi!

- Hoa Phượng Hoàng, mụ mụ ta không phải yêu phụ!

Thủy Hồng Lăng quay sang Hoa Phượng Hoàng rống lên.

Hoa Phượng Hoàng lại mắt điếc tai ngơ, tỉnh táo nhìn thiếu phụ váy đỏ, bảo kiếm trong tay phun ra kiếm quang sắc bén, thân hình vừa động như thỏ chạy, hung hăng chém một kiếm về phía thiếu phụ váy đỏ!

Thiếu phụ váy đỏ hai tay không, nhưng không chút rơi xuống hạ phong. Hai người nháy mắt đánh mười mấy hiệp, thiếu phụ váy đỏ gắt gao áp chế Hoa Phượng Hoàng.

Nhưng Kiếm Trần Lão tổ vẫn như không hài lòng, lão lạnh lùng nói:

- Tô Tiểu Hồng, lẽ nào ngươi muốn diễn trò hay sao? Ta cảnh cáo ngươi, bắt đầu từ ngày ngươi ra quyết định đó, ngươi trước kia đã chết rồi! Trong vòng ba hiệp, nếu không thể lấy tính mạng nha đầu kia, vậy ngươi tự sát đi!

Trong nháy mắt, thế tiến công của thiếu phụ váy đỏ liền trở nên sắc bén, vốn Hoa Phượng Hoàng đã cảm thấy gánh chịu áp lực quá lớn, trực tiếp bị áp chế đến không thể thở được!

Thực lực thiếu phụ váy đỏ quả thật quá mạnh mẽ, bản thân Hoa Phượng Hoàng cũng đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Bất Tử Chân Thần, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu phụ váy đỏ.

- Tiểu Hổng, lễ nào nàng vẫn không chịu tinh ngộ hay sao?

Thân hình Thủy Hướng Đông khẽ động, chắn trước mặt Hoa Phượng Hoàng, thâm tình nhìn vào thê tử của mình, nhẹ giọng nói:

- Nếu như có thể dùng cái chết của ta đổi lấy nàng khôi phục thanh minh, như vậy ta tình nguyện...

Lời Thủy Hướng Đông còn chưa dứt, đã thấy thân hình thiếu phụ váy đỏ xông lên như bóng ma, một chưởng hung hăng đánh về phía ngực Thủy Hướng Đông.

- Không!

Thủy Hồng Lăng phát ra một tiếng thét chói tai, thân hình xông lên như một tia chớp. Thủy Hận Sinh cũng không nói một lời nào, nhưng tốc độ nhanh đến cực điểm, ra tay không chút lưu tình, một chưởng hung hăng đánh lên đầu thiếu phụ váy đỏ.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Trong nháy mắt này. thời gian như hóa thành vĩnh viễn, tay thiếu phụ váy đỏ kề sát lên ngực Thủy Hướng Đông, cổ khí tức khổng lồ đã đâm thẳng vào tổn thương tới ngũ tạng lục phủ Thủy Hướng Đông.

Bàn tay Thủy Hận Sinh cũng đã đán lên đầu thiếu phụ váy đỏ, một chưởng đó ẩn chứa lực lượng núi lỡ đất sụp, chỉ cần vỗ xuống, thiếu phụ váy đỏ chắc chắn phải chết.

Lúc này trong đôi mắt sáng ngời như sao trời của Tô Tiểu Hồng, lại không có chút sợ hãi nào, ánh mắt nhìn về phía Thủy Hướng Đông bao hàm vô số thâm tình cùng hối hận, càng nhiều hơn là một tia giải thoát!

Còn Thủy Hướng Đông trong nháy mắt bàn tay thiếu phụ váy đỏ đặt lên ngực mình, cũng thả ra tất cả trói buộc trong lòng, đã không còn một chút áp lực nào, khóe miệng đã nổi lên một tia mỉm cười thoải mái.

Giữa hai người như có ăn ý, trong ánh mắt đối diện, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh thâm tình!

- Lui!

Trong miệng Tần Lập, nhẹ nhàng phun ra một chữ như thế.

Âm lớn tiếng nhỏ!

Thậm chí không ai nghe được một chữ này!

Nhưng sắc mặt Kiếm Trần Lão tổ lại đột nhiên Đại Biến! Lực lượng thế giới, lực lượng pháp tắc thế giới! Tần Lập hắn...đã nắm giữ tinh túy pháp tắc thế giới, chạm tới huyền bí thời gian!

Bởi vì ngay trong nháy mắt này, thời gian đã xảy ra nghịch chuyển!

Thân hình Tô Tiểu Hồng, Thủy Hướng Đông cùng Thủy Hận Sinh, đều nhanh chóng lui ra phía sau.

Tất cả đã không thể dùng ngôn ngữ để giải thích, thân hình Tô Tiểu Hồng rút lui ra sau liền vô ý thức muốn lại tiến thẳng về phía Thủy Hướng Đông, nhưng thân hình lại cứng ngắc ngừng tại chỗ.

Nàng tràn ngập kinh ngạc, trong mắt tràn ngập không thể tường được. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác vừa rồi chỉ trong nháy mắt, lại vô cùng chân thật, giống như nàng đã tự tay giết đi người mà mình yêu nhất!

Không phải Kiếm Trần Lão tổ đã nói rằng, chỉ có chém đi hết thảy những gì yêu nhất, mới có thể chém ra được tâm ma! Sau khi chém ra tâm ma, mới có thể chứng được vô thượng đại đạo!

Nhưng vì sao cảm giác trong nháy mắt vừa rồi lại khó chịu như thế? Giống như cả thế giới đều sụp đổ? Đến cuối cùng nàng rốt cuộc phát hiện, ở sâu trong nội tâm của mình vẫn còn không thể dứt bỏ hết thảy!

Chỉ là hiện giờ nàng muốn quay đầu, còn kịp không?

Chỉ trong tích tắc, hết thảy mọi chuyện đã phát sinh, làm người ta không thể tưởng tượng, đồng thời cũng thay đổi hết thảy những gì hẳn phải xảy ra!

Thủy Hận Sinh cũng ngừng lại động tác của mình, Thủy Hướng Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẫn là ánh mắt thâm tình nhìn Tô Tiêu Hồng:

- Trở về đi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta thủy chung vẫn yêu nàng, nữ nhi vẫn yêu nàng!

- Tô Tiểu Hồng, ngươi muốn chết phải không?

Tiếng nói vô cùng âm Lãnh của Kiếm Trần Lão tổ bỗng nhiên vang lên.

Thân thể Tô Tiểu Hồng khẽ run lên, đôi mắt dần dần sắp mất đi thần thái.

Kiếm Trần Lão tổ nhìn Tần Lập:

- Có bản lĩnh, ngươi lại dùng pháp tắc thời gian một lần nữa?

Tần Lập quả thật không có cách nào dùng lại lần thứ hai, hắn vừa chạm đến cánh cửa huyền bí thời gian, chỉ dò vào nửa bước, ngay cả nửa bước đó còn chưa đặt xuống được.

Vừa rồi trong lúc nguy nan, trong lòng liền sáng sủa mới dùng ra, Kiếm Trần Lão tổ hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, mới nói với Tần Lập như thế.

- Ta - mới là người chân chính nắm giữ sinh tử của ngươi!

Kiếm Trần Lão tổ lạnh lùng nói:

- Tô Tiểu Hồng, ngươi thật làm cho ta quá thất vọng! Cho nên, ngươi chết đi!

Tần Lập cười lạnh liếc qua Kiếm Trần Lão Tổ, đột nhiên tế ra Thần Miếu, một đạo hào quang quét qua, trực tiếp thu Tô Tiểu Hồng vào trong Thần Miếu. Ngoài ra, Ô Quận Vương, Thủy Hướng Đông, Thủy Sinh Liên cùng Thủy Hồng Lăng, cùng với Hoa Phượng Hoàng, tất cả đều bị Tần Lập thu vào trong Thần Miếu.

- Ta không cho bọn họ chết, bọn họ sẽ không chết được!

Tần Lập cười lạnh nhìn Kiếm Trần LãoTổ.

- Ngươi đã chết, bọn chúng cũng sẽ chết thôi!

Kiếm Trần Lão tổ nhìn Thần Miếu trôi nổi trên đầu Tần Lập, cười lạnh nói:

- Một thứ tốt như thế, là do người áo xanh năm xưa lưu lại phải không? Sớm muộn gì có một ngày ta sẽ tự tay chém hắn! Thứ này của ngươi, lát nữa sẽ là của ta rồi.

Kiếm Trần Lão tổ nói rồi, vung tay lên:

- Giết!

Đôi huynh đệ sinh đôi còn lại, hai Đại Thiên Vương bộ tộc Quỷ Mị, cùng với mấy vạn đại quân Quỷ Mị, đồng loạt phát ra một tiếng rít gào, sát khí xông lên xé rách bầu thành một vết thương khó phai mờ, như một dòng thủy triều nhắm về phía Tần Lập!

Thủy Hận Sinh không tiến vào Thần Miếu, xung quanh thân thể khoảng khắc xuất hiện dị tượng ba ngàn tiểu thế giới, trực tiếp trấn áp về phía đại quân Quỷ Mị!

- Người cũng đã luyện thành Ba Ngàn Tiểu Thế Giới?

Kiếm Trần Lão tổ không khỏi giật mình.

Thủy Hận Sinh đã cực hận đệ đệ này, không còn phải nói tình cảm gì nữa. Một lời không nói, ba ngàn tiểu thế giới như ẩn như hiện, trực tiếp trấn trụ đại quân Quỷ Mị.

Nhưng bản thân thân thể Thủy Hận Sinh cũng phải thừa nhận áp lực cực lớn, thân thể mạnh mẽ thậm chí bắt đầu xuất hiện vết rách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.